Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
tsuko, Tokita và Konakawa bước vào nhà hàng rộng như nhà tắm công cộng, nửa trần nhà phía đông lắp kính. Bố mẹ Himuro ngồi cạnh cửa sổ. Trước đó hai người đã gặp Tokita vài lần, nên thoáng nhìn thấy bóng anh họ đã đứng dậy, gập người cúi chào.
Nhà hàng rộng, trần nhà lại quá cao, ánh mặt trời không thể rọi xuống được. Khách khứa ngồi trong những căn buồng tách biệt nên không rõ nhà hàng có đông khách hay không. Nhưng dù ít hay nhiều người, tiếng xôn xao không ngớt vang vọng trong tòa nhà khiến không ai nghe thấy người bàn bên nói gì, quả là một địa điểm hoàn hảo cho cuộc gặp gỡ giữa phía Atsuko và bố mẹ Himuro. Chính Morita đã gợi ý nhà hàng này vì anh ta thỉnh thoảng có công chuyện cũng hay đặt bàn ở đây.
Bố mẹ Himuro là một cặp vợ chồng phúc hậu trạc sáu mươi tuổi, lặn lội từ Kisarazu đến Tokyo để tìm hiểu tung tích con trai mình. Vẻ bối rối trên gương mặt đôi vợ chồng rõ hơn bất kỳ điều gì khác, rằng đến tận bây giờ họ vẫn còn dằn vặt khổ sở vì đứa con trai mà họ không tài nào hiểu nổi. Khi Konakawa tự giới thiệu mình là Tổng thanh tra sở Cảnh sát, hai người như sắp khóc tới nơi.
“Vậy Kei nhà chúng tôi phải chăng đã dính dáng tới vụ việc nào đó?”, bố Himuro hỏi. Ông có gương mặt của một người dân chài, nhưng thực ra kinh doanh một tiệm bán quần áo.
“Chuyện đó chúng tôi vẫn chưa biết được”, Konakawa lắc đầu. “Anh Tokita đây đã thông báo cậu Himuro bị mất tích, tôi nghĩ việc này có thể liên đới tới một vụ việc tôi đang phụ trách. Thế nên hôm nay tôi muốn ngồi lại với các vị, biết đâu lại tìm được đầu mối có ích nào đó.”
“Nhưng có lẽ chúng tôi không giúp được gì cho anh đâu”, mẹ Himuro nhìn những gương mặt quanh bàn ăn với ánh mắt tuyệt vọng. “Thằng nghịch tử nhà tôi không coi bố mẹ ra gì, nó còn chưa gọi điện thoại về nhà được lấy một lần.”
“Cậu Himuro có tham gia vào một nghiên cứu mang tầm quan trọng rất lớn”, Atsuko giải thích. “Tôi cũng là một thành viên trong đội. Chính nghiên cứu đó đã làm nảy sinh nhiều lục đục mâu thuẫn trong Viện. Các vị có thể thấy anh Tokita đây đã hoàn toàn kiệt sức vì chuyện đó.”
Tất cả mọi người đang ngồi quanh chiếc bàn ăn dành cho gia đình, Tokita cố thu thân hình khổng lồ của mình vào khoảng trống giữa Atsuko và Konakawa. Anh chỉ biết rầu rĩ trước lời cô nói, bồn chồn ngọ nguậy như thể vừa nhớ ra một điều gì không hay. “Tôi xin lỗi”, Tokita nói, “Chuyện Himuro là trách nhiệm của tôi, là do tôi không lưu tâm đến cậu ấy.”
“Có phải, thằng bé bị giết rồi không?”, bố Himuro hạ thấp giọng, bàn tay nắm chặt đặt lên bàn.
“Trời ơi!” Người mẹ rên rỉ, lắc đầu nguầy nguậy.
Tokita và Atsuko cúi gằm mặt xuống, tội lỗi tột cùng vì không thể nói ra sự thật. Chỉ có Konakawa đi ngược lại lương tâm mình, cố nghĩ cách thuyết phục bố mẹ Himuro không thông báo vụ mất tích của con trai mình với cảnh sát.
“Đây là một nghiên cứu rất quan trọng nên hiện thời chúng tôi đang làm mọi việc trong khả năng để điều tra ra chân tướng vụ việc. Chắc chắn sẽ tìm được cậu Himuro. Người làm cha mẹ đương nhiên sẽ lo lắng, nhưng tôi thành thực mong các vị thông cảm và bình tĩnh chờ đợi.”
Nếu vậy chẳng phải hai người đó sẽ phải chờ đến mãn kiếp hay sao? Giả dụ như Himuro vẫn còn sống, cậu ta cũng không còn là đứa con trai họ dứt ruột đẻ ra nữa. Atsuko nghĩ mà thấy nhói trong lồng ngực.
Trong giấc mơ, cô đã thoáng thấy một bãi xử lý rác. Có phải Himuro bị chôn ở đó thật rồi không? Atsuko không biết đích xác địa điểm đó ở đâu, nhưng cô đã in ra một bức ảnh từ bộ nhớ của máy chiếu và đưa nó cho Konakawa. Ngay lúc này đây, cấp dưới của ông vẫn đang âm thầm điều tra địa điểm trong bức ảnh. Khi Hashimoto vô tình để lộ ra hình ảnh bãi xử lý rác thải đó trong giấc mơ, Osanai có vẻ rất hoảng hốt. Chưa chắc mười mươi được, nhưng nhìn phản ứng của hắn ta như vậy, Atsuko ngầm hiểu phải chuẩn bị tinh thần Himuro đã bị thủ tiêu mất rồi.
“Đương nhiên chúng tôi không dám mong được biết những nghiên cứu mà các vị đang tiến hành, nhưng mâu thuẫn nội bộ mà các vị vừa đề cập tới là gì thế?”, bố Himuro hỏi.
Atsuko đưa mắt liếc Konakawa. Nhìn vẻ mặt ông, cô hiểu rằng mình có thể tiết lộ một phần sự thật cho bố mẹ Himuro biết. Trước đó họ đã bàn với nhau về chuyện được nói tới đâu.
“Nói ngắn gọn thì, cuộc tranh cãi xoay quanh vấn đề sở hữu nghiên cứu giữa chúng tôi và những cá nhân đố kỵ với thành công của người khác. Họ thậm chí còn cố tình ăn cắp thành quả của chúng tôi nữa. Cậu Himuro lại biết một phần nội dung nghiên cứu.”
Những giọng nói hòa vào nhau tạo nên âm hưởng xôn xao, nhưng không ồn ào mà chỉ âm ỉ nhẹ nhàng như thể họ đang ở trong nhà tắm công cộng. Bầu không khí bình thản đột nhiên bị xé toang bởi tiếng hét thất thanh của người phụ nữ trẻ tuổi ngồi bàn bên. Sau đó là tiếng leng keng khi người bồi bàn bất cẩn đánh rơi chiếc khay kim loại xuống nền nhà, tiếng bát đĩa thủy tinh vỡ tan. Những âm thanh chát chúa vang vọng trong nhà hàng, ồn ã đến độ có lẽ chính kiến trúc sư của tòa nhà cũng không thể tưởng tượng ra nổi.
Thực khách bắt đầu đứng dậy, chỉ lên trần nhà bằng kính và gào thét. Một con búp bê Nhật khổng lồ đang lơ lửng giữa bầu trời xanh và nhìn vào bên trong tòa nhà qua lớp kính. Con búp bê tóc mái ngang trán, đôi mắt tròn đen đặc như mực tàu, gương mặt xanh xao nở nụ cười ghê rợn làm bất cứ ai nhìn vào cũng muốn rụng rời chân tay. Đôi môi đỏ chót đáng lẽ phải mím vào nay há rộng, nhưng không ai nghe được giọng cười.
“Trời ơi’”
“Kinh khủng quá!”
“Cái gì vậy?”
“Quái vật.”
Atsuko không đứng dậy nổi. Đây chắc chắn là giấc mơ của Himuro. Hình ảnh trong mơ đã tràn vào hiện thực. Hay có lẽ nào đây là giấc mơ của chính cô? Có lẽ nào cô vẫn còn bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng phụ của DC Mini và chìm trong giấc ngủ, Osanai và Inui đang chiếu những hình ảnh này trong đầu cô?
“Là Himuro đấy”, Tokita rên lên.
“Chuyên gì đang xảy ra vậy?”, bố Himuro thảng thốt.
Chỉ có Konakawa giương mắt nhìn con búp bê và chầm chậm đứng dậy. Đoạn ông nhìn quanh. Tokita đang lấy tay che mặt, tiếp tục lầm bầm “Là Himuro, là Himuro”.
Mẹ Himuro rướn người qua chiếc bàn, cao giọng hỏi Tokita. “Vậy là sao? Tại sao đó lại là Kei được? Con búp bê đó là thứ gì thế?”
Atsuko lo lắng cho tinh thần của Tokita hơn cho bản thân. Dù đây là thực hay mơ, cô không thể để tình trạng anh xấu đi được. “Không sao đâu, cố gắng lên, cố gắng lên nào. Tỉnh táo lại đi, xin anh.”
Konakawa tự đập vào ngực và vai mình vài lần rồi quay sang phía Atsuko, “Có lẽ đây là hiệu ứng phụ của DC Mini cũng nên, nhưng mà tôi chắc chắn một điều, đây không phải mơ đâu. Tôi không đứng trong mơ mà khẳng định tất cả mọi chuyện điên rồ này đều không phải mơ. Chúng ta đang ở thế giới thực. Đây là hiện thực.”
Ông nhắc đi nhắc lại như thể tự cổ vũ bản thân. Hiệu ứng phụ của DC Mini… Có lẽ nào nó cũng có thể làm cho người dùng không thể phân biệt đâu là mơ đâu là thực. Biết đâu chính lúc này đây, họ đang ở trong mơ? Lời khẳng định của Konakawa ban nãy chỉ khiến cho Atsuko thêm nghi ngờ rằng ông cũng cùng chung suy nghĩ với cô.
“Chỉ là diễn thôi ấy mà, không phải thật đâu.”
Trong giây lát, những tiếng la hét chùng xuống. Người người lại xôn xao quay sang nhau thầm thì thắc mắc. Một vài thực khách đứng lên, chỉ tay lên trần nhà và trấn an mọi người xung quanh.
“Một dạng quảng cáo gì đó thôi mà.”
“Chết tiệt, đùa gì mà quá đáng.”
“Có khi lại lên tivi.”
“Ừ đúng rồi.”
“Chắc thế.”
Họ ồ lên phẫn nộ.
“Đúng là đần độn!”
“Dẹp đi mấy ông ơi!”
Con búp bê xòe mười ngón tay ngắn ngủn. Những khe nứt màu đen trên lòng bàn tay trắng sứ nhìn như những đường vân tay. Con búp bê trong chiếc kimono với ống tay áo rộng và dài, giơ hai tay lên ngang vai trước khi đập mạnh xuống trần nhà bằng kính.
Những mảnh kính vỡ vụn và rơi xuống sàn nhà. Tất cả các thực khách đều đã hiểu ra rằng đây không phải chuyện đùa, họ đồng loạt đứng dậy. Đến giờ Atsuko mới biết nhà hàng gần như đã chật hết chỗ ngồi. Hình như đã có người bị thương. Tiếng hô hoán, hò hét hoảng loạn vang vọng trong tòa nhà. Hầu như tất cả đều nhận thức được con búp bê khổng lồ kia là một thứ không thuộc về thế giới này, trong cơn hoảng sợ họ đều không giữ nổi bình tĩnh. Có một vài người ngất, số còn lại chạy thục mạng ra ngoài hòng thoát thân. Những mảnh kính từ trần nhà không rơi đến chỗ bàn Atsuko ngồi bên cửa sổ, nhưng Konakawa vẫn cho rằng thoát được khỏi nhà hàng sớm phút nào hay phút ấy.
“Nào, chúng ta thử lối kia trước.”
Konakawa dẫn đầu đoàn năm người hướng về phía cửa ra. Nếu cảnh sát kéo đến đây, chắc chắn Konakawa sẽ lại phải giải thích lý do tại sao ông lại ngồi cùng Atsuko và Tokita nên đương nhiên giải pháp thông minh và an toàn nhất lúc này là tạm thời lánh đi. Atsuko tự hỏi liệu họ có thể thoát nổi không. Nếu đây không phải một giấc mơ, nếu con búp bê đơn giản chỉ là một biểu tượng được hiện thực hóa từ giấc mơ của Himuro, chắc hẳn con búp bê đó sẽ theo họ tới bất cứ nơi nào.
“Tôi nhớ rồi, đúng là Kei có một con búp bê trông y hệt thế, nó giữ con búp bê như giữ vàng”, mẹ Himuro bối rối, run lẩy bẩy vì sợ hãi. Lo lắng cho con trai mình, bà lại hỏi Tokita đang đi phía trước. “Nhưng tại sao, tại sao anh lại nói đó là Kei? Tại sao anh Tokita lại nghĩ như thế? Hãy nói cho tôi biết đi, xin anh.”
“Bà thôi đi”, người chồng đặt tay lên vai bà, nhắc nhở vợ dù giọng nói vẫn run run. “Giờ phải chạy đã. Để sau hẵng hỏi.”
Bàn tay con búp bê lại một lần nữa đập xuống trần nhà. Atsuko ngẩng đầu lên, quả nhiên đôi mắt tròn xoe của con búp bê đang dõi theo cô và bốn người còn lại. Kể cả khi ra ngoài rồi, con quái vật đó chắc chắn vẫn sẽ bám theo họ. Mà không, ra ngoài bây giờ còn nguy hiểm hơn. Điều đó hẳn sẽ gây khó khăn cho Konakawa, bởi ông vốn có thể coi là người chịu phần trách nhiệm lớn nhất cho việc giữ gìn trật tự công cộng. Con quái vật kia sẽ đuổi theo họ khắp nơi, kéo theo không biết bao nhiêu thương vong.
Giả dụ đây không phải mơ, họ chẳng có cách nào chống trả lại con búp bê dị hợm đó. Gượm đã. Biết đâu lại có. Họ vẫn còn chịu ảnh hưởng từ DC Mini kia mà. Nhưng làm thế nào bây giờ? Có nên hành động y như trong mơ không? Liệu có thể làm được như vậy không?
Năm người bước ra ngoài và quay đầu lại nhìn. Con búp bê khổng lồ cao chừng mười mét đáng lý phải đứng đó, lừng lững như tòa nhà chọc trời, nhưng bây giờ không thấy nó đâu nữa. Đường sá không ùn tắc, xe cộ vẫn lưu thông như bình thường.
Chỉ có những người khách hoảng hốt từ nhà hàng tán loạn chạy ra. Nhưng rõ ràng phần khung thép của trần nhà bằng kính cũng đã sụp xuống hoàn toàn, ai nhìn vào cũng thấy ngay phải có một lực rất mạnh đã tác động vào đó.
“Chuyện gì điên rồ vậy!”
Người qua đường cười khi nghe chuyện từ miệng những người khách vừa chạy ra khỏi nhà hàng. Thế nhưng đúng là có vài người nam nữ co cụm bên vỉa hè, máu chảy ròng ròng trên đầu. Chuyện dù không tin được, nhưng với số lượng người bị thương nhiều thế kia, không sớm thì muộn xe cảnh sát và đội cứu thương cũng sẽ kéo tới.
“Chúng ta không nên ở đây đâu. Đi thôi!”, Konakawa giục những người còn lại.
Bố mẹ Himuro nhìn Konakawa nghi ngờ. Là cảnh sát mà tại sao không ở lại điều tra xác nhận hiện trường? Đọc được sự hoài nghi trong ánh mắt họ, Konakawa giải thích khi năm người đến một nhà ga ngay gần đó. “Với hai người, chuyện vừa nãy có lẽ giống như một cơn ác mộng. Với chúng tôi cũng vậy thôi, dù ý nghĩa có phần hơi khác đi một chút. Giờ việc của tôi là phải bình tĩnh phân tích và điều tra trên cơ sở khoa học, liệu vụ việc này có liên quan đến cậu Himuro hay không. Thế nên trên cương vị Tổng thanh tra Sở Cảnh sát, tôi phải lánh đi để tránh dây dưa vào hiện trường vụ án. Các vị có lẽ sẽ không thông cảm được, nhưng tôi cần thời gian để xem xét mọi chuyện một cách thật thấu đáo.”
“Nhưng con búp bê ban nãy”, người mẹ cắt lời Konakawa, điệu bộ bà như thể người đã mất trí. “Nó chẳng phải Kei đó sao? Có đúng nó là con trai tôi không? Tại sao lại xuất hiện trong hình dạng quái gở đó?”
Atsuko che giấu sự ngạc nhiên trước phán đoán trực giác của bà, bình tĩnh xoa dịu tình hình. “Anh Tokita chỉ vô tình liên hệ hình ảnh con búp bê đó với cậu Himuro mà thôi. Anh ấy cũng lo lắng về chuyện Himuro, ban nãy rối quá nên mới buột miệng nói thế. Chứ làm sao có chuyện con búp bê đó chính là cậu Himuro được?”
“Lúc đó tôi cuống quá”, Tokita xin lỗi, giờ anh cũng đã bình tĩnh hơn. “Lỡ nói chuyện kỳ quặc làm bác gái hoang mang. Tôi xin lỗi.”
Khi bố mẹ Himuro đã phần nào dịu lại và lên tàu về nhà, ba người còn lại quay về căn hộ của Atsuko để bàn kế hoạch.
Họ bắt một chiếc taxi trước ga. Trên đường về, ba người đi ngang nhà hàng ban nãy. Vài chiếc xe của tòa soạn báo và đài truyền hình đã xuất hiện trước cả xe cảnh sát và xe cứu thương.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ