Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 7
- C
ậu quá nổi tiếng rồi đấy, Ross ạ! - Joker nói tay với lấy cái bánh mì con thứ hai - Cậu phải hơi lùi vào trong một chút. Có quá nhiều cặp mắt soi mói hướng vào cậu rồi. Mỗi cử động của cậu bây giờ đều sẽ bị in lên báo hết.
- Cái đó thì có hại gì đâu - Ross hỏi lại - Tôi cũng làm được cái gì đó rồi đấy chứ.
- Nhưng chúng ta không thể chấp nhận cái ấn tượng này trong công chúng được.
Ross bực tức vứt cái đĩa lên bàn.
- Các anh ở miền Đông thực sự trách cứ tôi điều gì nào? Ở đây làm gì đều phải ồn ào lên, như thế tất cả mới biết và tất cả đều cố gắng giúp đỡ mình chứ.
- Hoàn toàn đúng: cùng với cảnh sát, sở tài chhisnh và cả FBI nữa - Joker cười cợt chêm vào.
- Đến giờ thì chưa có ai có thể buộc tội tôi một diều gì, đúng chưa nào?
- Cái đó còn tuỷ xem cậu nói về ai - Joker trả lời - Và về cái gì?
Ross dò xét lão bằng một cái nhìn thật nhanh và bực bội đẩy cái đĩa ăn sang bên.
- Anh chắc không bay đến đây để trình bày với tôi một bản báo cáo về cách xử sự - Ross gầm lên với lão - Nào, có chuyện gì vậy.
Maryann đã chọn thời điểm này để đứng dậy.
- Thôi em đi xem đứa nhỏ đã ngủ chưa đây.
Ross không hề ngước lên nhìn cô khi cô rời khỏi phòng mà chăm chăm nhìn vào Joker.
- Chuyện gì vậy - anh hỏi.
- Trước hết là cái Shan Du.
- Thì sao? Nó là của tôi!
Joker lắc đầu.
- Cậu vẫn không hiểu gì cả, anh bạn trẻ. Đấy chính là cái mà ở đó có điều không ổn. Chúng ta gặp quá đủ rắc rối rồi và không thể đeo thêm một cuộc đối chọi từ bên trong nữa.
- Ở Las Vegas còn đủ chỗ cho hai chục cái khách sạn như thế nữa - Ross cãi lại.
- Đúng thế. Bởi vậy nên chúng ta mới nhảy vào công việc làm ăn. Chúng ta đều muốn chúng thuộc về chúng ta càng nhiều càng tốt.
Ross nhỏm lên.
- Anh muốn nói là tôi không được phép giữ riêng cho mình một cái gì cả chứ gì?
Joker xua tay.
- Đừng hiểu sai tôi, Ross à. Cậu có thể chiếm cái gì cậu muốn. Tôi chỉ cho rằng làm thế không khôn chút nào hết.
- Nhưng tôi đã kiếm cho bạn anh một đống tiền rồi còn gì? - Ross kêu lên.
Joker đứng dậy.
- Thì cậu cũng đã nhân dược phần của mình rồi - lão trở nên gay gắt - Còn nhiều hơn cái số phần trăm nhỏ bé nữa kìa. Cái tật của cậu là vơ về mình quá nhiều. Ngay từ khi còn nhỏ cậu đã thế rồi. Luôn luôn vơ về mình nhiều hơn phần được chia. Nhưng lần này thì cậu vượt quá giới hạn rồi - Lão quay người định ra khỏi phòng.
Ross vội nắm cánh tay lão.
- Anh nói vậy nghĩa là thế nào?
Đôi mắt xám của Joker lơ đãng.
- Cậu còn nhớ cái hôm mà cậu đến chơi xúc xắc ở phòng trong của quán nhảy chứ? Lần đó cậu có mang theo Maria.
- Chuyện đó có quan hệ gì tới bây giờ.
- Hồi đó cậu cũng đã cho mình là khôn ngoan khi dùng những con xúc xắc giả. Nhưng cậu không khôn khéo tí nào hết. Lúc đó tôi đã che chở cho cậu vì tôi tin là đến một ngày nào đó cậu trở nên biết điều hơn. Nhưng bây giờ thì tôi không thể che chở cho cậu được nữa rồi.
Nói đoạn lão giật tay ra khỏi tay Ross và bỏ đi.
Maryann vừa lúc đó ở trên bậc thềm lên xuống.
- Anh về sớm thế? - cô hỏi.
Lão nhìn cô.
- Ừ. Tôi không thể ở lâu hơn được. Tôi còn phải đi gặp một vài người khác.
- Không còn một khả năng nào khác ư?
Hầu như không nhận ra được, lão khẽ lắc đầu. Lão lưỡng lự một lát rồi nói nhỏ với cô.
- Ở địa vị cô tôi sẽ mang đưa nhỏ đi du lịch.
- Đã đến lúc rồi à?
- Đến lúc rồi - lão đáp - Cô sẽ đi du lịch chứ?
Cô lắc đầu.
- Không, em bây giờ không thể bỏ anh ấy một mình được. Nhưng sáng mai em sẽ gởi con bé đi.
Vẻ ngạc nhiên hiện ra trên khuôn mặt lão.
- Thôi được nhưng hãy thận trọng đấy. Tránh xa những cửa sổ để ngỏ ra nhé.
Lão bước ra mở cửa và quay lại nhìn cô.
- Tuỳ hoàn cảnh tôi sẽ gọi điện cho cô.
Cô nhìn cánh cửa đóng sập lại sau lưng lão rồi quay trở lại phòng khách. Ross vừa rót cho mình một ly whisky.
- Joker muốn gì vậy? - cô hỏi.
- Chẳng có gì.
- Chẳng có gì ư? Nhưng trông hắn ta không hợp với điều đó chút nào cả. Lão chẳng công không làm một cuộc hành trình dài đến đây làm gì.
Ross uống cạn ly rượu rất nhanh.
- Tôi đã bảo không mà lại! Không là không! - anh đập cái ly xuống chiếc bàn con - Để tôi yên! - Anh quát lên - Tôi phải nghĩ lại đã.
Cô nhìn Ross một lát rồi quay người ra phỏi phòng. Sau khi Maryann đi rồi, Ross bước lại bên máy điện thoại và quay nhanh một số. Một giọng nói vang lên.
- Này Pete - Ross nói - Anh gởi hai thằng đến cho tôi ngay đi. Joker vừa đi ra khỏi đây.
Có tiếng lạch cạch trong ống nghe. Ross phá lên cười một cách gượng gạo.
- Trước sau thì nó cũng phái đến thôi - Ross nói lớn - Nếu không mãi mãi chúng ta không bao giờ trả được món nợ.. Không, không tôi lo lắng gì hết. Bọn nó sẽ không dám làm gì đâu. Bọn nó biết chắc chắn rằng tất cả mọi người đều đang để ý đến tôi.
- Tôi chỉ phải thận trọng một chút thôi.
Ross đặt ống nghe xuống và rót thêm cho mình một ly whisky nữa. Anh thả người xuống chiếc ghế bành và uống rượu. Maria biết đến đâu rồi, Ross tự hỏi mình. Anh chưa bao giờ thật sự hiểu thấu cô. Ở bên cô người ta luôn như thấy đứng trước một bức tường. Anh nhớ lại ngày mà cô báo cho anh biết cô sắp có con. Ngày ấy cách đây đã lâu lắm rồi. Hồi đó họ đến California mới được có hai tháng.
Hôm đó anh đến căn hộ mà họ thuê để ở tạm cho đến khi kiếm được nhà riêng. Đó là một căn hộ cực kỳ sang trọng ở trong một khách sạn lớn nhất. Anh tìm thấy cô trong phòng ngủ. Trên giường ngủ là một chiếc valy. Đúng lúc cô đang sắp xếp quần áo vào đó. Anh vội đến bên cô.
- Em định đi đâu vậy? - anh hỏi.
Đôi mắt cô bình thản đón nhận cái nhìn của anh.
- Đi khỏi đây - giọng cô bình tĩnh, dứt khoát.
- Sao vậy? Anh đối xử với em có gì tồi tệ đâu. Em không phàn nàn gì cơ mà!
Cô gật đầu.
- Em cũng chẳng phàn nàn gì đâu.
- Thế tại sao em lại định bỏ đi?
Cô nhìn thẳng và mắt anh.
- Em có mang.
- À ra thế - anh nói như trút được một gánh nặng ngàn cân - Cái đó ổn thoả ngay thôi mà. Anh quen một tay bác sĩ, ông ta.... Cô lắc đầu.
- Không, không. Em muốn có đứa trẻ này.
Một nụ cười đắc ý hiện lên trên khuôn mắt Ross.
- Thì cứ có đi. Chúng ta sẽ cưới và...
- Em không định kêt hôn với anh - cô cắt ngang.
Anh đờ người ra.
- Nhưng mà em vừa nói là em muốn có con mà.
Cô gật đầu.
- Đúng là em muốn vậy đấy - cô đóng vali lại, lôi từ trong tủ đứng chiếc vali thứ hai và đặt nó lên giường.
Ross nhìn cô bắt đầu xếp đồ đạc vào chiếc vali này.
- Tại sao chúng ta lại không cưới nhau được? - anh hỏi - Cuối cùng thì mọi chuyện đều tốt đẹp cả một khi em không phản đối và anh là cha đứa trẻ.
Cô lại ngước lên nhìn anh qua cái giường ngủ.
- Vấn đề là ở chỗ đó. Nó không phải là con anh.
Anh đứng sững ra như trời trồng. Anh như mất hết máu. Anh nhợt nhạt.
- Con ai vậy? - anh hỏi cổ họng tắc nghẹn.
Maryann hờ hững nhún vai.
- Anh quan tâm đến nó làm gì, nếu nó không phải là con anh.
Nhoài người qua giường Ross nắm lấy cô và giật mạnh một cách thô bạo về phía mình. Cô ngã xuống giường và vẫn ngước lên nhìn Ross. Đôi mắt cô lộ vẻ đau đớn nhưng không hề sợ hãi. Ross thốt ra một cái tên với vẻ đầy cảm xúc:
- Mike phải không?
Cô không trả lời. Giang cánh tay còn lại Ross dùng hết sức tát vào mặt cô. Hai bên thái dương Ross mạch máu đập thình thịch.
- Vậy là thằng Mike, đúng không? - Ross rít qua kẻ răng.
Maryann nhăn nhó, đôi môi nở một nụ cười đau đớn và đầy vẻ nhạo báng.
- Anh quan tâm làm gì? Hồi đó biết bao nhiêu là đàn ông cơ mà.
Ross lại tát. Đầu cô ngật sang một bên, một tiếng rên khẽ thoát ra khỏi đôi môi. Máu rỉ ra từ bên khoé miệng.
- Đồ đĩ rạc!
Cô từ từ ngước đôi mắt lên nhìn Ross.
- Tôi không bao giờ cho phép anh gọi tôi như vậy.
Ross lại giáng tiếp vào mặt cô một quả đấm. Cô bật ra khỏi giường, rơi xuống sàn và nằm co quắp tại đó. Ross đi vòng qua đầu giường nhìn xuống chỗ cô nằm. Maryann nằm im, không động đậy.
Ross hung hãn dùng chân đạp vào người cô, xoay ngửa cô lại. Cô nằm đó trên tấm thảm, chân tay duỗi dài bất động. Đôi mắt cô đờ ra nhìn Ross không biểu lộ chút gì. Đó mới là điều tồi tệ nhất. Không biểu lộ mảy may một điều gì. Cả sự căm giận cũng không.
- Mày không đi đâu hết - Ross quát - Trước khi tao chán mày và rồi sẽ xé xác mày ra.
- Đó là con của Mike đấy - cô nói bằng một giọng trầm trầm xa lại.
- Mặc xác nó - Ross rít lên - tao không cần biết nó là con của ai. Mày là của tao. Chỉ cần thế thôi.