Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: David Nicholls
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
iỗ năm thứ hai
Tháo dỡ hành lý
Thứ Bảy, ngày 15 tháng Bảy năm 2006
Bắc Luân Đôn và Edinburgh
Vào lúc 6 giờ 15 phút tối hôm qua, anh kéo sập cánh cửa kim loại của nhà hàng Belleville xuống và móc ổ khóa nặng trịch vào vị trí của nó. Bên cạnh, Maddy đang đứng đợi anh, và anh nắm tay cô khi họ cùng rảo bộ về phía nhà ga.
Cuối cùng, cuối cùng, anh đã chuyển nhà, vừa sở hữu một ngôi nhà nhỏ với ba phòng ngủ ấm cúng nhưng khiêm tốn ở Gospel Oak. Maddy sống ở Stockwell, cuối đường Northern Line, chỉ cách đó một quãng, và thỉnh thoảng, cô có thể ở lại nhà Dexter qua đêm. Nhưng không phải hôm nay, mặc dù chưa có cử chỉ gì quá đáng, xấu xa về việc đó nhưng đêm nay anh muốn được ở một mình. Anh có việc cần làm đêm nay, và anh chỉ có thể làm nó một mình.
Họ chào tạm biệt nhau bên ngoài ga điện ngầm Tufnell Park. Maddy cao hơn anh một chút, với mái tóc đen thẳng dài, và cô phải khom người xuống để hôn tạm biệt anh. “Hãy gọi cho em nếu muốn.”
“Anh sẽ gọi.”
“Và nếu anh đổi ý và muốn em đến…”
“Anh sẽ không sao đâu.”
“Vậy thì được. Hẹn gặp anh ngày mai?”
“Anh sẽ gọi cho em.”
Họ lại hôn tạm biệt, chóng vánh nhưng âu yếm, và anh tiếp tục đi xuống đồi hướng đến ngôi nhà mới của mình.
Anh đã hẹn hò với Maddy, quản lý nhà hàng, được hai tháng. Họ chưa chính thức công khai với các nhân viên khác nhưng hình như mọi người đều đã biết. Đó không phải là một mối quan hệ tình cảm mãnh liệt, đúng hơn là sự đón nhận chậm rãi theo thời gian trong một hoàn cảnh khó tránh khỏi. Đối với Dexter, tất cả những điều đó hơi quá thực tế và hiển nhiên, và cá nhân anh cảm thấy có chút gì đó không thoải mái về việc Maddy chuyển từ người bạn tâm giao thành người yêu; nó phủ một cái bóng mờ lên mối quan hệ của họ, rằng nó bắt nguồn từ một hoàn cảnh ảm đạm như thế.
Nhưng đúng là họ rất hợp nhau, mọi người đều nói thế. Maddy là một cô gái nhạy cảm, tử tế, hấp dẫn, cao mảnh khảnh, và có chút gì đó ngượng nghịu. Cô ước mơ được trở thành họa sĩ, và Dexter nghĩ rằng cô có khả năng đó; những bức tranh sơn dầu nhỏ treo trong nhà hàng đều do tay cô vẽ, và thỉnh thoảng cũng có người hỏi mua. Cô còn trẻ hơn anh mười tuổi - anh hình dung Emma sẽ tròn mắt lên vì điều này - nhưng cô thông minh và cũng đã trải qua bất hạnh trong đời sống riêng - ly hôn khi còn rất trẻ, những mối quan hệ không hạnh phúc. Cô là người trầm lặng, độc lập và sâu sắc, ở cô có một vẻ u uất buồn bã nào đó, và điều này lại thích hợp với anh vào thời điểm hiện tại. Cô còn là người hay động lòng trắc ẩn và rất chung thủy; chính Maddy là người đã cứu nhà hàng trong thời gian anh ngốn hết các khoản lợi nhuận vào rượu chè và không chịu ló mặt đến đó, và anh rất biết ơn cô vì điều này. Jasmine cũng thích cô. Mối quan hệ của họ rất tốt, ít ra là vào lúc này.
Đó là một tối thứ Bảy dễ chịu và anh đi bộ một mình qua các con phố sau khu dân cư cho đến khi về đến căn hộ, tầng hầm và tầng trệt của tòa nhà gạch đỏ không quá xa Hampstead Heath. Căn hộ vẫn còn lưu lại không khí và loại giấy dán tường của đôi vợ chồng lớn tuổi ở trước đó, và anh chỉ việc tháo dọn một vài vật dụng cần thiết: ti vi và đầu DVD, dàn âm thanh nổi. Nó là một nơi khá lộn xộn vào thời điểm hiện tại, với những phần chân tường, phòng tắm trông thất kinh và nhiều căn phòng nhỏ khác, nhưng Sylvie quả quyết rằng nơi này rất có tiềm năng một khi họ đập những bức tường đi và san bằng nền nhà. Có một căn phòng lớn dành cho Jasmine khi con bé đến chơi, và có cả một khu vườn. Trong một thoáng, anh đã đùa là sẽ lát gạch sạch khu vườn, nhưng rồi lại quyết định sẽ học cách làm vườn, vì thế anh mua một cuốn sách về việc này. Đâu đó trong tiềm thức, anh đã nhận thức rõ khái niệm về nơi trú thân. Chẳng bao lâu nữa sẽ đến trò chơi golf và mặc đồ pyjama đi ngủ.
Sau khi đã vào nhà và băng qua đống hộp chất đầy phòng trước, anh đi tắm, sau đó vào bếp và gọi điện đặt món ăn Thái. Trong phòng khách, anh nằm trên ghế sofa và bắt đầu suy nghĩ lướt qua những việc cần làm trước khi bắt đầu nhiệm vụ của mình.
Trong mối quan hệ thân thiết với một số ít người, ngày buồn tẻ trước đó đã diễn ra với một vẻ u ám nặng trĩu, và bao gồm cả những cuộc gọi anh cần phải thực hiện. Anh bắt đầu gọi cho Sue và Jim, bố mẹ của Emma ở Leeds. Cuộc trò chuyện cởi mở, thẳng thắn, và anh kể với họ về công việc, về việc học của Jasmine ở trường, phải kể hai lần cho cả bố và mẹ cô. “Hôm nay chỉ có thế ạ,” anh nói với Sue. “Bố mẹ biết đấy, chỉ là con nghĩ đến bố mẹ, hy vọng bố mẹ vẫn khỏe.”
“Con cũng thế nhé, Dexter. Hãy tự chăm sóc bản thân nhé?” bà nói, giọng không bình thường, sau đó cúp máy. Dexter tiếp tục gọi lần lượt cho chị gái anh, bố anh, vợ cũ, con gái anh. Các cuộc đối thoại diễn ra ngắn gọn, vui vẻ và không nhắc đến ý nghĩa trọng đại của ngày hôm đó, nhưng thông điệp phụ vẫn luôn là: “Con vẫn bình thường.” Anh gọi cho Tilly Killick, nhưng cô nàng quá ủy mị và xúc động. “Nhưng cậu thật sự không sao chứ, bạn yêu quý? Ý mình là thật sự ấy? Cậu có ở một mình được không? Một mình cậu không có vấn đề gì chứ? Cậu có muốn bọn mình đến không?” Bực bội, cho nhanh và lịch sự trong khả năng có thể. Anh gọi cho Ian Whitehead ở Taunton, nhưng anh ta đang cho bọn trẻ đi ngủ, có những tiếng thút thít nhỏ, và đó là thời điểm không phù hợp. Ian hứa sẽ gọi lại trong tuần, thậm chí có khi sẽ đến thăm anh, và Dexter cho rằng đó là ý kiến hay nhưng hoàn toàn có thể hiểu điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Tất cả những cuộc gọi này đều chứa đựng một ý nghĩa chung là giai đoạn tồi tệ nhất đã qua. Có lẽ Dexter sẽ không bao giờ nói chuyện với Ian nữa và điều này cũng tốt cho cả hai người.
Anh vừa ăn tối vừa xem ti vi, chuyển kênh và chỉ cho phép mình uống phần bia được giao miễn phí kèm với thức ăn. Nhưng có điều gì đó thật buồn chán khi ăn một mình, gập người trên chiếc ghế sofa trong ngôi nhà xa lạ này và lần đầu tiên, anh cảm thấy một nỗi cô đơn, tuyệt vọng ập đến. Thời gian gần đây, nỗi buồn dường như đang bị đông cứng. Hầu như lúc nào, anh cũng cảm thấy thế là đủ an toàn, nhưng luôn có một mối đe dọa rình rập nhấn chìm anh. Lúc này, anh nghe thấy phần băng đông cứng đó đang bắt đầu rạn nứt dưới chân mình, cảm giác đó mạnh mẽ và đáng sợ đến mức anh phải đứng dậy một lúc, áp hai tay lên mặt và lấy lại hơi thở. Anh thở ra chậm rãi qua các kẽ tay, sau đó đi vào bếp ném những chiếc đĩa bẩn vào bồn rửa loảng xoảng. Bỗng anh rất thèm được uống, và tiếp tục uống. Anh tìm thấy điện thoại của mình.
“Có chuyện gì không anh?” Maddy nói, giọng đầy lo lắng.
“Chỉ là một chút sợ hãi.”
“Anh có chắc là không cần em đến chứ?”
“Lúc này anh vẫn ổn.”
“Em có thể đón taxi đến? Em có thể ở với anh…”
“Thật sự là không cần. Anh thích ở một mình.” Anh thấy giọng nói của cô cũng đủ để trấn tĩnh mình, và anh trấn an cô một lần nữa, sau đó cúp máy. Khi chắc chắn rằng sẽ chẳng còn ai có thể gọi cho mình nữa, anh tắt điện thoại, kéo rèm, đi lên lầu và bắt đầu.
Phòng ngủ dự phòng không có gì ngoài một tấm nệm, một chiếc va li để mở và bảy hay tám hộp bìa cứng, hai trong số đó có ghi “Emma 1” và “Emma 2” do chính cô viết tay bằng bút dạ đen. Vật sở hữu cuối cùng của Emma trong căn hộ của anh, hai chiếc thùng các tông này chứa sổ ghi chép, thư từ, album ảnh. Anh mang chúng xuống phòng khách, dành cả buổi tối để soạn ảnh, những giấy tờ không cần thiết như giấy tờ ngân hàng, hóa đơn, những thực đơn cũ, cho vào một chiếc túi ni lông đen, loại bỏ ra khỏi những món đồ anh sẽ gửi đến cho bố mẹ cô, và những thứ anh sẽ giữ lại cho riêng mình.
Quá trình này khá mất thời gian, nhưng anh tiến hành nó một cách tỉnh táo và không một giọt nước mắt, và thỉnh thoảng lắm mới dừng lại. Anh tránh đọc những cuốn nhật ký và sổ ghi chép với những phần được cắt ra từ những bài thơ dành cho bọn trẻ và những vở kịch. Có vẻ như không công bằng - anh hình dung Emma sẽ nhìn qua vai anh hoặc xông đến giật nó từ tay anh - thay vào đó, anh tập trung vào những lá thư và những tấm hình.
Nếu theo cách đồ đạc đã được đóng gói thì anh đang trong quá trình ngược lại thời gian, đào sâu qua các địa tầng cuộc sống, bắt đầu với những năm tháng họ ở cùng nhau, ngược trở về thập niên 90 và cuối cùng, ở đáy thùng 2, là những năm 80. Đầu tiên là bìa sách giả của những cuốn tiểu thuyết “Julie Criscoll”, thư từ với biên tập viên Marsha, những phần cắt ra từ báo chí. Lớp thứ hai là những tấm bưu thiếp và ảnh chụp ở Paris, gồm một tấm hình của Jean-Pierre Dusollier nổi tiếng, da sẫm và rất đẹp trai, cái gã đó đã biến mất. Trong một phong bì đựng những chiếc vé tàu điện, tờ gấp thực đơn, hợp đồng thuê nhà bằng tiếng Pháp, anh tình cờ nhìn thấy một thứ khiến anh sững sờ và xúc động đến mức suýt đánh rơi nó xuống sàn nhà.
Đó là một tấm hình được chụp ở Paris trong mùa hè năm đó, hình Emma đang nằm trần truồng trên giường, cổ chân bắt chéo, hai cánh tay uể oải đặt phía trên đầu. Bức ảnh được chụp vào một đêm say sưa, yêu đương đắm đuối sau khi xem bộ phim Titanic bằng tiếng Pháp từ ti vi đen trắng, và dù anh thấy bức ảnh rất đẹp, nhưng cô đã giật nó khỏi tay anh và quả quyết rằng sẽ đốt tiệt đi. Việc cô đã giữ lại và bí mật cất giữ tấm ảnh này khiến anh hài lòng, điều đó cho thấy Emma thích bức ảnh hơn những gì cô thể hiện. Nhưng nó cũng khiến anh nhận thức sâu sắc được sự vắng mặt của cô, và phải mất một lúc anh mới lấy lại được hơi thở. Anh đặt tấm hình trở vào phong thư và ngồi im lặng sao cho mình có thể bình tĩnh lại. Lớp băng đó lại bắt đầu rạn trong lòng anh.
Anh tiếp tục. Từ những món đồ của thập niên 90, anh tìm thấy một tập gồm những tấm thiệp thông báo về việc sinh con, thiệp mời đám cưới và thực đơn, một tấm thiệp chia tay cỡ lớn từ giáo viên và học sinh của trường Tổng hợp Cromwell và, nhét trong cùng phong bì là cả xấp lá thư từ một người tên là Phil với lời lẽ van xin và quyến luyến tình ái đến mức anh nhanh chóng gập chúng lại nhét trở vào phong bì. Còn có những tờ bướm quảng cáo về các buổi diễn kịch của Ian và một vài giấy tờ tẻ nhạt từ các nhà cố vấn pháp luật liên quan đến việc mua căn hộ ở E17. Anh tìm thấy một bộ sưu tập gồm những tấm bưu thiếp với hình ảnh ngốc nghếch mà anh đã gửi trong thời gian đi du lịch suốt đầu thập niên 90 - “Amsterdam ĐIÊN CUỒNG”, “Dublin RUNG CHUYỂN”. Anh nhớ lại những lá thư bị gửi trả, những gói bưu phẩm nhỏ màu xanh dương nhạt mà anh thỉnh thoảng vẫn đọc lại, và một lần nữa, cảm thấy xấu hổ về cái tôi nông cạn của lứa-tuổi-đôi-mươi. “VENICE HOÀN TOÀN CHÌM TRONG NƯỚC!!!!”. Có một cuộn băng chương trình Cruel Cargo - một vở kịch dành cho giới trẻ do Emma Morley và Gary Cheadle đóng, và những bài tiểu luận, nghị luận cũ về “Những người đàn bà của Donne” và “Eliot và Chủ nghĩa phát xít”, một đống bưu thiệp được làm lại với những chiếc lỗ nhỏ do đóng vào những ván gỗ từ thời sinh viên. Anh tìm thấy một ống bìa cứng, bên trong nó là tấm bằng tốt nghiệp của Emma được cuộn tròn lại, còn nguyên, anh hình dung là nó đã được để như vậy gần hai mươi năm rồi. Anh khẳng định điều này khi nhìn vào ngày tháng ghi trên đó - 14 tháng Bảy năm 1988. Mười tám năm trước mà như mới hôm qua.
Trong một chiếc ví giấy đã rách, anh tìm thấy những tấm hình chụp ở lễ tốt nghiệp và lướt qua chúng một cách không mấy luyến tiếc. Bởi vì những bức ảnh do chính Emma chụp nên cô hầu như chẳng có mặt trong đó, và anh đã không còn nhớ mặt hầu hết các sinh viên ấy; những người cô quen biết lúc đó thuộc nhóm bạn khác. Tuy nhiên, anh vẫn bất ngờ bởi sự trẻ trung của những gương mặt và cả thực tế rằng Tilly Killick có khả năng khiến anh khó chịu đến thế, dù chỉ trong một bức ảnh với khoảng cách mười chín năm trước. Một bức ảnh của Callum O’Neill, gầy gò, tự mãn, nhanh chóng bị xé làm đôi và ném vào thùng rác.
Nhưng có lúc, hẳn cô đã đưa máy ảnh cho Tilly, bởi cuối cùng đã thấy cô xuất hiện trong một loạt ảnh mới, với vẻ mặt nữ anh hùng trong chiếc áo khoác và mũ vuông, cặp kính của cô trễ xuống cánh mũi theo kiểu con mọt sách. Anh mỉm cười, sau đó rên lên một cách thích thú khi nhìn thấy bức ảnh của chính mình.
Anh đang tạo vẻ mặt của một người mẫu nam trông thật buồn cười, xương gò má nhô lên và môi bĩu ra trong khi Emma choàng một cánh tay quanh cổ anh, khuôn mặt sát mặt anh, hai mắt mở to, một tay ấn vào má cô giống như một ngôi sao điện ảnh. Sau khi chụp bức ảnh này, họ đã tham dự bữa tiệc của lễ tốt nghiệp, đến quán rượu và rồi tham dự bữa tiệc tại ngôi nhà đó. Anh không nhớ ai đã sống ở đó, chỉ nhớ rằng ngôi nhà chật ních người và gần như sắp sập, mọi người tràn ra ngoài đường và ra khu vườn phía sau. Trốn khỏi đám đông hỗn loạn, họ tìm thấy một chỗ trên chiếc sofa trong phòng khách và ở đó suốt đêm. Đây là nơi anh đã hôn cô lần đầu tiên. Anh xem lại bức ảnh tốt nghiệp, Emma đằng sau gọng kính đen dày cộp, tóc cô có màu hung và được cắt tỉa rất tệ, má hơi phính so với những gì anh nhớ về cô lúc này, cái miệng chẻ ra thành một nụ cười rộng, má cô áp với má anh. Anh đặt bức ảnh qua một bên và nhìn vào bức tiếp theo.
Sáng hôm sau. Họ đang ngồi cùng nhau trên sườn núi, Emma trong chiếc quần jeasn Levi’s 501 bó chặt ở eo và đôi giày đen Converse All-Stars, Dexter hơi lạc lõng với chiếc áo sơ mi trắng và bộ vest đen anh đã mặc hôm trước.
Đỉnh núi Arthur’s Seat chật ních khách du lịch và những sinh viên khác đến độ khiến người ta chán ngấy, tất cả đều bơ phờ và vẫn còn trong trạng thái chếnh choáng từ bữa tiệc đêm trước. Dex và Em ngượng ngùng giơ tay lên chào một vài người quen, nhưng cố gắng giữ khoảng cách tránh cho mọi người xì xầm bàn tán dù lúc này đã quá muộn để làm điều đó.
Họ đi thơ thẩn quanh khu đất rộng màu nâu đỏ cằn cỗi, ngắm nhìn quang cảnh từ mọi góc độ. Đứng cạnh cột đá đánh dấu đỉnh núi, họ ghi lại những lời nhận xét mà họ phải làm trong những tình huống như thế: họ đã đi được bao xa và cách họ có thể nhìn thấy nhà của mình từ chỗ này. Chính cái cột đá đó đã chứa đầy những hình vẽ nguệch ngoạc: những câu nói đùa riêng tư, “DG đã ở đây”, “Scotland muôn năm”, “Thatcher đã bị hạ bệ.”
“Chúng ta cũng nên khắc chữ viết tắt tên mình,” Dexter đè nghị vẻ yếu ớt.
“Gì bây giờ nhỉ, ‘Dex 4 Em à?”
“4 ever(43).”
43. Một cách viết tắt
Emma khịt khịt đầy nghi ngờ và xem xét hình vẽ nổi bật nhất, một dương vật dài được vẽ bằng loại mực xanh lá không phai. “Tưởng tượng leo lên tận đây chỉ để vẽ cái đó. Có phải anh ta đã mang theo cái bút không nhỉ, cậu nghĩ sao? “Đây là một quang cảnh thú vị, một vẻ đẹp tự nhiên và đủ thứ, nhưng những gì nơi này thật sự cần là một cái biểu tượng vĩ đại của đàn ông.”
Dexter cười lấy lệ, nhưng một lần nữa, lại bắt đầu cảm thấy không tự nhiên; lúc này, họ đang ở đây, cảm thấy như là một sai lầm, và cả hai đều tự nhủ liệu họ có nên bỏ qua chuyến dã ngoại này, chỉ việc trở lại và quay về nhà. Nhưng không ai trong hai người muốn nói ra điều này, và thay vào đó, họ tìm thấy một chỗ lõm xuống cách đỉnh núi không bao xa, nơi những khối đá dường như tạo thành một chỗ ngồi tự nhiên, và họ dừng chân, lấy đồ từ ba lô ra.
Dexter mở nắp chai sâm banh, thứ lúc này đã ấm và sủi bọt tràn qua tay cậu, đổ xuống những cây thạch nam. Họ thay phiên nhau uống bớt nhưng điều đó không mang lại nhiều ý nghĩa về sự ăn mừng, và sau một lúc im lặng, Emma quay trở lại nhận xét quang cảnh. “Đẹp quá.”
“Ừmm.”
“Không có dấu hiệu nào cho thấy trời sẽ mưa.”
“Hử?”
“Ngày Thánh Swithin, cậu đã nói ‘Nếu có mưa vào ngày Thánh Swithin…’”
“Đúng là không có dấu hiệu nào cho thấy trời sẽ mưa.”
Thời tiết; cô đang nói về thời tiết. Cảm thấy xấu hổ vì sự vô vị của mình, cô lại im lặng trước khi quyết định tiếp cận thẳng thắn hơn. “Vậy cậu cảm thấy thế nào, Dex?”
“Thời tiết không được đẹp lắm.”
“Không, ý mình là về đêm qua? Cậu với mình ấy.”
Cậu liếc nhìn cô và tự hỏi cậu nên nói gì. Cậu rất ngại đối mặt với tình huống mà không có một phương tiện cứu hộ tức thời nào, ngoại trừ việc lăn xuống sườn núi. “Mình cảm thấy bình thường! Còn cậu? Cảm thấy thế nào về đêm qua?”
“Bình thường. Hơi xấu hổ, cậu biết đó, mình đã nói về tương lai. Thay đổi thế giới và tất cả những điều đó. Hơi sến trong sự khắc nghiệt đời thực. Hẳn là rất cổ lỗ sĩ, đặc biệt đối với người không có nguyên tắc hay lý tưởng gì hết…”
“Này, mình có lý tưởng đấy chứ!”
“Ngủ với hai phụ nữ cùng một lúc không phải lý tưởng.”
“À, cậu nói thế…”
Cô tặc lưỡi. “Đôi lúc cậu thật sự trông rất ủ ê, cậu có biết điều đó không?”
“Mình không thể làm gì được.”
“Cậu nên cố gắng.” Cô giật lấy một nắm cây thạch nam ném nhẹ về phía cậu. “Trông cậu tươi tỉnh hơn nhiều khi làm thế. Dù sao thì, mình không có ý làm người khó tính đâu.”
“Không có. Thú vị mà. Và như mình đã nói, mình thật sự rất vui. Chỉ là thời điểm không phù hợp thôi.”
Cậu trao cho cô một nụ cười an ủi đáng bực mình và cô nhăn mũi bực tức. “Gì cơ, ý cậu là nếu không thì chúng ta sẽ là bạn trai và bạn gái?”
“Mình không biết. Biết đâu đấy?”
Cậu đưa tay ra, ngửa lòng bàn tay lên trên, và cô nhìn nó một cách chán nản, sau đó thở dài, nắm lấy tay cậu vẻ nhẫn nhịn, và họ ngồi đó, tay đan vào nhau, cảm giác như hai kẻ khờ dại cho đến khi cánh tay họ mỏi nhừ và cùng lúc họ buông tay nhau ra. Cậu quyết định giải pháp tốt nhất là giả vờ ngủ cho đến lúc ra về, nghĩ vậy, cậu cởi áo khoác, làm thành gối và nhắm mắt lại. Cơ thể cậu mọi nhừ, chất cồn khiến đầu cậu đau nhức và khi cậu cảm thấy mình bắt đầu chìm vào giấc ngủ thì cô lên tiếng.
“Mình có thể nói điều này được không? Chỉ để cậu yên tâm thôi?”
Trong trạng thái chếnh choáng, cậu mở mắt ra. Cô đang ngồi, hai chân kéo sát ngực, hai cánh tay choàng vòng quanh chân, cằm tựa lên đầu gối. “Cứ nói đi.”
Cô hít vào, như thể tập trung suy nghĩ, sau đó nói tiếp.
“Mình không muốn cậu nghĩ rằng mình cảm thấy khó chịu hay bất kỳ điều gì. Ý mình là những gì xảy ra đêm qua, mình biết chỉ vì cậu say rượu…”
“Emma…”
“Để mình nói cho hết được không. Nhưng dù sao thì mình cũng có một khoảng thời gian thật sự tuyệt vời. Mình không thường xuyên làm… điều đó. Mình không tìm hiểu về nó, không giống như cậu, nhưng nó thật tuyệt. Dex, mình nghĩ cậu là người tốt, khi cậu muốn như thế. Và có lẽ là do thời điểm không phù hợp, nhưng mình nghĩ cậu cứ đi Trung Quốc hay Ấn Độ và khám phá bản thân cậu, còn mình sẽ hài lòng với mọi thứ nơi đây. Mình không muốn đi cùng cậu, mình không muốn nhận những tấm bưu thiếp mỗi tuần, mình thậm chí không muốn biết số điện thoại của cậu. Mình không muốn kết hôn và sinh con cho cậu, hay thậm chí có một mối quan hệ bù khú khác. Chúng ta đã có một khoảng thời gian thật sự rất ngọt ngào, chỉ vậy thôi. Mình sẽ luôn nhớ về nó. Và nếu sau này chúng ta có tình cờ gặp nhau tại một bữa tiệc nào đó hay ở đâu, vậy cũng tốt. Chúng ta sẽ chỉ trò chuyện như những người bạn. Chúng ta sẽ không cảm thấy bối rối vì cậu đã đặt tay lên ngực mình và sẽ không có sự bất tiện nào cả, dẫu sao thì, chúng ta sẽ cảm thấy ‘thoải mái’ về điều đó, được chứ? Cậu và mình. Chúng ta sẽ chỉ là những người… bạn. Đồng ý chứ?”
“Được, đồng ý.”
“Được, việc đó đã xong, giờ…” Cô với tay lấy ba lô, lục tìm bên trong, lôi ra chiếc máy ảnh méo mó hiệu Pentax SLR.
“Cậu đang làm gì thế?”
“Thế cậu nghĩ mình đang làm gì? Chụp ảnh. Thứ gì đó để nhớ về cậu.
“Trông mình thật khủng khiếp,” cậu nói nhưng đã đưa tay chỉnh lại đầu tóc.
“Đừng nói câu đó với mình. Cậu lúc nào chả thích chụp ảnh…”
Cậu hút một điếu thuốc cho tỉnh táo. “Cậu muốn một tấm ảnh để làm gì?”
“Để khi cậu nổi tiếng.” Lúc này, cô tìm cách đặt máy ảnh lên tảng đá, chọn góc chụp qua bộ dò hình ảnh. “Mình muốn sau này sẽ nói với con của mình rằng, hãy nhìn người này, chú ấy đã từng luồn tay vào váy của mẹ giữa đám đông.”
“Cậu kiếm chuyện trước nhé!”
“Không, chính cậu, anh bạn ạ!” Cô đặt giờ chụp, dùng ngón tay cào cào mái tóc, trong khi Dexter đang chỉnh điếu thuốc sang bên này rồi sang bên kia. “Được… ba mươi giây nhé.”
Dexter đã chọn được tư thế của mình. “Chúng ta sẽ nói gì? ‘Cheese’ nhé?”
“Đừng nói thế làm gì. Hãy nói ‘tình một đêm!” Cô ấn nút và máy ảnh bắt đầu kêu vo vo. Hoặc ‘chung chạ’! Cô đã trèo qua những tảng đá.
“Hoặc ‘những tên trộm ghé qua trong đêm’.”
“Những tên trộm không ghé qua trong đêm. Đó là tàu vũ trụ.”
“Thế những tên trộm làm gì?”
“Chúng là những kẻ đần độn.”
“Có gì sai nếu chỉ nói ‘cheese’?”
“Đừng nói gì cả. Chỉ cần mỉm cười, trông cho tự nhiên. Trông thật trẻ trung, lại tràn đầy lý tưởng và hy vọng. Sẵn sàng chưa?”
“Sẵn sàng.”
“Được rồi, cười lên và…”
Môt Ngày Môt Ngày - David Nicholls Môt Ngày