Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Donnelly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1025 / 8
Cập nhật: 2016-03-20 21:01:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
iện thoại của tôi rung rung đập vào má tôi như một con rệp khổng lồ gớm ghiếc. “Ừa?” tôi trả lời the thé. “Này, Andi, tớ đây. Cậu sẵn sàng chưa? Xuống lầu đi.” “Virgil à?” tôi nói, nheo mắt nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường. “Bây giờ là bốn rưỡi sáng.” “Ừa, tớ biết.
Mình sẽ phải đi ô tô. Tắt điện thoại rồi xuống đây.” Trước khi tôi kịp phản đối, cậu đã cúp máy. Tôi nhìn trân trân lên trần nhà mấy giây, đợi não hoạt động, rồi ra khỏi giường và sờ soạng mặc quần áo vào. Tôi làm siêu khẽ khàng khi đi vào nhà tắm. Tôi không muốn đánh thức bố tôi dậy.
Tôi có thể tưởng tượng ra cuộc trò chuyện đó. Chào bố! Bốn rưỡi sáng ạ? Thật ạ? Chà, bố biết gì không. Con đang làm gì ạ? Con ra ngoài. Với ai ạ? Ồ, bố không biết cậu ấy. Con cũng vừa mới gặp cậu ấy thôi. Bọn con đi đâu ạ? Câu hỏi hay! Con chả biết. Tôi khẽ mở cửa phòng tắm khi xong xuôi, rồi rón rén xuống hành lang, qua phòng khách.
Tôi ra ngoài, đi xuống hai tầng cầu thang, và khéo léo len mình qua tất cả những đống của nợ trong sân. Trời lạnh và tối, tôi gần như chẳng thấy nổi đường. Tôi ra khỏi cửa, nghĩ chuyện này thật điên rồ, tự hỏi không biết cậu còn ngoài đó không. Cậu còn. Cậu vẫn ở đó. Ngồi trong cái xe của nợ của cậu.
Nó đang xập xình, xả khói, và trông còn thảm hơn lần trước tôi thấy nó. Cậu mỉm cười khi thấy tôi và mở cửa dành cho hành khách. Tôi mỉm cười lại. Cậu đang mở bài “Marry Me” của St. Vincent trên iPod của tôi. Tôi thích cái đĩa đó. “Chào cậu,” tôi nói. “Chào,” cậu nói, và hôn lên má tôi.
Cậu đợi tôi cài dây an toàn, rồi cài số xe và chạy đi, trên con phố vắng tanh, yên tĩnh. Cậu có hai cốc cà phê để trong chỗ để cốc. “Tớ nghĩ là cậu có thể cần cà phê. Cậu lấy một cốc đi.” Tôi cám ơn cậu và cầm lấy một cốc. Cà phê đen không đường, đúng kiểu tôi thích.
Nó nóng, đặc và làm tôi ấm người. “Cậu làm việc thế nào?” tôi hỏi. Cậu lắc đầu. “Tớ chả muốn nói về nó.” “Kinh thế cơ à? Vậy, cậu có định nói cho tớ biết mình đang đi đâu không?” “Có chứ.” “Đi đâu?” “Mình sẽ đi đến nơi đẹp nhất Paris,” cậu nói. “Hay quá,” tôi nói.
“Tớ thích chỗ đó.” Cậu bật cười còn tôi quyết định thôi không hỏi nữa. Chỉ ngồi ngả lưng, uống và phê và lắng nghe St. Vincent nói với tôi rằng bãi cỏ xanh nhất là ở ngay đây trên trái đất này. “Đêm của cậu thế nào?” cậu hỏi tôi. “Ngắn,” tôi nói. Cậu hỏi tôi có thích hầm mộ không.
Tôi bảo cậu chả thích lắm. Cậu muốn biết vì sao tôi xuống đó, vì thế tôi kể cho cậu nghe về cây guitar, về cuốn nhật ký và Alex. Làm thế khiến tôi khá căng thẳng bởi nghe có vẻ điên rồ, nhưng cậu không bảo rằng nó điên rồ. Cậu bảo nó rất hay và hỏi rất nhiều chuyện. Tuy vậy tôi không kể cho cậu về những ảo giác.
Hay chuyện tại sao tôi lại bị ảo giác. Bởi vì tôi muốn có cơ hội với chàng trai này. Tôi thực sự muốn. “Tối nào đó xuống dưới đó với tớ,” cậu nói. “Tớ sẽ đưa cậu ra bãi biển. Và boong-ke.” “Là cái gì?” “Bãi biển là nơi tụ họp tiệc tùng. Boong-ke là một loạt các phòng mà bọn phát xít dùng trong thế chiến thứ hai.
Tớ thường vào qua đường cống. Để che được miệng cống thì khó nhưng bọn tớ thường vẫn làm được khi có hai hoặc ba đứa.” “Cống và Phát xít? Tớ đăng ký ngay,” tôi nói. “Sau đó mình có thể đi tới chỗ kho đạn.” Cậu lại phá lên cười. Tôi cũng cười. Tôi thích làm cậu cười.
Cậu hỏi tôi đang làm gì, thế là tôi kể cho cậu nghe về luận văn của mình. Cậu thực sự quan tâm. Cậu biết tác phẩm của Malherbeau, thích ý tưởng DNA âm nhạc, và hỏi tôi cả đống câu hỏi. Cậu gợi ý một vài phép so sánh tương đương mà tôi không nghĩ ra, chẳng hạn như Philip Glass và PJ Harvey.
Được nói chuyện với một người về luận văn của tôi mà người đó không nghĩ âm nhạc là dành cho những kẻ ngu xuẩn thật là tuyệt vời. Cậu chạy xe ngoằn ngoèo trong khi bọn tôi nói chuyện, đi về phía tây, ra khỏi St. Atntoine. Cậu tới Boulevard Voltaire, chạy qua Place de la Republique, rồi chạy về phía Boulevard Magenta.
Sau vài tòa nhà, bọn tôi gặp phải đường đang sửa, thế là cậu lại rẽ, chạy về phía Bắc qua các phố phụ. Tôi nhìn thành phố vẫn chìm trong bóng đêm trôi qua. Tôi nhìn những cánh cửa sổ đen kịt của các cửa hàng và nhà hàng, những ban công sắt vắng tanh của các ngôi nhà đá vôi cũ nơi các ông chồng và bà vợ và bà góa và trẻ con và gái độc thân và ông già và chó và mèo đang ngủ.
Chúng tôi tiếp tục đi về phía bắc, qua ánh đèn neon sáng chói của các cửa hàng sex shop và chương trình ống nhòm ảnh của Pigalle, vào Montmarrtre. Tôi nghĩ tôi biết chúng tôi đang đi đâu; và tôi rất nóng lòng được tới đó. Tôi nhìn những con người ban đêm của Paris khi họ di chuyển trên phố − một cô gái điếm mặc quần tất đen và váy ngắn run lẩy bẩy ở một góc phố; một gã trong bộ đồ vest, trông nhàu nhĩ và bối rối; những công nhân vệ sinh đường phố; những người thu rác; nông dân đang dựng rạp bán hàng cho chợ sáng thứ Bảy; những người buôn đồ cổ đi chợ trời.
Tôi yêu thành phố bóng đêm này. Tôi yêu cô gái điếm môi son đỏ chót đi đôi giày cao gót rẻ tiền. Và tên sở khanh lẻn về nhà sau cuộc tình một đêm. Tôi yêu vợ bác nông dân má đỏ hây hây đội rổ pho mát trên đầu. Cảm giác như có điều gì đó khi tôi ngắm nhìn họ. Tôi không biết chắc đó là cái gì.
Trái Tim Hoàng Gia Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly Trái Tim Hoàng Gia