Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ôi bước dọc con đường ảm đạm với cái tên là phố Vàng cho đến khi nhìn thấy dòng chữ Bix khổng lồ màu xanh được rọi đèn nê-ông quảng cáo. Bước qua ngưỡng cửa viền gạch, tôi run lên khi nghe tiếng nhạc blue từ cây đàn piano nhỏ.
Trần cao, khói thuốc lá toả từng làn trên quầy bar bằng gỗ gụ, cách bài trí và những bộ đồ trang trí làm tôi liên tưởng tới một quán rượu lậu trong một bộ phim Hollywood từ những năm 20.
Tôi bước đến chỗ người phục vụ, anh ta nói với tôi rằng tôi là người đầu tiên đến.
Tôi đi theo anh ta lên tầng hai, ngồi vào ô ghế bọc vải hình móng ngựa nhìn xuống quầy rượu ở phía dưới.
Tôi gọi một ly Dark&stormy - rượu rum đen trộn với bia gừng - và đang nhâm nhi thì người bạn tốt nhất của tôi đi tới.
— Mình biết cậu - Claire nói, ngồi vào chỗ, ôm chặt lấy tôỉ. - Cậu là cô gái đã giải quyết tất cả những vụ ám sát mà không cần ai giúp cả.
— Và đã sống sót để kể lại chuyện - tôi nói.
— Chỉ qua loa thôi, theo như mình được biết.
— Gượm hẵng - Cindy nói, ngồi sang ghế đối diện. - Mình muốn nghe. Để ghi chép lại, nếu cậu không phản đối. Mình nghĩ nên viết một bài về con át chủ bài của Đội án mạng.
Tôi hôn nhẹ lên má cô ấy. - Cậu không được làm rùm beng lên đâu đấy - tôi nói với cô ấy.
— Cậu thật là - cô ấy nói, hôn lại tôi.
Claire và Cindy gọi mỗi người một ly cocktail nổi tiếng của quán, trong lúc đó Yuki đi thẳng từ văn phòng tới. Cô ấy vẫn mặc nguyên bộ vét luật sư nghiêm trang, nhưng mái tóc đen bóng mượt được nhuộm đỏ rất thời trang.
Sò và tôm nướng được đem ra, người phục vụ chuẩn bị món bít-tết ngay cạnh bàn. Trong lúc ăn, tôi kể cho các cô gái nghe về vụ bắt giữ ở ngôi nhà trát vữa trên đồi.
— Thật kỳ lạ là mình có thể coi bà ta như một người bạn - tôi nói về Carolee, - mà hoàn toàn chẳng biết bà ta.
— Linh tính đã đánh lừa cậu - Cindy nói.
— Đúng vậy. Và bà ta cũng lừa cả chị gái mình nữa.
— Cậu nghĩ bà ta chỉ thân thiện với cậu vì cậu đang điều tra vụ của Brian Miller thôi sao? - Claire hỏi.
— Ừ. Dõi theo từng bước chân của kẻ thù.
— Uống mừng John Doe 24. Vụ án của cậu ta đã đóng lại - Yuki nói, nâng ly.
— Vụ án đã đóng - chúng tôi đồng thanh, cụng vào ly của cô ấy.
Chúng tôi gọi cá đuối và măng tây, tôm hùm và bít-tết New York Angus đen, và không hiểu làm cách nào mà vừa nhai những món ăn tuyệt hảo vừa tranh nhau nói mà mỗi người vẫn kể được câu chuyện của mình.
Cindy đang viết về một tay cướp nhà băng bị bắt vì đã để lại dòng ghi chép về vụ cướp đằng sau chính những tờ séc của hắn.
— Hắn để lại séc và mang tiền đi - Cindy nói. - Cảnh sát chờ đến khi hắn về đến nhà. Chuyện này sẽ được đăng trên mục "Kẻ lừa đảo ngốc ngếch" của mình.
— Vụ này của tôi cũng rất thú vị! - Yuki tham gia. Thân chủ của tôi - giấu tên - là con ngoài giá thú của một trong những cổ đông của công ty, vì vậy tôi phải bào chữa cho cậu ta - cô ấy nói, quấn lọn tóc màu đỏ trong tay. - Cảnh sát đập cửa nhà cậu ta để tìm một nghi phạm trong vụ cướp. Cậu ta nói, "Mời vào!" bởi vì cậu ta hoàn toàn không biết gì về vụ cướp. Rồi cậu ta nói, Tìm ở đâu cũng được - trừ tầng mái".
— Kể tiếp đi, tiếp đi - chúng tôi giục cô ấy. Yuki làm một hớp Germain-Robin Sidecar và nhìn quanh bàn.
— Thẩm phán cho lệnh khám nhà, và cảnh sát tìm thấy một vườn cây của thân chủ tôi trên tầng mái. Cậu ta trồng đầy cần sa trên đó. Tuần sau sẽ kết án - cô ấy cười ngả nghiêng.
Nghe những câu chuyện họ kể, tôi cảm thấy thật hạnh phúc lại được ngôi cùng với họ. Tất cả chúng tôi cảm thấy thoải mái và cùng nhau chia sẻ thật nhiều thứ - thậm chí cả với cô bạn mới của chúng tôi, Yuki, người đã nhất trí đồng lòng hòa mình vào nhóm để bảo vệ mạng sống và cuộc đời tôi.
Chúng tôi chuẩn bị gọi đồ tráng miệng thì một người đàn ông nom quen quen tóc bạc khập khiễng đi lại phía chúng tôi.
— Boxer, Jacobi nói, thậm chí không thèm để ý đến những người còn lại. Tôi cần cô ngay bây giờ. Xe đang đỗ ngoài kia.
Tôi đặt tay theo phản xạ lên cái ly đá uống cạn. Trái tim tôi nảy tưng lên, hình ảnh cuộc rượt đuổi và bắn súng chớp nhoáng hiện ra trước mắt tôi.
— Có chuyện gì vậy? - tôi hỏi anh ta.
Anh ấy cúi đầu xuống chỗ tôi, nhưng thay vì nói thầm, anh ấy hôn lên má tôi.
— Không có chuyện gì cả, anh nói. Tôi định nhảy ra từ trong một cái bánh khổng lồ, nhưng các cô bạn gái của cô đây đã ngăn tôi lại.
— Cảm ơn, Jacobi - tôi nói, đứng dậy. Tôi đặt tay lên cánh tay anh. - Hãy ngồi xuống ăn tráng miệng cùng chúng tôi.
— Tôi ăn nhiều đừng trách nhé.
Jacobi ngồi vào chỗ, và chúng tôi tất cả đều ngồi dịch vào nhường chỗ cho anh. Người phục vụ mang Dom Perignon để lạnh ra - cảm ơn nhé, Jacobi - và khi chén của chúng tôi đã đầy, bạn bè cũ mới của tôi đều uống mừng sự trở về của tôi.
— Mừng Lindsay. Xin chào đón cô về nhà!
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women