Số lần đọc/download: 2947 / 73
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:41 +0700
Chương 44
C
on chó không sủa khi cô bước lên các bậc thềm, nhưng cô có thể hình dung ra nó đang đứng ngay phía trong cánh cửa với cái đầu cúi xuống và hai hàm răng nhe ra.
"Goober?" Quỷ tha ma bắt, đó là một cái tên cũng phù hợp với một con chó nhà quê như bất cứ cái tên nào khác. "Tên tao là Tess. Tao có mấy cái hamburger cho mày. Tao cũng có một khẩu súng với một viên đạn trong đó. Tao chuẩn bị mở cửa. Nếu tao là mày, tao sẽ chọn món thịt. Okay? Thỏa thuận nhé?"
Vẫn không có tiếng sủa nào. Có thể cần phải bật sáng cọc đèn lên để kích thích nó. Hay một cô nàng kẻ trộm mát mắt. Tess thử một chìa khóa, rồi một chìa khác. Không ăn thua. Hai chìa khóa đó có lẽ là của văn phòng công ty vận tải. Chiếc chìa thứ ba xoay đi trong ổ khóa, và cô mở cửa ra trước khi mất hết can đảm. Cô đã hình dung ra một con chó bun, hay một con chó giống Rottweiler dữ tợn, hay một con chó ngao với đôi mắt đỏ quạch và hàm răng lởm chởm. Thứ cô nhìn thấy là một con chó lùn giống Jack Russell đang nhìn cô đầy hy vọng với cái đuôi vẫy tít.
Tess cho khẩu súng vào trong áo khoác và vuốt đầu con chó. "Lạy Chúa lòng lành," cô nói. "Thử nghĩ xem mày đã làm tao phát khiếp đến thế nào."
"Không cần phải thế," Goober nói. "Nói cho tôi biết đi, Al đâu rồi?"
"Đừng hỏi," cô nói. "Có muốn một ít hamburger không? Tao cảnh cáo mày, nó có thể biến mất bất cứ lúc nào đấy."
"Cho tôi đi, cô bé," Goober nói.
Tess cho nó ăn một miếng hamburger, rồi bước vào trong nhà, khóa cửa lại, bật đèn lên. Tại sao không? Nói cho cùng, chỉ có mỗi mình cô và Goober.
Alvin Strehlke có một ngôi nhà ngăn nắp hơn em trai anh ta nhiều. Sàn nhà và các bức tường đều sạch sẽ, không có đống cẩm nang mua bán Uncle Henry’s nào nằm chất đống, và thậm chí cô còn nhìn thấy vài cuốn sách trên giá. Cũng có vài nhóm hình nhân Hummel, và một bức ảnh lớn lồng khung của Bà Mẹ Quỷ Sứ treo trên tường. Tess thấy đây là một chi tiết rất đáng chú ý, nhưng khó có thể coi đó là một bằng chứng khẳng định. Bất cứ điều gì. Nếu có một bức ảnh Richard Widmark trong vai Tommy Udo nổi tiếng của ông ta, có thể sẽ khắc hẳn.
"Cô đang cười cái gì vậy?" Goober hỏi. "Có muốn cho tôi biết không?"
"Thực ra là không," Tess nói. "Chúng ta nên bắt đầu từ đâu nhỉ?"
"Tôi không biết," Goober nói. "Tôi chỉ là một con chó thôi mà. Cô nói sao về một chút nữa món thịt bò ngon lành đó?"
Tess cho con chó ăn thêm một chút thịt nữa. Goober nhổm lên trên hai chân sau và quay hai vòng. Tess tự hỏi liệu cô có sắp mất trí hay không.
"Tom? Có gì để nói không?"
"Cô đã tìm thấy quần lót của mình trong nhà người em, phải không nào?"
"Phải, và tôi đã lấy nó đi. Nó đã bị rách... và tôi sẽ không bao giờ muốn mặc lại nó nữa cho dù nó có còn lành lặn... nhưng nó là của tôi."
"Và cô đã tìm thấy thứ gì khác bên cạnh một mớ đồ lót?"
"Thứ gì khác ư, ý anh là gì?"
Nhưng Tom không cần phải nhắc để cô nhớ. Câu hỏi không phải là về những gì cô đã tìm thấy; đó là một câu hỏi về những gì cô đã không tìm thấy: không có xắc tay, và không có chìa khóa. Lester Strehlke có thể đã ném chùm chìa khóa vào rừng. Đó là điều bản thân Tess sẽ làm ở vị trí của hắn. Còn chiếc xắc tay là chuyện khác. Đó là một chiếc xắc hiệu Kate Spade, rất có giá, và bên trong là một dải lụa đính thêm vào có thêu tên cô trên đó. Nếu chiếc xắc - và những món đồ trong đó - không có ở nhà Lester, và nếu hắn không ném chúng vào rừng cùng với chùm chìa khóa của cô, vậy chúng có thể ở đâu?"
"Tôi xin bỏ phiếu lựa chọn là ở đây," Tom nói. "Hãy thử tìm quanh xem sao."
"Thịt!" Goober reo lên, và nhảy thêm một vòng nữa.