Số lần đọc/download: 587 / 31
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Chương 43
H
ắn đóng cửa lại, lặng lẽ bước tới bàn làm việc và mở ngăn kéo, lấy cuốn băng video ra. Hắn đã tháo rời đầu VCR và vứt các mảnh của nó trong các thùng rác công cộng quanh thành phố. Hắn cũng theo dõi các bản tin về vũ công thứ tư, nhưng không thấy đề cập đến cái đầu VCR, tuy vậy điều đó cũng không khiến hắn ngạc nhiên. Đó là loại chi tiết mà cảnh sát không muốn tiết lộ, một phần bằng chứng họ có thể sử dụng để thẩm vấn nghi phạm của mình. Đó là lý do tại sao bọn họ đã rất tức giận khi phóng viên tiết lộ loại dây thừng mà hắn đã sử dụng với Nicole Hansen.
Hắn bật ti-vi có kiêm chức phát đĩa DVD và băng hình lên, cẩn thận trượt băng vào khe. Lòng bàn tay hắn trơn và dạ dày hắn nhộn nhạo. Cái băng video trông không bị hư hại, nhưng hắn không thể chắc chắn được cho đến khi bật nó lên.
Hắn bước lùi lại, điều khiển trong tay, và ngồi xuống chiếc ghế bành, theo dõi. Màn hình trở nên tối đen, sau đó phủ đầy sóng nhiễu. Hắn có thể nghe thấy tiếng băng đang xoay, nhưng có vẻ không có gì bất thường. Màn hình nhấp nháy và lại tối đen. Rồi nó lóe lên một vệt sóng nhiễu. Dạ dày hắn siết lại.
Bộ phim hoạt hình bắt đầu. Phim Scooby-Doo.
Hắn mỉm cười khi cảm giác thoải mái thân thuộc khiến háng hắn ấm áp và lan tỏa ra khắp cơ thể.
Cánh cửa phòng mở ra phía sau nó, và nó nghe thấy tiếng họ loạng choạng bước vào. Nó không cần quay lại cũng biết bà ta không đi một mình. Bà ta không bao giờ một mình. Bà ta luôn mang theo ai đó về nhà cùng mình. Nó có thể nghe thấy tiếng họ trò chuyện bằng giọng trầm thấp, và nó ngửi thấy thứ mùi kinh tởm của thuốc lá, mồ hôi, nước hoa và rượu.
Nó ngồi trên sàn nhà, gập chân lại, tập trung vào ti-vi.
“Chó chết, cô không nói với tôi là cô có con.” Gã đàn ông lên tiếng.
“Đừng lo về nó. Nó không chú ý đến bất cứ thứ gì ngoài mấy bộ phim hoạt hình đâu.” Bà ta xoa xoa đầu nó khi bước qua. “Nó là một thằng bé ngoan. Nó giữ căn hộ sạch sẽ cho tôi. Phải thế không, con yêu?”
Nó dịch người và cúi thấp đầu để không phải cảm thấy bà ta chạm vào mình. Gã đàn ông bước tới và đứng trước mặt nó. Đôi chân lực lưỡng trong chiếc quần âu xám cản tầm nhìn của nó tới ti-vi. Nó chầm chậm ngước mắt lên. Chiếc áo vest của gã đàn ông đã cởi nút và áo sơ-mi thì chật căng. Lớp lông chọc qua cả khe hở giữa các nút áo. Bụng lão ta lòi ra cả ngoài khóa thắt lưng. Lớp da chảy xệ xuống trên cổ áo sơ-mi, và lão ta bị hói.
Lão ta trông giống hệt heo Porky.
“Mày, mày, mày đang làm cái gì đấy?” Gã đàn ông hỏi.
Lão ta thậm chí còn lắp bắp y như heo Porky.
“Nó thắt mấy cái nút.” Người phụ nữ nói từ phía căn bếp nhỏ. “Nó bị ám ảnh vì mấy cái nút dây đấy. Nó có thể ngồi đó và thắt nút cả ngày, trừ lúc tôi bắt nó làm gì đó. Thắt nút và xem hoạt hình.”
“Nó bị thiểu năng à?”
Nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đàn ông và tiếp tục thắt nút.
“Tại sao, sao, sao mày lại nhìn tao như thế, thằng nhãi? Tại, tại sao nó lại nhìn tao như thế?”
“Anh đang chắn tầm nhìn của nó.”
Gã đàn ông xoay người và, mất thăng bằng, vấp chân, suýt ngã. “Tao không thích nó nhìn, nhìn tao như thế.”
“Đừng có nhìn ông ta nữa.” Bà ta nói, rồi nói với người đàn ông. “Thôi nào. Uống chút gì đi đã.”
Gã đàn ông chỉ tay vào nó. “Đừng có nhìn tao, thằng nhãi!”
Trên ti-vi, Foghorn Leghorn, con gà trống to quá khổ đang đánh nhau với con chim ưng đuôi lửa, bị đập đầu bằng một cái búa, bị trói lại và nướng trên lửa.
Nó đã phải bật tiếng thật to để át đi tiếng rên rỉ và lẩm bẩm đến từ căn phòng bên kia. Tiếng giường kêu răng rắc và cọt kẹt. Tiếng ồn của họ mỗi lúc một lớn hơn.
Con mèo Sylvester đã vạch ra một kế hoạch khác để bẫy được chim Tweety. Nó đang cố băng qua mặt nước để đến được chỗ lồng chim, nhưng nó sẽ không làm được. Một cơn sóng lớn sẽ nâng chiếc bè lên và đập thẳng mặt nó vào đá. Đó là phần buồn cười nhất của bộ phim hoạt hình, xem con mèo bị đập vào đá.
Hơi thở của họ chậm lại. Giường ngủ trở nên yên ắng.
Nó với xuống bên dưới ghế xô pha và rút cái thòng lọng mà nó đang buộc ra; nó đã học được từ một cuốn sách. Nó giơ lên, ngắm nghía nó. Nó thích nó nhất, thích cách sợi dây thừng luồn qua cái nút thắt, khiến cái thòng lọng thít vào.
Nó quay lại và nhìn vào phòng ngủ, nhưng không nghe thấy tiếng động nào.
Nó bước đến cửa, nhìn chằm chằm vào trong. Lão béo ị đã sụp xuống phía trên bà ta.
Nó lặng lẽ bước đến phía giường của bà ta và nhẹ nhàng chạm vào vai bà ta. “Mẹ ơi?” Nó chạm vào lần nữa. “Mẹ?”
Bà ta không đáp lại. Gã đàn ông không nhúc nhích.
Nó luồn một vòng quanh cổ tay bà ta và sử dụng nút buộc số tám đơn giản để cố định sợi dây thừng vào thành giường. Nó cũng làm vậy với cổ tay bên kia, buộc nó vào phía bên kia giường. Hơi thở của mẹ nó vẫn sâu và đều.
Lão béo ị ngáy, giật mình và ho, lăn khỏi bà ta, nhưng lão không thức giấc.
Nó cẩn thận luồn cái thòng lọng qua đầu bà ta và chậm rãi thít lại cho đến khi nó gần tới cằm. Nó luồn đầu còn lại của sợi dây xuống thanh ngang dưới cùng của khung giường, sau đó vòng lên thanh bên trên, quan sát nó lướt giữa các tấm ván như một con rắn. Nó rời khỏi phòng và quay lại cùng một chiếc ghế ở bếp, đặt nó gần giường. Nó đứng lên ghế, vắt sợi dây thừng qua vai và nhìn lại cánh cửa đang mở trông ra chiếc ti-vi. Bộ phim hoạt hình đang hết. Con mèo ngu ngốc lại thất bại lần nữa. Nó luôn thất bại.
Tiếng nhạc vang lên. Nó chờ, muốn đúng thời điểm.
Heo Porky xuất hiện trên màn hình.
Nó ngân nga theo nó. “Ta đa, ta đa, ta đa… Hết rồi nhé, các bạn!”
Nó nhảy xuống.
“Cha ơi?”
Hắn nhìn lên từ ti-vi. Con gái hắn đứng ở ngưỡng cửa, đang nắm lấy tay đấm cửa, chiếc váy ngủ màu hồng của con bé quét trên sàn nhà.
“Con đang làm gì bên ngoài giường ngủ vậy?”
“Con gặp ác mộng.”
Hắn giơ tay ra, và con bé bước vào. Hắn nâng con bé lên, ôm vào ngực mình và ngồi xuống. Con bé cuộn tròn trong lòng nó, mút ngón tay cái, tay kia xoắn một lọn tóc trong khi xem phim hoạt hình. “Chúng buồn cười quá, cha à!”
Hắn mỉm cười. “Chúng là bạn của cha đấy.” Hắn nói.