Being deeply loved by someone gives you strength, while loving someone deeply gives you courage.

Lao Tzu

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tranh
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1848 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 04:19:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
ả gia đình ba người, Giản Minh, Lăng Lệ và Đông Đông cứ như thế bị dẫn đến ngôi nhà lớn để quây quần vui vẻ bên nhau. Trong thời gian sửa sang nhà cửa của mình, giữa Giản Minh và Lăng Lệ, trình tự không thay đổi, sáng đi chiều về, chăm sóc Đông Đông, bầu bạn với anh trai và chị dâu, bảy giờ tối mỗi ngày, Lăng Lệ vẫn xem bản tin thể thao đúng giờ. Trước khi ngủ, họ sẽ kể lại mọi chuyện của một ngày cho người còn lại nghe:
Giống như việc sắp phải chụp ảnh cưới, nhưng Giản Minh lại lo lắng da dẻ mình chưa đủ mịn màng, vòng eo chưa thon thả lắm này;
Giống như việc Lăng Lệ cho tên Giản Minh vào trong sổ hồng chủ quyền căn hộ, mấy ngày hôm nay phải tìm thời gian đi làm thủ tục này;
Còn cả công việc của Giản Minh, hóa ra bộ phận kinh doanh là một môn học có phạm trù rất rộng, khách hàng đều rất khó ứng phó gì gì đó.
Về phía Lăng Lệ, đáng lẽ tháng này anh phải tham gia đội viện trợ y tế cứu trợ khu vực gặp thiên tai, nhưng tháng này lại tổ chức lễ cưới nên Đường Nhã Nghiên lại đi thay cho anh.
Ôi ôi ôi, tin vui lớn nhất phải là tòa nhà mới cuối cùng cũng đã xây xong, mấy ngày anh bận rộn với những công việc vô cùng tinh tế, tỉ mỉ như việc lắp đặt thiết bị, sửa sang nội thất vân vân bên trong tòa nhà mới, thêm một thời gian nữa thôi, khoa Nội tiết của họ đã có thể chuyển từ dãy nhà cũ kĩ sang tòa nhà mới vừa xây xong, chuyển từ vùng chiến tranh đến khu giải phóng. Có điều, nghĩ đến việc phải rời khỏi nơi mình làm việc bao nhiêu năm nay, một tòa nhà vừa cũ kĩ vừa tồi tàn, cũng có chút gì đó không đành lòng.
Từ chuyện này Giản Minh nhớ ra, “Nhà mình cũng sắp sửa sang xong, sắp phải chuyển về rồi, thật sự không nỡ rời xa anh trai và chị dâu.”
Lăng Lệ dứt khoát, “Thế thì ở đây luôn đi, anh trai chị dâu mong còn chẳng được nữa là, ngày nào cũng được chơi với món đồ chơi Đông Đông.”
Giản Minh nhăn mặt làm xấu, “Những thứ khác em không sợ, chỉ sợ anh chị chiều Đông Đông quá, mai này em không quản lý nổi cái thằng giặc con ấy.”
Lăng Lệ nhéo cằm bà xã, “Em biết thế là tốt.”
Không khí nói chuyện vui vẻ thế này, Giản Minh tranh thủ hỏi, “Đúng rồi, cửa chống trộm của nhà mình chị dâu cũng thay luôn, chắc phải để lại một chiếc chìa khóa mới ở chỗ chị dâu đây, có chuyện gì chúng mình dễ xoay xở.”
Lăng Lệ không có ý kiến gì, “Được.”
Giản Minh vờ như không có chuyện gì, “Hình như trước đây không để chìa khóa nhà ở chỗ chị dâu thì phải?”.
“Thời đó Phương Nam không đồng ý.”
“Ồ,” Giản Minh vò đầu, “Thế chìa khóa cũ của nhà mình có phải bị mất một cái không? Cánh cửa cũ vẫn còn tốt lắm, có người thợ muốn lấy, em đồng ý đưa luôn cả chìa khóa cho người ta, đếm tới đếm lui vẫn còn thiếu một chìa, hay là bảo họ mang về thay khóa mới, nếu như bị mất sẽ chẳng an toàn chút nào.”
Lăng Lệ mới sực nhớ ra, “Anh chưa đòi lại chiếc chìa khóa của Phương Nam.” Nhìn thấy Giản Minh trừng mắt nhìn, anh vội vàng giải thích, “Lúc ấy anh quên mất, sau này khi nhớ ra, cảm thấy người ta tuyệt đối sẽ không quay lại tìm mình, đòi lại chiếc chìa khóa thấy nhỏ mọn quá, sau đó nữa thì chỉ nhớ đến em thôi, quên béng mất chuyện này…”. Dưới ánh mắt của Giản Minh, giọng nói mỗi lúc một nhỏ đi, tại vì biết mình sai chứ sao nữa.
Giản Minh trêu đùa, “Sao em cứ thấy anh giống như mong chờ có một ngày nào đó người ta cầm chìa khóa, nửa đêm lặng lẽ xuất hiện trên giường của anh, tạo cho anh một niềm vui bất ngờ chứ gì?”.
Lăng Lệ kêu oan, “Làm gì có chuyện đó, em biết anh ngủ thường chốt cửa trong nhà, có chìa khóa cũng không vào được.”
Giản Minh bĩu môi, nhõng nhẽo, “Em thấy anh cố ý, cũng không nói sớm với người ta, em ở đây thời gian dài như vậy mà anh cũng không lo lắng xem em có sợ không, thật đấy, chẳng quan tâm đến em chút nào.”
Giản Minh chưa từng chỉ trích Lăng Lệ như thế này bao giờ, cho dù là chỉ đùa, hôm nay chắc giận thật rồi, Lăng Lệ vội ôm bà xã vào lòng, cố hết sức an ủi, “Không có thật mà, anh nói cho em nghe…”.
Giản Minh nghe Lăng Lệ kể xong một lượt, lấy thêm dũng khí, “Dạo này anh còn đi thăm Phương Nam không?”.
“Mấy ngày nay hầu như không đi thăm,” Lăng Lệ vốn dĩ vẫn hay kể hết cho Giản Minh nghe, để làm tiêu tan cảm giác không an toàn và không vui trong lòng Giản Minh, kể từng chi tiết, giai đoạn hóa trị này của Phương Nam đã kết thúc, nghỉ ngơi mấy ngày ở nhà, rồi sẽ quay lại kiểm tra xem kết quả hóa trị như thế nào. Có điều mấy hôm trước gọi điện thoại cho Lăng Lệ, nói rằng đến tháng, rất khó chịu, hoa mắt chóng mặt, ở nhà lại không có ai chăm sóc cô ấy, có lời mời hơi quá đáng, hỏi anh có thể đến chăm sóc cô ấy một chút được không? Lăng Lệ kiếm cớ bảo có việc rất quan trọng cần làm, Phương Nam tiếp tục đưa ra một đòi hỏi quá đáng, có giúp cô ấy mua một vài đồ dùng cho phụ nữ được không, nhà cô ấy hết rồi. Lăng Lệ sợ nhất những đòi hỏi quá đáng vượt quá bổn phận này của Phương Nam, cách để anh giải quyết những yêu cầu quá đáng này là, giao cho cháu dâu tương lai của mình, “Nếu bà Tiền gọi điện thoại hỏi việc gì, em giúp thầy xử lý một chút.” Sau đó đi làm việc của mình.
Cách xử lý công việc của Mễ Lợi thường rất có hiệu quả và kịp thời, đồ dùng của phụ nữ cho bà Tiền mua qua mạng, bảo chuyển phát nhanh mang đến. Thời gian này, Mễ Lợi đã giúp Lăng Lệ xử lý rất nhiều việc tương tự như vậy, nửa đêm chạy đến khám cho bệnh đau dạ dày của bà Tiền, nửa đêm còn đưa bánh mì sang cho bà Tiền luôn trong trạng thái ăn mặc hở hang, nhiều lúc còn đấm bóp cho bà Tiền…
Sau khi giả vờ thăm dò xong, kể lại cho chị dâu, sự tình giống như cô suy đoán, khi ly hôn Phương Nam không biết có ý đồ gì không, mà không trả chìa khóa, Lăng Lệ cũng không đòi lại, việc này đã cho cô ấy cơ hội có thể tự do ra vào trong căn hộ này. Mà cô ấy còn giở thủ đoạn ra nữa, trước mặt Giản Minh, tạo dựng hiện trường “sự thật” như đã nối lại tình xưa với Lăng Lệ, hy vọng rằng Giản Minh tức giận lên, rời khỏi Lăng Lệ, có điều sự việc không được như cô ấy mong muốn.
“Xem ra, việc này phải giấu Lăng Lệ rồi nhỉ?”, Văn Quyên hỏi.
“Đợi chị ta có kết quả xét nghiệm xong rồi hẵng tính vậy, quá trình này cũng đã đủ khó chịu lắm rồi, anh Lệ biết chị ấy đến đây gây rối, chắc chắn sẽ tức giận, không gặp mặt chị ấy nữa, những tháng ngày về sau của chị ấy chắc sẽ còn khó khăn hơn?”. Giản Minh bình tĩnh, “Bây giờ thứ gì em cũng có rồi, mặc dù không khỏe mạnh trăm phần trăm, nhưng so với Phương Nam, quả thực em quá hạnh phúc rồi. Người có được may mắn, nên hiểu cho sự không may mắn của người khác, nếu không thì lại vui quá hóa buồn…”.
Lại chuyển về nhà mình, Giản Minh đã xin nghỉ phép để kết hôn, sắp xếp lại nhà cửa, chuẩn bị tâm lý, chụp ảnh cưới, chuẩn bị làm cô dâu. Giản Minh móc từng chiếc quần áo của mình, của Lăng Lệ vào tủ, một ý nghĩ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cô, giả thiết nếu như sự việc Phương Nam dựng chuyện lên đó xảy ra thật, mình sẽ như thế nào? Nếu như, giống như đã từng mất đi ấy, mất đi thêm một lần nữa sẽ như thế nào? Đương nhiên, chắc chắn không dễ chịu đựng, thất vọng, buồn bã, đau đớn, giống như sống không bằng chết, cô đơn bám theo như hình với bóng, nhưng mà, Giản Minh cười, thực ra nhất định sẽ chịu đựng nổi, sống trong cuộc đời này, có cái gì là không vượt qua được đâu?
Nếu như mất đi thêm một lần nữa, cô vẫn sẽ nhớ mãi người đàn ông tên là Lăng Lệ này, cô sẽ mãi mãi lưu luyến và tin tưởng vào lời nói mà người bác sĩ kia đã từng nói trên hành lang cũ kĩ của khu nội trú khoa Nội tiết, “Nếu như chúng ta không thể thoát khỏi căn bệnh mãn tính, thay vì căm thù nó, oán hận nó, chi bằng tìm hiểu nó, đối xử tốt với nó, cuối cùng sẽ phát hiện ra rằng, có thể nó sẽ trung thành hơn so với người nhà, bạn bè của chúng ta; nó sẽ không phản bội, không chê bai, không vứt bỏ, còn biết thúc giục chúng ta, khuyên bảo chúng ta không nên tùy tiện sa sút tinh thần, chán chường, tùy tiện buông tay, làm bạn với căn bệnh của mình, như thế cả cuộc đời này sẽ mãi mãi có việc để làm, khó có thể cô đơn được. Cho nên trong cuộc sống từ nay về sau, phải không ngừng cố gắng, giữ trạng thái bình tĩnh với nó, sống chung với nó…”. Đúng thế, đúng thế, ta còn có bệnh của ta, Giản Minh móc chiếc áo cuối cùng vào tủ, nói với mình, không cần phải sợ điều gì cả, cuối cùng, trên thế giới này, điều vào sinh ra tử cùng với chúng ta, sống chung với chúng ta, có thể không phải người thân, không phải vợ chồng, không phải con cái, mà chỉ có căn bệnh trong người chúng ta, cô sẽ giữ cho tâm trạng mình ổn định, để có thể sống chung với bệnh tật.
Mặc dù Giản Minh có giấu giếm Lăng Lệ, nhưng việc Phương Nam đến tìm cô cuối cùng anh cũng biết được. Phương Nam quay lại tái khám, kết quả rất tồi tệ, giống như anh Kiều đã dự đoán, tế bào ung thư trong dạ dày của cô không bị giết chết, mà còn có hiện tượng di căn, tiếp theo cho dù có phẫu thuật khoét bỏ sâu hơn nữa, hay là tiếp tục hóa trị theo kiểu bảo thủ, đối với sức khỏe hiện nay của Phương Nam, đây là cú sốc rất lớn, đương nhiên cũng không thể nào để bệnh tình chuyển biến xấu hơn, nhưng cách thức chữa trị an toàn rất khó tìm, quả thực rất nan giải. Là bác sĩ chữa trị cho Phương Nam, cũng biết rằng gần đây Lăng Lệ chăm sóc Phương Nam, bởi vì không tiện nói rõ với Phương Nam, hơn nữa lần tái khám này, Phương Nam vẫn đến một mình, không có chồng đi cùng, anh Kiều đương nhiên phải thông báo tình hình của Phương Nam cho Lăng Lệ. Anh Kiều quả thực là… Trong lòng không ngừng lườm nguýt, vợ chồng kiểu này cũng hiếm thấy, đã bị ung thư dạ dày như thế này mà vẫn uống rượu hút thuốc, ăn lẩu chua cay, lăn lộn ở các hộp đêm, bệnh nhân không phối hợp với bác sĩ cũng hiếm gặp, nói với Lăng Lệ, “Khó chữa trị lắm, tôi rất ít khi nghĩ rằng phải buông tay bỏ mặc bệnh nhân, Phương Nam được coi là tiền lệ của tôi.”
Lăng Lệ an ủi anh Kiều, “Đừng như thế, để tôi khuyên cô ấy xem sao.”
Thế nên, anh đến phòng bệnh thăm Phương Nam. Phương Nam mấy ngày không gặp Lăng Lệ, nhìn anh chậm rãi bước vào phòng bệnh, mắt ngân ngấn nước, vẻ mặt như vừa tủi thân lại vừa mừng rỡ, “Em biết ngay mà, anh sẽ đến.”
Lăng Lệ sốc lại tinh thần, “Đương nhiên là sẽ đến, nếu như em nghe lời một chút, anh sẽ đến nhiều lần hơn.”
Phương Nam làm ra vẻ cực kỳ đáng thương, “Em sẽ nghe lời.” Cô đưa một cánh tay về phía Lăng Lệ.
Cảm giác đau đầu vì phải khổ sở suy nghĩ xem làm thế nào để từ chối lại tấn công anh, Lăng Lệ đành phải đặt một ly nước vào trong lòng bàn tay đang chứa đựng sự hy vọng tràn trề, “Nếu như nghe lời, thì không nên uống rượu mới phải chứ?”.
“Cái gì em cũng nghe theo anh, chỉ cần có anh ở đây.” Phương Nam đặt mạnh ly nước xuống chiếc tủ đầu giường, xé rách khung cửa sổ bằng giấy mà Lăng Lệ vất vả lắm mới gắn lại được, “Anh Lệ, đừng trốn nữa, để chúng ta lại được ở bên nhau.”
Đầu óc của Lăng Lệ càng đau hơn, rốt cuộc, cô ấy vẫn không kiêng kị điều gì cả, tính khí muốn gì được nấy, “Phương Nam, em có thể bình tĩnh lại một chút được không? Em cần phải biết rằng, mạng sống của em thuộc về bản thân em, anh có ở đây hay không, em cũng phải nâng niu nó. Em không sống vì người khác, sống cho chính bản thân em, sức khỏe của em, không nên để cho người khác gánh lấy giúp em, em cũng không nên phụ lại sự quan tâm và cố gắng của người khác đã dành cho em.”
“Anh không phải là người khác,” Phương Nam rơi lệ, vẫn cố chấp với ý kiến của mình, “Có anh ở bên, sức khỏe của em mới có ý nghĩa, không có anh ở bên, em cần sức khỏe mà làm gì?”. Phương Nam chụp lấy cánh tay Lăng Lệ, “Em không cần, em chỉ cần có anh.” Ánh mắt của cô có chút hoảng loạn, yêu cầu, “Anh Lệ, ly hôn với Giản Minh đi, chỉ cần làm thủ tục thôi mà, hai người vẫn chưa tổ chức hôn lễ, dễ lắm ấy. Anh cứ nhìn em đây này, ngày mai em sẽ đi làm thủ tục ly hôn với Tiền Á Quân, chỉ cần anh và Giản Minh tách nhau ra, chúng ta vẫn có thể là vợ chồng.”
Đầu óc của Lăng Lệ không chỉ đau, mà còn có chút chóng mặt, anh rút từng ngón tay ra khỏi tay của Phương Nam, “Phương Nam, em có ly hôn hay không liên quan gì đến anh. Cuộc sống của anh và Giản Minh rất tốt.” Anh hơi trầm ngâm, cảm thấy không nên sa đà vào những chuyện không đầu không đuôi như thế này, có ý định muốn làm chủ tình thế, “Phương Nam, chúng ta bàn về bệnh tình của em được không? Bây giờ việc quan trọng nhất của em là yên tâm dưỡng bệnh, những việc khác đều không quan trọng.”
“Không, bây giờ em chỉ muốn có anh, có anh rồi, em sẽ ngoan ngoãn chữa bệnh.” Phương Nam lắc đầu rất mạnh, “Anh đừng trốn tránh, anh Lệ, em biết trong lòng anh vẫn để ý đến em, chúng ta cưới nhau lại đi.” rồi lại muốn túm lấy cánh tay của Lăng Lệ.
Sự kiên nhẫn của Lăng Lệ sắp cạn kiệt, đi lùi lại mấy bước, đứng cách xa giường bệnh ra một chút, hai tay để ra sau lưng, “Phương Nam, em phải biết trong lòng anh vẫn luôn tôn trọng hai chữ vợ chồng, không muốn mạo phạm, cho dù kết hôn, hay ly hôn, anh đều không bao giờ đùa cợt với điều đó.”
“Em không đùa cợt.” Phương Nam khóc hét lên, “Thật mà, thật mà.”
“Nhưng em làm anh cảm thấy em thiếu thận trọng.” Lăng Lệ ít khi to tiếng, trong lời nói chứa đựng sự thê thảm, “Bây giờ những yêu cầu mà em dành cho anh, chẳng lẽ không phải thiếu thận trọng sao? Nếu như việc anh quyết định đến đây chăm sóc em làm em hiểu lầm cái gì đó, anh có thể xin lỗi. Nếu như Tiền Á Quân có hiểu lầm điều gì, anh cũng có thể giải thích, anh thật sự thật sự không hy vọng rằng, bọn em ly hôn là vì anh.” Lăng Lệ nhấn mạnh, “Phương Nam, cuộc sống của anh bây giờ rất tốt, anh và Giản Minh thương yêu nhau, chưa bao giờ anh nghĩ rằng sẽ ly hôn với cô ấy, anh có ước nguyện mãnh liệt được vui vẻ sống cùng cô ấy hết quãng đời còn lại của mình, em có hiểu không?”.
Chương 26
Phương Nam thôi không khóc nữa, mặt mũi nước mắt tèm lem, chăm chú nhìn Lăng Lệ, dáng vẻ đó làm Lăng Lệ có chút gì đó không chịu đựng nổi nữa, với tình hình trước mắt, anh rất khổ sở, có khi nào quyết định chăm sóc cô ban đầu là không đúng đắn không nhỉ? Hít một hơi thật sâu, “Phương Nam, nếu như anh ở đây làm em nghi hoặc, phiền muộn, anh nghĩ anh không xuất hiện, có thể sẽ tốt hơn cho việc điều trị của em.” Đập đập vào thanh chắn của giường bệnh, Lăng Lệ ít nhiều có chút hậm hực, “Em bảo trọng.” Anh muốn nói câu tạm biệt, còn chưa kịp nói ra, Phương Nam lại đột nhiên hỏi, “Anh và Giản Minh yêu nhau? Cục cứt, cô ấy đâu có yêu anh?”.
Đề cập đến Giản Minh, Lăng Lệ không nhân nhượng được nữa, nghiêm mặt, “Xin cô ăn nói đàng hoàng một chút, bà Tiền à.”
Phương Nam cười lạnh lùng, “Em đã rất khách sáo rồi đấy, đáng nhẽ em phải lột bộ da giả tạo của cô ta ra từ lâu.”
“Ý em là sao?”, hàng lông mày Lăng Lệ nhíu chặt, sắc mặt nghiêm túc, giống như muốn bùng nổ.
Phương Nam móc một chùm chìa khóa ra, lấy ra một chìa, Lăng Lệ biết, đã từng là chìa khóa cửa chính của nhà anh, nghe Phương Nam hằn học kể lại, “Mấy ngày trước, em đến nhà anh, mở cửa, cởi hết quần áo, lật tung giường lên, điện thoại nhờ anh giúp em mua băng vệ sinh…”.
Phương Nam kể lại rất rõ ràng, nhưng chưa chắc đã khách quan, có quá nhiều suy luận chủ quan của bản thân cô ta trong nội dung câu chuyện. Cho dù thời gian sống chung với Phương Nam là tám năm, Lăng Lệ vẫn cảm thấy không đủ để hiểu cô ấy, cũng may anh hiểu được Giản Minh, rất hiểu, vì thế cho dù phương Nam có thêm mắm thêm muối vào như thế nào đi chăng nữa, Lăng Lệ vẫn có thể đưa sự việc về với nguyên bản của của đó. Điều anh không thể nào tin được đó là, tại sao Phương Nam lại có thể điên rồ đến mức này? Hóa ra, anh lo lắng cho sức khỏe của Phương Nam, cho dù ở giây phút này, anh vẫn rất lo lắng, tại sao một người lại có thể coi thường mạng sống của mình như thế? Nhưng sự lo lắng của anh không nên xây dựng trên cơ sở làm người nhà đau khổ, đặc biệt là Giản Minh, cô ấy vô tội, là người mà anh phải nâng niu và bảo vệ, làm sao Phương Nam có thể dùng cách này để làm tổn thương Giản Minh?
Phương Nam càng kể, sắc mặt của Lăng Lệ mỗi lúc một lạnh lùng hơn, dần dần đóng băng, hơn nữa lớp băng mỗi lúc một dày hơn, khi thần sắc của anh lạnh đến một mức độ nào đó, Phương Nam im miệng, trong lòng bỗng nhiên lo sợ, run rẩy, “Việc này, cô ấy không kể cho anh nghe sao? Anh thấy đó, cô ấy hoàn toàn không yêu anh, có việc gì cũng không kể cho anh nghe, cố ý che giấu anh, chắc chắn trong lòng có quỷ mới như thế này. Cô ấy nghe việc em và anh lên giường với nhau, thái độ tỏ ra rất thờ ơ, bình thường phụ nữ nghe thấy điều này đều…”.
“Bình thường nếu người phụ nữ nghe thấy điều này, đáng lẽ phải xông vào túm lấy tóc cô, tát cho cô một cái thật mạnh mới đúng.” Lăng Lệ lạnh lùng, “Bởi vì cô ấy nghĩ đến việc cô là bệnh nhân, không vạch trần lời nói dối của cô, để cho cô ăn nói bừa bãi như thế, cũng không hề cho cô một cái tát tai, ngược lại còn bị cô vu oan như thế.” Đến lượt Lăng Lệ cười lạnh lùng, anh không thể không châm biếm, “Phương Nam, phụ nữ không nên gây chuyện thị phi như thế, như vậy mới thể hiện ra là người cao quý. Chỉ vì có một chiếc chìa khóa cũ trước đây, liền tự ý xông vào nhà người ta, ai cho phép cô làm như thế? Cô ghê gớm thật, chúng tôi không phải đối thủ của cô, là do tôi nhiều chuyện, khi không lại nghĩ ra việc đến chăm sóc cô, thật ra, nếu như một người tài từ trên trời rớt xuống như cô, cái gì mà chẳng làm được? Chúng tôi không cần phải lo lắng cho cô. Bảo trọng, tôi sẽ không đến thăm cô nữa đâu, giữa hai chúng ta, đến đây chấm dứt.”
Nhìn thấy Lăng Lệ sắp đi, Phương Nam lo lắng, bổ nhào về phía đầu giường, “Không, anh Lệ, xin anh đừng bỏ rơi em, hãy quan tâm đến em.” Cô ấy trông rất thảm thiết, nói luôn một tràng, “Anh yêu em mà, anh yêu em mà…”.
Lăng Lệ không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, “Tôi đã không còn yêu cô nữa rồi.” Quay lưng lại với Phương Nam, quẳng lại một câu nói, “Phương Nam, sự chịu đựng của một con người là có giới hạn, tôi quyết không cho phép cô tiếp tục làm tổn thương Giản Minh, vì cô ấy, tôi sẽ cố gắng thử quên cô.” Phương Nam không cam tâm hét lên sau lưng anh, “Em mặc kệ, em cứ muốn anh yêu em, cứ muốn anh nhớ kĩ về em đấy…”.
“Cứ muốn”? “Cứ muốn” có tác dụng gì sao? “Nhớ kĩ”? “Nhớ kĩ” có thể chống đối lại với hiện tại và hôn nhân không? Đóng cửa phòng bệnh giúp Phương Nam, Lăng Lệ tin rằng, anh sẽ không đến nữa. Tháng ngày huy hoàng muốn gì được nấy kia của Phương Nam, anh không có hứng thú.
Về nhà, Lăng Lệ không che giấu sự bất mãn của anh, nói chuyện rất ít, đoán rằng có chuyện bực mình nên anh mới như thế, không ngờ nhị thiếu gia ngấu nghiến hết nửa gói khoai tây, có thể thấy được rằng chỉ số phiền muộn của anh không thấp. Mặc dù phiền muộn, nhưng những việc của Đông Đông vẫn làm như mọi khi, làm bài tập, tắm rửa, cho lên giường ngủ, xác định con đã ngủ rồi, anh mới kéo Giản Minh vào thư phòng nhỏ, đàm phán bắt đầu.
Lăng Lệ hỏi, “Nhiều ngày như vậy rồi, em không nói không rằng gì về việc Phương Nam đến đây, vì sao?”.
Giản Minh đuối lý nên chột dạ, “Chủ yếu là vì cảm thấy không nghiêm trọng, em biết cô ấy nói dối, cũng biết anh không bao giờ làm việc gì quá đáng là được rồi.” Liếc mắt nhìn Lăng Lệ, Giản Minh thì thầm, “Chúng mình tin tưởng nhau, Phương Nam có quậy tưng bừng lên như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần không ảnh hưởng gì đến chúng mình là được, có gì mà không trôi qua được đâu?”.
Lăng Lệ gõ mạnh ngón tay lên mặt bàn, “Này, em giấu anh mà còn đưa lý lẽ ra đây nữa sao? Việc này cứ thế cho trôi qua sao? Em cũng phải nói với anh, em suy nghĩ như thế nào, tại sao lại giấu anh? Vợ chồng với nhau, quan trọng ở chỗ hiểu nhau, bởi vì tin tưởng lẫn nhau, cho nên chẳng nói gì cả? Như thế có được không?”.
Giản Minh càng tỏ ra thiếu tự tin hơn, cúi đầu xuống, vẫn có chút không phục lắm nên trề môi, giống như con búp bê mắc lỗi, im lặng một lúc, nói ra lý do của mình, “Em cảm thấy tính tình của Phương Nam sợ chết đi được. Em nói với anh, chắc chắn anh sẽ giận, giận điên lên, nhỡ khi không quan tâm đến chị ấy nữa, sẽ tội nghiệp chị ấy lắm. Cha mẹ và người thân đều không có ở đây, bạn bè mặc dù nhiều, nhưng trong thời đại này, mọi người tự chăm sóc cho mình đã khó rồi, cũng làm gì còn thời gian chăm sóc chị ấy. Anh dù sao cũng ở bệnh viện, ở gần nhất, tranh thủ lúc rảnh rỗi sang với cô ấy, trong lòng cô ấy sẽ cảm thấy như là một kỉ niệm, nếu như ngay cả anh còn không quan tâm đến cô ấy, không phải…”. Nói một lúc, như chợt nhớ ra, “Không phải hôm nay làm xét nghiệm sao? Kết quả như thế nào?”. Thấy Lăng Lệ thở dài lắc đầu, Giản Minh lo buồn, “Em sợ cô ấy suy nghĩ nông cạn, nhỡ khi làm chuyện dại dột gì thì sao, trong lòng em và anh sẽ không thanh thản gì.”
“Nhưng cô ấy tìm đến tận nhà ức hiếp em, anh thanh thản lắm chắc.” Lăng Lệ đứng dậy, trong không gian nhỏ của phòng đọc sách, cảm giác như càng chật chội hơn, hai người đều đứng dựa vào chiếc bàn làm việc, Lăng Lệ tức giận nói, “Một người coi thường mạng sống, người ngoài liệu có giúp nổi không? Trước đây để trút giận, có thể bỏ đi đứa con của mình, bây giờ vì tính buông thả của mình mà bỏ mặc sức khỏe không thèm chăm sóc, làm cho những người làm bác sĩ như bọn anh đây cũng khó xử.”
Giản Minh chậm rãi, “Cho nên, có khả năng chị ấy nhất thời xúc động, buông xuôi bản thân, em rất sợ điều này. Chị ấy không quan tâm gì cả, coi thường tính mạng, nhưng chúng ta không được làm thế, đúng không?”
Lăng Lệ không nói gì, đúng thế, anh không thể, nhưng mà, “Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể nhìn cô ta ức hiếp em mà không làm gì.”
Giản Minh không thèm để ý đến Lăng Lệ, mở cửa thư phòng bước ra ngoài, Lăng Lệ đi theo, anh cảm thấy vẫn chưa nói xong, nhưng nhìn thấy Giản Minh mặc áo khoác, xỏ giày vào, anh thắc mắc, “Làm gì thế? Muộn thế này rồi còn đi ra ngoài sao?”.
Giản Minh quay đầu lại với anh, “Xuống dưới kia mua mấy gói muối, nước tương cũng sắp hết rồi.”
Lăng Lệ chủ động, “Trời lạnh, để anh đi.” Nhưng lại nổi cơn lười biếng, “Hay là ngày mai rồi mua? Đã hơn chín giờ tối rồi, chúng mình đừng ra ngoài nữa.”
“Ngày mai phải chụp hình cưới rồi, buổi tối lại đến nhà anh trai ăn cơm, làm gì có thời gian?”. Giản Minh cầm lấy ví tiền, mở cửa bước đi.
Bệnh Tình Yêu Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh Bệnh Tình Yêu