There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
huông điện thoại reo, đánh thức tôi dậy từ giấc ngủ sâu đến mức tôi tưởng mình đang ở Kansas. Tôi dò dẫm trong bóng tối tìm ống nghe.
— Ai đấy? - tôi càu nhàu.
— Anh đây, Lindsay. Xin lỗi đã gọi cho em sớm thế này.
— Joe. Tôi kéo đồng hồ lại để xem giờ, đồng hồ nhấp nháy 5 giờ 15 phút. Bất chợt tôi thấy lo lắng. - Anh có sao không? Có chuyện gì thế?
— Mọi chuyện với anh đều tốt - anh ấy nói giọng anh bình tĩnh, ấm áp, hấp dẫn. - Nhưng còn em thì có cả một đám đông đang ở ngoài cửa nhà em kia.
— Anh nhìn thấy qua hệ thống định vị toàn cầu à?
— Không, anh chỉ bật ti-vi lên thôi.
— Chờ em một lát - tôi nói.
Tôi bước qua phòng và vén một góc rèm che cửa sổ.
Vài phóng viên đã chiếm lĩnh thảm cỏ, và đoàn quay phim đang kéo dây cáp ra từ những chiếc xe đỗ quanh phố như những đoàn xe kéo từ thế kỷ 18.
— Em nhìn thấy rồi - tôi nói, chui lại vào phòng. - Họ đang bao vây em. Khỉ thật.
Tôi chui lại vào giường, kẹp ống nghe giữa mặt và gối, tôi cảm thấy Joe ở thật gần, có lẽ thậm chí anh đang ở trong cùng một múi giờ.
Chúng tôi nói chuyện cả 20 phút với nhau, hẹn sẽ gặp nhau khi tôi quay trở lại thành phố, và hôn gió qua điện thoại. Rồi tôi ra khỏi giường, mặc quần áo, trang điểm nhẹ và bước ra khỏi cửa nhà Cat.
Phóng viên lao tới, chĩa micrô vào mặt tôi. Tôi nhíu mắt trong ánh nắng sớm mai, chỉ nói, - Rất lấy làm tiếc phải làm các bạn thất vọng, nhưng tôi không thể bình luận gì cả. Đây là vụ án của Cảnh sát trưởng Stark, và các bạn phải nói chuyện với ông ấy. Chỉ có vậy thôi.
Tôi bước lại vào nhà, cười một mình, để những câu hỏi đang tuôn ra hàng tràng và những tiếng hét gọi tên tôi ở ngoài cửa. Tôi cài chốt cửa, tắt chuông điện thoại di động. Đang gỡ những ghi chép về vụ giết người từ trên bảng của bọn trẻ xuống thì Cindy và Claire gọi vào di động.
— Xong rồi - tôi nói với họ, nhắc lại điều mà cảnh sát trưởng nói. - ít nhất đó là điều mà mình được biết.
— Chuyện gì đang thực sự xảy ra vậy, Lindsay? - người bạn Cindy đầy linh tính, đầy hoài nghi của tôi hỏi.
— Cậu thông minh thật đấy.
— Uh-huh. Thế thực ra là có chuyện gì?
— Chỉ là không chính thức thôi nhé. Thằng bé rất hãnh diện vì nó được liệt vào danh sách những kẻ giết người hàng loạt bệnh hoạn lừng danh. Và mình không dám chắc là nó có đáng được hưởng điều đó hay không.
— Nó có thú nhận đã giết John Doe không? - Claire hỏi.
— Bươm bướm ạ - tôi nói. - Lại thông minh rồi.
— Sao cơ?
— Không, nó không nhận.
— Vậy cậu nghĩ sao?
— Mình không biết phải tin điều gì, Claire ạ. Mình thật sự đã nghĩ kẻ nào giết những người này cũng từng giết John Doe. Có lẽ mình sai.
Tôi ngồi ở một vị trí hiếm hoi: ghế sau xe cảnh sát cùng Martha. Tôi kéo kính xe xuống, cởi khuy chiếc áo cộc tay và hoà vào sự sôi nổi đang diễn ra trên phố Main.
Một ban nhạc diễu hành đang lên dây đàn trong một ngõ nhỏ, những cô cậu bé Hướng đạo sinh và lính cứu hoả mặc hình nộm trên người. Người ta trèo lên thang để treo băng cổ động, cờ bay phấp phới từ những cột đèn. Tôi gần như ngửi thấy mùi xúc xích nướng. Hôm nay là mồng 4 tháng 7.
Người bạn mới của tôi, cảnh sát Noonan đưa chúng tôi ra trước cổng sở cảnh sát, nơi Sếp Stark đang đứng trước đám đông toàn người qua đường và phóng viên vòng trong vòng ngoài.
Khi tôi len qua đám đông, Thị trưởng Tom Heffeton đang bước ra khỏi Sở cảnh sát, mặc quần soóc kaki, áo phông, mũ câu cá che cái đầu hói. Ông ta bắt tay tôi nói, - tôi hi vọng kỳ nghỉ nào cô cũng sẽ đến Vịnh Nửa Vầng Trăng, Trung uý ạ!
Rồi ông ta đập vào micro và đám đông im lặng.
— Xin cảm ơn tất cả đã tới. Hôm nay quả đúng là một ngày Quốc khánh đầy ý nghĩa - ông ta nói, giọng run run. - Chúng ta đã thoát nạn, thoát nạn để có thể tiếp tục sống.
Ông ta giơ tay lên ngăn tiếng vỗ tay. - Tôi sẽ để các bạn nói chuyện với cảnh sát trưởng của chúng ta. Peter Stark.
Cảnh sát trưởng mặc đồng phục một cách trang trọng, đầy đủ cả khuy đồng, phù hiệu sáng loáng và súng. Khi bắt tay thị trưởng, khoé miệng ông ta nhếch lên và vâng, ông ta mỉm cười. Rồi ông ta đằng hắng và cúi xuống micro.
— Chúng tôi đã bắt được kẻ tình nghi, và hắn thú nhận đã thực hiện tất cả những vụ ám sát đã làm những người dân của Vịnh Nửa Vầng Trăng khiếp đảm. Một tiếng tung hô vang lên trong sương mù buổi sáng, và một vài người ồ lên nhẹ nhõm. Một cậu bé cầm pháo bông đi lên bục đưa cho cảnh sát trưởng.
— Cảm ơn, Ryan. Đây là con trai tôi - ông ta nói với đám đông, giọng nghẹn lại. - Các bạn nhớ lấy nhé. Cảnh sát trưởng kéo thằng bé lại sát người, đặt tay lên vai con trai mình và tiếp tục bài phát biểu.
Ông ta nói rằng sở cảnh sát đã làm tròn nhiệm vụ, rằng tiếp đến sẽ là công việc của uỷ viên công tố và hệ thống pháp luật. Rồi ông cảm ơn tôi vì đã là một nguồn lực vô giá đối với sở cảnh sát này và, với đám đông đang hò reo chúc mừng ngày càng dữ dội hơn, ông đưa cho con trai mình mề đay bằng đồng đeo luồn qua dây nơ. Một cảnh sát giữ pháo bông cho cậu bé để Ryan đeo huy chương lên cổ Martha. Huân chương đầu tiên của nó.
— Một cô nàng chó cừ khôi - cảnh sát trưởng nói.
Stark sau đó tuyên dương cả sở vì những gì họ đã làm để ngăn chặn làn sóng tội ác đã lấy đi bao mạng sống của những công dân vô tội.
Còn với tôi, bắt được tên sát nhân, tôi đã lấy lại được danh tiếng của mình. Tôi vẫn là một cảnh sát cực kỳ.
Nhưng kể cả lúc đang say sưa với chiến thắng, vẫn có một ý nghĩ làm tôi bất ổn. Ý nghĩ đó như cậu bé đang vẫy cây pháo bông trong tay, kéo tay áo của bố để đòi bố để ý đến.
Suy nghĩ của tôi giống hệt như vậy.
Liệu "làn sóng tội ác" này đã thật sự dừng lại?
Đêm hôm đó, pháo hoa nổ không ngừng, từng chùm hoa bắn lên từ Đỉnh Pillar nở tung trên bầu trời. Tôi đặt gối lên đầu, nhưng cũng không ngăn được tiếng động.
Nàng chó anh hùng của tôi nằm bẹp dưới gầm giường, lưng dán vào tường.
— Không sao đâu, Boo. Sắp hết rồi. Ngẩng cao cằm lên.
Tôi vừa thiu thiu ngủ thì có tiếng chìa khoá lanh canh tra vào ổ.
Martha cũng nghe thấy tiếng động, nó lao ra khỏi phòng ngủ chạy về phía cửa ra vào, sủa dữ dội.
Có ai đó đang đi vào cửa.
Mọi việc diễn ra thật nhanh chóng.
Tôi nắm chặt súng, trườn từ trên giường xuống dưới thảm, tim đập thình thịch, tôi bò ra phòng ngoài.
Tôi áp sát vào tường, nhẩm tính khoảng cách giữa phòng tôi và phòng khách, cổ họng tôi tắc nghẹn, đúng lúc đó tôi nhìn thấy một bóng đen đang bước vào nhà.
Tôi núp người xuống, chĩa súng bằng cả hai tay, hét lên, - Giơ tay lên đầu để tao nhìn thấy. Ngay lập tức.
Có tiếng kêu thất thanh.
Ánh trăng ùa vào từ cửa soi sáng khuôn mặt khiếp đảm của chị tôi. Đứa bé chị ấy đang bế trên tay cũng thét lên.
Tôi gần như cũng gào lên.
Tôi đứng dậy, rút tay ra khỏi cò súng, và buông súng xuống.
— Cat, em đây mà. Em xin lỗi. Đủ rồi, Martha! Đủ rồi.
— Lindsay? - Cat bước về phía tôi, xốc lại Meredith trên tay. - Khẩu súng ấy đã lên đạn chưa đấy?
Brigid, mới có sáu tuổi, lon ton chạy sau chị gái tôi. Nó ấn con thú bông mềm mại vào mặt và gào lên thảm thiết.
Tay tôi vẫn còn run, và máu tràn lên trong tai tôi.
Ôi trời ơi! Tôi suýt nữa thì giết chết chị mình.
Tôi đặt súng xuống bàn, ôm chặt lấy Cat và Meredith.
— Em xin lỗi - tôi nói. - Em rất xin lỗi.
— Chị gọi mãi - Cat nói trong khi gục đầu vào cổ tôi. Rồi chị ấy buông tôi ra.
— Đừng có bắt chị đấy nhé.
Tôi nhấc Brigid lên và ôm chặt lấy nó, hôn cái má ướt đẫm nước mắt của nó, ôm chặt lấy mái đầu nó. - Martha và dì không định làm cháu sợ đâu cưng ạ.
— Dì có ở đây với chúng cháu không, dì Lindsay?
— Chỉ đêm nay thôi, cưng ạ!
Cat bật đèn rồi nhìn quanh những lỗ thủng trong tường.
— Em không nghe máy - Cat nói. Và máy nhận tin báo là đã đầy rồi.
— Toàn là phóng viên gọi đấy mà - tôi nói với chị, tim vẫn còn đập mạnh. Tha lỗi cho em vì đã làm chị hoảng sợ đến vậy.
Cat với cánh tay không bế Meredith ra, kéo đầu tôi vào mặt chị, hôn lên má tôi.
— Em là một cảnh sát rất đáng sợ, em có biết không?
Tôi và Cat cùng hai cô bé bước vào phòng bọn trẻ, chúng tôi hoàn hồn, dỗ dành hai đứa trẻ đang sụt sịt. Chúng tôi thay quần áo ngủ cho chúng và bế hai đứa trẻ vào giường.
— Chị có xem tin tức - Cat nói khi chị ấy đóng cửa buồng ngủ bọn trẻ. - Có đúng như thế không? Em bắt được kẻ sát nhân và hoá ra đó lại là Keith? Chị biết Keith. Chị rất quý nó.
— Ừ, em cũng vậy.
— Thế cái xe đậu trước cửa kia là thế nào? Trông nó giống hệt cái xe của cậu Dougie.
— Em biết, đó là quà cho chị đấy.
— Thật không?
— Quà vì chị đã cho em ở đây, Cat. Em muốn chị có nó.
Tôi lại ôm lấy chị gái mình thật chặt. Tôi muốn nói, - Giờ tất cả đã ổn rồi. Chúng ta đã bắt được thằng khốn. Nhưng thay vào đó tôi lại nói, - Ngày mai chúng ta sẽ lái thử nó.
Chúng tôi chúc nhau ngủ ngon, trong lúc chị tôi vặn nước vào bồn tắm, tôi đưa Martha ra ngoàỉ hành lang và mở cửa buồng ngủ. Tôi bật đèn và đứng sững lại ngay ngưỡng cửa.
Thực ra tôi lại gần như gào lên lần nữa.
Cô con gái bé nhỏ của Carolee, Allison đang ngồi trên giường tôi. Thế là đủ sửng sốt lắm rồi - nhưng dáng vẻ của cô bé còn làm tôi sửng sốt hơn. Ali đi chân đất, mặc váy ngủ mỏng tang, và nó đang khóc thảm thiết.
Tôi bỏ súng xuống đi đến chỗ cô bé, quỳ xuống nắm lấy đôi bờ vai bé nhỏ của nó.
— Ali, Ali, có chuyện gì vậy? chuyện gì đã xảy ra? - Cô bé 8 tuổi ngả vào người tôi và vòng tay ôm chặt lấy cổ tôi. Nó đang run lên, toàn thân rung lên trong cơn nấc. Tôi ôm lấy nó, dồn dập hỏi nó, còn chẳng cho nó kịp thời gian để có thể trả lời.
— Cháu có bị thương ở đâu không? Sao cháu đến đây được, Ali? Có chuyện gì vậy?
Allison nói, - Cửa mở nên cháu đi vào.
Đúng lúc đó, những giọt nước mắt lại tuôn ra từ một vết thương bí ẩn vô đáy.
— Nói với cô đi, Ali - tôi nói, kéo nó ra khỏi người tôi, kiểm tra xem nó có bị thương không. Chân nó rách và bẩn thỉu. Ngôi nhà của Cat cách trường cả dặm và phải đi qua xa lộ. Allison đã đi bộ từ đấy đến đây.
Tôi lại cố bắt nó trả lời, nhưng Ali chỉ lắp bắp kể rời rạc. Nó ôm lấy tôi, nấc lên và cố nén tiếng khóc, tôi hoàn toàn không hiểu nó nói gì.
Tôi mặc quần bò ra ngoài bộ pyjama và đi giày thể thao. Tôi cho súng vào bao đeo vai và che bằng áo bò.
Tôi lấy áo len choàng lên người Ali rồi bế nó lên. Để Martha ở lại trong phòng ngủ, tôi và Ali đi ra cửa trước.
— Cưng ơi - tôi nói với đứa trẻ đang gào khóc, - Cô sẽ đưa cháu về.
Chiếc xe Forester của Cat đậu chắn ngay đằng sau chiếc Explorer của tôi. Chìa khoá của Bonneville vẫn nằm trong ổ khoá, và con tàu vàng hướng mũi ra đường.
Tôi đặt Ali ra ghế sau, thắt dây an toàn cho cô bé, ngồi vào sau tay lái và vặn chìa khoá. Máy rồ lên êm ái. Trên đường xa lộ 1, tôi lái về hướng bắc dưới một bầu trời đầy pháo hoa, về phía trường học. Thật bất ngờ, Allison hét lên, - Không!
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy khuôn mặt tái mét của cô bé, mắt nó mở to. Cô bé chỉ tay về hướng nam.
— Cháu muốn cô đi về hướng ấy à?
— Lindsay, xin cô. Nhanh lên.
Nỗi sợ hãi và sự khẩn cấp của Ali thật đáng kinh hoàng. Tất cả những gì tôi có thể làm là tin tưởng cô bé, vì vậy tôi quay xe về hướng nam cho đến lúc Ali thì thào từ ghế đằng sau, - Rẽ vào đây - tại một ngã tư vắng vẻ.
Tiếng pháo hoa nổ đì đùng trong ngày mồng 4 tháng 7 trên đầu càng làm tôi căng thẳng. Gần đây đã có quá nhiều vụ bắn giết, và cứ mỗi một tiếng nổ lại làm tôi liên tưởng đến một vụ giết người.
Tôi nhấn ga trên con đường Cliff bẩn thỉu, cho xe chạy trượt qua các góc phố. Tôi nghe có tiếng Keith nói trong đầu: - Cô không thể làm thế được đâu, Lindsay. Cái xe này là đồ quý đấy.
Tôi lái xe qua một đường hầm tối om đầy cây khuynh diệp, cuối cùng trước mặt chúng tôi là cảnh núi. Nằm trên đồi phía bên trái là một ngôi nhà tròn trát vữa.
Tôi lại nhìn vào gương chiếu hậu. - Bây giờ đi đâu, Ali? Còn xa nữa không?
Allison chỉ tay vào ngôi nhà tròn trông như một ngọn tháp. Rồi cô bé lấy hai tay che mắt. Cô bé thì thào gần như không phát ra thành tiếng.
— Đến nơi rồi.
Tôi cho xe rẽ ra khỏi đường, nhìn lên ngôi nhà - một cái cột ba tầng toàn kính và vữa. Hai dải ánh sáng thỉnh thoảng lại rọi một lần ở tầng dưới.
Ánh đèn pin
Ngoài ra căn nhà tối om.
Rõ ràng những người đang ở trong căn nhà không phải là chủ nhân của ngôi nhà. Tôi chạm tay vào túi áo bò và có cảm giác chẳng lành còn trước cả khi tôi biết là mình có lý: tôi đã để di động lại trên bàn cạnh giường. Tôi nhớ nó đang nằm quay mặt vào đồng hồ.
Thật là tệ quá.
Tôi không có điện đàm trong xe, không ai yểm trợ, và tôi không mặc áo chống đạn. Nếu đang có án mạng xảy ra, đi một mình vào ngôi nhà không phải là một ý hay chút nào.
— Ali - tôi nói. - Cô phải đi tìm trợ giúp.
— Không được đâu, Lindsay - cô bé nói, thì thầm. - Tất cả sẽ chết đấy.
Tôi quàng tay chạm vào mặt cô bé. Mồm cô bé mím lại, sự tin tưởng trong đôi mắt cô bé thật nẫu lòng.
— Cháu nằm xuống ghế sau đi - tôi nói với cô bé. - Chờ cô và đừng động đậy cho tới khi cô quay trở lại.
Ali nằm úp mặt xuống ghế. Tôi đặt tay lên lưng cô bé, khẽ vỗ vào lưng nó. Rồi tôi ra khỏi xe và khoá cửa lại.
Ánh trăng sáng rọi khắp hàng hiên, những cái bóng ngả xuống làm người ta tưởng vực thẳm đang trải ra dưới chân. Tôi đi sát bụi cây bên đường, tránh chỗ có ánh sáng, lên đến ngôi nhà.
Một chiếc xe địa hình đời mới đỗ cạnh căn nhà trên đường lát gỗ. Nắm đấm cửa xoay nhẹ nhàng trong tay tôi, và cánh cửa mở toang vào phòng ngoài.
Tôi mò mẫm đi trong bóng tối, vào căn bếp rộng lớn. Từ đó, tôi bước vào một căn phòng rộng có trần cao, đầy ánh trăng.
Tôi bám sát tường, men theo ghế sô-pha da, những chậu cây cọ lớn và cỏ hoang. Tôi nhìn lên đúng lúc ánh đèn pin biến mất trên cầu thang.
Tôi rút súng, chạy lên cầu thang, đi hai bậc một, nhảy lên bậc trên cùng.
Tôi lắng tai nghe qua tiếng thở của chính mình, tiếng lẩm nhẩm khe khẽ từ căn phòng ở cuối hành lang
Rồi một tiếng kêu thất thanh xé lấy không gian. Tôi chạy về phía cửa, quay nắm đấm, đá cánh cửa mở toang.
Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trong phòng. Một chiếc giường to, một phụ nữ đang ngồi quay lưng về đầu giường. Một người mặc đồ đen đang dí dao lên cổ người phụ nữ.
— Giơ tay lên - Tôi hét lên. - Bỏ dao xuống, ngay lập tức!
— Đã quá muộn rồi - một giọng nói cất lên. - Quay đi và xéo ngay khỏi đây.
Tôi với tay bật đèn.
Điều tôi nhìn thấy thật kinh hãi, khiếp đảm, không thể tưởng tượng nổi.
Kẻ đột nhập cầm dao là Carolee Brown.
Carolee đang chuẩn bị giết người. Đầu óc tôi cứng lại nhìn cảnh tượng không thể tin nổi. Khi định thần trở lại, tôi hành động, hét lạc cả giọng.
— Đứng xa khỏi cô ta ra, Carolee. Giơ tay lên cao.
— Lindsay - bà ta nói bằng một giọng nói bình tĩnh đến ghê người. Tôi yêu cầu cô ra khỏi đây. Cô ta sẽ chết dù có xảy ra bất kỳ điều gì. Cô không thể ngăn tôi lại đâu.
— Cơ hội cuối cùng - tôi nói, lên cò súng. - Bỏ dao xuống không tôi sẽ bắn. Người phụ nữ trên giường rên rỉ trong khi Carolee lấy mắt đo khoảng cách giữa hai chúng tôi và tính xem mất bao lâu thì cứa được cổ người phụ nữ trước khi tôi bắn một viên đạn vào đầu bà ấy.
Tôi cũng đang làm một con tính hệt như vậy.
— Cô đang phạm sai lầm - Carolee nói đầy hối tiếc. Tôi là người tốt, Lindsay. Cô đang nhìn thấy Melissa Farley, đây là một đống rác.
— Hãy thận trọng ném dao sang phía bên này, tôi nói, nắm chặt khẩu súng đến mức khớp tay tôi trắng bệch. Tôi có thể giết Carolee nếu cần không? Tôi thật sự không biết.
— Cô sẽ không giết tôi đâu - bà ta nói.
— Tôi nghĩ bà đã quên tôi là ai rồi.
Carolee lại định nói, nhưng vẻ mặt kiên định sắc lạnh của tôi đã ngăn bà lại. Tôi sẽ bắn bà ta. Và bà ta đủ thông minh để hiểu điều đó. Bà ta mỉm cười mệt mỏi. Rồi ném con dao xuống thảm.
Tôi đá con dao xuống dưới bàn, ra lệnh cho Carolee quỳ xuống sàn.
— Quỳ xuống! - tôi hét lên. - Để tay ra trước mặt.
Tôi ấn bà ta nằm xuống, ra lệnh cho bà ta đặt tay ra sau cổ, vắt chéo cổ chân, tôi khám người, chỉ tìm thấy một cái thắt lưng da nhỏ đeo trên người.
Rồi tôi nhìn sang người phụ nữ đang ngồi trên giường.
— Melissa, bà không sao chứ? Gọi 911 đi. Hãy nói với họ đang xảy ra một vụ án mạng và một cảnh sát cần hỗ trợ.
Người phụ nữ cầm điện thoại cạnh giường nhưng mắt vẫn dán chặt vào tôi. - Hắn bắt được chồng tôi - bà ta nói. - Một người đàn ông đang ở trong buồng tắm với Ed.
Tôi dõi theo ánh mắt của Melissa Farley qua bóng tối về phía cánh cửa bên trái giường.
Cánh cửa từ từ mở ra, một người đàn ông bước khó nhọc vào phòng ngủ, mắt hắn điên dại đằng sau cặp kính vấy máu.
Tôi để ý tất cả khi hắn tiến lại phía tôi: áo phông đen đầy máu, thắt lưng tháo ra khỏi quần, tay trái cầm khoá thắt lưng lủng lẳng, một con dao săn nắm trong tay phải.
Đầu óc tôi chạy hết tốc lực, không nghĩ đến việc giờ con dao đang nằm đâu mà nhẩm đoán nó sẽ nằm ở đâu.
— Hạ vũ khí xuống! - tôi hét lên. - Ngay lập tức không tao sẽ bắn.
Khuôn mặt hắn nhăn lại thành hình một nụ cười tàn nhẫn, cái nhìn lạnh lẽo của một người sẵn sàng chết. Hắn tiếp tục đi về phía tôi, chĩa con dao đầy máu ra.
Tôi thu hẹp tầm nhìn để có thể tập trung vào cái gì là quan trọng nhất nhằm tự cứu bản thân. Có quá nhiều thứ bắt tôi phải tập trung, quá nhiều thứ phải kiểm soát.
Carolee ở ngay đằng sau tôi, không bị khoá tay.
Thằng cha cầm dao cũng biết điều đó. Miệng hắn cong lên.
Hắn nói, - Dứng dậy đi! Ta có thể thủ tiêu nó.
Tôi tính xem điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bắn hắn. Hắn đứng chỉ cách tôi chưa đến 3 mét. Thậm chí nếu tôi có bắn trúng ngực, nếu tim hắn ngừng đập, khoảng cách là quá gần.
Hắn vẫn đang tiến lại.
Tôi nâng súng, đặt tay vào cò, đúng lúc đó Melissa Karlry bò qua giường, chạy về phía buồng tắm.
— Không - Tôi hét lên. Đứng yên tại chỗ.
— Tôi phải ra chỗ chồng tôi!
Tôi không nghe thấy tiếng cửa mở đằng sau lưng mình.
Tôi không nghe tiếng người bước vào phòng.
Nhưng bất chợt cô bé ở đó.
— Bobby, đừng - Allison hét lớn.
Và trong một phút, tất cả dừng lại.
Người đàn ông mà Allison gọi là Bobby sững đờ người, và tôi nhìn thấy mắt hắn ánh lên sự bối rối.
— Ailison - hắn nói, - Đáng ra em phải ở nhà chứ.
Bobby! Tật nói lắp của hắn không làm tôi nhớ ra, nhưng giờ tôi nhận ra gương mặt hắn. Đó là Bob Hinton, tay luật sư trong thị trấn đã đè lên tôi bằng xe đạp. Tôi không có thời gian để hiểu tại sao hắn lại ở đây trong lúc này.
Allison tiến tới từ sau lưng tôi như thể cô bé đang ở trong một giấc mơ vậy. Cô bé tiến lại chỗ Bob Hinton và ôm lấy hắn ta. Tôi muốn ngăn cô bé lại nhưng chưa kịp làm vậy, Hinton đã dang tay và ôm chặt lấy Allison.
— Em gái bé bỏng của anh - hắn thì thào, - Đáng ra em không được ở đây. Em không được thấy những cảnh này.
Tôi chùng hết người, mồ hôi trên tay tôi làm cho cò súng trơn trượt. Tôi tiếp tục nhìn Hinton dò xét. Tôi chọn tầm ngắm tốt hơn, và Hinton quay cô bé đang choáng váng về phía tôi. Tôi có thể thấy là bản thân hắn cũng mê muội.
— Bob, tôi nói, bằng cả trái tim mình. Tôi muốn hắn tin mình. - Đây là lựa chọn của cậu. Nhưng tôi sẽ bắn tung đầu cậu nếu cậu không bỏ dao xuống đất.
Bob cúi xuống, vùi mặt vào sau đầu Allison, biến cô bé thành bia đỡ đạn. Tôi biết sau đó hắn sẽ dí dao vào cổ cô bé và ép tôi vứt súng đi. Tôi sẽ phải hành động.
Tôi không nghĩ sẽ nhìn thấy nỗi buồn ghê gớm trên khuôn mặt hắn khi hắn áp má vào má Allison. - Ôi Ali, Ali, em chưa đủ lớn để hiểu.
Ali lắc đầu.
— Em biết tất cả, Bobby ạ. Anh phải thôi đi. Em phải kể hết với Lindsay.
Một cái gì đó màu đỏ làm ngắt quãng sự chú ý của tôi với những gì đang diễn ra trước mắt. Melissa Farley gần như ngã bên cửa buồng tắm. Vạt trước váy ngủ cô ta đẫm máu.
— Cấp cứu - cô ấy hổn hển. - Xin hãy làm ơn gọi cấp cứu. Ed vẫn còn sống.
Khoảng 10 phút sau, có tiếng còi hú, ánh đèn xe cảnh sát rọi lên từ con đường dưới nhà. Trực thăng vù vù bay trên trời.
Melissa Farley lại vào trong buồng tắm với chồng.
— Allison - tôi nói. - Hãy đi xuống dưới nhà và mở cửa cho cảnh sát vào. Bob vẫn giữ chặt Allison trong tay. Cô bé quay sang tròn mắt nhìn tôi. Môi cô bé run run kìm tiếng khóc.
— Đi đi, cưng - Carolee nói từ dưới sàn nhà. - Không sao đâu.
Đứng cách tôi 10 bước, mặt Bob dài ra, nét mặt của một người bị sụp đổ. Hắn bóp lấy vai Ali, rồi hắn thả cô bé.
Ali vừa ra khỏi phòng an toàn, cơn giận trong tôi bùng lên.
— Các người tưởng các người là ai? Sao các người nghĩ có thể thoát được?
Tôi bước đến chỗ Bob Hinton, giật con dao trong tay hắn và lệnh cho hắn đặt tay lên tường, đọc cho hắn nghe quyền lợi của hắn, khám người hắn.
— Anh có hiểu quyền của anh không?
Tiếng cười của hắn vang lên đầy khinh bỉ. - Hơn bất kỳ ai - hắn nói.
Tôi tìm được dụng cụ cắt kính và một máy ảnh trong người hắn. Rồi tôi đè hắn xuống đất và ngồi trên mép giường, chĩa súng vào hắn và Carolee.
Tôi thậm chí còn không chớp mắt cho đến tận lúc nghe có tiếng chân nặng nề chạy lên cầu thang.
Đã hơn 3 giờ sáng, và tôi lại quay trở lại sở cảnh sát. Sếp Stark đang ngồi cùng với Bob Hinton trong phòng hỏi cung, Bob tả lại chi tiết những vụ ám sát mà hắn, Carolee và Keith đã thực hiện ở Vịnh Nửa Vầng Trăng.
Tôi ngồi với Carolee trong phòng cảnh sát trưởng, một máy thu thanh Sony đặt trước chúng tôi trên mặt bàn bừa bộn của Peter Stark. Một thanh tra cảnh sát mang càfê đựng trong một cái hộp bằng bìa cứng vào phòng, rồi anh ta ngồi sát cửa trong lúc tôi tra hỏi Carolee.
Tôi nghĩ mình muốn nói chuyện với luật sư - Carolee nói lạnh nhạt.
— Ý bà là Bob ư? Bà có thể chờ vài phút không? tôi búng tay. Trong lúc này hắn đang khai báo và chúng tôi muốn làm cho xong vụ này.
Carolee cười kinh ngạc nhìn tôi.
Bà ta gỡ sợi tóc ra khỏi ngực chiếc áo lụa cổ lọ, rồi đặt đôi bàn tay được làm móng cẩn thận lên đùi. Tôi chỉ biết trố mắt nhìn.
Carolee đã từng là một người bạn. Chúng tôi đã kể cho nhau nghe những điều thầm kín nhất. Tôi đã nói bà ta hãy gọi cho tôi bất cứ khi nào cần. Tôi thần tượng con gái bà ta.
Ngay cả lúc này, bà ta vẫn trang trọng, lưu loát, rõ ràng là tỉnh táo.
— Có lẽ bà sẽ muốn có một luật sư khác chăng - tôi nói.
— Không sao đâu - bà ta nói. - Chẳng quan trọng đâu.
— Vậy được. Thế sao bà không kể cho tôi nghe đi.
Tôi bật máy ghi âm, nói tên mình, ngày tháng, số phù hiệu và tên vụ việc. Rồi tôi tua lại băng để đảm bảo máy ghi âm hoạt động tốt. Khi đã hài lòng, tôi ngả người ra sau cái ghế xoay của cảnh sát trưởng.
— Được rồi, Carolee. Bà nói đi - tôi nói.
Người phụ nữ xinh đẹp trong bộ quần áo đắt tiền mất một lúc để sắp xếp lại suy nghĩ rồi mới nói vào máy ghi âm.
— Lindsay - bà ta nói trầm ngâm, - cô phải hiểu rằng chúng đáng bị như thế. Nhà Whittaker làm phim khiêu dâm trẻ em. Nhà Daltry thực tế bỏ đói hai đứa trẻ sinh đôi. Họ đi theo một giáo phái lạ lùng nào đó đã nói với họ rằng con cái họ không được phép ăn thức ăn tử tế.
— Thế bà không nghĩ là phải báo cho Tổ chức Vì trẻ em sao?
— Tôi đã đi báo rồi. Nhưng Jake và Alice rất thông minh. Họ chất đầy tủ đồ ăn nhưng không bao giờ cho bọn trẻ ăn.
— Vậy còn Bác sỹ O'Malley? ông ta và vợ thì sao?
— Bác sỹ bán con đẻ của mình trên mạng, có máy quay phim trong phòng cô bé. Mụ Lorelei ngu si biết điều đó. Caitlin biết. Tôi chỉ hi vọng là ông bà cô bé sẽ giúp cô bé. Tôi ước gì chính mình được làm điều đó.
Bà ta càng nói, tôi càng hiểu mức độ tự mãn của bà ta. Carolee và đồng bọn của bà ta tự đặt ra sứ mệnh phải dọn sạch việc lạm dụng trẻ em ở Vịnh Nửa Vầng Trăng - như thể chúng là hệ thống pháp luật vậy: quan toà, bồi thẩm đoàn và những người thi hành. Và theo cái cách mà bà ta mô tả, nó gần như hợp lý.
Nếu không biết những việc bà ta đã làm.
— Carolee. Bà đã giết 8 người.
Chúng tôi bị ngắt quãng bởi tiếng gõ cửa. Thám tử hé mở, tôi nhìn thấy cảnh sát trưởng ở bên ngoài. Mặt ông ta xám xịt vì mệt mỏi. Tôi bước ra ngoài hành lang.
— Bệnh viện vừa gọi - ông ta nói với tôi. - Hinton đã kết liễu thêm một mạng sống nữa.
Tôi bước lại vào phòng cảnh sát trưởng. Ngồi xuống cái ghế quay.
— 9 người, Carolee. Ed Farley vừa chết.
— Ơn Chúa - Carolee nói. - Nếu các người mở cửa kho đằng sau nhà Farley, các người sẽ trao cho tôi huân chương. Nhà Farley buôn những em bé gái Mêhicô. Đến làm gái mại dâm khắp đất nước. Hãy gọi cho FBI, Lindsay. Vụ này lớn đấy.
Phong thái của Carolee vẫn bình thản trong khi tôi thất kinh khi nghe những điều này. Bà ta dướn người ra trước đầy bí mật. Sự sốt sắng của bà hoàn toàn làm tôi choáng váng.
Từ lúc gặp cô tôi đã muốn nói với cô điều này - bà ta nói. - Và điều này chỉ có ý nghĩa duy nhất với cô thôi. John Doe của cô, cái thằng chó đó, nó có tên là Brian Miller. Và tôi chính là người đã giết nó.
Tôi khó lòng mà tiêu hoá nổi những gì Carolee vừa nói.
Bà ta đã giết John Doe của tôi.
Cái chết của thằng bé nằm trong tâm trí tôi cả mười năm nay. Carolee là bạn của chị tôi. Giờ tôi cố hiểu cái thực tế là kẻ giết John Doe và tôi đã từng đi trên hai con đường sát nhau, hai con đường cuối cùng đã dẫn vào căn phòng này.
— Thường những người bị kết tội được phép hút một điếu thuốc, đúng không?
— Tất nhiên - tôi nói. - bà muốn hút bao nhiêu cũng được.
Tôi với tay lấy tút thuốc Marlboro trên tủ hồ sơ. Tôi mở túi thuốc và đặt bao thuốc và một bao diêm cạnh khuỷu tay Carolee, cố tỏ ra thản nhiên.
Tôi muốn biết đến chết đi được về cái chết mà tôi đã mang theo trong mình từng ấy năm.
— Cảm ơn - Carolee, cô giáo, người mẹ và vị cứu tinh của những đứa trẻ bị đàn áp nói.
Bà ta bóc lớp ni lông và đường viền vàng trên bao thuốc, rút ra một điếu. Diêm loé lên, mùi lưu huỳnh xộc vào không khí.
— Keith đến trường tôi khi nó mới có 12 tuổi. Cùng độ tuổi với con trai tôi, Bob - bà ta nói. - Hai cậu bé thật xinh xắn. Đầy hứa hẹn.
Tôi chăm chú nghe Carolee mô tả vóc dáng của Brian Miller, một cậu bé lớn tuổi hơn, một cậu bé trốn nhà đã tạo được lòng tin của bà ta và cuối cùng trở thành lớp trưởng.
— Brian liên tục hiếp bọn trẻ, cả Bob và Keith, hắn tiêm nhiễm tâm trí bọn trẻ. Hắn có một con dao Đặc công. Hắn nói sẽ biến bọn trẻ thành con gái nếu chúng nói cho bất kỳ ai biết những gì đã xảy ra.
Nước dâng tràn đôi mắt Carolee. Bà ta xua khói như thể khói làm bà ta chảy nước mắt. Bà ta run rẩy nâng tách càfê.
Tiếng động duy nhất trong phòng phát ra từ chiếc máy ghi âm khi cuộn băng rì rì chạy.
Carolee thì thào tiếp tục. Tôi cúi người về phía bà ta để không bỏ lỡ một lời nào.
— Khi Brian đã thôi không hành hạ bọn trẻ, hắn biết mất, mang theo sự trong trắng, phẩm giá và lòng tự trọng của chúng.
— Tại sao bà không gọi cho cảnh sát?
— Tôi có báo cảnh sát, nhưng đến lúc Bobby kể cho tôi nghe những gì xảy ra, đã quá muộn. Và cảnh sát không quan tâm mấy đến cái trường chứa trẻ em trốn nhà của tôi. Phải mất hàng năm tôi mới lại được nhìn thấy Keith cười. Carolee tiếp tục. - Bob còn bị tổn thương hơn. Khi nó cứa cổ tay, tôi phải làm gì đó.
Carolee nghịch cái đồng hồ đeo tay, một cử chỉ thật tao nhã, thật nữ tính, nhưng cơn hận hằn trên nét mặt bà ta, nỗi giận dữ giờ vẫn sống động như cả chục năm trước.
— Bà nói tiếp đi - tôi nói. Tôi đang nghe đây, Carolee.
— Tôi tìm thấy Brian trọ trong một khách sạn ở Tenderloin - bà ta nói. - Nó làm điếm đực ở đó. Tôi đưa nó đi ăn ở một nhà hàng sang trọng, chuốc cho nó thật nhiều rượu vang. Tôi nói với nó tôi đã từng rất yêu quý nó, và nó đã mắc bẫy. Nó tin rằng tôi vẫn còn yêu mến nó.
— Tôi nhẹ nhàng yêu cầu nó giải thích. Theo cách nói của nó, chuyện xảy ra giữa nó và bọn trẻ là tình yêu lãng mạn. Cô tin nổi không?
Carolee cười, gạt tàn thuốc vào cái khay nhôm.
— Tôi theo nó về chỗ nó ở trọ - Carolee tiếp tục. Tôi mang cho nó một số đồ vật của nó: một cái áo phông, một cuốn sách, và vài thứ khác.
— Khi nó quay lưng lại, tôi tóm lấy nó. Tôi cắt cổ nó bằng chính con dao của nó. Nó không tài nào hiểu nổi tại sao tôi lại làm vậy. Nó muốn hét lên, nhưng tôi đã cắt thanh quản của nó. Rồi tôi đánh nó bằng thắt lưng của tôi trong lúc nó nằm đó, hấp hối. Thật là tuyệt, Lindsay ạ. Khuôn mặt cuối cùng mà Brian nhìn thấy là khuôn mặt của tôi. Giọng nói cuối cùng mà nó nghe thấy là giọng nói của tôi.
Hình ảnh của John Doe 24 về lại với tôi, giờ lại càng sống động qua lời kể của Carolee. Thậm chí nếu cậu ta có là tất cả những gì mà bà ta nói, thằng bé vẫn là nạn nhân, bị kết án và hành quyết mà không có một phiên tòa.
Sự trùng hợp tối quan trọng, cũng chính là điều tệ hại nhất, là Carolee đã viết nguệch ngoạc - "Không ai quan tâm" lên tường khách sạn. Dòng chữ đó đã lên tất cả các mặt báo. Mười năm sau, dòng chữ đó lại có trong bộ sưu tập án mạng kỳ quái của Sara Cabot. Nó và em trai đã cướp lấy dòng chữ này.
Tôi đưa cho Carolee tập giấy và một cái bút. Tay bà ta run run khi bà bắt đầu viết. Bà ta ngẩng đầu lên. - Tôi sẽ viết vào đây là tôi làm như vậy vì bọn trẻ. Chúng tôi đã làm tất cả vì chúng.
— Được, Carolee. Không sao. Đó là chuyện của bà.
— Nhưng cô không hiểu à, Lindsay? Có ai đó phải cứu bọn chúng. Tôi chính là người đó. Tôi là một người mẹ tốt.
Khói thuốc lá vòng trên đầu chúng tôi khi bà ta nhìn tôi chằm chằm.
— Tôi hiểu tại sao bà căm ghét những kẻ lạm dụng trẻ em vô tội - tôi nói. - Nhưng giết người, không. Tôi sẽ không bao giờ hiểu được điều đó. Và tôi sẽ không bao giờ hiểu làm sao bà có thể làm điều này với Allison được.
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women