Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1433 / 33
Cập nhật: 2017-08-25 08:10:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
dna Skylar đã đúng, Myron nghĩ. Katie Rochester trông già hơn, có vẻ người lớn hơn một chút. Cô ta xoay xoay một điếu thuốc trong tay, nhưng vẫn chưa châm lửa.
Gã trai tóc sẫm đưa tay ra. “Tôi là Rufus.”
“Myron.”
Họ bắt tay nhau. Rufus ngồi xuống đi-văng bên cạnh Katie. Gã giật điếu thuốc từ tay cô.
“Không được hút thuốc trong tình trạng của em bây giờ, cưng ạ.” Rufus nói. Rồi hắn đặt điếu thuốc lên môi, châm lửa, gác chân lên chiếc bàn uống cà phê, và nhả ra một hơi khói dài.
Myron vẫn đứng nguyên.
“Làm sao ông tìm ra tôi?” Katie Rochester hỏi.
“Chuyện đó không quan trọng.”
“Người đàn bà đã phát hiện ra tôi ở ga tàu điện ngầm. Bà ta đã nói gì đó, đúng không?”
Myron không trả lời.
“Chết tiệt.” Katie lắc đầu và đặt một tay lên đùi Rufus. “Giờ chúng ta sẽ phải kiếm chỗ mới thôi.”
“Sao cơ,” Myron nói, chỉ vào một tấm áp phích hình một ả trần truồng đứng dạng háng ra, “và bỏ lại tất cả những thứ này hả?”
“Chuyện đó chẳng có gì là hài hước cả,” Rufus nói. “Lỗi tại ông đấy, khốn kiếp.”
“Tôi cần biết Aimee Biel đang ở đâu.”
“Tôi đã nói với ông trên điện thoại rồi,” cô nói. “Tôi không biết.”
“Cô có biết là cô ấy cũng mất tích không?”
“Tôi không mất tích. Tôi bỏ trốn. Lựa chọn của tôi.”
“Cô đang có thai.”
“Đúng thế.”
“Aimee Biel cũng vậy.”
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì cả hai cô cùng có thai, cả hai học cùng một trường, cả hai cùng bỏ trốn hoặc mất tích...”
“Mỗi năm có cả ngàn cô gái có thai bỏ trốn.”
“Tất cả bọn họ có cùng sử dụng một máy ATM không?”
Katie Rochester ngồi thẳng dậy. “Sao cơ?”
“Trước khi cô bỏ trốn, cô đã đến một máy ATM...”
“Tôi đã đến cả đống máy ATM,” cô nói. “Tôi cần tiền để đi trốn.”
“Sao cơ, anh Rufus đây không thể bao nổi cô sao?”
Rufus nói, “Khốn kiếp, cút mẹ ông đi.”
“Đó là tiền của tôi,” Katie nói.
“Dù sao thì hai người đã cặp với nhau được bao lâu rồi?”
“Đấy không phải việc của ông. Tất cả những chuyện này đều không phải việc của ông.”
“Chiếc máy ATM cuối cùng mà cô tới ở một chi nhánh của Citibank ở Phố Năm hai.”
“Vậy thì sao?”
Katie Rochester nghe có vẻ trẻ trung và nóng nảy hơn với mỗi câu trả lời.
“Vậy thì chiếc máy ATM cuối cùng mà Aimee Biel tới trước khi cô ấy mất tích cũng là chiếc máy đó tại chi nhánh của Citibank ở Phố Năm hai.”
Bấy giờ Katie trông thực sự hoang mang. Không phải giả bộ. Cô ta đã không biết. Cô chậm chạp quay đầu về phía Rufus. Mắt cô nheo lại.
“Này,” Rufus nói. “Đừng có nhìn anh.”
“Rufus, có phải anh đã...?”
“Có phải anh cái gì?” Rufus quăng điếu thuốc xuống sàn và nhảy dựng lên. Gã vung tay lên như thể sắp bạt tai cô. Myron len vào giữa hai người. Rufus ngừng lại, mỉm cười, và đưa hai bàn tay lên trong tư thế đầu hàng giả vờ.
“Không sao mà, em yêu.”
“Cô ấy đang nói về chuyện gì vậy?”
“Không có gì. Qua rồi.” Rufus nhìn cô. “Anh xin lỗi, em yêu. Em biết là anh sẽ không bao giờ đánh em mà, phải không?”
Katie không nói gì. Myron cố gắng để đoán biết vẻ mặt của cô. Cô ta không co rúm lại, nhưng có cái gì ở đó, cái mà anh đã nhìn thấy ở mẹ cô. Myron cúi thấp người xuống vừa tầm với cô.
“Cô có muốn tôi đưa cô ra khỏi đây không?”
“Gì cơ?” Katie đột ngột ngẩng mặt lên. “Không, tất nhiên là không. Chúng tôi yêu nhau.”
Myron nhìn cô, một lần nữa anh cố gắng đọc ra nỗi đau khổ. Anh không thấy chút gì.
“Chúng tôi đang có một đứa con,” cô nói.
“Tại sao cô lại nhìn Rufus như thế? Khi tôi nhắc đến chiếc máy ATM ấy?”
“Chuyện đó thật ngu ngốc. Thôi quên đi.”
“Cứ nói cho tôi biết đi.”
“Tôi nghĩ là... nhưng tôi nhầm đấy.”
“Cô nghĩ gì?”
Rufus lại gác chân lên chiếc bàn uống cà phê, bắt tréo chữ ngũ. “Không sao đâu, em yêu. Cứ nói cho ông ta biết đi.”
Katie Rochester vẫn cụp mắt xuống. “Nó chỉ là, ờ, phản ứng thôi, ông biết chứ?”
“Phản ứng với cái gì?”
“Rufus đã đi cùng tôi. Thế thôi. Chuyện sử dụng cái máy ATM cuối cùng là ý của anh ấy. Anh ấy nghĩ là nó ở giữa thành phố và gì gì đó, nên sẽ rất khó để lần ra chút dấu vết nào, nhất là xuống dưới này.”
Rufus nhướng một bên mày lên, đầy tự hào về sự khôn khéo của mình.
“Nhưng xem này, Rufus thuê rất nhiều cô gái làm việc cho anh ấy. Và nếu họ có tiền tôi đoán anh ấy đưa họ đến một cái máy ATM và bắt họ trút hết tiền mặt vào. Anh ta có một câu lạc bộ trong này. Một nơi tên Đủ tuổi Hợp pháp. Đó là nơi dành cho những tay đàn ông muốn chơi các cô gái... ”
“Tôi nghĩ tôi có thể đoán được họ muốn gì. Nói tiếp đi.”
“Hợp pháp” Rufus nói, giơ một ngón tay lên. “Tên là Đủ tuổi Hợp pháp... Từ khóa là hợp pháp. Tất cả những cô trên mười tám.”
“Tôi chắc là mẹ anh là nỗi ghen tị của hội đọc sách mà bà ấy tham gia đấy, Rufus ạ.” Myron quay lại với Katie. “Vậy cô nghĩ là...?”
“Tôi không nghĩ. Như tôi nói, tôi chỉ phản ứng thôi.”
Rufus để chân xuống và ngồi ngả về phía trước. “Cô ấy đã nghĩ có lẽ cô Aimee này là một trong số bọn gái làm việc cho tôi. Cô ta thì không. Xem này, tôi chuyên bán những lời nói dối. Mọi người nghĩ những đứa con gái này chạy trốn khỏi các nông trại hoặc gia đình của chúng ở quê và tìm lên thành phố để trở thành, tôi không biết, diễn viên hay vũ công hay gì gì đó và khi chúng thất bại, thì kết cục chúng sẽ đi bán ma túy hoặc bán dâm. Tôi bán cái ảo tưởng đó. Tôi muốn mấy thằng cha nghĩ rằng chúng đang vui vẻ với con gái của một lão nông dân nào đó, nếu điều đó moi được tiền của bọn chúng. Nhưng thật ra, đó chỉ là những hạng rác rưởi ngoài đường phố. Những đứa may mắn hơn thì đóng phim sex” - gã chỉ vào một tấm áp phích - “và những đứa xấu hơn thì làm việc trong phòng. Đơn giản thế thôi.”
“Thế anh không tuyển nhân viên ở các trường trung học sao?”
Rufus cười lớn. “Có mà mơ. Ông muốn biết tôi tuyển gái ở đâu không?”
Myron chờ đợi.
“Ở các cuộc họp mặt của hội những người cai rượu. Hoặc ở các trung tâm phục hồi chức năng. Mấy chỗ đó giống như sàn tuyển diễn viên ấy mà, ông hiểu tôi đang nói gì chứ? Tôi ngồi ở dưới và uống thứ cà phê kinh tởm ấy và nghe ngóng. Rồi tôi nói chuyện với chúng trong giờ giải lao và đưa chúng danh thiếp của mình và đợi cho tới khi chúng lại sa vào con đường nghiện ngập. Thế nào cũng vậy. Và tôi ở đó, sẵn sàng để xốc chúng lên.”
Myron nhìn Katie. “Ái chà, anh ta ghê gớm thật.”
“Ông không biết con người thật của anh ấy đâu.”
“Vâng, tôi chắc là anh ta sâu sắc lắm.” Myron lại cảm thấy những ngón tay mình ngứa ngáy, nhưng anh cố nén. “Vậy làm thế nào hai người gặp được nhau?”
Rufus lắc đầu. “Cũng không hẳn như thế.”
“Chúng tôi yêu nhau,” Katie nói. “Anh ấy biết bố tôi qua làm ăn. Anh ấy đến nhà tôi và một lần chúng tôi đã nhìn thấy nhau...” Cô mỉm cười, trông xinh xắn, trẻ trung, hạnh phúc và ngớ ngẩn.
“Tình yêu sét đánh,” Rufus nói.
Myron chỉ nhìn gã.
“Sao,” gã nói, “ông không tin chuyện đó có thể xảy ra hả?”
“Không, Rufus, anh có vẻ là một món bở đấy.”
Rufus lắc đầu. “Những thứ ở đây, những thứ này chỉ là công việc đối với tôi. Thế thôi. Katie và đứa bé, họ là cuộc sống của tôi. Ông hiểu chứ?”
Myron vẫn không nói gì. Anh với tay vào ví và rút ra tấm hình Aimee Biel. “Xem đi, Rufus.”
Gã xem.
“Cô ấy có ở đây không?”
“Này ông bạn, tôi thề trên đầu đứa con chưa đẻ của tôi là tôi chưa từng nhìn thấy con bé này và tôi không biết nó ở đâu.”
“Nếu anh nói dối...”
“Đe dọa thế đủ rồi đấy! Cái ông cầm là hình một đứa con gái mất tích, đúng không? Cảnh sát muốn con bé. Bố mẹ nó muốn nó. Ông nghĩ tôi khoái rắc rối kiểu đó chắc?”
“Anh có một cô gái mất tích ngay tại đây,” Myron nói. “Bố cô ấy sẽ đi đến cùng trời cuối đất để tìm ra cô ấy. Mà cảnh sát cũng có nhã hứng tham gia nữa cơ mà.”
“Nhưng chuyện đó lại khác,” Rufus nói, và hắn chuyển sang giọng nài nỉ. “Tôi yêu cô ấy. Tôi sẽ nhảy vào lửa vì Katie. Ông không thấy sao? Nhưng cô gái này... cô ta sẽ không bao giờ xứng đáng thế. Nếu cô ta ở đây, tôi sẽ đưa trả cô ta về. Tôi không muốn phiền phức kiểu ấy.”
Điều đó hợp lý một cách đáng buồn và cảm động.
“Aimee Biel đã dùng cùng một chiếc máy ATM,” Myron nói lại lần nữa. “Hai người có cách nào giải thích chuyện đó không?”
Cả hai cùng lắc đầu.
“Cô có nói với ai không?”
Katie nói, “Về chiếc máy ATM á?”
“Phải.”
“Tôi không nghĩ vậy.”
Myron lại quỳ gối xuống. “Nghe tôi nói này, Katie. Tôi không tin vào những sự trùng hợp ngẫu nhiên. Phải có một lý do tại sao Aimee Biel tới chiếc máy ATM đó. Phải có một mối liên hệ giữa hai cô.”
“Tôi hầu như không biết gì về Aimee. Ý tôi là, phải, chúng tôi học cùng một trường, nhưng chúng tôi chưa bao giờ đi chơi cùng nhau hay gì đó. Tôi đã nhìn thấy cô ấy ở phố mua sắm vài lần, nhưng chúng tôi thậm chí còn không chào nhau. Ở trường lúc nào cô ấy cũng đi cùng bạn trai.”
“Randy Wolf.”
“Phải.”
“Cô biết cậu ta không?”
“Đương nhiên. Cậu bé Vàng của trường. Ông bố giàu có luôn kéo cậu ta ra khỏi mọi rắc rối. Ông có biết biệt danh của Randy là gì không?”
Myron nhớ ra điều gì đó lúc ở bãi đỗ xe của trường. “Farm-boy, cái gì đó đại loại như thế hả?”
“Pharm, không phải Farm Boy. Với chữ PH, không phải F. Ông có biết làm sao cậu ta lại có cái biệt danh đó không?”
“Không.”
“Đấy là cách nói tắt của từ Pharmacist - dược sĩ. Randy là tay bán ma túy lớn nhất ở trường trung học Livingston.” Rồi Katie mỉm cười. “Đợi đã, ông muốn biết mối liên hệ của tôi với Aimee Biel chứ gì? Đây là mối duy nhất tôi có thể nghĩ ra: Bạn trai của cô ta đã bán cho tôi vài bi.”
“Đợi chút.” Myron cảm thấy căn phòng đang quay tròn thật chậm. “Cô vừa nói gì đó về bố cậu ta hả?”
“Jake Wolf Lớn. Ông trùm trong thị trấn.”
Myron gật đầu, giờ thì gần như sợ cả cử động. “Cô đã nói gì đó về chuyện ông ta kéo Randy ra khỏi mọi rắc rối.” Giọng nói của anh đột nhiên nghe thật xa xăm.
“Chỉ là nghe đồn thôi.”
“Nói cho tôi biết đi.”
“Ông nghĩ sao? Một giáo viên bắt quả tang Randy bán hàng cấm trong khuôn viên trường. Nộp cậu ta cho cớm. Bố cậu ta đút tiền cho họ, cả giáo viên kia nữa, tôi nghĩ vậy. Họ cùng cười xòa với lý do không muốn làm hỏng tương lai xán lạn của một tiền vệ ngôi sao.”
Myron tiếp tục gật gù. “Giáo viên đó là ai?”
“Không biết.”
“Không nghe tí tin đồn nào à?”
“Không.”
Nhưng Myron nghĩ rằng có lẽ anh biết đó là ai.
Anh hỏi thêm vài câu nữa. Nhưng ở đây không còn gì khác. Randy và Jake Wolf Lớn. Chuyện lại quay trở về với bọn họ. Trở về với giáo viên/hướng dẫn viên Harry Davis và nhạc sĩ/ giáo viên/ khách mua đồ lót Drew Van Dyne. Nó trở về với thị trấn đó, Livingston, và với cách bọn trẻ nổi loạn, và áp lực phải thành đạt đã đè nặng lên tất cả những đứa trẻ đó.
Cuối cùng, Myron nhìn Rufus. “Cho chúng tôi ở riêng vài phút nhé.”
“Không được.”
Nhưng Katie đã phần nào lấy lại được tự chủ. “Không sao đâu, Rufus.”
Gã đứng dậy. “Tôi sẽ ở ngay sau cửa,” Rufus nói với Myron, “cùng các cộng sự. Ông hiểu ý tôi chứ?”
Myron ghìm lời không trả miếng và chờ cho đến khi họ chỉ còn lại một mình. Anh nghĩ đến Dominick Rochester, đến cách lão đã cố gắng để tìm kiếm con gái, đến việc lão có lẽ đã biết rằng Katie đang ở một nơi như thế này với một gã đàn ông như Rufus và việc có lẽ phản ứng thái quá của lão - ước mong tìm ra con gái lão - bỗng nhiên có thể thông cảm được.
Myron cúi xuống sát tai cô và thì thào, “Tôi có thể đưa cô ra khỏi đây.”
Cô nghiêng người tránh ra và nghiêm mặt. “Ông đang nói về chuyện gì vậy?”
“Tôi biết cô muốn thoát khỏi bố cô, nhưng gã trai này không phải là giải pháp.”
“Làm sao ông biết được đâu là giải pháp dành cho tôi?”
“Anh ta quản lý một nhà chứa, gì mà ầm ĩ thế. Anh ta suýt nữa thì đánh cô.”
“Rufus yêu tôi.”
“Tôi có thể đưa cô ra khỏi đây.”
“Tôi sẽ không đi,” cô nói. “Tôi thà chết còn hơn sống thiếu Rufus. Như thế đã đủ rõ ràng với ông chưa?”
“Katie...”
“Đi đi.”
Myron đứng dậy.
“Ông biết một điều,” cô nói. “Có lẽ Aimee giống tôi nhiều hơn ông nghĩ.”
“Như thế nào?”
“Có lẽ cô ấy cũng không cần được cứu giúp.”
Hoặc, Myron nghĩ, cả hai người đều cần được cứu giúp.
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại