Nguyên tác: The Mill On The Floss
Số lần đọc/download: 1990 / 33
Cập nhật: 2015-10-05 18:59:31 +0700
Chương 44
C
UỐI TUẦN, MAGGIE RỜI NHÀ CÔ GRITTY ĐỂ ĐI Garum Firs. Tuần qua đã có nhiều biến chuyển bất ngờ nên gia đình thấy cần phải có một cuộc họp mặt tại ngôi biệt thự của bà Pullet để thảo luận về vận số của những người trong họ Tulliver vào giai đoạn mới này.
Lucy tới sớm đến nỗi ngay cả bà Glegg cũng phải ngạc nhiên, nàng mong được gặp Maggie để thông báo một tin tức tuyệt vời. Mới hôm qua - sau khi Tom từ Newcastle trở về - anh chàng Jetsome, người ông Wakem đặt vào chức vụ quản trị nhà máy Dorlcote, trong một cơn say rượu, đã bị té ngựa rất nặng và hiện đang nằm điều trị tại St Ogg‘s; và ông Wakem đã bắn tiếng là sẽ sẵn sàng nhường lại nhà máy và các cơ sở phụ thuộc cho người khác ngay!
« Tội nghiệp cho Jetsome, nhưng dường như sự bất hạnh của anh ta đã giúp cho Tom mau chóng thực hiện được ý định của mình » Lucy nghĩ tiếp và dì Tulliver sẽ được về với ngôi nhà thân yêu, cố cựu của dì, thật không còn gì vui mừng cho dì hơn nữa! »
Với ý nghĩ sau cùng này, Lucy đã nẩy ra một kế hoạch dễ thương khi cùng Maggie xuống phòng khách.
Lucy ngồi xuống trường kỷ, mân mê tua nón của bà dì:
- Dì Pullet, cháu nghĩ là dì nên quyết định ngay những món gì mà dì định cho anh Tom để dùng vào việc nhà khi anh ấy đã có được nhà riêng. Dì mà đã mở đầu thì thế nào dì Glegg cũng bắt chước.
Bà Pullet có vẻ tươi tỉnh một cách bất thường:
- Khó lắm, dì nói chắc với cháu là dì Glegg chẳng làm sao theo kịp dì đâu. Dì ấy không có khiếu thẩm mỹ, dầu có tốn tiền tới mấy cũng vậy.
Rồi quay sang bà Tulliver, bà Pullet lắc đầu buồn bã:
- Nhưng thật đáng buồn khi người ta phải phân tán của cải trước khi chết - Bessy, khi dì và tôi lựa mua xấp hàng hình hai viên ngọc lần đầu tiên trong đời, chúng ta đâu ai ngờ tới ngày bị mất hết cả đâu.
Đã quen tự coi mình là người bất hạnh, bà Tulliver đáp:
- Tôi đâu có lựa, Sophy, tôi đâu muốn vậy. Đêm nào tôi cũng thao thức nhớ tới những xấp vải hiện giờ đang phân tán khắp xứ.
Ông Pullet an ủi bà Tulliver:
- Dùng một cục kẹo the đi.
Lucy kỳ kèo:
— Ồ, dì Pullet, dì có nhiều vải vóc lắm mà. Thí dụ như dì có con gái thì thế nào dì cũng phải chia cho họ trước khi họ lấy chồng chớ.
- Dì có nói là dì sẽ không cho. Hiện giờ Tom đáng được lo lắng và giúp đỡ. Còn xấp khăn trải bàn của dì nữa, Bessy, từ ngày tôi mua lại trong cuộc phát mại tới giờ, chúng vẫn còn nằm yên trên rương.
Cuộc họp mặt sống động hẳn lên với sự hiện diện của ông bà Glegg.
Ông Glegg vỗ lưng Maggie:
- Hà, hà! Đừng có cho dì dượng nghe gì về chuyện đi làm của cháu nữa nghe. Sao? Ở hội chợ cháu đã làm cho bao nhiêu người say đắm đó không phải là một công việc hay sao?
Vợ ông cằn nhằn:
- Ông Glegg, nhiều lúc tôi thấy ông đi quá trớn. Trong gia đình tôi chưa có người nào ăn nói suồng sả như vậy cả.
Ông Glegg nháy nhó với ông Pullet:
- Nầy ông bạn! Vậy chớ ngày xưa mấy bà nầy kêu mình là gì? Thì cũng là «chàng» một cách ngọt ngào chớ còn gì nữa.
Nghe nhắc tới hai tiếng ngọt ngào, ông Pullet lại lấy thêm đường cho vào ly.
Bà Pullet chen vào:
- Kìa Jone, chồng chị chỉ đùa cho vui, có gì đâu. Cứ để cho ổng đùa cợt khi nào còn đầy đủ tiền bạc và sức khỏe. Chị nghĩ tới ông Tilt coi, cái miệng méo xẹo một bên, có muốn cười cũng không biết làm sao.
Lucy bỗng vỗ tay, reo:
- Kìa, Tom đã tới rồi. Anh ấy hứa với con là sẽ tới thăm Sinbad. Em sợ ảnh không giữ lời được.
Maggie bay vù ra hôn Tom ngoài ngưỡng cửa và nắm tay anh dẫn lại chiếc ghế cạnh mình. Tom mỉm cười với em:
- Sao Maggie? Cô Moss thế nào?
Ông Glegg chìa tay ra:
- Khoan, khoan đã cậu. Cậu cao lớn quá và dường như cậu đã gặp thời sớm hơn ngày trước nhiều. Chắc chắn là cậu sẽ thâu hồi được nhà máy trong một ngày gần đây thôi. Cậu không phải là hạng người bỏ cuộc nửa chừng.
Bà Glegg xen vào:
- Nhưng hy vọng là cháu tôi sẽ không quên công lao của gia đình bên ngoại nó. Nếu không có họ giúp đỡ chưa chắc gì nó có được ngày nay. Không bao giờ có thất bại kiện tụng lãng phí trong gia đình chúng ta, cũng không có cái chết nào mà không có gia tài để lại.
Bà Pullet tiếp:
- Không có những cái chết bất ngờ, vì lúc nào cũng có sẵn bác sĩ kế bên. Nhưng Tom nó có màu da của dòng họ Dodson chúng ta, tôi đã nói vậy từ đầu mà. Không biết chị tính sao, chớ riêng tôi thì tôi định cho nó một trong ba cái khăn nổi nhứt của tôi, ngoài những tấm vải trải giường khác. Tôi sẽ không nói thêm những gì tôi sẽ làm, nhưng chắc chắn tôi sẽ làm, và nếu lỡ ngày mai nầy tôi chết đi, thì ông Pullet, ông phải nhớ cho tôi - ông cứ lầm lẫn chìa khóa này với chìa khóa kia hoài, ông chẳng bao giờ nhớ rằng trong cái ngăn thứ ba của ngăn tủ áo trái, đằng sau chòng áo ngủ là chiếc chìa khóa của cái tủ kéo trong phòng xanh và trong cái tủ đó có chìa khóa cửa cái tủ xanh nằm trong vách tường. Thuốc men của tôi thì ông nhớ rất giỏi, còn chìa khóa của tôi thì ông cứ lộn hoài.
Bà Glegg nói với giọng ghê tởm:
- Thôi, quá đủ rồi, Sophy - cứ hết tủ rồi lại khóa! Chị chẳng có được cái nếp của gia đình chút nào. Về vải vóc thì tôi sẽ tính tới những thứ thật hữu dụng để làm quà cho cháu tôi. Tôi chẳng bao giờ ưa nỗi màu trắng, chẳng có gì tốt bằng vải Hòa lan. Hy vọng rằng khi nằm nghỉ trên đó, cháu tôi sẽ nhớ tới dì nó.
Tom tự chủ là sẽ không bao giờ để cho tâm trí bận rộn về các ân đức của dì. Tuy nhiên, chàng ngỏ lời cám ơn dì Glegg.
Sau bữa tiệc, Tom lãnh nhiệm vụ đưa mẹ và Lucy về. Riêng Maggie thì theo ông bà Glegg về nhà họ và ở lại đó chơi vài ngày trước khi đi.
Lucy đă có chủ ý khi mời Tom đến thăm Sinbd. Nàng nói với bà Tulliver lúc lên xe:
- Dì ngồi đằng kia đi, cháu ngồi bên cạnh anh Tom cho. Cháu có chuyện quan trọng cần bàn với anh ấy.
Vì nóng lòng muốn giúp Maggie, Lucy xét thấy không thể đình hoãn lại cuộc luận đàm với Tom. Nàng nghĩ rằng trước nỗi vui mừng về triển vọng sớm lấy lại nhà máy, người anh họ của nàng sẽ mềm dẽo và dễ dãi hơn. Bởi thế, nàng đã vô cùng đau đớn và thất vọng khi thấy Tom đổi sắc mặt khi được nghe kể lại chuvện làm cách nào Philip đã thuyết phục được ông Wakem bằng lòng bán lại nhà máy Dorlcote.
Tuy nhiên, Lucy vẫn chưa chịu thua, nàng cố hết sức lay chuyển lòng dạ sắt đá của Tom, cố làm cho Tom có thiện cảm với Philip bằng cách chứng minh rằng ông Wakem đã sẵn sàng nhận Maggie làm con dâu với tất cả những nghi lễ xứng đáng. Nhưng tất cả đều vô hiệu, Tom - người luôn luôn vui vẻ khả ái với Lucy - hôm nay lại có thái độ khác hẳn. Chàng cho biết là rất sung sướng khi thấy tất cả ưu phiền cũ đã được xóa bỏ. Tuy nhiên, quan niệm của chàng về những người trong họ Wakem từ trước tới giờ vẫn không thay đổi. Dĩ nhiên, Maggie muốn làm gì thì làm - nàng đã tuyên bố là nàng chọn con đường tự lập. Nhưng về phần chàng thì đã bị ràng buộc bởi bổn phận đối với người cha quá cố, và nhứt quyết sẽ không bao giờ chấp nhận một mối liên hệ nào với gia đình Wakem.