Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 44
M
ột tuần lễ trôi qua. Kitty đã trở lại nhà dòng. Nàng đang khâu. Bà Nhất bước vào, đến ngồi bên cạnh nàng. Bà nhìn công việc của Kitty bằng đôi mắt thành thạo.
- Bà khâu khéo quá. Phần đông những phụ nữ trong giới của bà bây giờ không được khéo như bà nữa.
- Cũng nhờ mẹ con tập cho con đấy.
- Chừng gặp lại bà chắc bà cụ sẽ mừng lắm nhỉ?
Kitty ngửng đầu lên. Trong câu nói của bà Nhất có một cái gì khác hơn một lời xã giao trao đổi thường ngày.
Bà nói tiếp:
- Tôi đã để cho bà trở lại đây, sau khi bác sĩ mất, là vì tôi hy vọng công việc giúp bà khuây khoả. Mấy hôm trước bà không đủ sức để chịu đựng quãng đường dài từ đâu ra Hương-cảng, và tôi cũng không muốn để bà ngồi buồn mãi một mình ở đằng nhà. Đến nay tính đã được tám hôm. Lúc này bà đã có thể lên đường được rồi.
- Nhưng thưa mẹ, con không định như thế. Con không muốn đi đâu cả.
- Chẳng còn gì giữ bà ở lại. Bà đến đây là để theo bác sĩ. Nay bác sĩ mất rồi. Ở tình trạng của bà bây giờ thì bà cũng sắp cần được săn sóc kỹ. Bổn phận của bà là không nên xao nhãng một tí gì mà phải hết sức chăm lo cho sức khoẻ của đứa hài nhi mà Chúa đã giao cho bà gìn giữ.
Kitty nín lặng, mắt nhìn xuống đất. Mãi một lúc sau nàng mới nói:
- Con vẫn tưởng giúp đỡ mẹ được một phần nào nên vẫn lấy thế làm sung sướng. Con chỉ mong mẹ nhận cho con được giúp mãi như thế, cho đến khi nào bệnh dịch chấm dứt hẳn.
Bà Nhất đáp:
- Chúng tôi rất cảm ơn bà, nhưng hiện nay thì bệnh dịch đã giảm rồi, sự nguy hiểm cũng không còn đáng sợ. Vả lại có hai sơ ở Quảng-đông sắp đến. Chừng ấy bà cũng sẽ không còn giúp được gì.
Tim Kitty thắt lại. Giọng rắn rỏi của bà Nhất cho thấy là bà đang sốt ruột, Kitty có khẩn khoản cũng chỉ làm cho bà bực dọc mà thôi. Cưỡng lại bà cũng đến vô ích.
- Ông Waddington đã rất chu đáo, ông ấy đã hỏi ý kiến tôi.
Kitty ngắt lời:
- Ông ấy lấy quyền gì để xen vào việc của con kia chứ?
Bà Nhất dịu dàng cắt nghĩa:
- Giả dụ ông ấy không hỏi thì tôi cũng bắt buộc phải cho biết ý kiến. Chỗ của bà không còn là đây nữa mà là ở cạnh bà cụ thân sinh. Ông Waddington đã xin với đại tá Ngọc cho bà một toán lính hộ vệ khá đông. Phu và kiệu cũng đã thuê rồi. Người ả xẩm sẽ đi theo bà. Phòng ở các trạm cũng đã dặn xong. Mọi thứ đã được lo liệu tươm tất để cho bà lên đường một cách an lành.
Kitty cắn môi. Trước khi quyết định một việc có liên quan đến nàng ít ra người ta cũng nên hỏi qua nàng chứ? Nàng cố giữ để không đáp lại bằng một giọng chua chát.
- Thế bao giờ thì con đi?
Bà Nhất thản nhiên nói tiếp:
- Bà nên đi Hương-cảng và đáp tầu về Anh càng sớm càng hay. Sáng tinh sương ngày kia bà có thể lên đường.
- Sớm thế kia ư?
Nàng ứa nước mắt. Sự thực là thế: chỗ của nàng không còn là đây nữa.
Nàng buồn bã nói:
- Ở đây hình như ai cũng mong con đi thực nhanh cho khuất mắt. Khi ấy thái độ của bà Nhất bỗng dịu ngay xuống. Thấy Kitty đã chịu phục, giọng nói của bà tự nhiên đổi ra hòa hoãn hơn. Kitty không thiếu óc hài hước, nàng nhận thấy đến chính các vị thánh đôi khi cũng thích bắt người ta khuất theo ý muốn của mình.
- Tấm lòng tốt và tình thương người đáng quí của bà đã ràng buộc bà vào những bổn phận mà bà đã tự đặt ra. Tất cả những cái đó bà đừng tưởng là chúng tôi không nhận thấy.
Kitty đăm đăm nhìn vào khoảng không. Nàng rùn vai. Những đức tính như thế, nàng không hề có. Chỉ vì không tìm được một nơi nương náu nào khác trên nàng muốn ở lại Mai-tân-phố, có thế thôi. Nàng có cảm tưởng kỳ lạ là trên đời không còn ai bận tâm đến số phận của nàng.
Bà Nhất dịu dàng nói tiếp:
- Tôi không hiểu tại sao bà lại không thích về nhà. Nhiều người ở đây ao ước được cái may mắn ấy.
- Nhưng riêng mẹ thì không.
- Ồ, đối với chúng tôi thì khác bà ạ! Khi đến đây chúng tôi đã biết là phải xa nhà mãi mãi.
Từ lòng tự ái bị thương tổn của Kitty bỗng nổi lên ý muốn tìm thấy chỗ yếu của cái đức tin đã như một bộ áo giáp, che chở cho các bà sơ khỏi bị những thói hèn kém của con người.
- Có khi nào mẹ cảm thấy cực lòng vì không bao giờ được gặp lại những người thân và cảnh vật của nơi chôn nhau cắt rún không?
Bà Nhất ngập ngừng, nhưng nét mặt điềm nhiên, khắc khổ của bà vẫn không xao động.
- Kể thì cũng cực lòng cho thân mẫu tôi vốn đã già và chỉ có mỗi mình tôi là con gái. Người chỉ mong được hôn tôi trước khi nhắm mắt. Tôi cũng muốn giúp người thỏa nguyện. Nhưng mà không được nữa: phải đợi lúc lên đến Thiên đàng.
- Đành là thế, nhưng khi nghĩ đến những người thân đang chịu cảnh sinh ly chắc thỉnh thoảng mẹ cũng tự hỏi không biết cách xử sự như thế của mình là phải hay là không phải.
- Có lẽ bà muốn biết chúng tôi có hối hận hay không chớ gì? (Đến đây nét mặt bà Nhất sáng rực hẳn lên) Không bao giờ, không bao giờ! Chúng tôi đã rời bỏ những cái vô nghĩa, tầm thường để nhận lấy một cuộc đời hi sinh và cầu nguyện.
Một lúc im lặng ngắn, rồi bà nói tiếp bằng giọng nhẹ nhàng hơn.
- Không biết bà có vui lòng mang hộ một cái gói nhỏ và gửi giúp khi đến Marseille không? Tôi không muốn giao cho sở bưu điện Tầu. Tôi đi lấy ngay.
Kitty nói:
- Để sáng mai mẹ đưa cho con cũng được.
- Đến mai thì chắc là bà sẽ bận nhiều việc không đến đây được nữa. Ta nên từ giã nhau ngay từ chiều hôm nay thì hơn.
Bà đứng lên, đi ra khỏi phòng, dáng điệu vẫn nhanh nhẹn tuy bộ áo có rộng thùng thình. Lúc ấy sơ Saint- Joseph bước vào, từ biệt Kitty. "Có đoàn quân hùng hậu do đại tá Ngọc sai đi theo hộ tống, Kitty có thể lên đường một cách an lành mà khôg phải e ngại điều gì. Vả lại từ trước đến nay các sơ vẫn đi con đường ấy một mình mà không gặp trắc trở. Kitty có thích vượt bễ không? Chúa ơi, nhớ đến cái lần bị bão trên Ấn-độ dương mà hãy còn kinh! Chắc lúc gặp lại Kitty bà cụ sẽ vui mừng lắm nhỉ? Nhưng Kitty cũng nên tự bảo trọng, vì hiện nay nàng chẳng có bổn phận săn sóc cho đứa bé đang mang trong bụng là gì? Tất cả các sơ sẽ không quên nàng khi cầu nguyện. Riêng sơ thì lúc nào sơ cũng cầu nguyện cho Kitty, cho đứa bé và cho sự yên nghỉ của ông bác sĩ tốt và can đảm".
Qua những câu nói liếng thoắng ấy sơ tỏ ra ân cần và âu yếm. Tuy nhiên Kitty vẫn nhận thấy là đối với sơ, đối với một người tu hành lúc nào cũng chỉ mong một cuộc sống đời đời, thì nàng chỉ là một cái bóng mờ ảo mà thôi.
Nàng nói:
- Cũng may là con quen đi bể. Con chưa hề bị say sóng bao giờ.
Bà Nhất đã trở lại với một gói nhỏ khá xinh và nói:
- Đây là mấy chiếc khăn tay tôi khâu để mừng ngày lễ thánh đỡ đầu của thân mẫu tôi. Chữ trên khăn là do các học trò thêu giúp.
Sơ Saint-Joseph nói với bà Nhất là giá Kitty được xem mấy chiếc khăn thì có lẽ nàng thích lắm. Bà Nhất mỉm cười ra dáng như xin lỗi rồi mở cái gói. Trong một góc khăn bằng vải nõn, bên trên mấy chữ viết hoa thêu tỉ mỉ, có kết một vòng lá dâu. Lúc Kitty xem xong, bà Nhất xếp lại và đưa cái gói cho nàng. Sau câu: "Thưa bà, tôi xin cáo biệt" và mấy cử chỉ chào hỏi lễ phép theo lệ, sơ Saint-Joseph đi ra. Kitty biết là đã đến lúc phải từ giã bà Nhất. Nàng cảm tạ lòng chu đáo của bà. Cả hai bước vào hành lang.
Bà Nhất nói:
- Tôi nhờ bà gửi hộ cái gói này khi đến Marseill như thế không biết có làm phiền bà không nhỉ?
Kitty đáp:
- Được mẹ nhờ đến, con vui mừng thì có.
Nàng nhìn qua cái gói. Tên người nhận có vẻ như là tên một nhân vật quan trọng và địa chỉ cũng khiến nàng chú ý.
- Ồ, đây là một tòa lâu đài mà trước đây con đã được viếng! Con đã có dịp cùng mấy người bạn đi chơi khắp nước Pháp bằng ô tô.
Bà Nhất gật đầu:
- Có thể như thế lắm. Vì ở đấy mỗi tuần có hai ngày dành cho những du khách từ khắp nơi đến thăm viếng.
- Giá con mà được sống trong một tòa nhà đẹp như thế thì có lẽ con không có đủ can đảm để bỏ nó mà đi.
- Những đền đài lịch sử vẫn thường thiếu cái vẻ thân mật. Nếu có tiếc, có lẽ tôi sẽ tiếc một tòa lâu đài nhỏ ở trong miền núi Pyrénées, nơi gia đình chúng tôi đã sống hồi tôi còn thơ ấu. Tôi được sinh ra trong tiếng sóng và thú thực là đôi khi tôi lại thích nghe sóng bể vỗ vào ghềnh đá.
Kitty có cảm tưởng bà Nhất đoán được ý nghĩ của nàng và cố làm nàng lạc hướng. Nhưng cả hai đã ra đến cổng. Kitty kinh ngạc xiết bao khi bà Nhất đưa tay ôm nàng và hôn nàng. Đôi môi tái nhợt của bà áp lên má nàng một cách bất ngờ làm nàng đỏ bừng mặt và xuýt khóc.
- Thôi bà đi. Cầu ơn Chúa phò hộ bà, bà ạ! (Đến đây bà Nhất lại ôm nàng và tiếp). Bà nên nhớ là làm tròn bổn phận và giữ cho thân thể trong sạch, hai việc cũng xứng đáng như nhau. Mà thân thể trong sạch cũng chưa đủ vì bổn phận là cần. Ðiều đáng kể là phải biết yêu thích bổn phận. Nếu tình thương và bổn phận mà đi đôi với nhau thì bà sẽ được thấm nhuần ân sủng và hưởng một sự hạnh phúc vô cùng.
Đằng sau Kitty, cánh cửa nhà dòng khép lại mãi mãi.