Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Chương 42
S
tanley cố dỗ giẩc ngủ, không biết chừng nào mình có cơ hội ngủ nữa. Cậu nghe tiếng vòi tắm mở, và sau đó, tiếng ăn tối. Cậu nghe tiếng cánh cửa Phòng Đồ Nát rít lên. Những ngón tay cậu gõ nhịp lên thành hố. Cậu nghe tim mình đập thình thịch.
Cậu hớp một ngụm nước từ bi-đông. Cậu đã đưa Zero tất cả các hũ nước. Mỗi đứa đã chén một bữa củ hành no nê.
Cậu không chắc mình còn phải ở lại trong hố bao lâu, có lẽ là năm tiếng. Nghe tiếng Zero khẽ gọi mình dậy, cậu rất ngạc nhiên - không nghĩ là mình đã ngủ thiếp đi. Mà có ngủ thì chắc chỉ chợp mắt 5 phút thôi. Mặc dù vậy, khi mở mắt ra, cậu kinh ngạc thấy trời sao mà tối đến thế.
Toàn khu trại chỉ có một ngọn đèn trong văn phòng. Trời đầy mây nên rất ít sao. Stanley có thể thấy một mảnh trăng bàng bạc thoắt ẩn thoắt hiện giữa những đám mây.
Cậu cẩn thận dẫn Zero tới cái hố. Thật khó nhìn thấy gì trong đêm tối. Cậu vấp phải một ụ đất nhỏ.
- Mình nghĩ nó đây này - Stanley nói thầm.
- Cậu nghĩ?
- Nó đó - Stanley nói, nghe bộ chắc chắn hơn cậu thật sự cảm thấy. Cậu leo xuống. Zero trao cho cậu cái xẻng.
Stanley xắn xẻng xuống đất dưới đáy hố và đứng hẳn lên lưng lưỡi xẻng. Cậu cảm thấy lưỡi xẻng ấn xuống đất dưới trọng lượng của mình. Cậu múc lên một ít đất và quăng nó qua bên. Rồi cậu lại xắn xẻng trở xuống.
Zero ngó nghiêng một hồi thì bảo:
- Để mình đi đổ nước vào hũ.
Stanley hít một hơi rồi thở ra.
- Cẩn thận đấy - cậu dặn rồi lại tiếp tục đào.
Trời tối đến mức cậu không thể thấy được mũi xẻng. Theo những gì cậu cảm nhận, thì cậu đang đào vàng và kim cương chứ không phải đào đất. Cậu giơ từng xẻng đất lên sát mặt, cố nhìn xem có cái gì ở đó không, rồi mới thảy nó ra khỏi hố.
Cậu càng đào sâu xuống thì thao tác nâng đất thảy ra ngoài càng trở nên khó thực hiện. Cái hố đã sâu một thước rưỡi và rộng mỗi bề đúng bằng ấy trước khi cậu bắt đầu đào. Cậu quyết định dốc sức nới cho nó rộng ra.
Thế này coi bộ có lý hơn, cậu tự nhủ. Nếu Kate Barlow đã chôn kho báu, thì chắc chắn bà ta không thể đào sâu hơn được, vậy thì hà cớ gì cậu phải cố?
Dĩ nhiên Kate Barlow có cả một toán cướp giúp đỡ.
- Ăn sáng không?
Stanley giật nảy mình vì giọng của Zero. Cậu không hay là nó đã đến gần.
Zero chuyền xuống một hộp cốm bắp. Stanley cẩn thận đổ một ít cốm bắp vào miệng. Cậu không muốn thò bàn tay bẩn thỉu của mình vào hộp. Cậu suýt nữa thì nôn oẹ vì vị ngọt của nó. Đó là những mảnh cốm rắc đường, và sau khi chẳng ăn gì ngoài hành suốt hơn một tuần lễ, cậu đã bị mất vị giác. Cậu nuốt cốm bắp cùng một ngụm nước.
Zero thay phiên đào hố. Stanley quào ngón tay qua những đống đất mới đào, đề phòng mình bỏ sót cái gì đó. Cậu ước gì mình có một cây đèn pin. Một viên kim cương không to hơn hạt tiêu có thể trị giá hàng ngàn đô la. Nhưng cậu không có cách nào nhìn thấy nó.
Chúng uống hết chỗ nước Zero vừa hứng từ vòi nước buồng tắm về. Stanley bảo để cậu đi lấy thêm nước nhưng Zero cứ khăng khăng đòi để nó đi.
- Vớ vẩn, cậu mà đi sẽ gây ra tiếng động. Cậu to xác quá mà.
Stanley quay xuống hố. Khi đáy hố rộng hơn thì một phần đất trên bề mặt đổ sập xuống. Chúng sắp hết chỗ. Để cơi cho hố thật rộng, trước tiên chúng phải di chuyển mấy đống đất xung quanh đã. Cậu tự hỏi, bọn mình còn bao nhiêu thời gian trước khi cả trại thức giấc.
- Sao rồi? - Zero hỏi khi đem nước trở lại.
Stanley nhún một bên vai. Cậu chọc cái xẻng dọc xuống thành hố, nạy ra từng lát đất. Thế rồi cậu cảm thấy cái xẻng nảy tưng khỏi một vật cứng.
- Gì vậy? - Zero hỏi.
Stanley không biết. Cậu cà xẻng lên xuống dọc thành hố. Đất bong tróc ra, và cái vật cứng đó dần dần lộ diện.
Nó thò ra khỏi thành hố, cách đáy chừng năm tấc. Cậu đưa tay sờ nó.
- Cái gì vậy? - Zero hỏi.
Cậu sờ được cái góc của nó. Phần lớn nó vẫn còn bị chôn vùi. Có vẻ như nó là hợp kim, trơn láng, mát lạnh - Mình nghĩ mình đã tìm thấy rương đựng châu báu - Stanley nói. Giọng cậu có vẻ kinh ngạc nhiều hơn là phấn khích.
- Thật không?
- Mình nghĩ vậy.
Cái hố vừa đủ rộng cho cậu cầm ngang cái xẻng và đào khoét vào thành hố. Cậu biết mình cần phải đào thật cẩn thận. Cậu không muốn nguyên cả thành hố sụp xuống, kéo theo đống đất khổng lồ trên mặt đất thẳng góc với nó.
Cậu cạo bức tường đất, cho đến khi toàn bộ một đầu của vật thể trông như cái hộp đó lòi ra. Cậu rà ngón tay khắp bề mặt của nó. Cảm thấy nó cao độ hai tấc, rộng sáu tấc. Không thể nào biệt nó ăn sâu vào đất bao nhiêu. Cậu cố lôi nó ra, nhưng nó không hề nhúc nhích.
Cậu sợ rằng cách duy nhất để lay nó ra là phải bắt đầu trở lại từ trên mặt đất đào xuống. Hai đứa không có thời gian để làm vậy.
- Mình thử đào một cái hố bên dưới nó xem sao - Stanley nói - Sau đó có thể mình sẽ giật nó xuống hoặc rút nó ra.
- Ừ, làm đi - Zero khích lệ.
Stanley ép chặt xẻng vào góc đáy của hố và thận trọng bắt đầu đào một đường hầm bên dưới cái vật kim loại. Cậu hy vọng là đất không sụp xuống.
Thỉnh thoảng cậu dừng lại, khom xuống và cố sờ tìm đầu kia của cái thùng. Nhưng ngay cả khi đường hầm đã dài bằng cả cánh tay mà cậu vẫn chưa sờ thấy được đầu kia.
Một lần nữa, cậu ráng rút nó ra, nhưng nó vẫn dính chặt vào đất. Nếu lôi quá mạnh, cậu sợ rằng mình sẽ gây động làm đất sập xuống. Cậu biết, đã sẵn sàng lôi nó ra thì cần phải làm thật nhanh, trước khi đất phía trên sụp xuống.
Khi đường hầm của cậu sâu và rộng hơn nhiều - và cũng dễ sập hơn - Stanley có thể sờ thấy những chốt khóa ở một đầu cái thùng, rồi đến một tay cầm bằng da. Nó không hẳn là cái thùng.
- Mình nghĩ, nó giống như một chiếc va-li bằng kim loại - cậu bảo với Zero. - Cậu lùa xẻng vào cho nó lỏng ra được không? -
Zero đề nghị.
- Mình sợ thành hố sụp xuống mất.
- Thì cứ thử coi - Zero bảo.
Stanley uống một ngụm nước.
- Để xem - cậu nói.
Cậu ấn lưỡi xẻng vào giữa đất và mặt trên chiếc va-li kim loại, cố bẩy cho nó long ra. Cậu ước sao có thể trông thấy được mình đang làm gì.
Cậu dịch cán xẻng lên xuống, tới lui, cho đến khi cậu cảm thấy chiếc va-li rơi ra. Rồi cậu cảm thấy đất rớt thành đống lên trên nóc va-li.
Nhưng đó không phải là một vụ lở đất kinh hoàng. Khi quỳ ở trong hố, cậu có thể chắc chắn là chỉ một mảng đất nhỏ bị sụp.
Cậu bới bằng tay cho tới khi tìm thấy cái tay cầm bằng da. Cậu nhấc chiếc va-li lên và lôi ra.
- Mình lấy được rồi! - cậu reo lên.
Nó nặng. Cậu đưa nó lên cho Zero.
- Cậu làm được rồi - Zero nói và nhận lấy va-li từ tay cậu.
- Chúng ta làm được rồi - Stanley hồ hởi.
Cậu thu hết sức lực còn lại để cố hích ra khỏi hố. Bất thình lình, một luồng ánh sáng chói lóa chĩa thẳng vào mặt cậu.
- Cảm ơn - Cai nhã nhặn - Hai chú mày được việc lắm.