People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2023 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41: Không Đành Lòng .
hí trời cuối thu vốn đã rất lạnh, trải qua một cơn mưa to lại càng lạnh thêm .
Bầu trời u ám, mưa nhỏ bay bay, khiến cho người ta cảm thấy buồn bã .
Bước vào cửa lớn của Vương phủ, hai người đồng thời dừng bước, ngẩn người đứng ở đó . Trên đường về Vương phủ hai người họ không ai mở miệng vì không biết nên nói cái gì . Bây giờ bọn họ cũng không biết nên nói cái gì . Những sự việc xảy ra ngày hôm qua đã khiến cho bọn họ mê man .
“Ta muốn...” Tần Mộ Phong quay đầu sang nhìn Thiên Mạch .
“Ta nghĩ...” Thiên Mạch nhìn vào mắt Tần Mộ Phong .
Hai người bọn họ đồng thời mở miệng, tranh nhau nói chuyện .
“Ngươi trước...” Hai miệng đồng thanh .
Hai người nhìn nhau, đồng thời bật ra tiếng cười . Cái này gọi là ăn ý sao, bọn họ khi nào bồi dưỡng ra một sự ăn ý như vậy .
Lại tiếp tục trầm mặc, hai người cùng nhau đứng ở cửa đón nhận gió mát buổi sớm, trên mặt đồng thời hàm chứa ý cười .
Gió, làm y phục của bọn họ tung bay, mờ mịt giống như mây .
Ánh mắt giao nhau, trong mắt người này có hình bóng của người kia . Trong trời đất lúc đó dường như chỉ còn lại hai người .
“Ta đưa ngươi trở về .” Tần Mộ Phong nhìn thẳng vào Thiên Mạch, chậm rãi mở miệng .
“Ta nghĩ nhìn Phi Dương đại ca .” Nếu Phi Dương bình an vô sự thì giờ kinh thành đã phải loạn lên vì Bình Nam Vương nhưng cho tới bây giờ cũng vẫn không có chút động tĩnh nào, thật khiến cho Thiên Mạch lo lắng .
Môi Tần Mộ Phong khẽ động, còn chưa kịp mở miệng thì một người đã nhìn thấy bọn họ “Vương gia, phu nhân, hai người đã trở lại .” Diêm Môn môn chủ nói cho hắn bọn họ còn có ‘công việc bề bộn’, tạm thời không trở lại Vương phủ, về phần bận cái gì thì hắn...chưa nói .
“Phi Dương đại ca .” Thiên Mạch trong lòng vui vẻ, trên gương mặt hiện ra một nụ cười .
Nhìn thấy Phi Dương mà cao hứng vậy sao ? Tần Mộ Phong cau mày “Phi Dương, người của Diêm Môn có làm khó ngươi không ?”
“Không có, Diêm Môn môn chủ tặng cho Vương gia một cái dại lễ .” Lúc Tần Mộ Phong và Liễu Thiên Mạch rời đi, Diêm Môn môn chủ chính là đang cùng hắn dây dưa . Chỉ trong chốc lát, sau khi Diêm Môn môn chủ đuổi theo Tần Mộ Phong và Thiên Mạch quay lại đã mang theo một cỗ thi thể .
“Cái gì đại lễ ?” Tần Mộ Phong nghi hoặc, Thiên Mạch lại không bất ngờ, nàng đã đóan được lễ vật này là gì . Khúc Vô Tình làm việc thật chu đáo, nàng lại lần nữa thiếu hắn một nhân tình .
“Vương gia, vết thương của ngươi ?” Hắn nhớ rõ Vương gia đã trúng hai kiếm .
“Không đáng ngại .” Vết thương đã không còn đau nữa .
Đương nhiên không đau, đó là kim sang được do tả thủ thần y điều chế, vạn lượng cũng khó mua được .
Thiên Mạch thản nhiên liếc nhìn Tần Mộ Phong, đi qua Phi Dương vào trong viện “Ta đi về trước .”
Tần Mộ Phong nhìn bóng lưng Thiên Mạch, trong mắt hiện lên sự ôn nhu, khóe miệng nhếch lên hiện rõ một nụ cười nhẹ nhàng .
“Khụ” Phi Dương thấy Tần Mộ Phong nhìn đến ngây dại, cố ý ho khan một tiếng . Buổi tối ngày hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt Vương gia nhìn Thiên Mạch thật sự kỳ quái .
Hắn phục hồi lại tinh thần, liếc nhìn Phi Dương “Diêm Môn môn chủ đưa cái gì ?”
“Vương gia, người theo ta .” Phi Dương xoay người lại, nhịn không được bật cười .
Phi Dương đưa Tần Mộ Phong tiến vào dại lao . Nằm trên cái giường gỗ trong đại lao là một cỗ thi thể . Thi thể bị vải trắng che lại, thấy không rõ lắm .
“Là Xảo Xảo ?” Tần Mộ Phong đã đoán được một chút .
“Đúng vậy .” Phi Dương lật tấm vải trắng lên để lộ ra bộ dạng chết không nhắm mắt của Xảo Xảo .
“Diêm Môn môn chủ giết ?” Tần Mộ Phong cúi người, đánh giá thi thể của Xảo Xảo .
“Người nghiệm thi đã khám qua, thời gian tử vong chính là hôm qua, vết thương trí mệnh ở trên cổ, hung khí không rõ .”
Tần Mộ Phong liếc nhìn hắn “Ta không hỏi cái này .” Hắn không muốn biết Xảo Xảo chết như thế nào .
“Sau khi người nghiệm thi khám nghiệm đã phát hiện trong cơ thể Xảo Xảo có một loại dược vật gọi là vô thần tán . Sau khi phục dụng loại thuốc này trong lúc giết người sẽ mất đi lý trí, hơn nữa công lực sẽ tăng lên nhiều . Trong cơ thể Xảo Xảo có một lượng lớn thuốc này, có thể từ nhỏ đã được phục dụng . Thái tử Nam Việt quốc có một tử sĩ từ nhỏ đã được phục dụng vô thần tán . Ba năm trước khi Vương gia viễn chinh Nam Việt quốc từng bắt được một thích khách . Vương gia hẳn còn nhớ rõ thích khách lúc đó đã giết người điên cuồng như thế nào, đấy chính là kết quả của việc phục dụng vô thần tán . Nếu ta đóan không sai, Xảo Xảo là tử sĩ của Nam Việt quốc .” Phi Dương chậm rãi nhìn về phía Tần Mộ Phong có chút nghi vấn .
Lúc Liễu Thiên Mạch nghi ngờ, hắn còn trốn tránh . Lúc Phi Dương hoài nghi Thải Y, hắn vẫn như cũ lựa chọn cách trốn tránh .
Năm đó Thải Hà đã từng nói Xảo Xảo từ nhỏ đã đi theo bên người nàng . Nếu Xảo Xảo là tử sĩ của Nam Việt quốc, vậy Thải Y cũng Thải Hà cũng đồng dạng như vậy . Thải Hà là người yêu duy nhất của hắn trong kiếp này, hắn không muốn hoài nghi lai lịch của nàng, không cách nào nghi ngờ sự trong sạch của nàng . Mỗi lần thấy bộ dáng yếu đuối của Thải Hà, hắn đều có cảm giác đau lòng, tất cả hòai nghi đều tan thành mây khói . Hắn yêu nàng quá sâu đậm, không cách nào nghi ngờ,cũng không dám nghi ngờ . Hắn sợ hãi, chân tướng chính là thứ mà hắn không muốn chứng kiến nhất .
Tần Mộ Phong âm trầm nghiêm mặt “Không cho phép nhắc lại .”
Phi Dương đi theo Tần Mộ Phong nhiều năm, hiểu rất rõ tình cảm mà hắn dành cho Thải Hà, Tần Mộ Phong quyết định như vậy đúng như trong sở liệu của hắn, hắn cảm thấy lo lắng “Vương gia, thả hồ về rừng, hậu hoạn vô cùng .” Chỉ cần gặp chuyện liên quan đến Thải Hà là y như rằng Tần Mộ Phong mất đi sự thông minh cơ trí của mình .
“Ta đã nói không được nhắc lại .” Thải Hà đã chết rồi, tất cả mọi việc đều đã không còn quan trọng nữa . Trong tâm lý của hắn, Thải Hà vĩnh viễn là người mà hắn yêu nhất . Nàng đã hương tiêu ngọc vẫn, vậy hãy để cho nàng ở trong tâm hồn của hắn vĩnh viễn là một nữ tử thuần khiết đi .
“A...” Phi Dương thở dài, quay mặt đi, không muốn nhìn thấy Tần Mộ Phong nữa .
********
Vừa bước vào Đạm Tình cư, Hương nhi từ đâu chạy tới, ôm chặt lấy thân thể của nàng “Tiểu thư, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại, buổi tối hôm qua ngươi đi đâu ?”
“Ta không có việc gì .” Thiên Mạch mặt không đổi sắc .
“Tiểu thư, người ngươi rất lạnh a, mau vào thay quần áo .” Hương nhi buông Thiên Mạch ra, cầm tay nàng lôi lôi kéo kéo vào bên trong .
Thiên Mạch giật tay lại, đứng im một chỗ, lẳng lặng nhìn Hương nhi, ánh mắt bình lặng như nước .
Ánh mắt giống như vũ khí, cơ hồ muốn xuyên qua người nàng .
“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy ?” Hương nhi bị nàng làm cho hoảng sợ, hỏi một cách thận trọng .
Thiên Mạch nheo mắt, con ngươi lóe lên một tia sát khí lạnh lẽo, nàng chậm rãi khép mấy ngón tay lại, những ngón tay ngọc bình thường bây giờ đã chuyển sang màu trắng bệch .
“Tiểu thư .” Hương nhi rụt cổ, ý thức được nên tránh xa nàng một chút .
Liễu Thiên Mạch hít một hơi thật sâu, ngón tay đang khép lại cũng buông lỏng, đầu ngón tay vốn đang trắng bệch cũng dần khôi phục lại huyết sắc .
“Ta không có việc gì .”
Nàng rốt cuộc bị làm sao vậy ? Nàng vốn muốn giết Hương nhi nhưng tại sao lại không hạ thủ được ? Từ xưa đến nay nàng giết người chưa bao giờ do dự nhưng lần này cư nhiên lại xuống tay không nổi . Nàng càng lúc càng không giống Liễu Thiên Mạch .
Lúc nàng đi ra ngoài, không có ai chứng kiến,lại càng không có ai biết nàng định làm gì . Biết nàng đến bãi tha ma tế bái mẫu thân chỉ có một mình Hương nhi .
Trên đường đi, nàng biết Tần Mộ Phong và Phi Dương đi theo sau nàng, phía sau nàng vẫn chỉ có tiếng bước chân của hai người, vậy là đã rõ, Xảo Xảo biết nàng ở bãi tha ma nên mới cố ý chạy đến . Biết được hành tung của nàng chỉ có Hương nhi, tiếc lộ hành tung cũng chính là Hương nhi .
Hương nhi đã bị mua chuộc, người mua chuộc nàng cũng không phải chỉ có Yên Chi .
Ngày đó Yên Chi lôi kéo Thiên Mạch đã nói từng nói rất rõ những việc mà nàng đã trải qua ở trong tướng phủ . Yên Chi chỉ là một phong trần nữ tử, như thế nào lại biết chuyện trong gia đình quyền quý ? Thiên Mạch vốn thận trọng, lập tức hoài nghi lai lịch của Yên Chi, nàng đã từng dùng ngân châm dò xét, nàng ta đã dễ dàng né tránh . Yên Chi có học võ, hơn nữa võ công không kém .
Xảo Xảo cùng Yên Chi võ công và phương pháp tiếp cận có sự khác biệt, tuyết đối không có khả năng là đồng bọn . Võ công của Xảo Xảo không giống Yên Chi, nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, nàng cùng người thần bí giao thủ, võ công của người thần bí đó hơn xa Xảo Xảo, vậy nên nàng ta tự nhiên không phải người thần bí . Vậy người thần bí kia sẽ là ai chứ ? Là Thải Y sao ?
Một cái phủ Bình Nam Vương nho nhỏ vậy mà lại là long đàm hổ huyệt, khắp nơi tràn ngập sát khí . Thiên Mạch đã đánh giá thấp Tần Mộ Phong, lại càng đánh giá thấp mấy ả thị thiêp.
Vương Phi Thất Sủng Vương Phi Thất Sủng - Thượng Quan Sở Sở