Số lần đọc/download: 1344 / 6
Cập nhật: 2016-06-24 21:22:20 +0700
Chương Cuối
H
ôm nay những khoảng đất trống hai bên nhịp cầu cong cong trước cổng làng Dâu đột nhiên quán nước mọc lên như nấm sau cơn mưa rào. Nói “quán” thì hơi quá! Thực chất chỉ là những túp lều tranh được dựng lên tạm bợ bằng những tấm phên nứa. Mục đích để khách đường xa từ các làng khác thậm chí ở bên kia sông có thể dừng chân uống miếng nước vối hoặc chè xanh, nhai vài thanh kẹo lạc hay vừng, hoặc thưởng thức mùi vị của những quả chuối chín mốc đen sì nhìn ngoài tưởng có thể vứt đi nhưng bên trong cứ ngọt lừ!
Các chủ quán mới sáng sớm đã rót nước không kịp tay, thiên hạ nườm nượp xuôi về làng Dâu chen nhau ngồi vòng trong vòng ngoài canh giờ để còn kịp kiếm một chỗ đứng trước Đình hầu mong có thể chứng kiến sự hiển linh của Thánh Mẫu Liễu Hạnh.
Để chuẩn bị cho ngày lễ hôm nay ông hương trưởng làng Dâu đã ra lệnh cấm tiệt không được giết chó, ăn thịt chó, bán thịt chó. Trước cổng Đình có dán tấm bảng cảnh cáo: “Ăn thịt chó chớ vào lễ Thánh kẻo mà câm không thốt nên lời!”.
Những mẫu chuyện người ta truyền tai xì xào về cống Hải nơi quán nước hay trên những chuyến đò đã khiến cho ai tới làng Dâu lúc này cũng có vẻ e dè nói năng đi đứng rất khẽ, không to mồm đốp chát như vẫn thường thấy diễn ra khi có dịp tụ tập đông người. Hình như tất cả đang sợ một sức mạnh vô hình nào đó bất chợt chú ý ập đến thì khốn! Do đó, hôm nay các quán nước tuy đông nhưng lại lặng lẽ trật tự ra phết!
Khi tiếng chiêng trống vừa gióng lên thử vài hồi vu vơ thì các quán nước bỗng vắng hoe, mọi người tranh nhau hối hả tiến về phía đình.
Sơn đứng trên sân đình nhìn xuống. Đám đông lúc nhúc. Chàng lại gần Bôn đang đứng với một số trai tráng cầm gậy gộc lơ ngơ chưa biết phải làm gì dặn dòi:
_Mới đó mà đã đông nghịt rồi! Bây giờ em mang các anh em sang đứng canh giữ bên tả còn để anh đứng đây trông chừng bên hữu cũng như phía trước mặt đình.
Bôn nhìn thanh gươm Sơn luôn đeo bên mình e dè hỏi:
_Anh nghĩ có thể phải dùng đến vũ khí trấn áp đám đông à?
_Không anh chỉ dùng tay chân nếu cần. Kiếm chỉ để thị uy cùng lắm mới phải dùng! Vả lại đây là kiếm anh không bao giờ rời khỏi mình.
_Một mình anh đứng đây thôi à?
Sơn gật đầu!
Bôn xuýt xoa:
_Em phục anh sát đất! Em cũng biết tí võ nhưng giờ biết anh mới thấy mình chả bõ bèn gì! Phen này xong việc chắc em phải xin bác cho đi làm đệ tử anh một thời gian quá!
Các vị chức sắc trong làng đã tề tựu, mọi người lục tục thắp hương nơi chánh điện rồi rẽ ra ngồi trên những chiếc chiếu trải ở hai bên. Chỉ có anh em ông hương trưởng là đang ngồi ở chiếu giữa hướng thẳng lên bàn thờ. Sơn nhìn thấy Tùng và Sa đã được đưa vào nội điện để chờ, họ ngồi sát bên nhau quay lưng ra nên không thấy gì bên ngoài. Một số người lo việc bày biện mâm lễ thì đang tí tấp ở dãy nhà ngang phía sau.
Một hồi chiêng trống vang lên TÙNG… TÙNG… TÙNG!
Tất cả mọi vị chức sắc không ai bảo ai đồng loạt quỳ xuống hướng vào điện thờ. Đám đông phía bên ngoài đang lao xao bỗng im phăng phắc.
Hai anh em ông Cả quỳ bên nhau vái ba vái
Một hồi trống lại vang lên
Ông Mạc "hành hương" đi theo nhịp trống cắm nhang vào lư hương chính trên bàn thờ trong khi đó ông Cả tiếp tục quỳ lạy.
Một hồi trống chiêng lại vang lên TÙNG… TÙNG… TÙNG!
Ông Mạc bắt đầu "hành tửu" rót rượu trên bàn thờ. Ông Cả vừa đứng lên lại tiếp tục quỳ xuống lạy.
Một hồi trống chiêng nữa tiếp tục vang lênTÙNG…TÙNG…TÙNG!
Ông Mạc đến bàn thờ chính lấy tờ sớ, quay lại quỳ bên cạnh anh mình, trịnh trọng mở sớ cầm bằng cả hai tay cung kính cúi đầu lạy một cái rồi cất giọng sang sảng đọc văn tế:
Hôm nay ngày rằm tháng hai đệ tử là Nguyễn Văn Mạc cùng trẻ già trai gái Làng Dâu kính cáo:
Thiên thượng Thánh Mẫu, Cửu thiên huyền nữ, Vân Cát thần nữ, Chế thắng Hoà diệu đại vương, Tả hữu tiên cô thị tòng liệt vị.
Nay nhân ngày Thánh Mẫu ghé qua chứng giám vụ cống Hải, đệ tử lòng thành kính dâng lễ vật- Kính xin Thánh Mẫu chứng tri – Rũ lòng thương xót - Trước sau như một - Đội đức từ bi - Lầm lỗi điều gì – Xin Mẫu đại xá - Hộ cho tất cả đều được khang ninh - Tỏ đức hiếu sinh – Anh linh Thánh Mẫu – Phù trì phù hộ - cứu khổ trừ tai- Tiến phúc tăng tài – Xin Ngài chứng giám
Đọc xong sớ ông Mạc kêu lên thật to: “ Thượng hưởng”!
Ông Mạc hô vừa dứt các vị chức sắc ngồi chiếu hai bên cùng với anh em ông Mạc đồng thanh đọc thật đều:
Tây Hồ un đúc
Nam phố sinh thành,
Nổi danh liệt nữ,
Nổi tiếng trâm anh,
Áo sen phơi phới
Dáng phượng thanh thanh,
Đức mẹ cả nước,
Nuôi nấng sinh linh,
Tuy xa vời vợi,
Lẫm liệt như sinh,
Trời che đất chở,
Đất rộng trời xanh,
Xua tà đuổi quỷ,
Phù hộ dân lành,
Răn đời dạy bảo,
Giáng bút truyền kinh,
Khắp nơi nức tiếng,
Thánh Mẫu anh linh.
Vừa dứt lời tất cả đồng loạt cúi lạy rồi vái chín vái.
Dâng hương dâng rượu đọc sớ đã xong, lập tức một số người từ dãy ngang phía sau túa ra cầm những cuộn tre nứa đan rất mỏng đồng loạt đặt xuống thả ra giữa sân thành những mâm nứa thật đẹp, lập tức lễ vật hoa quả bánh trái được bày ra la liệt. Một hồi trống chiêng rải đều TÙNG TÙNG TÙNG …TÙNG TÙNG TÙNG…TÙNG TÙNG TÙNG
Lúc này hai anh em ông hương trưởng đã không còn ngồi chiếu giữa trước điện thờ nữa mà dành chỗ cho hai đồng tử (1) một người mặc áo vàng một người mặc áo trắng ngồi đối diện nhau. Trước mặt hai đồng tử là hai mâm phủ vải điều.
Ông Cả bước tới giở mâm bên đồng tử mặc áo vàng kiểm lại những mẫu giấy trắng được gấp tư vun thành một đống trên mâm. Ông lần lượt giở hết mảnh giấy này đến mảnh giấy khác hàng chục lượt như vậy, những mẫu giấy vẫn trắng tinh chả có gì trong đó cả! Rồi ông gấp lại xáo trộn những mẫu giấy phủ vải điều lên quay lại các chức sắc trong làng nói:
_Các bác thấy đấy trong mâm này toàn giấy trắng chỉ có một mảnh duy nhất có ghi danh hiệu Thánh Mẫu. Để bốc được mảnh giấy ấy lại qua một lượt vải điều không phải dễ. Nói xong ông quay lại đồng tử mặc áo vàng cung kính thưa:
_Bây giờ xin Mẫu bốc danh hiệu của mình để chúng con có thể chắc chắn đang được hầu Mẫu.
Nghe tới đây đồng tử áo vàng nhón tay qua lớp vải điều bốc lên một mảnh giấy. Ông hương trưởng vội vã cầm lấy bằng hai tay, mở ra, mắt ông sáng lên hớn hở giơ cao mảnh giấy, mọi người ồ lên kinh ngạc, mảnh giấy có chữ Liễu Hạnh rất đẹp, sắc nét.
Đám đông ở dưới bắt đầu xôn xao, một số hấp tấp chạy lên bậc thang tò mò muốn coi cho rõ. Sơn chạy đến quơ nhẹ tay, đám người đang chồm tới lập tức bị gạt ra, giật lùi trở lại không dám tiến thêm.
Ông Mạc đứng bên đồng tử áo trắng cũng y anh mình làm lúc nãy với đồng tử áo vàng. Khi đồng tử áo trắng nhón tay bốc qua làn vải điều mảnh giấy, ông Mạc run lên không dám đưa tay nhận cứ ngập ngừng, thấy vậy Sơn phải tiến lại lấy mảnh giấy mở ra đọc to: “Cống Hải!” rồi giơ lên quơ quơ trước mặt mọi người.
Mặt ông Mạc tái đi, đứng không vững khi nhìn thấy tên Hải lồ lộ ngay trên mặt giấy, Sơn phải dìu ông đến ngồi xuống chiếu bên cạnh các vị chức sắc.
Ở bên dưới người ta không xô đẩy nhau tìm cách nhìn cho rõ như lúc nãy mà lại đứng sát lại như muốn che chở lẫn nhau, những cặp mắt ngước lên đầy sợ hãi thán phục. Sơn nghe có ai đó kêu lên: “Ôi cống Hải ghê quá! Vậy là đúng rồi! Thảo nào mà mấy ông thầy cúng vái dài!”.
Từ phía sau đình, ba người khác bước ra, một người xách một thau nước tay cắp hai cái rổ tre, hai người kia mỗi người bưng một hoả lò đặt tất cả xuống sân.
Đồng tử áo vàng và trắng đồng loạt cầm rổ tre để sẵn trên hoả lò, người xách thau nước lúc nãy đổ nước lên rổ tre cả hai bên nước đều không xuyên qua lỗ mà đọng lại như thể cái rổ là một nồi nước, ở dưới người ta lại ồ lên, lúc này mấy vị chức sắc không thể ngồi yên được nữa đều đứng lên tranh nhau nhìn cho rõ. Chính lúc này, hai anh em ông hương trưởng lại không dám tiến gần hai đồng tử. Một lúc sau nước trong hai rổ tre bắt đầu sôi sùng sục. Hai anh em ông hương trưởng không nhìn tiếp mà quay mặt hướng lên điện thờ lâm râm khấn vái. Tiếp đến ông hương trưởng ra hiệu cho Sơn lại gần nói:
_Giờ con bảo mấy người phía sau dãy nhà ngang dẹp những thứ đó đi.
Sơn hỏi:
_Còn màn biểu diễn phép thuật nào không thưa bác?
Ông Cả thì thào vào tai chàng:
_Theo như Mẫu nói thì hình như còn một màn nữa không biết là gì bây giờ là phần đối chất ở nội điện, giờ con sửa soạn cho gánh hát xẩm vào đi.
Sơn lập tức làm theo ý ông.
Phía trong nội điện Tùng và Sa đang quỳ chờ đợi. Hai người đều không biết ngòai sân đình diễn ra điều gì nhưng khi hai đồng tử tiến vào ngồi xếp bằng tròn đối diện nhau chỉ cách Tùng và Sa chừng hơn sải tay Sa hồi hộp đưa mắt lo âu nhìn Tùng nép mình sát bên chồng.
Tùng nắm chặt tay Sa. Ở phía ngoài trước điện thờ có ai gõ cái trống nhỏ "tùng tùng tùng " rồi tiếng khánh (chuông nhỏ” kêu leng keng hai người đồng tử nhúc nhích, Sa sợ quá cúi mặt không dám nhìn, bỗng người đồng tử áo trắng thở hắt ra hướng về Sa cười khẩy:
_ Lâu ngày quá nhỉ? Dễ đến một năm em chưa về làng phải không Sa? Ngửng mặt lên coi! Sao cứ như đang phạm tội thế? Anh đây! Hải đây! Em trông buồn lắm! Em đang dối lòng đang giấu nỗi buồn riêng tư phải không? Em cứ nói thật đi! Hắn ta tuy là chồng nhưng không dám làm gì hai ta đâu vì chính hắn ta đã chia rẽ mối tình của chúng ta!
Nghe vậy Sa sợ quá, người cứng như pho tượng, nhưng ký ức về đêm trăng rồi những đau khổ dằn vặt phải chịu đựng suốt bao lâu nay lại ùa về, Sa đột ngột ngửng lên hướng về đồng tử áo trắng uất ức phân trần:
_Thật ra đã từ lâu có thể từ cái đêm trăng ấy tôi có buồn có nhớ anh nữa đâu nên không việc gì phải cảm thấy mình có tội với ai cả!
Ánh mắt người đồng tử áo trắng bỗng long lên sòng sọc ném những tia nhìn dữ dội rồi giọng cống Hải bực bội kể lể:
__ Cô bảo cô thương tôi vậy mà cô nỡ lòng nào bước lên thuyền hoa về nhà chồng, xúc phạm tôi như thế thì còn bảo đợi là đợi thế nào? Nói vậy mà không biết chướng sao? Ngày ấy cô có biết tôi yêu cô đến mức nào không?Tôi đã đau khổ đến lao đầu xuống sông tự vẫn khi thuyền hoa của cô vừa khuất dạng. Tội nghiệp cái thân tôi quá! Thà là cô nói không yêu tôi, bỏ tôi còn hơn là bảo tôi chờ, tôi đợi, mà lại hành động khốn nạn như thế? Cô và gia đình cô có còn là người không hả?
Nghe vậy Sa chưa kịp đáp trả Tùng đã nhếch miệng nói:
_Trong đời này không ai là không có niềm đau nỗi khổ của riêng mình. Ngay như tôi đây đường đường một người danh vọng bề thế, có thể kết hôn với bất cứ ai nơi kinh thành vậy mà vì chữ “Hiếu” tôi phải tuân mệnh cha về làng cưới vợ, tôi không biết Vân Sa có người yêu, tôi đã uất hận sững sờ trong đêm động phòng hoa chúc khi nàng cương quyết không cho tôi đến gần chỉ vì muốn giữ trọn tiết trinh với anh. Anh có biết tôi đã khốn đốn nhục nhã như thế nào khi biết Sa trốn nhà đi tìm người tình không? Lúc ấy tôi là người bất hạnh, anh mới là người nắm hạnh phúc trong tay. Tôi cưới nàng nhưng anh được nàng yêu, kiên quyết bảo vệ tình yêu của mình vượt gia phong lễ giáo, từ bỏ quyền quý sang giàu để đến với anh, chấp nhận một tương lai mờ mịt, bao nhiêu bất trắc nguy hiểm chực chờ phía trước còn anh thì sao? Anh ích kỷ hèn hạ đã bỏ nàng lại trên đời chỉ vì những khoảnh khắc tức tối điên cuồng, để một mình nàng lãnh hậu quả, bơ vơ chống chọi lại với những dè bỉu thị phi hẹp hòi. Như thế mà bảo yêu nàng sao?.
Ngồi nghe chồng nói Sa đau đớn như có ai vò muối xát mạnh ruột gan mình. Cõi lòng nàng có lẽ như cánh cửa thần bí chỉ có nàng mới hiểu sau đó có gì, cái gì đang ngự trị và lẽ dĩ nhiên cũng là người cất giữ chìa khoá cánh cửa ấy. Không ai thấy được cõi lòng nàng và chỉ có nàng mới có quyền cất giấu hay vứt bỏ, chỉ có nàng mới có thể mở cánh cửa ra hay đóng lại vĩnh viễn. Vì vậy khi Tùng vừa dứt lời Sa tiếp ngay:
_Nếu anh không tự vẫn thì mãi mãi tôi cứ tưởng tôi yêu anh chân tình. Anh đừng đổ cho ai hại anh cả! Nếu tôi nói anh đã giết tôi không gươm dao thì anh nghĩ sao? Anh giết tôi bằng sự đau đớn u sầu nhục nhã độc chưa? Trong khi tôi coi những ngăn trở trong cuộc tình của mình là một dốc đứng nguy hiểm cố gắng trèo lên từng chút một thì anh lại lao đầu xuống vực thẳm, rõ ràng anh và tôi hai hướng đi quá khác nhau làm sao có thể gặp nhau được!
Đồng tử áo trắng gào lên:
_Sa! Sao em thay đổi thế? em tệ quá! Có phải là Sa không hay anh đã lầm? Đúng là lòng dạ đàn bà như rắn độc!
Tiếng hét bất thình lình làm đồng tử áo vàng giật mình bây giờ giọng Liễu Hạnh từ miệng đồng tử áo vàng mới cất lên thật nhẹ nhàng:
_Cống Hải không được vô phép thế!
Bên ngoài mọi người vẫn không hay biết gì, đám chức sắc cũng ngồi nhìn nhưng không đoán được sự tình, kể cả anh em ông hương trưởng. Tiếng hát xẩm vẫn thu hút đám đông phía dưới. Sơn đi đi lại lại trước sân đình thấp thỏm nhìn vào.
Giọng Sa đáp trả:
_Tôi đã từng ước có ngày gặp anh để xả cho hết những uất ức phải chất chứa giấu kín bấy lâu nay! Tôi như một người câm bị uống thuốc đắng không thể nói được. Khi tôi trốn nhà quay về tìm anh như đã hẹn thì anh đang ở đâu?.
Anh đã nói đúng, tôi không phải là cô Sa ngày nào của anh nữa rồi, cô Sa ấy đã chết khi dám lẻn khỏi nhà chồng vào một đêm trăng cương quyết đi tìm anh rồi té ngã bên bờ sông. Dầu sao tôi cũng cảm tạ anh vì nhờ anh ích kỷ như vậy tôi mới có được tình yêu ngoài mong đợi như ngày hôm nay. Tôi yêu Tùng. Chúng tôi đã phải trải qua những tháng ngày đau khổ dằn vặt nghi ngờ lẫn nhau, phải vượt qua những điều tưởng không thể vượt qua để có nhau như ngày hôm nay. Xin anh hãy chấp nhận sự việc đừng ảo tưởng về tôi nữa! Xin anh hãy buông tha tôi, buông tha những người dân vô tội trong cái làng này hãy trả lại sự bình yên cho mọi người.
Nói tới đây đôi mắt trong như nước hồ thu quắc lên chiếu thẳng về phía đồng tử áo trắng:
_Tình yêu là gì? Đâu phải chỉ là những ham muốn dục vọng được thoả mãn?. Nó đâu phải là cái ta cầm được ngay trong tay?. Để có được hạnh phúc như ngày hôm nay tôi mới vỡ lẽ ra rằng tình yêu là cái đích lúc đầu còn ở rất xa nó chỉ dành cho những người có sức chịu đựng dẻo dai bền bỉ, phải luôn kiên trì can đảm đối đầu với thử thách khổ đau, luôn nuôi dưỡng ấp ôm khi tình yêu vừa chớm để nó trường tồn. Để được vậy nhiều khi phải hụp lặn trong nhục nhã ê chề rồi cố mà ngóc lên chứ không phải chìm lặn một cách thảm hại đến nỗi không bao giờ hồi sinh. Tình yêu của tôi và anh chỉ là ảo mộng nếu có thật thì nó cũng đã chết rồi! Anh đừng tiếc nuối nhớ tưởng làm gì hãy cho tất cả trôi đi, lui vào quá khứ.
Đồng tử áo trắng bỗng rú lên nhưng âm thanh vẫn bị những tiếng đàn bầu, đàn nhị tiếng, sênh, phách, trống mảnh bên ngoài át đi, người ta vẫn say mê nghe hát xẩm.
Tiếp sau tiếng rú giọng cống Hải lại cất lên:
_Á à! Tham phú quý phụ tôi còn dẻo mồm lý sự à? Cô có dám chắc quá khứ đã lùi xa đã không còn? Dải lụa trắng và lời tình trao, thêu trên tấm lụa năm ngoái cô tặng, tôi còn nhớ rõ lắm làm sao quên được! Dải lụa đã bị trôi theo dòng nước cũng như cái thân xác tôi vậy! Nhưng linh hồn tôi và lời gởi gắm tình cảm của cô vẫn còn đây mà! Nói có sách mách có chứng tôi đọc lại cô nghe nhé:
“Lụa này dệt bằng ước mơ bằng tơ vương vấn cho người em thương, dải lụa thay một vòng tay quấn thân anh ấm đêm đông canh dài hay là phơ phất buông lơi nhẹ hơn hơi gió mơn man trưa hè, xin đừng ướt tựa vành khăn thấm bao nước mắt khóc tình ly tan”.
Cô có dám bảo đó không phải là lời của cô không? Quá khứ đâu dễ quên? Tôi nào đã mất? Cô có lầm không? Tôi không hồi sinh được sao lại có mặt tại đây để đối đáp với cô?.
Nghe lại những lời nàng đã từng thêu trên khăn lụa Sa rùng mình trống ngực đập thình thịch nổi gai ốc khắp mình. Nghĩ đến những gì Tùng nói đêm tân hôn, e sợ làm mất danh dự gia đình, vậy mà ngày hôm nay chồng lại phải nghe những lời như thế này, tự dưng Sa nhục nhã hổ thẹn vô cùng. Trời ơi! Sao cay đắng quá! Sao tôi lại có thể yêu một người như vậy? Đã từng từ bỏ tất cả, đã từng chờ đợi người ấy…Chưa bao giờ giận và khinh bỉ bản thân mình như lúc này. Những câu vô duyên thế mà cũng nghĩ ra được! Nhưng rõ ràng đó lại là những câu mình đã từng thêu bằng tất cả cảm xúc nhớ thương kia mà!
Cố giấu đi những dằn vặt nhưng rồi không thể chịu đựng thêm được nữa Sa bật khóc.
Giọng Hải lại vang lên đầy thách thức:
_Cô tưởng dùng nước mắt là tôi sợ sao? Bây giờ nếu muốn vứt bỏ quá khứ thì tôi thách chồng cô, làm sao phải triệt tiêu dải lụa tôi sắp tung lên trước sân đình thành muôn mảnh trong vòng một phần tư canh giờ nếu không tôi sẽ không bao giờ buông tha cho hai người nhất là cô, một con người bạc tình bạc nghĩa, quá khứ sẽ mãi đuổi bám ám ảnh cô, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!
Kèm theo là một tràng cười rủng roảng quái đản.
Đồng tử áo vàng nhúc nhích rồi một giọng nhỏ nhẹ trầm tĩnh cất lên:
_Tùng nghĩ sao? Có nhận lời thách ấy không?Trước khi Mẫu đưa ra phán xét cuối cùng Mẫu để cho cả hai bên tự thương lượng.
Nghe xong những lời thách thức của Hải lòng Sa tan nát không dám nhìn chồng cho đến khi giọng nói trầm ấm nghiêm trang của Tùng cất lên:
_Xin Mẫu cho con được thực hiện những gì cống Hải yêu cầu!
Đồng tử áo vàng gật gù. Tùng đứng lên ra hiệu cho ông Hương trưởng bước vào. Chỉ đợi có thế ông Cả chạy vào gióng một hồi chiêng trống. Tùng nắm tay Sa cùng bước ra sân đình. Những mâm lễ mau chóng được thu dọn. Đám đông bắt đầu xôn xao trở lại. Gánh hát xẩm từ từ thu dọn nhạc cụ chỉ còn một người kéo đàn nhị gân cổ cố gắng hát thêm một đoạn
“…Sao cho biết tất nghĩa tình đôi ta
Đã trót vui quản gì gió táp mưa sa
Thời gió táp mưa sa
Gió táp mưa sa thời lên là lên chợ mới
Khi ra chứ ra Đông hồ”.
Người hát xẩm còn tính hát thêm nhưng ở dưới đám đông có những tiếng quát thật to xen lẫn với những câu đối đáp om sòm:
“Thôi được rồi bố ơi! Đi vào cho thiên hạ còn xem tài tử giai nhân! Ôi chúng bây ơi! Vợ chồng Vân Sa đẹp quá! Xứng đôi quá!- Cống Hải đâu? Sao không thấy nhỉ?- Đó kìa đồng tử áo trắng đó!- -Thiệt không bác? Ôi bác ơi em sợ quá! Bác cho em đứng sát vào bên bác cho em đỡ sợ bác nhé! Em trông thế chứ rát lắm bác à?- Rát gì rát bỏng à?- Dạ không rút rát ấy!- Nhút nhát chứ?- A dạ đúng thế ạ!”
Sơn vừa dõi theo Tùng và Sa vừa trông chừng đám đông nghe thiên hạ nhốn nháo đang lo cũng phải bật cười. Nhân lúc còn lộn xộn Sơn chaỵ lại phía vợ chồng Tùng, ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt hai người đều mệt mỏi thảng thốt Tùng phải đỡ Sa từ từ cho nàng quỳ xuống nép vào một bên sân đình phía Sơn đang đứng canh. Thấy Sơn, Tùng tiến lại vẻ mặt nghiêm trọng nói:
_Anh cho em mượn cái kiếm đi anh!
Sơn không hỏi thêm gì mà rút vội kiếm trao cho Tùng. Tùng chỉ Vân Sa đang quỳ ở góc sân dặn dò:
_Anh trông chừng vợ em nhé nếu Sa mệt quá thì đỡ vào trong kia xin ngồi tạm trên chiếu!
Vừa dứt lời tiếng trống chiêng lại vang lên rải đều một lúc rồi dừng. Tùng tiến ra giữa sân đưa mắt quét một lượt khắp sân đình chờ đợi. Phía dưới lúc nhúc những đầu người, bao nhiêu ánh mắt hồi hộp đầy ngưỡng mộ đang đổ dồn về phía Tùng. Mới cầm kiếm đứng đó chưa làm gì nhưng coi bộ đã thu hút mọi người rồi!
Sơn liếc nhìn về phía anh em ông hương trưởng vẻ mặt họ đầy giận dữ uất ức khi phải chứng kiến Vân Sa phủ phục trước sân đình không dám ngửng lên.
Cái sân đã được dọn sạch, mọi người đã đâu vào đấy,. Ông hương trưởng đánh vào cái khánh nhỏ trên bàn thờ chính ba tiếng "Keng! Keng! Keng!". Ông Mạc lập tức cầm cái mâm phủ vải điều ra sân, ông biết trong đó có gì vì đã được Mẫu Liễu bí mật dặn trước hôm hầu Mẫu bên Phủ Giày nhưng không hiểu để làm gì chỉ lặng lẽ đặt giữa sân rồi bước vội vào trong.
Đám đông đang cười đùa nhốn nháo to tiếng bỗng im lặng như tờ. Đồng tử áo trắng từ trong điện thờ bước ra ung dung tiến lại cái mâm dùng một ngón tay hất nhẹ tấm vải điều nhấc cây lụa trắng tung thật nhanh lên không. Cây lụa bay vút lên cao xoè ra như đợt sóng trào, ào tuôn như thác đổ rồi cuồn cuộn hướng về phía Sa. Mọi người trầm trồ ngạc nhiên. Sa ngước lên. Dải lụa không còn dữ dằn ồ ạt như lúc khởi đầu mà đang nhè nhẹ buông từ trên cao dần hạ xuống lửng lơ ngay trên đầu khiến Sa tưởng mình đang bị xử tử buộc phải thắt cổ, miệng cứng lại cứ trân trối nhìn. Trời! Sao mình và Tùng lại ra đến nông nỗi này? Những dại dột của một thời quá khứ chỉ muốn quên đi nay lại đang quay về. Đã có lúc mình còn tưởng đó là điều vô giá đến mức phải hy sinh huỷ hoại danh dự gia đình, danh tiết, làm khổ biết bao người, giờ nó là đây sao?
Tưởng đã vứt bỏ được, cho nó lùi xa nào dè lại lù lù ngay trước mắt, máu trong người Sa như ngưng chảy ánh mắt thất thần toàn thân chới với rồi phục xuống giữa sân, hai tay duỗi ra phía trước bất động như một xác chết. Nãy giờ bị thu hút bởi dải lụa Tùng cố tìm ra điểm bắt đầu của cuộn vải trắng mà vẫn không sao tìm được. Rõ ràng không có điểm tựa nhưng tấm lụa vẫn lơ lửng không rớt xuống. Lụa cứ mãi tuôn ra như không có sự kết thúc vì cũng chưa thấy phần cuối dải lụa. Chàng có cảm giác dải lụa dài bất tận, dài như những đêm cô đơn khắc khoải khi chàng và Sa chưa hiểu nhau. Nhớ lại những lời Sa thêu tặng Hải trên dải lụa đã được chính Hải nhắc lại lúc nãy Tùng nghiến răng siết chặt kiếm trong tay đến nỗi lưỡi kiếm run lên bần bật.
“Nó” đây rồi! Phải chặt đứt dải lụa này. Phải xoá sạch mọi ngăn cách vô hình! Phải xoá sạch mọi ám ảnh đã từng chi phối ngăn chặn tình yêu của mình. Tùng tiến lại gần hơn. Dải lụa đang uốn éo trên đầu Sa bỗng cuộn tròn. Nhìn vòng lụa từ từ xiết nhỏ, chàng nghĩ thầm, cái vòng luẩn quẩn này đã từng trói chặt tâm hồn Sa trong đêm tân hôn khiến cho mình không thể nào đến gần Sa, cũng như những bất hạnh sau đó mà cả hai đều phải gánh chịu. Giờ nó lại xuất hiện đang tìm cách trói nàng lại, kéo nàng ra xa mình! Nó là sự thách thức là mối đe doạ cho hạnh phúc của hai vợ chồng. Bây giờ tao đã nhìn ra mày rồi!
Tùng chạy lại gần chỗ Sa đang phủ phục vỗ nhẹ lưng như ngầm trấn tĩnh nàng, Sa đánh bạo nhìn lên, thấy chồng cầm kiếm phong thái uy nghiêm lồng lộng giữa sân đình ánh mắt nhắm thẳng vào dải lụa không có vẻ gì là nao núng sợ sệt mà còn hăm hở như vừa bắt gặp được thứ gì rất cần. Sa hoàn hồn lấy lại bình tĩnh chăm chú dõi theo từng động tác của chàng.
Tùng cầm kiếm chĩa thẳng về phía dải lụa rồi bất thình lình nhảy vọt lên xông tới, dải lụa lướt nhanh qua chỗ khác, lần này nó không bay mà như chọc tức di chuyển là là sát đất khiến chàng nôn nóng đuổi theo muốn túm ngay vì vậy vừa thấy bóng nó, không cần biết nó sẽ chạy về hướng nào chàng vung kiếm quơ thật nhanh liên tục, những đường kiếm liên hoàn như những làn chớp xẹt tạo ra một vòng tròn như thể vòng vây, đường múa của kiếm chiếm một khoảng không gian khá rộng hầu mong không cho dải lụa kịp thoát.
Nhưng dải lụa lại vút bay lên cao rồi lại từ từ hạ xuống nhởn nhơ trên đầu chàng. Tùng lăm lăm cây kiếm ngước lên định chém thì dải lụa lùi lại thật nhanh cách chàng vài sải tay, ngừng hẳn, ngả nghiêng như khiêu khích trêu ngươi, phần đuôi vẫn cuộn tròn chưa mở ra hết. Tùng nghĩ mình sẽ chặt đứt phần dưới của nó để nó không buông dài làm rối mắt được nữa, nó lại đang sà xuống rất thấp.
Lập tức chàng nhún người nhảy bật lên không, trùm xuống, ý muốn chặn đường bay lên, chúi mũi kiếm vào giữa dải lụa định xé toạc nó ra nhưng dải lụa không vút lên mà luồn ngay phía dưới thân chàng khi đang vọt cao, vụt thoát dễ dàng. Tùng chém hụt lăn long lóc mấy vòng trên đất rồi lại bình thản đứng dậy.
Đám đông thấy chàng nhảy bật lên không nhẹ như bay đồng loạt rú lên cổ võ “Nhanh lên! Nhanh lên! Giời ơi nó hụp xuống rồi! -Nó bay qua phía này đấy!- Ôi thôi nó bay lên cao rồi! -Coi chừng nó ở trên đầu kìa!...” Sơn sốt ruột quát:
_Im đi! làm thế người ta rối trí có biết không? Khi các bác mở miệng réo nó ở bên này thì nó đã ở bên kia rồi các bác có hiểu không? Cái nhìn của các bác không kịp nhanh để báo đâu!
Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, Tùng thở hổn hển ánh mắt phát quang đầy kiên quyết quét một lượt khắp sân đình tìm kiếm. Dải lụa lại buông dài từ trên cao phất phơ ngạo nghễ. Sau những động tác chém hụt lãng xẹt chưa bao giờ gặp phải từ khi trở thành danh kiếm chàng ngẩn người nhìn dải lụa không chớp mắt.
Nãy giờ nhìn chồng múa kiếm trên sân đình Sa ngạc nhiên sững sờ. Sa đang nhìn thấy chồng ở một phương diện khác. Dáng điệu khi nhẹ nhàng thanh thoát khi quyết liệt hùng dũng chàng thu hút mọi ánh mắt khơi dậy sự ngưỡng mộ của mọi người xung quanh làm lòng Sa càng mê đắm! Sa tiếc sao số phận lại éo le đẩy đưa khiến gặp Tùng quá muộn màng để rồi bây giờ chàng phải hứng chịu nỗi oan khiên, hậu quả mối tình đầu dại dột của mình. Tấm lụa trắng lơ lửng trên kia như mối dây cuối cùng nối liền nàng với quá khứ khổ đau, mối tình tưởng đã được chôn sâu vĩnh viễn…Bất lực tức tưởi không thể làm gì giúp chồng, nước mắt Sa tuôn trào đầm đìa trên khuôn mặt xanh xao trắng bệch như tờ giấy.
Bỗng dải lụa thu ngắn cuộn tròn như một quả cầu trắng vọt bay ra phía sau, Tùng chưa kịp phản ứng chưa nhận định được hướng bay của nó thì quả cầu lại vút lên buông thả trở lại thành một dây dài thong, quay vòng vòng đến chóng mặt quấn thật nhanh quanh người Tùng, bó lại gọn gàng như một cây giò khiến chàng ngã xuống nhưng bàn tay vẫn nắm chặt kiếm.
Càng bối rối vùng vẫy dải lụa càng siết chặt hơn lúc này Tùng ngỡ như có ai đang từ từ siết cổ mình đau đến muốn nghẹn thở, cố không để kiếm rơi khỏi tay nhưng hình như chàng đang đuối dần chỉ còn dùng dằng yếu ớt. Thấy vậy Sa đứng bật dậy hét lên nhào lại nắm lấy dải lụa định tháo ra thì vù một cái dải lụa kéo lê Tùng trượt dài một quãng rất xa, Sa mất đà ngã chúi đập mặt xuống đất. Sơn từ phía ngoài chạy vào can thiệp vội bế xốc Sa lên đưa về chỗ cũ vỗ về an ủi:
_Em đừng lại đó! Hãy ngồi yên đây em nhé! Đừng gây sự chú ý! Đừng để các bác lo! Còn anh đây mà! Nếu cần anh sẽ ra tay.
Trong khi bị kéo lê toàn thân vẫn bó chặt nhưng không còn cảm giác bị siết cổ lập tức Tùng dùng hết sức bình sinh tung người vọt lên xoay ngược chiều với vòng siết, té xuống tiếp tục lăn tròn thật nhanh tự gỡ trói cho mình, tay vẫn không rời kiếm.
Dải lụa lại rút lên rồi hạ xuống quất ngang mặt Tùng thật mạnh như một cái tát. Tùng uất ức nhìn dải luạ. Nó chỉ là vật vô tri vô giác vậy mà nãy giờ nó đang lạnh lùng xử phạt mình. Nó như một dụng cụ giảo hình hết siết lại trói, bóp nghẹt, kéo lê, quất tát…Thật kinh khủng!
Sa không rời mắt khỏi Tùng và dải lụa. Nhìn sự chuyển động kỳ quặc tai quái của dải lụa không hiểu sao Sa lại liên tưởng về tình yêu một thời của mình. Một thứ tình nhục dục bệnh hoạn luôn muốn chiếm đoạt luôn ghen bóng ghen gió không có niềm tin, hậu quả là hay kết tội người phản bội, luôn cho mình bị lừa dối, chỉ biết đòi hỏi hưởng thụ chứ không chịu chia sẻ những khổ đau để cùng chung sức chống chọi mà vượt qua khó khăn thách thức. Dải lụa như bóng ma lởn vởn, mối tình đầu bằm dập đầy lo lắng nghi kỵ khổ đau. Trời ơi chưa bao giờ Sa tha thiết hơn lúc này được xé tan nó ra hoặc đốt cháy tiêu huỷ cho mất luôn không còn dấu vết gì nữa mới hả giận. Tùng đứng lại thở dốc nhưng tấm lụa không để yên, nó vụt qua như cánh chim xẹt ngang đầu, Tùng hụp xuống tránh, chạy dạt vào tựa lưng sát vách đình. Dải lụa phất phơ trên không, lùi dần vào phần um tùm nhất của cây đa. Tiếng chuông gióng lên một hồi để ngầm báo giờ khắc sắp hết. Tùng vội cầm kiếm đi theo vào. Vô số rễ dài ngoằng xum xuê vươn từ đất lên tận vòm cây tạo thành những góc khuất thâm u. Trong bóng tối độ sắc của thanh kiếm loé lên như một vệt sáng còn dải lụa lại trở nên mờ ảo rồi biến mất. Tùng đang đứng một mình trong bóng tối. Không! Mình đang đứng cùng với sự vô hình. Bỗng nhiên Tùng sởn tóc gáy. Im lặng hoàn toàn. Không lộ ra bất cứ biểu hiện nào. Dù đó là những gì bất an cuồng loạn như lúc nãy. Từ lâu chàng sợ những gì ẩn tàng ngầm kín. Phải nhìn ra thì mới giải quyết đối phó được. Giống như một căn bệnh nguy hiểm không có triệu chứng gì trước cả, khó chẩn đoán..Im lìm sâu kín nhưng nó đang đâu đây, đang rình rập chờ cơ hội. Để đánh lừa đối thủ Tùng chốc mũi kiếm xuống đất, không căng mắt tìm kiếm mà nhắm mắt lại để dễ cảm nhận sự chuyển động mỏng tang như hơi thở lềnh bềnh trong không gian hơn là tìm kiếm màu sắc và hình dáng dải lụa.
Bây giờ chàng đã ngộ ra, mình đang chiến đấu một mất một còn với kẻ thù không hình hài hoàn toàn làm chàng bất ngờ lạ lẫm, khác xa với mọi địch thủ, đúng là xưa nay chưa từng gặp.
Phía sau gáy bỗng có làn hơi cứ lạnh dần lên. Sự vô hình đã ló dạng và đang sáp lại. Tùng giả vờ tiến lên chĩa mũi kiếm ra trước rồi đột ngột quơ mũi kiếm vòng ra sau. Đường kiếm loé lên như làn chớp xẹt, roạt roạt roạt, liên tiếp những mảnh lụa những mảng vỏ cây thi nhau bay như lá mùa thu bắn ra cả phía ngoài. Dải lụa giờ không còn nguyên vẹn chỉ còn lại một phần ngắn ngủn rách bươm không thể bay ngạo nghễ mà cố luồn lách qua những kẻ hở của đám rễ đa chằng chịt vượt thoát ra ngoài.
Mọi người thét lên reo hò ầm ỉ khi thấy dải lụa xuất hiện trở lại nhưng tơi tả ê chề chỉ còn phần trên cùng vật vờ.
Tùng bám theo quyết níu cho được phần còn lại của dải lụa, thoáng thấy nó đang chập choạng cố rướn lên tiếp tục bay trên không, bám vào cành đa, nép trong vòm lá, Tùng chạy tới níu rễ đa đu người vọt lên, ngay lập tức lại những tiếng roạt roạt roạt như muốn xé toang bầu không khí, mảnh lụa hoàn toàn tan tác cùng với xác lá đa lả tả rơi trên sân đình.
Một hồi chiêng trống lại gióng lên báo hiệu mọi việc đã kết thúc.
Ông Cả có vẻ vui hơn một chút chạy lại phía Sơn dặn dò:
_Giờ con cho gánh hát xẩm tiếp tục hát đi để Mẫu Liễu phân xử nốt cho xong khi nào bác gióng chuông thì con để lại mọi việc cho thằng Bôn lo, con mang hai em nó ra phía sau có ngõ tắt mau ra bến, đã có đò chờ sẵn, về lại bên đó ngay nhé kẻo bà Chánh mong!
Sơn đáp:
_Dạ con hiểu rồi thưa bác!
Dì Lam và bác cả gái từ lâu đứng núp sau dãy nhà ngang hồi hộp dõi theo, giờ thấy Tùng và Sa không hề hấn gì đang sửa soạn vào lại nội điện hai bà ôm lấy nhau khóc rưng rức vì vui mừng.
Sa chạy lại định ôm siết lấy chồng nhưng nhớ ra đang đứng trước bàn dân thiên hạ nên đành lủi thủi đi bên cạnh chàng. Khi vào gần tới nội điện Tùng khẽ nói bên tai Sa:
_Em đừng ngồi sát bên anh quá, đừng chọc giận anh Hải nếu không khó thương lượng đấy em ạ!
Sa gật đầu. Cả hai lặng lẽ quỳ xuống trong nội điện hồi hộp nhìn hai đồng tử đang ngồi khoanh chân chờ đợi. Đồng tử áo trắng bỗng nhúc nhích rồi giọng Hải vang lên khiêu khích:
_Chà! Cô Sa có người chồng ghen dữ dội đấy! Hãy coi chừng đừng bạc tình như đối với tôi nếu không rồi cũng có ngày anh ta vằm cô hoặc kẻ thứ ba nát ra trăm mảnh như dải lụa lúc nãy đấy nhé!
Sa tức nghẹn cổ nhưng nghe lời khuyên của chồng nên cúi đầu im lặng. Tùng từ tốn trả lời:
_Tình yêu là phải tuyệt đối, tình yêu luôn vô giá do đó rất cực đoan, không chấp nhận sự chia sẻ, một là có tất cả hai là không có gì hết! Yêu thì phải ghen thế thôi!
Đồng tử áo vàng bỗng rung người và một giọng nói dịu dàng cất lên:
_Sao rồi! Dải lụa không còn, Cống Hải đã chấp nhận không hận cô Sa nữa chứ! Quân tử nhất ngôn đấy nhé!
Giọng Hải bực dọc:
_Tôi hứa là làm. Có điều tôi không thể làm cho cái làng Dâu bình yên trở lại vì xét cho cùng tôi không cố ý hại ai cả nhưng mỗi lần nhớ lại sự bạc bẽo của cô ta, tôi uất lên muốn đập phá tất cả, những lúc như thế tôi thấy mình có một quyền lực chế ngự thiên nhiên làm náo loạn xáo trộn mọi thứ xung quanh.
Giọng Mẫu đáp trả:
_ Nếu ngươi thấy mình có quyền lực vô song ngươi phải kiềm chế, không được dùng ý mình mà độc đoán độc hành vì nhà ngươi vẫn còn trong cõi nhân gian nơi mọi điều thường vẫn diễn ra trong khuôn khổ nề nếp. Để duy trì phát triển không gây mâu thuẫn xung đột xâm phạm quyền lợi của nhau thì phải có những quy ước. Để tránh sự vượt rào buông xả của một người làm hại đến người khác, người ta đặt ra những phép tắc để làm khuôn thước mà bất cứ ai sống trong một lãnh địa cũng phải tuân theo. Hương có hương ước, gia có gia huy, quốc có quốc pháp.
Phải giữ nếp nhà tuân theo phép nước. Nếu mọi điều trên thế gian đều được buông xả không có sự kìm hãm mà lúc nào cũng tốt thì làm gì có sự phân ranh? Làm gì có sự hiện hữu của cái gọi là đường biên, ranh giới, mức hạn? Ngay cả những hiện tượng thiên nhiên cực đoan như mưa nhiều quá hoá lũ, gió mạnh quá thành giông bão thì cũng phải nghĩ cách để ngăn ngừa, nói chi đến những cuồng nộ trong lòng một người lại làm hại cuộc sống quyền lợi của người khác? Mọi thứ lộn xộn vượt qua giới hạn sẽ bị nghiêm trị. Nếu ngươi không ngưng mà tiếp tục quấy nhiễu dân lành ta sẽ cùng với các bậc anh linh khác tìm cách khiển cho thiên lôi đánh tan hồn ngươi đó!
Giọng Hải cãi lại:
_Nhưng rõ ràng cái cõi tôi đang hiện hữu không có chiều kích, không có sự ngăn trở giới hạn, tôi có thể bộc lộ mọi cảm xúc thoả thuê mà!
_Nhà ngươi nói rõ hơn ta xem nào!
Đồng tử áo trắng hắng giọng rồi hùng hồn đọc:
_Người không thấy Ta tuy không mà có
Người thấy người có cũng như không.
Hồn Ta khát khao vút cao vô tận
Nhiều khi hút sâu biết đâu khôn cùng
Ngờ như mở ra miên man vô hạn
Ta đã vô hình trong cõi vô biên.
Mẫu hỏi lại:
_Hồn ngươi vút cao?
Hải gật.
_Nhiều khi hút sâu?
Hải gật
_Ngờ như mở ra?
Hải gật.
Mẫu lắc lắc đầu rồi điểm mặt đồng tử áo trắng nhấn mạnh câu cuối cùng:
_Ngươi đã vô hình nhưng trong những biên cương! Ngươi thấy đó mỗi nhà thường phải có hàng rào bờ giậu, ngoài những trường hợp đặc biệt nếu không có phép của chủ nhà không được vào! Địa phận mỗi làng được biểu trưng bằng cái cổng làng, luỹ tre, mọi nước đều có biên giới vậy tìm đâu ra những miền để cho nhà ngươi vùng vẫy thoả thuê đến vô cùng bất tận đây?. Rồi giọng bỗng chuyển đổi êm ái:
_Thôi, Mẫu khuyên con hãy buông mọi sự đang vướng mắc đè nặng khiến con cứ mãi hận thù oán trách, níu kéo làm gì một người đã không còn tha thiết với mình nữa hả con?. Lỗi này nghĩ kỹ lại do tại con mà ra. Nếu con hết mình chờ đợi Vân Sa thì nàng đã là của con, Tùng không thể cướp được. Chỉ vì tình của con với nàng không đủ nặng, ích kỷ chỉ nghĩ đến mình nên giờ đây đã mất Vân Sa. Những ham muốn cảm xúc của con lại vô tình vượt mọi ràng buộc không màng đến các quy phạm do đó không thích hợp với đời sống nhân gian nên không thể để con tồn tại được.
Nãy giờ chứng kiến cuộc đối đáp giữa hai đồng tử Sa không hiểu gì giương mắt ngạc nhiên nhìn Tùng dò hỏi. Ngược lại, Tùng thầm khâm phục khi nghe Hải mô tả cõi anh ta đang hiện hữu. Hơn ai hết chàng hiểu Hải muốn nói gì và tự thẹn mình đã không vượt qua được những giới hạn để sống hả hê vô hạn như anh ta. Chàng cũng từng cảm nhận một cõi không chiều kích khi tung vó ngựa trên đồng cỏ, băng băng lướt trên màu xanh bất tận, phơi phới gió tràn từ muôn hướng và nắng cứ trải ra tưởng không có đường chân trời cũng là nơi chàng thấy rất rõ nỗi đau, sự khao khát ước mơ bị dìm xuống giấu thật sâu trong lòng mình.
Những lời khuyên nhủ của Mẫu Liễu Hạnh vừa dứt Tùng cất tiếng thưa:
_Dạ thưa Thánh Mẫu nếu được thì cho con xin một sự khoan hồng cho Hải. Vì con cũng yêu nàng nên hiểu rất rõ và thông cảm với những uất ức của anh ta, khi phải sống trong sự hờn ghen tủi hổ nghi ngờ giằng xé rồi trong lúc cô đơn không có ai bên cạnh khuyên nhủ tâm hồn suy kiệt yếu đuối thiếu sáng suốt nên đã tự huỷ hoại mình. Thưa Mẫu con đã nghĩ ra một nơi không có giới hạn để cống Hải có thể vẫy vùng thoả chí mà không ngại xâm phạm đến quyền lợi của ai. Nơi ấy Hải sẽ mặc sức tung hoành thể hiện cảm xúc dù cuồng điên như gió bão, nơi này hoàn toàn nằm ngoài hải phận của nước nam ta, đó là biển đông. Còn nếu không con sẽ xin các chức sắc trong làng lập đàn cúng thật to rước linh hồn Hải về nơi đền miếu hoặc nương cửa chùa được không ạ?
Mẫu Liễu Hạnh hỏi:
_Hải con nghĩ sao?
Giọng Hải dõng dạc đáp lại:
_"Thà làm sóng gió biển đông
Còn hơn mực thước lồng nơi cung đình!"
Mặc dù biết Hải đang mỉa mai mình nhưng Tùng vẫn gật gù tỏ ý thán phục.
Vân Sa thổn thức:
_Thưa Mẫu con xin Mẫu hãy nâng đỡ anh Hải chứ đừng tiêu diệt linh hồn anh ấy, suy cho cùng những lỗi lầm sai quấy Hải gây ra cũng chỉ vì thương và hận con mà thôi!
Đồng tử áo vàng cất giọng phán:
_Như vậy là mọi việc coi như êm xuôi. Ta thăng đây!
Thánh Liễu Hạnh vừa dứt lời cả hai đồng tử đều thở hắt ra rồi im lìm không động đậy như hai xác không hồn.
Bên ngoài anh em ông hương trưởng luôn chú tâm theo dõi vừa thấy Tùng đứng lên ông Mạc khẽ gõ chuông kêu leng keng ngầm báo cho các chức sắc và nhất là Sơn biết mọi việc đã xong nhưng đám đông vẫn không hay biết gì vì đang mãi nghe hát xẩm.
Sơn vội lẻn ra phía sau dãy nhà ngang đứng chực sẵn. Một lát Tùng cũng dìu vợ ra ngõ sau đình, chàng thoáng thấy bóng dì Lam chưa kịp thăm hỏi thì Sơn đã ào tới bế xốc Sa lên chạy một mạch ra hướng bờ sông. Tùng cầm kiếm hối hả bám theo.
Bờ sông vẫn còn vắng vẻ nếu không nói là chẳng có bóng người bởi vì sân đình giờ vẫn là nơi thu hút mọi người. Người lái đò ngồi ở đầu mũi thuyền cầm chèo trong tư thế sẵn sàng nên khi Sơn bế Vân Sa vừa bước lên, mái chèo đã quẫy mạnh sửa soạn rời bến, con thuyền hơi chao đi chông chênh khiến Sơn phải ngồi thụp xuống, lúc đó chàng mới nhận ra Sa không hề nhúc nhích. Kiệt quệ với những bất ngờ đau đớn vượt sức chịu đựng vừa phải luôn kiềm chế những cảm xúc muốn biểu lộ chia sẻ với chồng, toàn thân Sa mềm uột thõng thượt gần như bất động. Sơn đang còn lúng túng không biết phải xử trí ra sao thì Tùng cũng vừa kịp lên đò. Sơn trao Vân Sa cho Tùng rồi trườn ra phía trước mũi thuyền để cho hai người được tự nhiên. Tùng ôm vợ trong tay khẽ khàng ngồi xuống. Sa vẫn không mở mắt hình như nàng lả đi thì phải! Tùng lẩm bẩm “Chắc mệt quá đây!” Rồi chàng cứ ôm vợ chờ đợi Sa hồi tỉnh.
Ngồi trên thuyền nhìn con đò rẽ nước lao đi Sơn vẫn chưa hết bàng hoàng, chỉ khi đi được một đỗi hoàn toàn không còn nghe tiếng chiêng trống trên đình đuổi theo nữa Sơn mới hoàn hồn. Nhìn vẻ mặt Sa và cái cách Tùng phải ra sức chém nát dải lụa tuy không hiểu rõ mọi việc Sơn cũng cảm thấy như chính mình đang bị xử tội, đầu óc muốn nổ bung. Giờ trên đường trở về gia trang giữa cảnh trời rộng sông dài tuy biết Sa kiệt sức nhưng Sơn thấy lòng tạm yên không còn căng thẳng. Lâu lâu mới được đi đò Sơn thơ thẩn ngắm cảnh vật xung quanh. Trên nền cao kia có hai mảng mây trắng đang từ từ thu hẹp khoảng cách. Ánh trời rọi qua những tầng mây không đều khiến cho một bên đường mây hùng hồn cuồn cuộn sắc mây rực rỡ sáng loà còn bên kia thật tương phản nhẹ nhàng mềm mại phơn phớt như bông. Hai cụm mây rồi cũng sáp lại mau chóng hoà chung thành một mảng lớn cùng lướt trôi về phía trước…
Ngồi một lúc Tùng bắt đầu lo lắng khi thấy sắc mặt Sa càng lúc càng tái nhợt những đường gân xanh ở hai thái dương và giữa sống mũi hằn lên rất rõ. Cuối cùng Sa cũng động đậy mở mắt lờ đờ nhìn Tùng mấp máy môi thều thào:
_Em đuối quá! Đò đi chưa? Em sợ không về được tới nơi rồi anh ơi! Cố gắng đưa em về phòng mình nhé! Em mong ước được thở hơi cuối cùng ở đó!
Nói tới đây Sa uất ức cố giương ánh mắt nhìn Tùng rồi nấc lên nước mắt trào ra. Tùng cởi áo ngoài của mình đắp lên người Sa, ôm siết nàng vào lòng vỗ về an ủi:
_Em nói gì lạ vậy? Không có gì đâu! Em cố chịu đựng thêm một chút nữa đi, chắc tại từ sáng đến giờ chưa có gì trong bụng, chuyện hệ trọng vậy mà quên, thật bậy quá! Thuyền rời bến đã lâu sắp về tới gia trang, mọi việc đã xong không còn vướng víu gì nữa! Vì quá xúc động, đã không ăn gì lại phải quỳ quá lâu nên em mất sức đó mà!
Nói thế nhưng Tùng cũng đâm lo vì những lời như thể đang trăn trối của vợ. Chàng vội cầm tay Sa bấm mạch. Tuy rất mệt mặt mày bơ phờ nhưng Sa không hề rời mắt khỏi Tùng, nàng nhìn chồng đầy nuối tiếc như thể sẽ không còn dịp nào để được nhìn nữa vậy!
Nét mặt Tùng bỗng sững sờ có vẻ như không tin vào chính mình, chàng chăm chú bấm mạch lại lần nữa. Đột nhiên Tùng ôm Sa dựng ngồi dậy đối diện với mình khẽ kêu lên:
_Ôi Sa ơi! Em có thai rồi! Vì vậy mà mệt nhừ đó thôi! Không có gì phải lo đâu! Ngủ một giấc là khoẻ ngay! Anh bảo đảm đó!
Những lời vừa thốt ra của Tùng như liều thuốc thần khiến toàn thân Sa nãy giờ mềm uột dã dượi bỗng như sinh động hẳn lên Sa bật khóc vì sung sướng.
Đang mãi ngắm cảnh Sơn nghe tiếng Sa khóc chàng vội đứng dậy nhìn về phía hai vợ chồng. Tùng ngồi quay lưng nên Sơn không thấy rõ mặt nhưng chàng nhận ra Sa bỗng như ngươì chết đi sống lại, đã ngồi thẳng vững vàng từ lúc nào đang vòng tay ôm ngang người Tùng, vẻ lờ đờ mệt mỏi không còn nữa. Mắt Sa vẫn còn ướt nhưng đã mở to đầy hân hoan đắm đuối nhìn chồng mà như thể đang nhìn thấy điều gì thật kỳ diệu. Lòng Sơn bỗng nhẹ thênh thênh, chàng cúi xuống nhìn mặt nước mỉm cười sung sướng.
Chú thích:
(1) Đồng tử: hay là con đồng được coi như người trung gian làm cầu nối để người ở hai cõi âm và dương có thể tiếp xúc được với nhau.
Hết
Tư liệu lịch sử tham khảo:
- Việt Nam sử lược của Trần trọng Kim Quyển II-
- Có gì lạ trong cung Nguyễn của Tôn Thất Bình –Nhà Xuất bản trẻ