Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1678 / 25
Cập nhật: 2015-11-28 05:30:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
ang Tử Quan trở lại phòng ngủ, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc. Lúc này cô đã không còn nghĩ nhiều đến chuyện của Tiêu Trí Viễn, mà thứ vương vấn trong đầu cô lại là cuộc điện thoại vừa nãy.
"Con bé vẫn sốt liên miên, khóc đòi mẹ..."
"Nếu như có điều kiện, cô Tang, cô có thể tới chăm sóc nó không?"
Đầu "ầm" một tiếng, dường như là sụp đổ, lòng loạn như bị giày xéo, Tang Tử Quan phải cố lấy lại bình tĩnh mới hỏi: "Tôi có thể qua đó lúc nào được?"
"Cô Tang hãy đọc số chứng minh thư cho tôi, lúc nào đặt được vé máy bay tôi sẽ báo cho cô. Xin cô tranh thủ thời gian nhanh chóng một chút."
Vừa thu dọn xong hành lý thì điện thoại kêu một tiếng, tin tức đặt vé từ một hãng hàng không nào đó, đúng mười hai giờ đêm.
Bệnh của Lạc Lạc lẽ nào lại nặng thêm? Tang Tử Quan cố gắng trấn tĩnh, thay quần áo xong liền ra khỏi nhà. Đường phố đêm khuya thật lạnh giá, Tang Tử Quan đứng chờ thật lâu cuối cùng mới vẫy được một chiếc taxi. Trên đường đi, lòng cô rối bời như lửa đốt, may mà máy bay không có vấn đề gì, đáp thẳng xuống một thành phố xa lạ. Tử Quan mở di động, dường như cùng lúc đó nhận được điện thoại của Phương Gia Lăng.
"Phương tiên sinh, tôi tới rồi." Tang Tử Quan vô cùng lo lắng.
"Cô đi ra đi, tôi trông thấy cô rồi."
Tang Tử Quan kéo valy, thấy Phương Gia Lăng đang vẫy tay với mình.
Dù đêm đã khuya nhưng trong sân bay vẫn sáng như thường, anh mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, dáng người cao gầy, ôn hòa, tuấn tú.
"Lạc Lạc sao rồi?" Không kịp chào hỏi, đôi mắt cô đỏ rực hỏi anh.
"Vẫn sốt mãi không hạ." Phương Gia Lăng do dự một lát, "Lại không chịu truyền nước nên chuyển biến rất chậm."
"Lúc chọc kim vào tay các anh phải làm dời sự chú ý của nó!" Tang Tử Quan ngồi trên ô tô, đột nhiên buột miệng, "Con bé từ nhỏ đã sợ bệnh viện, phải có tôi hoặc Tiêu Trí Viễn ở cạnh..."
Phương Gia Lăng mỉm cười buồn bã, vì khoảng cách gần nên cô có thể trông thấy hai quầng thâm ở bọng mắt anh, rất rõ ràng, anh cũng bị nó giày vò đến tận bây giờ. Cô ngồi ở ghế lái phụ, trong lòng là rất nhiều câu hỏi dồn nén lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Lạc Lạc... mấy tháng nay có khỏe không?"
Phương Gia Lăng lái xe chậm lại, cười khổ, "Lát nữa thấy nó cô sẽ biết."
Lòng bất an mơ hồ, Tang Tử Quan mím chặt môi, rồi nhìn chằm chằm con đường phía trước, mãi đến khi xe dừng ở cổng một biệt thự ở ngoại ô thành phố. Tang Tử Quan không quan tâm đến hành lý của mình mà hỏi thẳng người giúp việc đang mở cửa: "Lạc Lạc ở đâu?"
Phương Gia Lăng khẽ gật đầu, người đó liền dẫn Tang Tử Quan lên lầu.
Mới đến cửa phòng cô đã nghe thấy tiếng ho của Lạc Lạc, Tang Tử Quan mở cửa thật khẽ, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ, ánh sáng ấm áp thoải mái, con bé rúc người trong chăn, lại ho lên tiếng nữa, thì thào: "Cháu không uống thuốc đâu."
Trái tim vẫn đập thật nhanh trên đường giờ đã ổn định hơn nhiều, giống như một lữ khách lạc đường tìm được ánh sáng, Tang Tử Quan nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Lạc Lạc, cúi người xuống nhìn con bé.
Lúc xa nhau cô bé vẫn là một bé gái đầu trọc lóc, thế mà giờ đây tóc đã mọc dài, thành một cái đầu hình nấm, tóc mái cách mắt một đoạn ngắn... Con bé gầy đi rất nhiều, cằm nhọn ra, khuôn mặt càng thêm tong teo.
"Bác sĩ dặn nếu nó bị ho thì phải cho uống nam, nhưng thuốc đắng quá..." Dì giúp việc cúi người, nói nhỏ với cô.
"Để tôi." Tang Tử Quan đón lấy chén thuốc trong tay bà dì đó, một lát sau quay lại hỏi: "Có ô mai chua không?"
"Hả? Lần nào tôi cũng cho đường vào..."
"Lấy cho tôi ô mai chua." Tử Quan mỉm cười nói
Cô khom lưng, vỗ nhẹ lên má Lạc Lạc: "Lạc Lạc, Lạc Lạc..."
"Mẹ..." Con bé ngủ không say mở mắt rất nhanh, thấy người phía trước bèn dụi mắt có vẻ không thể tin nổi, rồi lại nhắm mắt lại, miệng còn lẩm bẩm: "Nhất định là lại nằm mơ rồi."
Mũi Tang Tử Quan cay cay, không ngừng vỗ má nó: "Lạc Lạc, chúng ta uống thuốc nhé?"
"Mẹ, mẹ về rồi ư?" Lạc Lạc bị ôm chặt nhưng vẫn còn ngái ngủ, "Mẹ đừng đi nữa nhé?"
Tang Tử Quan đút cho con bé từng muỗng thuốc, rồi lại nhét một quả ô mai chua vào miệng nó, cổ vũ con gái: "Papa nói Lạc Lạc của chúng ta vừa có thể uống thuốc đắng vừa có thể ăn ô mai chua, con là dũng cảm nhất!"
Lạc Lạc nhai ô mai, cơ thể nhỏ bé cũng hơi run lên rồi nhổ hạt vào lòng bàn tay Tang Tử Quan, cười vui vẻ: "Lạc Lạc là dũng cảm nhất!"
"Được rồi, uống thuốc xong sẽ không còn ho nữa. Lạc Lạc ngủ đi." Tang Tử Quan đặt con bé lên giường, nào ngờ bé gái trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, lại cầm chặt tay cô không chịu buông, "Mẹ, con không ngủ...Sau khi thức dậy mẹ lại đi mất."
Cô phải dỗ dành nó thật lâu, tận mắt trông thấy nó ngủ say mới dám thở phào nhẹ nhõm ra khỏi phòng.
Người giúp việc vẫn đứng chờ ngoài cửa, cười nói: "Woa, trước đây mỗi lần uống thuốc đều là long trời lở đất, nếu cô tới đây sớm một chút thì tốt quá!"
"Dỗ nó một lúc là được mà." Tang Tử Quan cười, "Trước đây khi con bé còn nhỏ, thuốc đắng nó sẽ không chịu nuốt, rồi khóc nức nở, cha nó bảo đi lấy ô mai chua về, nói với nó là người biết uống thuốc đắng và ăn được ô mai chua chính là dũng cảm nhất, sau đó nó không còn khóc nữa."
"Vậy à..." Người đó mỉm cười, "Sau này tôi sẽ thử xem. Cô Tang, hành lý của cô đặt ở phòng bên cạnh đó."
Tang Tử Quan nói cảm ơn bà dì đó rồi đi sang căn phòng có hành lý của mình ngay bên cạnh, tắm rửa xong lại muốn đi xem Lạc Lạc.
Vừa mở cửa ra thì đã thấy Phương Gia Lăng ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường, ánh mắt nhìn cô bé ngủ say rất dịu dàng, thấy cô bước vào mới đứng lên, hơi gật đầu.
"Tôi... tôi muốn ôm con bé cùng ngủ." Tang Tử Quan giải thích, "Có khả năng đêm nó sẽ khát nước."
Phương Gia Lăng gật đầu, anh nhìn thấy Tang Tử Quan cúi người xuống, dịu dàng ôm ngang người Lạc Lạc.
Bị di chuyển Lạc Lạc co người lại một chút, nhưng thấy người ôm mình là Tang Tử Quan thì cô bé lập tức mỉm cười ngọt ngào, xoay người tiếp tục ngủ say. Tang Tử Quan đi tới cửa, quay lại vẫn thấy Phương Gia Lăng đứng im ở chỗ đó, không hề nhúc nhích.
Đêm hôm đó Lạc Lạc không còn ho nữa, ngủ rất ngon. Nhưng bản thân cô thì ngủ không được say lắm thi thoảng lại cúi xuống liếc nhìn đứa trẻ trong lòng mình, mãi đến khi trời sáng mới chợp mắt được.
Lúc thức giấc, cảnh Tử Quan thấy đầu tiên chính là Lạc Lạc dùng cánh tay nhỏ chống lên gối, nằm nghiêng quan sát cô, chăm chú đến độ không chớp mắt.
Cô choàng tỉnh, vội vàng ngồi dậy, có phần áy náy: "Lạc Lạc đói bụng rồi à?"
"Mẹ!" Lạc Lạc ngồi dậy theo, vô cùng chăm chú nhìn cô: "Huhu..."
"Sao vậy con?" Tang Tử Quan hạ giọng hỏi.
"Con cứ nghe thấy tiếng động là sẽ thức giấc! Thức dậy lại không thấy mẹ đâu nữa." Lạc Lạc chu cái miệng nhỏ nhắn nói rất nghiêm túc.
Tang Tử Quan kéo con bé ôm chặt vào lòng mình, mím môi nói thật nhỏ: "Không phải đâu, Lạc Lạc, không phải là mơ đâu. Mẹ ở đây thật mà!"
Dường như là sợ con bé không tin, cô giơ tay ra nhẹ nhàng véo má con một cái: "Đau không?"
"Có một chút."
"Đau thì không phải là ngủ mơ."
Mãi đến lúc đó, tiểu cô nương mới ý thức được chuyện thật đang xảy ra trong mơ mơ hồ hồ, ngẩng cái mặt nhỏ nhìn mẹ thật kỹ, lông mi dài chớp lên hạ xuống, khóc òa lên.
"Mẹ! Mẹ và papa đều hư lắm! Hai người không thèm tới đón Lạc Lạc!" Con bé vừa khóc vừa chùi nước mũi lên áo Tang Tử Quan: "Papa... Papa nói là sẽ tới đón Lạc Lạc nhanh thôi! Vậy mà đến giờ vẫn không thấy..."
Tang Tử Quan bị tiếng khóc của con bé làm cho đau lòng, không biết nên làm gì chỉ biết ôm chặt lấy con gái, thầm thì: "Lạc Lạc, mẹ xin lỗi."
Tai con bé rất thính, nghe được ngay liền giơ tay gạt nước mắt rồi ngước lên nhìn Tang Tử Quan: "Mẹ, vậy lần này mẹ sẽ đưa con về nhà phải không?" Sau đó con bé còn tự nói với mình: "Phải rồi! Mẹ cũng rất nhớ con mà! Nhất định sẽ đón con về nhà."
Tang Tử Quan lại ôm chặt con bé vào lòng, cằm tựa lên đầu con khẽ cọ cọ, cô cảm thấy khoảnh khắc này thật sự quá hạnh phúc nhưng cũng vô cùng bất lực. Cô muốn đưa con gái về nhà nhưng lại nên giải quyết với Phương Gia Lăng thế nào đây?
Trong lúc còn đang mông lung thì có người gõ cửa, Tang Tử Quan bình ổn lại tâm lý: "Mời vào."
Là Phương Gia Lăng. Anh đứng ở cửa vỗ vỗ tay, rõ ràng là nói với Lạc Lạc: "Lạc Lạc, đi ăn sáng nào!"
Lạc Lạc lại quay về phía anh, kêu một tiếng: "Chú Phương"
Tang Tử Quan thật sự ngạc nhiên nhưng không nói gì, chỉ đứng lên khỏi giường rồi nói: "Lạc Lạc, chúng ta đi đánh răng nào!"
Cô thay quần áo cho con, bế con vào nhà vệ sinh để con bé tự đánh răng, không ngờ lại nghe thấy tiếng nói nho nhỏ phát ra từ người đứng cạnh: "Có phải rất muốn quay về với cuộc sống trước đây, sống cùng với con bé không?"
Tang Tử Quan khịt mũi, gật đầu.
"Chi bằng làm thế này đi, Tử Quan" Phương Gia Lăng cố gắng nói thật nhỏ, "Chúng ta kết hôn, cô có thể trông thấy Lạc Lạc lớn lên từng ngày."
Vài giây sau, anh nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng đến mức không thốt lên lời của Tử Quan mà cười lớn.
Tử Quan cảm thấy mồ hôi lạnh phủ kín khắp trên lưng, miễn cưỡng nói: "Đừng đùa như thế được không?"
Đôi mắt sau mắt kính của Phương Gia Lăng lóe lên một luồng sáng khiến người ngoài khó mà đoán được ý vị của nó: "Nếu tôi nói nghiêm túc thì sao?"
Tang Tử Quan giữ im lặng vài giây rồi thở dài khe khẽ: "Anh Phương, cùng một lỗi lầm, tôi sẽ không tái phạm đến lần thứ hai đâu."
Ăn xong bữa sáng, Tang Tử Quan cùng Lạc Lạc đi vẽ tranh, con bé cuối cùng đã khỏi hẳn bệnh nên rất mau đã thấy buồn ngủ. Đến khi sắp xếp xong xuôi, dì giúp việc lên tiếng: "Cô Tang, ông chủ ở phòng khách đợi cô. Tôi sẽ ở đây trông chừng con bé giùm cô."
Trong phòng khách, Phương Gia Lăng ngồi ngay ngắn, trên bàn trà màu trắng sữa bày hai tách cà phê, anh mời cô ngồi rồi giống như lần đầu tiên Tang Tử Quan gặp anh trong công ty, anh cũng đeo kính, tao nhã, thanh thoát, nhưng đôi mắt lại tỏa ra sự lợi hại sắc bén.
Tang Tử Quan ngồi đối diện anh, cô nghe thấy anh nói: "Tiêu Trí Viễn đã nói những chuyện đã qua cho tôi biết. Tang Tử Quan, cảm ơn những nỗ lực trong suốt bốn năm qua của cô."
Tang Tử Quan vốn định nói: "Là việc tôi nên làm." Nhưng lại cảm thấy không phù hợp, nên cuối cùng chỉ mỉm cười. Im lặng một hồi, cô nhìn người đàn ông trầm lắng trước mắt, căng thẳng hỏi: "Sếp Phương, có một vấn đề nhất định anh phải trả lời tôi, được không?"
"Biết gì tôi sẽ trả lời nấy." Anh khẳng định, "Chắc chắn là như vậy."
"Tôi muốn biết... chuyện của chị gái tôi."
"Vốn dĩ tôi không hề có ý định giấu cô, đây là điều cô nên biết." Anh khẽ gật đầu nhưng lại cảm thấy nhất thời không biết nên kể từ đâu, đành phải dừng lại một vài giây, nghiêng người bưng ly cà phê lên khuấy đều, trong đôi mắt trước giờ luôn ngời sáng chợt có hiện lên chút mất mát: "Bộ ly này, là lúc đó... chị cô đi chọn cùng với tôi."
Chiếc chén màu bạc trong tay anh rất tinh xảo, không hề có một tỳ vết nào, đó là bản tính trước nay của Hạ Tử Mạn. Có lẽ là hồi ức chợt quay về nên biểu cmả của Phương Gia Lăng có vẻ trầm lắng.
"Anh và chị gái tôi là yêu nhau thật lòng ư?" Hai bàn tay cô chồng lên nhau đặt trên đầu gối, khi hỏi câu này cô thấy khá căng thẳng.
Phương Gia Lăng bật cười, "Điều này rất quan trọng với cô?"
"Đương nhiên là quan trọng, vì... tôi muốn biết, những nỗ lực cả đời này của chị tôi suy cho cùng là có đáng giá không?"
"Phải." Phương Gia Lăng trả lời chắc như đinh đóng cột, rồi lại không hiểu sao có chút buồn bã: "Chúng tôi yêu nhau thật lòng."
(Mai sẽ biết chân tướng thật nhé, có ai thấy Lạc lạc đáng thương không?)
Tang Tử Quan nhìn anh, chẳng hiểu sao sự căng thẳng trong lòng cô đã biến mất hoàn toàn, tâm trạng cô lúc này như mặt biển lặng sóng... cô đã chuẩn bị tốt tâm lý để đón nhận bất cứ cơn lốc xoáy nào.
"Tôi và chị cô là bạn học. Thật ra, lúc học cùng cả hai đều rất kiêu ngạo nên quan hệ giữa chúng tôi không tốt lắm. Mãi đến lúc sắp tốt nghiệp, những học sinh Hoa kiều tổ chức một buổi họp mặt. Ngày đó nhạc nhẽo rất ầm ĩ, chúng tôi đều đã uống kha khá rượu, ngồi cạnh nhau, không biết là ai mở lời trước, chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau.
Trong lúc đó chúng tôi cảm thấy đối phương đều khá hợp với mình... chúng tôi đã coi nhau là tri kỉ, đơn giản là vì chúng tôi đều là một trong số ít những người hâm mộ heavy metal (heavy metal thường gọi là metal, một thể loại nhạc rock). Lúc đó tôi vô cùng ngạc nhiên vì sao một cô nữ sinh thanh tú, xinh đẹp như cô ấy mà cũng thích thể loại nhạc có hơi thở của sự đen tối như thế... Dòng nhạc này cuốn hút người ta là bởi vì dưới đáy lòng mỗi người đều có những ức chế và dục vọng mà không cách nào làm chúng tiêu tan được. Chúng tôi... xét trên khía cạnh nào đó, rất giống nhau. Sau đó chúng tôi ngày càng thân thiết. Rồi cuối cùng, đến một ngày, tôi nói với cô ấy rằng càng ngày tôi càng yêu cô ấy, nhưng tôi lại không thể cưới cô ấy được."
Tư thế ngồi của Tang Tử Quan đã ngay ngắn tự bao giờ, đó là bởi vì cô rất nhập tâm nghe anh kể: "Vì sao?"
"Cô có hiểu hoàn cảnh nhà chúng tôi không? Tiêu Trí Viễn chỉ là cạnh tranh với anh của anh ta... Còn tôi, những người tôi phải cạnh tranh là hơn hai mươi anh chị em, họ là con của bốn chú bác tôi. Đương nhiên, tôi có thể có được một phần tài sản của gia tộc, sau đó sống cuộc sống vương giả, sung sướng. Nhưng tôi không cam tâm." Phương Gia Lăng cười nhạt, "Cha tôi mất sớm, tôi là con trai duy nhất của ông nên tôi muốn có thành tích, tôi muốn được bộc lộ hết khả năng của mình... Có lẽ cô cũng biết, con đường tắt chính là lấy con của một gia đình có căn cơ.
Tôi yêu chị cô nhưng lại phải kết hôn với người khác, đương nhiên tôi không vui vẻ gì. Nhưng xuất thân của chị gái cô tuy không phải kém cỏi nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là con nuôi... cô ấy rất hiểu nỗi khó xử của tôi nên cũng không nghĩ nhiều đến vấn đề này. Trong lòng chúng tôi đều hiểu rõ, rồi sẽ có một ngày, hai người phải đi trên hai ngả đường khác nhau.
Nhưng đúng lúc ấy, tôi nghe được một tin, tôi chợt cảm thấy vẫn còn một cơ hội cho chúng tôi... công ty công nghiệp nặng Thượng Duy trong nước đang rơi vào khủng hoảng, cơ hội của chúng tôi chính là phải chiếm bằng được nó. Khi đó chú ba tôi đang nắm quyền trong nhà, nếu như tôi có thể chiến thắng vụ này cũng coi như là có công lao, tương lai sẽ có một chút sức mạnh.
Thông qua sự giới thiệu của một người chị khóa trên, chị cô về làm HR ở Thượng Duy, rồi nhanh chóng chuyển lên công tác tại văn phòng tổng giám đốc, biểu hiện của cô ấy rất xuất sắc. Khi đó cục diện của Thượng Duy rất rối rắm, vì nó đang trong giai đoạn được chuyển từ tay Tiêu Chính Bình sang Tiêu Trí Viễn. Chính là lúc đó, kế hoạch của chúng tôi bắt đầu trong im lặng.
(HR: quản lý nhân sự)
Chúng tôi rất muốn biết được lợi nhuận thực tế và tương quan tình hình kinh doanh của Thượng Duy, vì vậy chị cô phải tranh thủ đủ mọi thời cơ để tiết lộ bí mật này cho chúng tôi. Chúng tôi cứ tưởng việc này không ai phát hiện ra, nào ngờ... Tiêu Trí Viễn từ lâu đã có đề phòng, anh ta căn bản là không tin tưởng đội ngũ nhân viên dưới trướng Tiêu Chính Bình, người anh ta tín nhiệm thực sự chỉ có những thuộc hạ do đích thân anh ta đưa vào mà thôi.
Dường như anh ta cũng ý thức được nếu thông tin mật bị đưa ra ngoài sẽ nghiêm trọng đến mức nào nên phòng bị nghiêm ngặt hơn nhiều. Có một lần chị cô gọi điện cho tôi, trong lúc nói chuyện, cô ấy có nhắc đến việc đang chuẩn bị tìm hiểu password hòm thư của Tiêu Trí Viễn...điều này có nghĩa là sau khi biết được, cô ấy lúc nào cũng có thể tra ra động thái của hội đồng quản trị Thượng Duy mà không hề mạo hiểm."
Trái tim của Tang Tử Quan đập nhanh vài nhịp, móng tay đâm sâu vào gan bàn tay, "Chị ấy... làm sao mà biết được password?"
Phương Gia Lăng nhìn cô, trong ánh mắt có chút phức tạp: "Chị cô, cô ấy... đã sớm biết quan hệ giữa cô và Tiêu Trí Viễn, cô ấy chỉ không muốn nói ra mà thôi, sau đó... cô ấy bảo trong lúc vô tình mới phát hiện Tiêu Trí Viễn dùng máy tính của cô gửi email, cô ấy liền nghĩ cách cài phần mềm vào máy cô để tra ra password.
Nhưng lúc đó chúng tôi đều không ngờ rằng Tiêu Trí Viễn cũng đang tương kế tựu kế... anh ta đã sớm bố trí mọi việc, thông tin trong hòm thư ấy nửa thật nửa giả. Nhưng khi đó, chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả. Thời điểm đó, dự án của ESSE đã bắt đầu gọi thầu, Tiêu Trí Viễn coi đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Vì khi đó cha nuôi của Tử Mạn là giám đốc chi nhánh nên anh ta mới đưa cô ấy đi châu Âu cùng mình để đàm phán. Lúc đó tôi cũng đang ở châu Âu, chúng tôi thi thoảng gặp nhau, chúng tôi cứ nghĩ là mọi việc đều tiến triển rất thuận lợi. Chỉ cần chúng tôi nắm được giá đặt thầu cuối cùng của Thượng Duy và công khai nó thì Thượng Duy sẽ không còn sức phản kích nữa.
Cũng chính lúc đó, Tử Mạn mang thai. Nếu như tất cả thuận lợi thì sau khi dự án này chấm dứt, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà giới thiệu với mọi người. Nhưng cuối cùng lại ngoài ý muốn. Báo giá cô ấy lấy được căn bản không phải là báo giá cuối cùng của Thượng Duy. Lúc đó chúng tôi mới ý thức được hóa ra Tiêu Trí Viễn đã bố trí màn kịch này từ lâu, luôn dùng thông tin giả che mắt chúng tôi, chúng tôi bại trận trong gang tấc, chú ba vô cùng thất vọng về tôi. Dưới tình hình đó, tôi càng không thể nào lấy cô ấy được.
Lúc Tử Mạn biết chuyện đã vô cùng thất vọng nhưng không hiểu vì sao cô ấy lại lựa chọn ở lại bên Tiêu Trí Viễn mà không chọn rời đi. Dường như lúc ấy tôi đã tức giận đến phát điên, nên càng nhận định chắc chắn rằng cô ấy vốn dĩ cấu kết với Tiêu Trí Viễn hại tôi. Trong một lần to tiếng, tôi thậm chí còn không thừa nhận đứa bé cô ấy mang trong bụng là của tôi." Phương Gia Lăng dừng lại một chút, có lẽ là muốn lấy thêm dũng khí để nói tiếp mọi chuyện "Tôi thậm chí còn cho cô ấy một khoản tiền, bảo cô ấy muốn giữ lại hay phá thai thì hãy tự quyết định. Lúc ấy, cô ấy đứng như chôn chân ở đó, không khóc mà lại cười với tôi... lời cô ấy nói khoảnh khắc ấy, đến giờ tôi vẫn nhớ rất rõ, "Đúng vậy, Phương Gia Lăng, đứa con này thật sự không phải của anh. Là của Tiêu Trí Viễn... Tôi đã phản bội anh bởi vì anh ấy đồng ý sẽ cưới tôi." Tôi biết cô ấy tức giận tôi, nhưng trong lúc điên cuồng tôi đã đuổi cô ấy đi. Sau đó... cô ấy quyết định về nước..."
"Anh không đi tìm chị ấy?" Tang Tử Quan nhìn người đàn ông đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng, giọng nói run rẩy.
"Sau đó cô ấy gặp phải tai nạn xe, bên phía bệnh viện nói là cả mẹ và con đã chết... Không phải tôi không nghi ngờ nhưng thực sự Tiêu Trí Viễn che giấu quá tốt. Tất cả những giấy tờ chứng minh đều lo liệu hoàn hảo đến không thể chê được... Còn trong tiềm thức tôi cũng không muốn nhớ đến chị cô nữa... Cho nên, đến tận mấy tháng trước... khi tôi sắp thắng Tiêu Trí Viễn trong vụ thu mua Quảng Xương thì anh ta lại gọi điện cho tôi. Anh ta nói đứa con gái mà anh ta nuôi bốn năm nay chính là con của tôi và Hạ Tử Mạn... Anh ta nói, anh ta có thể trả Lạc Lạc lại cho tôi, điều kiện là để Thượng Duy được vào vòng trong."
"Vì sao... anh ta không nói trước với anh?"
"Anh ta cũng có tính toán của mình chứ. Đổi lại là tôi, nếu chưa đến giây phút cuối cùng tôi cũng sẽ không tung con át chủ bài ra... Hơn nữa, quan hệ của tôi và Tử Mạn luôn được che giấu rất kỹ, ngay cả Tiêu Trí Viễn cũng nghĩ rằng, thời gian đó đối tượng mà Tử Mạn vẫn thường liên hệ là chú ba của tôi.
Thực ra với tính cách của tôi, tôi nhất định sẽ cự tuyệt đề nghị của anh ta. Vì Quảng Xương đã sắp tới tay, tôi không có lý do gì để từ bỏ nó cả... Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đồng ý đón Lạc Lạc về." Anh nhắm mắt lại, thở dài "Có lẽ là vì... những năm nay, tôi thật sự... rất nhớ chị cô..."
Anh cười tự giễu, không nói thêm gì nữa.
Đúng vậy, anh còn có thể nói gì đây? Ban đầu người không biết hổ thẹn mà lợi dụng Tử Mạn là anh, người biết rõ đứa con trong bụng cô ấy là của mình nhưng không thèm quan tâm cũng chính là anh... Nhưng dù thế nào cũng không ngờ được, vụ tai nạn giao thông ấy lại tới đột ngột như thế, dù hối hận đến mức không nói thành lời nhưng tất cả cũng đã muộn mất rồi.
Tang Tử Quan dựa lưng vào thành sofa, nhắm mắt lại. Bây giờ cô đã biết hoàn toàn mọi chuyện, tiền căn hậu quả nhưng vì sao... cô lại thấy muốn khóc đến thế?
Thì ra, trên đời này, tất cả mọi người đều tỉnh táo, chỉ duy nhất cô là kẻ ngu ngốc.
Ngay từ đầu, Tiêu Trí Viễn và chị cô đều đã biết quan hệ giữa cô và đối phương, nhưng họ lại không hẹn mà cùng gạt cô.... Chỉ có cô như kẻ ngu ngốc, lo cho người này rồi lại lo cho người kia, thực ra... chính cô mới là công cụ của họ...
Suy cho cùng, tình thân và lòng tin của cô cũng chỉ rẻ mạt đến thế thôi...
Cô chỉ là công cụ để họ có được một bản hợp đồng mà thôi.
Haha, mẹ Trương nói đúng thật, cô hiền quá hóa ngốc.
"Từ lúc Lạc Lạc đến ở chỗ tôi, tâm trạng nó vẫn luôn không tốt, tôi mất một tháng mới có thể đến gần nó, đương nhiên tôi không dám nói với nó rằng tôi mới là cha ruột." Phương Gia Lăng nhắc đến con gái, khóe môi chợt thấp thoáng nụ cười đầy dịu dàng. "Cảm ơn hai người đã nuôi được con bé thành một đứa trẻ thông minh, đáng yêu như vậy."
Tang Tử Quan nghe thế chỉ biết cười khổ. Có ích gì đâu... Lạc Lạc vẫn không thể sống cùng cô...
"Tử Quan, còn một việc nữa, tôi muốn phiền cô giúp đỡ."
Tang Tử Quan cảnh giác.
"Đúng là không phải chuyện tốt gì, đúng là rất vô trách nhiệm nhưng tôi vẫn phải nói..." Phương Gia Lăng cười khổ, "Tháng sau tôi sẽ đính hôn, nhưng đối phương không chấp nhận tôi có con riêng..."
Tang Tử Quan đứng bật dậy, nhấc tách cà phê trên bàn, hắt thẳng lên mặt Phương Gia Lăng...
Cô thậm chí còn không biết nên nói gì, hít một hơi thật sâu mới nói: "Ly nước này tôi hắt thay chị gái tôi."
Phương Gia Lăng không hề lau nước đi mà chỉ tháo mắt kính xuống, bình tĩnh trả lời: "Phải, nên làm vậy."
Tang Tử Quan nặng nề ngồi xuống, trong ngữ khí đã không còn bất cứ tình cảm nào: "Anh là muốn giao Lạc Lạc cho tôi ư?"
Anh bình tĩnh nhìn cô một lúc thật lâu rồi gật đầu.
Tang Tử Quan nhìn người đàn ông trước mặt này, bỗng nhiên khó có thể hiểu được chính mình với anh là hận thù hay là cảm kích, chỉ hít một hơi thật sâu, nhận lời: "Tôi sẽ cố gắng chăm sóc Lạc Lạc thật tốt. Lạc Lạc... chính là con gái ruột của tôi."
Những mảnh bụi nhẹ nhàng xoay tròn trong không trung, bay lượn, cho tới khi lắng đọng.
"Vị hôn thê của anh... Anh yêu cô ấy không?"
Anh không hề thở dài, chỉ là trong giọng nói có một loại hư không đến gần như trống rỗng "Cô biết tình cảnh hiện nay của Quang Khoa mà, tôi cần có trợ lực. Còn cô ấy... xuất thân từ danh môn..."
Tang Tử Quan khẽ mím môi, "Tôi hiểu. Thực ra anh không yêu bất cứ ai cả, thứ anh yêu chính là dã tâm của riêng anh."
Phương Gia Lăng không phủ nhận, ánh mắt rõ ràng là đang nhìn cô nhưng lại phảng phất như đang nhìn cô gái mà anh đã từng rất yêu thương trước đây, ngay cả giọng nói cũng có đôi phần hốt hoảng: "Tử Quan, yêu một người giống tôi. Thực ra, số phận cô cũng tương tự như chị cô. Nhưng điều khác biệt duy nhất chính là, người cô gặp là Tiêu Trí Viễn."
Tang Tử Quan ở đến ngày thứ hai, bệnh tình của Lạc Lạc đã khỏi hẳn như gặp một kỳ tích. Còn Phương Gia Lăng cũng phải rời khỏi đó bay ra nước ngoài để chuẩn bị hôn lễ, vì vậy cô tính ngày mai sẽ về nhà.
Lạc Lạc có thể về cùng mẹ đương nhiên vô cùng vui vẻ. Lúc trợ lý của Phương Gia Lăng đến hỏi Tang Tử Quan chuyện vé máy bay thì cô lại đáp: "Không, chúng tôi không về Văn Thành. Anh có biết sân bay cách Ôn Đường gần nhất ở đâu không?"
Lạc Lạc nói xen vào: "Mẹ, Ôn Đường là nơi nào?"
"Một nơi rất đẹp, mẹ đưa Lạc Lạc đi chơi, được không nào?"
Lạc Lạc tất nhiên là vỗ tay tán thưởng, quay đầu hỏi Phương Gia Lăng: "Chú có đi cùng không?"
Phương Gia Lăng cười, "Lạc Lạc có muốn chú đi cùng không?"
Nào ngờ con bé lại ngoảnh mặt đi, vùi mặt vào vai mẹ, nói thật khẽ: "Không thích cho chú đi, con muốn papa đi cơ."
Vẻ mặt Phương Gia Lăng đầy bất đắc dĩ, nhìn theo hai mẹ con vui đùa với nhau, chủ ý không tính là quang minh chính đại kia lại một lần nữa xuất hiện trước mắt.
Anh giơ tay lấy một tấm thiệp cưới đã được in sẵn, ngoáy ngoáy viết lên đó thật nhanh, rồi đưa cho trợ lý: "Đem cái này cho Tiêu Trí Viễn, ngay lập tức."
Tiêu Trí Viễn, ngày đó anh tới tìm tôi, không phải ngữ khí rất chắc chắn hay sao? Không phải anh bảo anh cần Quảng Xương, cũng rất cần vợ và con gái anh hay sao?
Vậy thì, tôi lại rất muốn thấy thái độ của anh khi nhận được cái này.
Khi Anh Gặp Em Khi Anh Gặp Em - Vô Xứ Khả Đào Khi Anh Gặp Em