Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 540 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:21:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43: Nhẫn Tâm Thương Tổn
hàm Trần, chàng lại trêu đùa ta!
Dạ Mị đỏ mặt "hung tợn" rống lên về phía không khí, trong lòng buồn bực đến cực điểm, vì cái gì ngay cả lãnh mạc như Phàm Trần cũng biến "hư hỏng" rồi? Còn học được khi dễ người... bất quá loại cảm giác này có vẻ không tệ lắm, cãi nhau với người trong lòng qua cả đời thật là một chuyện rất hạnh phúc, nghĩ nghĩ, Dạ Mị liền bất giác lộ ra nụ cười hạnh phúc, đáy lòng tựa hồ cũng ấm áp lên...
- Bé ngốc, một người ngồi cười ngốc cái gì đâu? Mau tới tắm rửa đi.
Một giọng nói vui mừng thoải mái đánh gãy suy nghĩ của Dạ Mị, chính là Phàm Trần cầm theo nước nóng trở về, thấy hắn ý cười tràn đầy nhìn mình, mặt Dạ Mị lại nóng lên lần nữa.
- Chàng... chàng không ra ngoài ta như thế nào tắm rửa?
- Đương nhiên là ta giúp nàng tắm. - Nói xong, Phàm Trần liền xốc chăn lên, ôm Dạ Mị đi về phía bồn nước.
- A! Chàng làm gì? Mau buông ra! - Dạ Mị kinh hoảng kêu lớn lên, xấu hổ đến mức thậm chí muốn tìm cái lỗ chui vào đi, hai tay còn liều mạng che bộ vị trọng yếu
Thấy vậy, Phàm Trần buồn cười nói:
- Thật là bé ngốc, đêm qua người nào đó còn nhiệt tình như vậy, nên xem sớm cũng đã xem qua, bây giờ còn che cái gì? Chẳng lẽ còn thẹn thùng với ta sao? Hay là nàng muốn ồn ào đem tất cả mọi người đều đến đây a?
Nhìn đến đôi mắt trêu tức của Phàm Trần, Dạ Mị bắt đầu khinh bỉ chính mình, bất quá nàng cũng không phải là cuồng bại lộ, còn không có hứng thú triển lộ thân thể của chính mình trước mặt người khác, vì thế chỉ phải đỏ mặt nỉ non nói:
- Ta chính mình tắm là được.
- Mị Nhi, sau này sinh hoạt hằng ngày của nàng ta đều sẽ tự mình phụ trách, chúng ta đã bỏ lỡ mười năm, những ngày sau ngày cả một khắc ta cũng không muốn lại bỏ qua, ta hy vọng có thể mau chóng dung nhập vào sinh hoạt của nàng. - Nhẹ nhàng mà đem nàng để vào trong bồn nước,, Phàm Trần thâm sâu chăm chú nhìn Dạ Mị trịnh trọng nói, nhắc tới mười năm kia, ánh mắt hiện lên chút ảm đạm làm tâm Dạ Mị đau đớn.
- Trần, chúng ta thành thân đi. - Không phải xuất phát từ cảm động, lại càng không phải xuất phát từ áy náy, mà là nàng thật sự rất muốn một cái
- Phàm Trần, chàng lại trêu đùa ta!
Dạ Mị đỏ mặt "hung tợn" rống lên về phía không khí, trong lòng buồn bực đến cực điểm, vì cái gì ngay cả lãnh mạc như Phàm Trần cũng biến "hư hỏng" rồi? Còn học được khi dễ người... bất quá loại cảm giác này có vẻ không tệ lắm, cãi nhau với người trong lòng qua cả đời thật là một chuyện rất hạnh phúc, nghĩ nghĩ, Dạ Mị liền bất giác lộ ra nụ cười hạnh phúc, đáy lòng tựa hồ cũng ấm áp lên...
- Bé ngốc, một người ngồi cười ngốc cái gì đâu? Mau tới tắm rửa đi.
Một giọng nói vui mừng thoải mái đánh gãy suy nghĩ của Dạ Mị, chính là Phàm Trần cầm theo nước nóng trở về, thấy hắn ý cười tràn đầy nhìn mình, mặt Dạ Mị lại nóng lên lần nữa.
- Chàng... chàng không ra ngoài ta như thế nào tắm rửa?
- Đương nhiên là ta giúp nàng tắm. - Nói xong, Phàm Trần liền xốc chăn lên, ôm Dạ Mị đi về phía bồn nước.
- A! Chàng làm gì? Mau buông ra! - Dạ Mị kinh hoảng kêu lớn lên, xấu hổ đến mức thậm chí muốn tìm cái lỗ chui vào đi, hai tay còn liều mạng che bộ vị trọng yếu
Thấy vậy, Phàm Trần buồn cười nói:
- Thật là bé ngốc, đêm qua người nào đó còn nhiệt tình như vậy, nên xem sớm cũng đã xem qua, bây giờ còn che cái gì? Chẳng lẽ còn thẹn thùng với ta sao? Hay là nàng muốn ồn ào đem tất cả mọi người đều đến đây a?
Nhìn đến đôi mắt trêu tức của Phàm Trần, Dạ Mị bắt đầu khinh bỉ chính mình, bất quá nàng cũng không phải là cuồng bại lộ, còn không có hứng thú triển lộ thân thể của chính mình trước mặt người khác, vì thế chỉ phải đỏ mặt nỉ non nói:
- Ta chính mình tắm là được.
- Mị Nhi, sau này sinh hoạt hằng ngày của nàng ta đều sẽ tự mình phụ trách, chúng ta đã bỏ lỡ mười năm, những ngày sau ngày cả một khắc ta cũng không muốn lại bỏ qua, ta hy vọng có thể mau chóng dung nhập vào sinh hoạt của nàng. - Nhẹ nhàng mà đem nàng để vào trong bồn nước,, Phàm Trần thâm sâu chăm chú nhìn Dạ Mị trịnh trọng nói, nhắc tới mười năm kia, ánh mắt hiện lên chút ảm đạm làm tâm Dạ Mị đau đớn.
- Trần, chúng ta thành thân đi. - Không phải xuất phát từ cảm động, lại càng không phải xuất phát từ áy náy, mà là nàng thật sự rất muốn một cái
Khuynh Thành Phong Hoa Khuynh Thành Phong Hoa - Bạch Ngọc Tuyết