Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 44
“Ôi CHÚA ơi!” Lola kêu lên, làm mấy người khách đi ngang qua giật mình.
“Suỵt.” Doug huých tay cô. “Bình tĩnh đi không chúng ta sẽ bị tống cổ ra khỏi đây đấy.”
Bình tĩnh ư?
Lola thì thầm: “Ôi Chúa ơi,” rồi cô đưa hai tay lên che miệng. Trên màn hình TV, mẹ cô cố gắng tạo dáng một cách gượng gạo trước ống kính như phiên bản Stepford hóa của chính mình với hiệu ứng thì vô cùng kì quái. Mái tóc không theo trật tự nào của bà đã được cắt, sấy bằng máy và ép thẳng đuột ra, bà dùng son bóng màu đỏ sẫm và da được trát một lớp trang điểm trông thật giả tạo. Lần đầu tiên trong đời bà dùng cả chì kẻ mắt. Để thêm phần hoàn chỉnh sự cái sự chuyển đổi ấy, quần áo của bà mẹ gàn đã được thay thế bằng một bộ đầm xanh lá thời trang cùng áo khoác hợp tông và đôi giày cao gót màu xanh đậm.
“Ôi trời,” người dẫn chương trình kêu lên, “trông bà thật tuyệt!”
Và theo một khía cạnh nào đó thì đúng thế; Lola biết chắc rằng nhiều người sau khi xem phiên bản Blythe đã được tút tát lại sẽ cảm thấy đó là một sự cải thiện đáng kinh ngạc. Chỉ là phiên bản đã được tút tát kia lại không còn giống mẹ cô tí nào thôi. Cô choáng váng theo dõi chuyên viên trang điểm bước ra giải thích họ đã làm thế nào để đạt được thành tựu trong quá trình Stephord hóa ấy. Nhìn Blythe vẫn có vẻ ngại ngùng. Rồi đến lượt Malcom.
Lola choáng váng nhìn kĩ Malcom lần đầu tiên trong đời. Quả là sự chuyển biến quá lớn. Trước hết là bộ râu rậm rạp đáng sợ đã biến mất. Malcom đã cạo sạch râu, tóc đã được cắt và chải mượt lại phía sau, thay vào cái áo len trang trí quả bông cùng cái quần nhung kẻ thùng thình, ông mặc – ôi trời! – một bộ vest đen được cắt may vô cùng khéo.
Thật thế, wow. Malcom nhìn trẻ ra đến mấy tuổi, giống như một người hoàn toàn khác vậy. Giờ thực sự nhìn được mặt ông thì quả là cũng không đến nỗi tệ lắm. Tại sao ngày trước ông ấy lại để cái bộ râu kinh khủng kia nhỉ?
Doug đứng cạnh cô nói: “Tôi không thể tin mẹ cô lại làm chuyện này. Đây là ý của ai thế?”
Lola nhíu mày, vì lúc trước quá sốc nên cô cũng không nghĩ tới việc tự hỏi câu ấy. Và giờ, khi cô tự hỏi điều đó, mọi chuyện có chút kì lạ. Blythe không phải loại người có thể viết thư tới một chương trình trong khi bà còn chẳng bao giờ có cái ước muốn được lên TV.
“…Malcom này, việc đến đây hôm nay là ý của ông,” người dẫn chương trình thân thiện nói, “vì ông thấy cần phải thay đổi hình ảnh của mình.”
Một tiếng chuông báo động sắc lẻm trườn tới gáy Lola; cô dẫn chương trình đó đọc được ý nghĩ của cô sao?
“À, phải.” Malcom rụt rè. “Tôi muốn tạo ấn tượng tốt hơn với mọi người…hay nói khác đi là tôi muốn họ nghĩ tốt về tôi…”
“Ông ấy nói thế cho lịch sự đấy,” Blythe chen vào, “thực ra ông ấy đang muốn nói tới con gái tôi.”
“Ôi!” Lola hổn hển.
“Người mà tôi cho là khá quan trọng vấn đề quần áo.”
Người dẫn chương trình nhìn Blythe đầy thông cảm.
“Thật ra đấy là nói tránh nói giảm đi rồi. Con bé là sự kết hợp của Trinny và Susannah[2] đấy,” Blythe nói. “Thêm một chút giống Simon Cowell[3] nữa. Nó lúc nào cũng bảo tôi ăn mặc quá luộm thuộm.”
“Đâu có,” Lola kêu lên. “Đâu phải lúc nào cũng thế!”
“Ý tôi là với tôi thì việc đó cũng như nước đổ lá khoai thôi. Thỉnh thoảng tôi tiếp thu lời khuyên của con bé,” Blythe kể tiếp, “và đôi lúc tôi không nghe. Nhưng đó là vì tôi là mẹ nó. Tôi quen tính nó rồi.”
“Nhưng điều đó lại chẳng hề dễ dàng với ông, phải không Malcom?” Người dẫn chương trình dịu giọng. “Những lời chỉ trích kiểu đó thường gây tổn thương lắm, đúng không?”
Lola sửng sốt kêu lên: “Nhưng tôi đâu có chỉ trích bác ấy! Không hề!”
“Ôi không, không, con gái Blythe không bao giờ chỉ trích tôi. Ít ra là không phải trước mặt tôi,” Malcom nhanh nhảu nói. “Con bé là một cô gái dễ thương, rất lễ phép. Tôi chỉ cảm thấy là mình thiếu sót trong, ưm, khoản ăn mặc. Ăn diện và tận dụng các ưu điểm của mình chưa bao giờ là thế mạnh của tôi. Và tôi muốn Lola nghĩ tốt về tôi bởi…ưm, tôi vô cùng quan tâm đến mẹ cô bé.”
Cổ họng Lola thít lại. Cô không thể nói, cũng không thể nuốt khan.
Người dẫn chương trình nháy mắt nhìn vào camera nói: “Lola, tôi biết giờ này cô không theo dõi chương trình của chúng tôi vì cô đang làm việc, nhưng nếu cô tình cờ xem lại đoạn băng ghi hình, tôi chắc chắn cô cũng đồng ý rằng Malcom và mẹ cô đã hoàn toàn lột xác! Cả hai người họ trông đều rất tuyệt vời. Cho phép tôi nói với cô rằng mẹ cô là một phụ nữ may mắn vì bà đã tìm được một người đàn ông ân cần và chín chắn như thế này.”
“Đây,” Doug nói khẽ. Lola nhận cái khăn tay lau nước mắt.
“Và sau ít phút giải lao,” cô MC vui vẻ nói tiếp, “chúng ta sẽ nói về một cặp mà cả vợ và chồng đều từng trải qua phẫu thuật chuyển giới, họ sẽ đến với chúng ta cùng con gái họ, cháu bé hai năm trước vẫn còn là một bé trai.
“Thôi mà.” Doug nửa như cười. “Mọi chuyện cũng đâu đến nỗi nào.”
“Em xấu hổ quá.” Lola khịt mũi thật to, bởi được cho mượn khăn để lau nước mắt là một chuyện nhưng hỉ mũi vào đấy quả là hành động kém tao nhã hơn nhiều.
“Vậy đó là bạn trai của mẹ cô, người cô không ưa.”
“Em không ghét bác ấy. Chỉ là em nghĩ mẹ có thể chọn được người tốt hơn mà thôi.” Khịt mũi. “Em nghĩ mẹ hài lòng với Malcom vì bác ấy dễ dãi.”
Cô không có ý dễ dãi theo nghĩa đó – èo, phủi phui cái ý nghĩ đó đi.
“Có vẻ ông ấy là người tốt đấy chứ.”
“Đúng thế. Chỉ là em không thể c-chịu nổi bộ râu đó thôi.” Lola buông xuôi, hỉ mũi ầm ầm vào cái khăn tay. “Và giờ thì tất cả mọi người đều biết em nông cạn đến nhường nào. Họ sẽ nghĩ em thực sự là một n-người tồi tệ.”
Trong khoảnh khắc cô đã khi Doug sẽ choàng cánh tanh quanh người mình, trấn an cô rằng cô cũng không đến mức ấy, thậm chí có thể đặt lên trán cô một nụ hôn an ủi. Nhưng thay vào đó, người bán hàng phiền phức kia lại xuất hiện, cất tiếng hỏi Doug: “Cô ấy xong chưa? Tôi có thể chuyển kênh lại được rồi chứ?”
“Xin lỗi ông, được rồi, cảm ơn ông rất nhiều.” Nhận ra rằng phần lớn khách hàng quanh đó đang nhìn hai người, Doug lấy lại phong độ rồi nhìn đồng hồ. “Đi thôi.” Anh vỗ nhẹ vào vai Lola: “Chúng ta phải về bệnh viện trước khi y tá biết cô bỏ trốn mới được.”
* * *
Blythe đã gội đầu và thay bộ đồ xanh lá chững chạc kia ra. Bà lại là bà của ngày xưa lòe loẹt trong cái áo tím hoa hoét cùng váy sọc đen trắng và mái tóc thẳng tưng đã được sấy khô.
“Tệ lắm đúng không con? Mẹ thấy mình như một thằng hề ấy!” Blythe vừa ôm Lola vừa nói. “Lại còn cả chì kẻ mắt nữa chứ! Không bao giờ có chuyện đó nữa đâu!”
Malcom theo sau Blythe bước vào căn hộ của Lola, ông nói: “Bà ấy đã nói về cái chì kẻ mắt quái quỷ ấy suốt ngày hôm nay.”
“Anh thì không sao,” Blythe vặn lại, “anh đâu có phải chịu đựng thứ đó.”
“Có lẽ không, nhưng anh cũng phải đi trang điểm đúng không? Phấn nền, họ bôi thứ đó lên mặt anh đấy.” Malcom lúng túng lắc đầu.“Còn cả phấn phủ nữa! Anh nói cho em biết, đó là lần đầu tiên đấy. Cảm giác như mình là Danny La Rue vậy!”
“Bác Malcom, cháu vô cùng xin lỗi.” Lola bước ngang qua mẹ mình đến chào ông bằng một cái ôm và một nụ hôn lên gương mặt mới cạo râu ấy. “Cháu chưa bao giờ có ý khiến bác mặc cảm về mình như thế…cháu rất xấu hổ..”
“Ôi, thôi nào, không cần phải thấy có lỗi đâu cháu.” Malcom lúng túng nói, “vấn đề là cháu nói đúng. Bác cũng tự biết thế mà, chỉ là chưa bao giờ đủ dũng cảm để tự mình cố gắng thay đổi thôi. Một khi cháu để râu suốt hai mươi năm, cháu gần như quen với chuyện đó. Nhưng,” ông nói với Lola, “bác rất biết ơn cháu đã nói với mẹ rằng trông bác thật xấu xí.”
Ối trời.
“Giờ nhìn bác rất tuyệt.” Cô lùi lại nhìn ông, mọi từ thốt ra đều chân thành.
“Đúng thế, nhỉ?” Blythe gật đầu tán đồng.
“Bác đã bỏ hết đống quần yếm của mình đi rồi,” Malcom nói đầy tự hào. “Chị tư vấn thời trang khuyên bác nên vứt hết những thứ có hoa văn đi, và bác đã làm thế.”
“Cô ta cũng bảo mẹ thế,” Blythe chêm vào. “Và mẹ bảo cô ta biến đi.”
“Chiều nay chúng tôi đã đến Marks and Spencer’s mua cả loạt quần áo mới. Chị chuyên viên thời trang cũng nói bác không nên đi xăng đan nữa.”
Lola yêu chị tư vấn ấy bằng cả trái tim. “Ưm, cảm ơn bác vì đã không thấy khó chịu vì chuyện đó. Mà sao chúng ta vẫn đúng ở hành lang thế này nhỉ? Mọi người vào đi ạ.”
“Xin lỗi, con yêu, chúng ta không vào đâu.” Blythe cười. “Chúng ta chỉ ghé qua để khoe diện mạo mới của mình với con thôi. À,” bà sửa lại, “để Malcom có thể cho con thấy vẻ ngoài của ông ấy và để mẹ cho con thấy mẹ đã trở lại bình thường. Chúng ta phải đến quán rượu bây giờ đây – tối nay họp câu lạc bộ câu đố và mọi người đang rất mong chờ được nghe chuyện chúng ta đến trường quay.”
Lola suýt nữa buột miệng hỏi xem mẹ cô có thích vẻ ngoài hiện tại của Malcom không. Nhưng cô đã biết câu trả lời. Có thể Malcom hài lòng với sự thay đổi ngoại hình của mình nhưng điều đó chẳng hề làm cảm xúc của Blythe với ông mảy may thay đổi, vì với bà bề ngoài chẳng có ý nghĩa gì hết. Quan trọng là con người bên trong kia.
Tệ hơn là Lola biết bà đúng. Có lẽ cô sẽ đưa được Doug ra khỏi bộ nhớ nếu cố gắng thích EJ.