Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 42 - Dòng Sông
N
gươi phải đi với Mama của ngươi, Esmeralda!" Nữ hoàng Etheldredda vừa rống vang vừa lôi Jenna vào một đường hầm không thắp nến ra khỏi mê cung. "Ngươi phải đi với bà ấy, vì chúng ta còn phải làm một cuộc hành trình đã-trễ-lắm-rồi, đùng không?"
Với cái đuôi của con Aie-Aie quặp chặt quanh cổ, đến gần như không thể thở được để mà bước đi, Jenna không thể thoát khỏi cú kẹp cứng của nữ hoàng Etheldredda. Cô bé bị kéo lệch xệch càng lúc càng sâu vào bóng tối của đường hầm. Mặt sàn dưới chân Jenna trơn nhớp, và gió lạnh thổi thốc tháo qua đường hầm, mang theo mùi nước sông lờm lợm. Sự kết hợp giữa sức mạnh uống linh đan của nữ hoàng Etheldredda với con dốc tráng một lớp băng mỏng, dốc tuồn tuột xuống có nghĩa là Jenna gần như trượt patin theo đường đi của nữ hoàng Etheldredda.
Bóng tối xem ra không hề cản trở nữ hoàng Etheldredda. Mụ biết rành rõ đường đi, bởi đây là lộ trình mụ hay qua lại để kiểm tra xem con trai luyện linh đan đến đâu rồi, và mụ lao vun vút qua đường hầm, hệt như kẻ trượt băng tốc độ đang thực hiện bổn phận của mình. Sau quãng thời gian dài như một đời người, nhưng thật ra chưa đầy 15 phút, Jenna nghĩ mình có thể thấy ánh trăng nhờn nhợt - hoặc là dấu hiệu báo bình minh? - rọi vào đường hầm băng giá, và phía bên kia là mặt sông đen ngòm. Thoáng sau, cô bé, nữ hoàng Etheldredda và con Aie-Aie bươn ra ngoài trời lồng lộng, tới bãi sông nhỏ cách Cổng Nam ngược dòng vài trăm mét. Dòng sông trôi sầm sập đằng trước họ, hối hả, đen thẫm và lạnh thấu xương. Jenna cố níu xa khỏi dòng nước. Bến đáp đóng băng và cô bé biết chỉ cần một khoảnh khắc cho nữ hoàng Etheldredda đẩy mình xuống sông.
"Ngươi an toàn vào lúc này, Esmeralda," nữ hoàng Etheldredda rít chịt, xiết chặt Jenna hơn. "Ta không muốn bọn lính hầu tìm thấy ngươi trôi lềnh bềnh gần Cung Điện theo dòng thuỷ triều chảy ra vào buổi sáng. Ngoài ra, ta muốn cho ngươi thưởng thức một trong những kỳ quan trên vùng đất này: vòng xoáy Vô Đáy ở lạch Hoang Vắng. Ta sẽ gọi thuyền hoàng gia tới và chúng ta sẽ nhanh chóng lên đường, bởi vì Mama của ngươi không độc ác đến nỗi bắt ngươi nấn ná ở đây thêm khoảnh khắc nào nữa trong khi diễm phúc như vậy đang chờ." Dứt lời, nữ hoàng
Etheldredda lôi ra cái tu huýt bằng vàng từ một cái túi sâu trong lớp váy lụa sột soạt của mụ, và thổi liền ba hồi giật cục, chối óc. Tiếng còi xuyên xoáy cắt xoẹt không gian băng giá và lan tới tận bãi neo thuyền Cung Điện, ở đó nó đánh thức viên thuyền trưởng đang ngủ chập chờn trên chiếc giường giá lạnh trên boong thuyền hoàng gia, ông để cửa sổ mạn thuyền mở toang, sẵn sàng cho tình huống bị triệu hồi kiểu như thế này.
Nhưng không chỉ thuyền trưởng thuyền hoàng gia mới bị tiếng còi triệu hồi. Trong bóng tối của bãi đáp, Ullr Đêm đang nằm thụp, chờ chủ nhân tìm thấy mình. Tiếng còi của nữ hoàng Etheldredda cất lên làm tai Ullr đau nhói. Tưởng điếc vì đau, con báo từ trong bóng tối xồ ra và tống văng cái còi khỏi miệng nữ hoàng Etheldredda. Mụ ta thét lên sửng sốt. Con Aie-Aie buông đuôi khỏi cổ Jenna và nhảy vào cứu chủ nhân, để mặc Jenna thoát hẳn khỏi vòng kìm kẹp của nữ hoàng Etheldredda và tất tưởi chạy khỏi mép nước.
Khi nữ hoàng Etheldredda nhào xuống bãi đáp băng giá, chiếc vương miện văng khỏi đầu mụ, còn mụ thì rơi tòm xuống sông, chỉ với một mụm tóc nước nhỏ xíu, gọn ghẽ đến ngạc nhiên. Tuyệt không một tiếng thét nào nữa, tuyệt không thêm tiếng rú nào, trong khoảnh khắc mụ biến tọt vào dòng nước, không còn gì ngoài những bong bóng sủi tăm, nổi ột ột lên trên bề mặt, đánh dấu chỗ mụ rơi xuống. Con Aie-Aie, tru lên sợ hãi, vút lỉnh đi vào màn đen, và thứ cuối cùng Jenna nghe thấy là một viên đá phiến long khỏi bức tường khi con vật leo lên trốn đi tìm tự do.
Rất cẩn thận, Jenna bò tới mép sông và ngó xuống đáy nước. Xem ra không thể nào nữ hoàng Etheldredda lại tự dưng biến mất, không để lại tăm tích gì thế này. Cô bé ngoái ra sau lưng, sợ nữ hoàng Etheldredda ngoi lên, lén bọc hậu rồi đẩy mình xuống nước, nhưng không có gì ở đó cả. Mình an toàn rồi. Khi mặt trời nhô lên khỏi dải mây mỏng ửng hồng nơi đường chân trời phía trên vùng Nông Trại, Jenna ngáp - mệt mỏi, lạnh và chợt nhớ ra, mặc dù mình thoát khỏi tay nữ hoàng Etheldredda sát nhân, nhưng mình vẫn còn cách nhà năm trăm năm.
"Yên, Ullr," Jenna bắt chước kiểu Snorri gọi con mèo. Cô bé quay khỏi hướng mặt trời mọc, thật ngạc nhiên, không thấy bóng dáng con báo đâu cả. Nghĩ chắc là nó đã trở lại đường hầm rồi, Jenna thất thểu quay lại lối vào đường hầm, lần lại quãng đường hồi nãy về Đại Thất, bởi vì cô bé còn có thể đi đâu được nữa?
"Meoo... meoo." Một con mèo cam lạ hoắc có chóp đuôi đen chà thân vào cẳng Jenna.
"Chào, mèo yêu," Jenna nói, cúi xuống vuốt con mèo. "Làm sao mày tới đây được?"
"Meoo... meoo." Dường như con mèo hơi mất kiên nhẫn với cô bé.
Và Jenna chợt nhớ ra. "Ullr," cô bé lầm bầm.
"Meoo," Ullr đáp lại. Con mèo cam bắt đầu trở vào đường hầm tối tăm trơn nhẫy. Mệt và lạnh, Jenna lết theo nó.
Khi Jenna vừa rời bãi đáp, thì chiếc thuyền hoàng gia - với tám tay chèo ngái ngủ chèo cọt kẹt tại chỗ và viên thuyền trưởng đông cứng, răng va lập cập, tay bám vào bánh lái đóng băng - cũng vừa ngoặt khỏi khúc quanh. Chiếc thuyền vẽ nên phong cảnh đẹp trong ánh bình minh buổi đông - nến thắp vội cháy rừng rực ở các ô cửa sổ mạn thuyền, bức màn trướng hoàng gia màu đỏ rung nhẹ theo sự chuyển động của nhịp chèo và những hình vẽ xoáy cuộn, vàng óng lấp lánh hoà vào những tia nắng mùa đông thấp, dài. Bên trong cabin đã sắp sẵn một cái bàn đặt bình rượu hâm nóng và đĩa bánh quy mặn, quanh bàn đầy đủ thảm và gối nệm hoàng gia màu đỏ làm chỗ ngồi thoải mái. Ở chính giữa cabin, một bếp lò nhỏ cháy bốc lên mùi củi táo và những thảo dược thơm phức, khiến cabin tràn ngập vẻ ấm cúng và đón mời.
Nhưng không có ai lên boong cả. Khi chiếc thuyền hoàng gia tấp vào bãi đáp, viên thuyền trưởng và những tay chèo không hề hay biết rằng ở sâu bên dưới thuyền, bị những tầng váy đen rộng quấn lấy, thân xác nữ hoàng Etheldredda nổi lềnh bềnh, cách đáy bùn của dòng sông có vài tấc.