Số lần đọc/download: 1376 / 19
Cập nhật: 2015-12-04 03:15:58 +0700
Ngoại Truyện Đại Trốn Sát (3)
T
a với Bình Dương đều có ý nghĩ này, nhưng vì quy tắc không thể nói gì đối với “Người sống”, huống chi hiện tại chúng ta đang ở bên ngoài, ngược lại có loại cảm giác xem kịch vui, vì thế đều tiếp tục duy trì trầm mặc, chờ xem.
Sau khi Bình Dương bị “Xử quyết”, chúng ta đều tan, đều tự đi ngủ, ta hỏi Vô Mẫn Quân: “Rốt cuộc ngươi có nhìn thấy hung thủ hay không, là ai vậy?”
Vô Mẫn Quân nói: “Ngươi không phải có đáp án sao.”
Ta nói: “Thật là Tư Đồ Hữu Tình và bánh bao? Oa, ta lợi hại như vậy.”
Vô Mẫn Quân nói: “… Ai.”
Ta nghi hoặc nhìn hắn, nói: “Ngươi ai cái gì… Kỳ thật… Ta vừa mới rồi vẫn còn nghi ngờ chưa nói ra.”
Vô Mẫn Quân nhíu mày, nói: “Cái gì? Nói đi.”
Ta liếc mắt ngắm hắn một cái, nói: “Kỳ thật ta cảm thấy có thể là ngươi… Ngươi tự giết mình, sau đó giết những người còn lại… Như vậy ngươi thắng, không phải sao?”
Vô Mẫn Quân dừng một chút, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Tư Đồ Hữu Tình không phải đã nói sao, hung thủ phải sống đến cuối cùng mới là người thắng nha.”
“Ôi, có cái quy củ này sao…” Ta cũng ngừng một chút, nói, “Ta không có chú ý…”
Vô Mẫn Quân cười cười, nói: “Dù sao nếu là ta, phỏng chừng thật đúng là phải làm như vậy. Dù sao thiên hạ đại loạn, có vẻ rất thú vị.”
Ta: “…”
Dù sao hắn chính là e sợ thiên hạ không loạn…
Hai người chúng ta trở về phòng đi ngủ, ta có dự cảm mãnh liệt, cứ theo phương thức nhanh chóng mau lẹ giết người như thế của hung thủ, sáng mai tỉnh lại khẳng định có người sẽ chết. Chỉ là không biết, người chết là ai…
Ta nghĩ trái nghĩ phải, cũng không đoán ra sáng mai ai sẽ chết, ngày hôm sau vội vã chạy tới đại sảnh, lại phát hiện mỗi người đều tốt, không có một ai bị giết.
Mọi người hiển nhiên cũng đều rất kinh ngạc, không biết vì sao hung thủ bỗng nhiên thu tay lại, chẳng qua là không ai chết, cũng sẽ không bỏ phiếu, mọi người mang nhiều loại tâm tư đi ăn bữa sáng xong, Vô Mẫn Quân đi lâm triều, ta đi cùng Bình Dương với Tư Đồ Hữu Tình cùng bánh bao đi nhìn Tiểu Tuế, những người khác cũng đều tự mình đi làm chuyện của mình, ví dụ như Ngô Ung đi buôn bán vải vóc, lần này tới Tây Ương cũng muốn nhân lúc này mở rộng việc mua bán, bởi vậy muốn đi gặp các vị quan chưởng quản ở Tây đô thành này một lần.
Trước mặt hoàng đế tỏ vẻ chính mình sắp sửa đi đút lót, Ngô Ung thực không có đầu óc, dù sao những hối lộ nhỏ này Vô Mẫn Quân luôn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần lấy tiền thật sự làm việc, Vô Mẫn Quân cũng sẽ không nói cái gì. Nhưng nếu là chỉ lấy tiền, trên nịnh dưới đạp, không làm chính sự, Vô Mẫn Quân sẽ không nương tay chút nào… Tóm lại mọi người nghĩ đến tiền tùy ý, nhưng không thể lấy tiền của dân chúng, trong lòng Vô Mẫn Quân có cái bàn tính, tính rành mạch, nếu có người nào vi phạm vào điều này, vậy sẽ phải chết.
Phùng Du thấy Ngô Ung muốn đi ra ngoài, cũng nói muốn cùng chúng ta đi xem Tiểu Tuế, ngày hôm qua nàng không đi, đại khái Ngô Ung cũng ngượng ngùng nói cho nàng chuyện Tiểu Tuế ói vào mặt hắn, cho nên Phùng Du cũng giống với Ngô Ung sau khi bị Tiểu Tuế tươi cười hấp dẫn, không chút nào ngoài ý muốn cũng bị ói sữa vào mặt.
Phùng Du hét lên một tiếng, khóc sướt mướt lấy khăn bên cạnh lau sạch, ai oán nhìn ta với Bình Dương cùng với Tư Đồ Hữu Tình và bánh bao cười không dừng được, nói: “Các ngươi cũng không nhắc nhở ta…”
Ta nói: “Thật ngại, dù sao quá chậm ha ha ha ha…”
Phùng Du dừng một chút, nói: “Khó trách ngày hôm qua lúc tướng công trở về có mùi sữa…”
Ta: “…”
Bình Dương: “Phốc ha ha ha ha…”
Bánh bao cũng cười không ngừng được, thân mình tròn vo run run, giống như một quả cầu lông ngắn rung rung, Tiểu Tuế ngừng cười, có chút nghi hoặc nhìn về phía bánh bao, bánh bao “Chi” hai tiếng, thật cẩn thận đi đến bên cạnh Tiểu Tuế.
Tiểu Tuế mở to ánh mắt rất tròn, chăm chú nhìn bánh bao, bánh bao: “Chi, chi!”
Ánh mắt Tiểu Tuế càng hơn nữa, giống như chưa từng gặp con vật này bao giờ… Đúng, quả thật nó cũng chưa từng thấy… Tiểu Tuế kinh ngạc bắt chước tiếng kêu của bánh bao, nói: “Chi… Chi?”
Bánh bao thấy Tiểu Tuế bắt chước tiếng kêu của mình, liền kêu lên hòa ca cùng: “Chi!”
Tiểu Tuế lại mất hứng thú, liếc nhìn nó một cái, xoay người lại, cái ót vô tình đối diện với bánh bao.
Bánh bao: “…”
Bánh bao thương tâm xoay người, quay trở về trên vai Tư Đồ Hữu Tình, khổ sở nói: “Chi chi…”
Tư Đồ Hữu Tình sờ sờ nó, nói: “Không cần khổ sở, ngoan.”
Ta: “…”
Tiểu Tuế kia tiện khuông tiện dạng, thật sự là rất giống Vô Mẫn Quân…
Ta thật sự là càng lo lắng hơn nữa con của ta và Vô Mẫn Quân sau này… Không biết là sẽ có bộ dạng gì nữa…
Nói đến việc này… Ta nhìn về phía Tư Đồ Hữu Tình: “Tư Đồ, sư phụ của cô nương bao giờ thì mới có thể tìm được… Ta muốn cùng Vô Mẫn Quân sinh con…”
Tư Đồ Hữu Tình: “…”
“Các ngươi muốn sinh con, có quan hệ gì tới sư phụ của ta…” Tư Đồ Hữu Tình có chút gian nan đặt câu hỏi.
Ta: “…”
“Ngươi đừng nghĩ nhiều quá có được không… Chính là lần trước ta nhìn Bình Dương sinh con, cảm thấy rất đau đớn, cho nên hy vọng Vô Mẫn Quân thay ta, Vô Mẫn Quân cũng uyển chuyển đáp ứng rồi…” Ta nói.
Bình Dương vốn đang ngồi bên cạnh chơi với Tiểu Tuế, nghe được ta nói những lời này, hướng lại đây nói: “Cái gì, làm cho hoàng huynh sinh?”
Ta gật gật đầu, nói: “Muội cũng biết, lần trước chúng ta không phải…”
Trao đổi sao…
Nói còn chưa nói xong, Bình Dương liền vẻ mặt phức tạp cắt ngang lời ta, nói: “Cho dù hoàng huynh có thể mang thai, huynh ấy làm sao mà sinh được?”
Ta: “…”
Tư Đồ Hữu Tình: “…”
Bánh bao: “…”
Chỉ có Tiểu Tuế vẫn không hiểu nổi nhìn chúng ta… Đại khái là nó cảm thấy rất kỳ quái, vì sao mẫu thân nó có thể nói câu nói đầu tiên khiến cho hai người đồng thời trầm mặc đi…
Qua nửa ngày, ta xấu hổ nói: “Hoàng huynh của muội đương nhiên không thể mang thai, càng không thể… sinh con. Chính là hắn có thể hoán đổi cơ thể với ta, như vậy đau đớn sẽ là do hắn chịu rồi…”
Bình Dương hiển nhiên bị điều này làm cho chấn kinh rồi, muội ấy hỏi: “Như vậy cũng được?!”
Sau đó vẻ mặt đau khổ nói: “Hoàng tẩu vì sao không nói sớm! Muội cũng nên để cho Lữ Dẫn dùng! Để cho hắn sinh mười đứa!”
“… Vậy cũng không dùng đi.” Ta một đầu mồ hôi lạnh, “CHẳng qua nếu muội thật muốn sinh, có thể nói với Lữ Dẫn… Chính là hiện tại không đổi được…”
Ta dừng một chút, nói: “Hơn nữa sau khi uống thuốc, chỉ có mười hai canh giờ hoán đổi, chỉ có trong lúc đấy… Sinh hoạt vợ chồng, mới có thể duy trì tiếp.”
Bình Dương càng chịu rung động nhìn ta, nói: “Vậy chẳng phải là cùng với chính bản thân mình…”
Ta gật đầu nói: “Đúng……”
Bình Dương hoàn toàn rút lui: “Vậy quên đi, vậy quên đi… kích thích như thế…”
Dừng một chút, muội ấy nói: “Có dược nhớ nói cho muội biết…”
Ta: “… Ừ.”
Ta với Bình Dương thảo luận một chút về vấn đề mang thai và sinh con, sau khi biểu đạt vui sướng và chờ mong của mình đối với việc trượng phu của mình sắp sửa sinh con, Phùng Du thần sắc phức tạp ở bên cạnh nghe xong toàn bộ hành trình, cuối cùng nàng cũng chậm rãi nói: “Cái kia… Nhớ cho ta một cái… Cám ơn…”
Ta và Bình Dương: “…”
Mấy người chúng ta đi đại sảnh dùng bữa, kết quả người hỏng mất lúc này là Phùng Du —— chỉ thấy thần sắc Ngô Ung uể oải không phấn chấn ngồi ở trên ghế, trên cổ rõ ràng có một dấu!
Phùng Du ngẩn người, thét chói tai chạy tới, nói: “Phu quân! Ngươi, ngươi như thế nào…”
Ngô Ung thở dài, lắc đầu, thật tuân thủ quy tắc nói cái gì cũng chưa nói.
Ta nhìn thoáng qua Tư Đồ Hữu Tình bên cạnh cũng rất kinh ngạc, bỗng nhiên nghĩ đến lúc đấy bánh bao rời đi một lần, lúc ấy ta cũng không để ý, nhưng hiện tại nghĩ đến, rất có thể là đi “Mưu sát” Ngô Ung …’
Lúc này Tư Đồ Hữu Tình mở miệng, nàng nói: “Lại có người đã chết, mọi người nói xem, cảm thấy là ai?”
Lưu Lương xen mồm nói: “Lúc này hiển nhiên không phải Ngô phu nhân, Ngô phu nhân cùng hoàng hậu đều ở chỗ Bình Dương công chúa, hẳn là không có cơ hội giết người.”
Tư Đồ Hữu Tình gật gật đầu, nói: “Đúng rồi, hơn nữa ta phát hiện, hung thủ này thực đáng giận, mỗi lần đều giết một trong hai người vợ chồng, mọi người tự nhiên như vậy đoán là người còn lại, như vậy trong chốc lát có thể giải quyết hai người.”
Dừng một chút, nàng nhìn chung quanh bốn phía một chút, nói: “Xem ra, hung thủ có thể là có điều bất mát với những người đã thành phu thê…”
Lưu Lương hiểu ý cười, nói: “Như vậy, xem ra hẳn vẫn là người thích Tây Hoàng mà cầu không được.”
Lưu Á vừa nghe, ngẩn người, sau đó kêu lên: “Không có, không phải ta!”
Sau đó nàng phẫn nộ nhìn Lưu Lương, nói: “Ta đã sớm không còn thích Tây Hoàng! Ta chúc phúc Tây Hoàng cùng hoàng hậu, chân thành!”
Lưu Lương không để ý tới nàng, nói: “Ta bỏ Lưu Á một phiếu.”
Tư Đồ Hữu Tình gật gật đầu: “Ta cũng vậy.”
Bánh bao tự nhiên đi theo Tư Đồ Hữu Tình, chỉ chỉ Lưu Á.
Lưu Á nháy mắt được đến ba phiếu, tứcđến muốn khóc, nàng chỉ vào Lưu Lương nói: “Ngươi vì sao lại đáng giận như vậy, ngậm máu phun người… Khẳng định là ngươi!”
Chỉ còn lại Phùng Du và Nguyên Úc, Phùng Du cắn cắn môi, nói: “Tâm tư Lưu cô nương, ta cũng có thể hiểu được một ít, nhưng mà bất kể như thế nào, cho dù không chiếm được cũng không muốn đi gây thương tổn…”
Nàng liếc mắt nhìn Lưu Lương, nói: “Vậy hẳn là ngươi.”
Lưu Lương ngẩn người, hiện tại chính hắn cũng có hai phiếu, Lưu Á có ba phiếu, phiếu mấu chốt nhất này rơi vào trên người Nguyên úc, Lưu Á thống khổ nhìn Nguyên Úc, Nguyên Úc nói: “Lưu cô nương thoạt nhìn cũng không giống như là kẻ ác… Ta bầu Lưu Lương.”
Lưu Lương: “…”
Lưu Lương cùng Lưu Á đều có ba phiếu, không có cách nào xử tử một người, chỉ có thể cứ tan như vậy, chờ có người “chết” lại tiến hành bỏ phiếu.
Lưu Á có chút cảm động nói với Nguyên Úc: “Nguyên tướng quân, thật sự là thật cám ơn ngươi…”
Nguyên Úc lúng túng nói: “À, không có gì.”
Lưu Á nói: “Nguyên tướng quân tung hoành sa trường, cũng hiểu được mưu lược, loại trò chơi giống tiểu xiếc này khẳng định là ngài đã nhìn rõ ràng rồi, ngài đã biết là ai rồi? Có phải Lưu Lương hay không?”
Nguyên Úc nghĩ nghĩ nói: “Hẳn là không phải.”
Lưu Á càng thêm cảm động, nói: “Ngài vì bảo vệ ta mà không bỏ phiếu cho hung thủ chân chính, mà là bỏ phiếu cho Lưu Lương…”
Nguyên Úc cũng càng thêm xấu hổ, nói: “Ta cũng không biết rốt cuộc là ai… Tùy tiện bỏ phiếu thôi…”
Lưu Á: “…”
Ta ở một bên dựng thẳng lỗ tai nghe lén, nghe đến đây sắp cười ra tiếng đến, Vô Mẫn Quân bên cạnh ta cũng nín cười nghe, nửa ngày, hắn nói: “Dược này đã có thể phát huy công dụng…”
Ta: “…”
“Không cho phép, để cho bọn họ phát triển thuận theo tự nhiên không được sao…”
Vô Mẫn Quân liếc mắt một cái nhìn ta, nói: “Được, nghe lời ngươi.”
Lưu Á “chết” rất nhanh, ngay tại buổi tối lúc chúng ta dùng bữa tối, chỉ thấy trên trán nàng có dấu để lại, hết sức đập vào mắt người khác, xem ra hung thủ rất không đợi thấy nàng…
Lưu Á cúi đầu trầm mặc không nói, thoạt nhìn rất là bị nhục, Nguyên Úc thấy, tiến lên vài bước nói: “Ồ, cô nương vì sao…”
Lưu Á đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn.
Nguyên Úc thở dài, nói: “Ai, dấu vết lại là ở trên đầu…”
Lưu Á: “…”
… Nguyên Úc cũng quá cường, thế nào hồ không ra đề thế nào hồ sao.
Hiện tại chỉ còn lại có Phùng Du, Tư Đồ Hữu Tình, Lưu Lương, Nguyên Úc, cộng thêm một bánh bao, sau khi bỏ phiếu lại còn chết thêm một người, hiện tại mọi người liên tiếp tử vong, thật sự có chút khủng bố, hung thủ đến tột cùng là ai, giấu sâu như vậy…
Tư Đồ Hữu Tình trước sau như mở miệng đầu tiên nói: “Mọi người cảm thấy hung thủ là ai?”
Lưu Lương nói: “Ta cho rằng, hung thủ không phải một người.”
Tư Đồ Hữu Tình kỳ quái nói: “Làm sao có thể, chỉ có một hung thủ.”
Lưu Lương cười cười, nói: “Ý của ta là, hung thủ, không phải là một —— người.”
Hắn chỉ chỉ bánh bao trên người Tư Đồ Hữu Tình: “Con vật nhỏ này cũng cầm tờ giấy, xem bộ dạng nhạy bén của nó, có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện, cũng có hỉ nộ ái ố, cơ hồ không khác với người. Chẳng may nói là hung thủ, tới lúc giết người không phải tiện sao, chỉ cần trên vuốt dính chút mực nước, dễ dàng có thể ‘Giết người’.”
Tư Đồ Hữu Tình ngẩn người, nói: “Bánh bao?”
Nàng đem bánh bao đặt xuống dưới, nói: “Bánh bao, có phải ngươi hay không?”
Bánh bao vô tội kích động lắc đầu, đồng thời rõ ràng nằm ệch ra, chổng vó, lộ ra bàn chân mập mạp, tỏ vẻ trên chân mình không dính mực nước.
Lưu Lương cười cười, nói: “Nhưng thật ra rất đáng yêu… Dù sao, ta chọn nó.”
Phùng Du cùng Nguyên Úc cũng chọn bánh bao, Tư Đồ Hữu Tình cắn cắn môi, nói: “Quân pháp bất vị thân, bánh bao, ngươi chết đi.”
Bánh bao: “… Chi… Chi…”
Bánh bao nhỏ đáng thương lấy tờ giấy ở trong túi nhỏ đeo trên người xuống, vừa mở tờ giấy ra thấy rõ ràng là hai chữ “Nạn nhân”.
… Không ngờ ngay cả bánh bao cũng bị oan mà chết… …
Tư Đồ Hữu Tình rơi lệ nói: “Bánh bao, nguyện vọng ngươi ô ô ô.”
Bánh bao: “Xèo xèo chi…”
Tư Đồ Hữu Tình mím mím miệng, mắt nhìn Lưu Lương, nói: “Lần sau nếu kẻ chết không phải ngươi, ta khẳng định chọn ngươi!”
Lưu Lương không cam lòng yếu thế nói: “Ha ha, nhưng ngươi cũng rất khả nghi nha. Chẳng may ngươi là hung thủ, mà ngươi chỉ thị bánh bao đi làm thì sao?”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Đến lúc đó mọi người tự nhiên biết.”
Dứt lời, rời đi cùng bánh bao đang tổn thương tinh thần nghiêm trọng.
Tư Đồ Hữu Tình quả thực là có khả năng tiên đoán, bởi vì sáng sớm ngày hôm sau, chúng ta thấy trên cổ Lưu Lương có một dấu mực.
Lưu Lương sờ sờ nhìn Tư Đồ Hữu Tình.
Mọi người cũng yên lặng nhìn Tư Đồ Hữu Tình.
Tư Đồ Hữu Tình: “…”
“Không phải ta… Ta làm sao có thể ngu như vậy! Nếu là ta, đương nhiên ta muốn giết người khác, sau đó oan uổng đổ cho Lưu Lương, như vậy không phải một chút trừ bỏ hai người sao?!” Tư Đồ Hữu Tình nói, “Việc này khẳng định mọi người có thể nghĩ đến a!”
Mọi người đều không thể nói chuyện, đều thật trầm mặc, Phùng Du còn sống, tuy rằng không phải rất hiểu biết, nhưng vẫn là miễn cưỡng mở miệng nói: “Ô, nhưng bởi vì mọi người đều cảm thấy nếu ngươi là hung thủ, ngươi sẽ không giết Lưu Lương, cho nên ngươi mới sử dụng phương pháp trái ngược, cố ý giết Lưu Lương thì sao?”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Ta, ta sẽ không mạo hiểm như vậy.”
Phùng Du giận dữ nói: “Không còn lại mấy người, ta bầu cho ngươi.”
Nguyên Úc nói: “Ta cũng vậy.”
Tư Đồ Hữu Tình bị “Xử tử”, nàng thở dài, lấy ra tờ giấy của mình, vừa mở ra đã thấy, vẫn là “Nạn nhân” như cũ.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Phùng Du cùng Nguyên Úc liếc nhau, sau đó thần sắc không chừng đánh giá đối phương.
Hung thủ không ngờ là một trong hai người Phùng Du và Nguyên Úc… Giấu rất thâm!
Tư Đồ Hữu Tình thở dài, nói: “Trò chơi đã xong, hung thủ giết chỉ còn lại có một người, kế tiếp chỉ cần hắn đem đối phương giết chết, cũng chỉ còn lại hắn còn sống. Ô… Các ngươi ai là hung thủ? Đứng ra đi, thắng.”
Phùng Du cùng Nguyên Úc đồng thời nói: “Ta không phải hung thủ!”
Dừng một chút, Phùng Du cùng Nguyên Úc lại cùng nhau nói: “Hắn mới là hung thủ!”
Hai người vì thế không nói cái gì, đồng thời lấy ra tờ giấy ở trong quần áo, vừa thấy,trên cả hai tờ giấy đều ghi hai chữ “Nạn nhân”.
Việc này khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người —— chẳng lẽ ra sai lầm rồi, không có tờ giấy nào ghi hai chữ hung thủ? Nhưng liên tiếp có người tử vong, làm sao có thể chứ.
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Ta đã biết… Nếu hung thủ giết chết chính mình trước thì sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt rõ ràng nhìn về phía Vô Mẫn Quân.
Vô Mẫn Quân cười cười, mở ra tờ giấy của mình, chỉ thấy hai chữ “Hung thủ” tỏa sáng bập bùng…
Ta hỏng mất nói: “Hóa ra là ngươi!!!”
Mọi người cũng đều lộ ra vẻ mặt hỏng mất, đoán đến đoán đi đoán lâu như vậy, quỷ hiểu được hóa ra hung thủ chính là người chết đầu tiên!
Mà Ngô Ung, Lữ Suất, Lưu Á, Lưu Lương, ba người may mắn này đã nhìn thấy diện mạo của hung thủ, đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vô Mẫn Quân vô tội nói: “Làm sao vậy?”
Tư Đồ Hữu Tình nói: “Ngươi, ngươi làm sao có thể như vậy a… Ngươi giết chính mình, vậy ngươi cũng chính là một người chết…”
Vô Mẫn Quân cười cười, nói: “Nhưng ngươi chỉ nói là người chết không thể nói chuyện, chưa nói người chết không thể giết người nha.”
Tư Đồ Hữu Tình: “…”
Ta: “…”
Dừng một chút, ta nói: “Phiền toái ngươi nói về quá trình một chút được không? Toàn bộ!”
Vô Mẫn Quân nghĩ nghĩ, nói: “Ngày đầu tiên, ta giả bộ có người đến tìm ta sau đó tự sát. Hơn nữa ngày hôm sau để cho người chết cùng ta.”
Ta: “…”
“Sau Lữ Suất ở trong cung, ta gọi hắn đến, giết hắn. Sau đó bởi vậy Bình Dương chết.”
Bình Dương rơi lệ: “…”
“Sau đó, Lưu Lương đi bái kiến quan viên, ta liền nhân cơ hội giết hắn.”
“Về phần Lưu Á cùng Lưu Lương, đều là lúc tản bộ trong cung nhìn thấy, tiện tay giết.”
Vô Mẫn Quân nói hai ba câu nói xong tất cả mọi chuyện, mọi người chúng ta đề rất trầm mặc, bốn ngườ ibị giết kia càng thêm trầ mmặc, hơn nữa Lưu Á cùng Lưu Lương —— người khác bị giết là có tính toán, chỉ có bọn họ bị giết là tiện tay… thật thảm…
“Nhưng mà, nhưng mà vậy cũng không đúng …” Tư Đồ Hữu Tình lộ ra vẻ mặt khó xử, “Hung thủ phải là người sống đến cuối cùng, mới có thể xem như là người thắng nha… Ngươi như vậy, ngay từ đầu đã thua rồi.”
Vô Mẫn Quân hướng chúng ta cười, nói: “Ta có nói qua ta muốn thắng sao?”
Mọi người: “…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương tiếp theo là hành trình mưu trí của Vô Mẫn Quân…