That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Thiết
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Dung Nhi
Số chương: 558
Phí download: 20 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3121 / 54
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42: Ngàn Dặm Đào Sinh
hưng hắn tựa hồ đã quá coi thường thực lực của Dương Lăng.
Mặc dù vô ưu tán tạo cho Dương Lăng phiền phức không nhỏ nhưng dù sao hắn cũng là một cao thủ Địa giai, chút mê dược đó vẫn vô pháp đối với hắn có tác dụng gì quá lớn.
Lúc này hắn phân ra một phần đấu khí áp chế vô ưu tán trong người, đợi đến lúc khác sẽ bức nó ra khỏi cơ thể. Nhưng cũng vì vậy đã làm hắn chậm lại rất nhiều.
Làm thống lĩnh thủ vệ quân, Dương Lăng đã bao giờ bị người khác trêu chọc như vậy, mà đối phương bất quá chỉ là một tiểu tứ 14 15 tuổi.
Nghĩ đến đây, Dương Lăng nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh chóng đuổi theo hướng Hàn Phong đào tẩu.
Qua vài lần hô hấp Dương Lăng đã đuổi tới Hàn Phong.
Thực lực Hàn Phong vốn chỉ có Nhân giai nhị phẩm tất nhiên không phải đối thủ của Dương Lăng, cộng thêm Trầm Ngọc ở trên lưng nên tốc độ của hắn chậm rất nhiều. Tuy Dương Lăng phải phân ra một phần đấu khí áp chế mê dược làm ảnh hưởng tới tốc độ nhưng Hàn Phong đồng dạng cũng bị thụ thương không nhẹ.
Nếu không phải hắn có chút quen thuộc đối với phiến rừng này chỉ sợ đã sớm bị Dương Lăng bắt kịp.
Vì vậy, khi thấy Dương Lăng nhanh như vậy đã có thể đuổi theo, Hàn Phong cũng không cảm thấy kinh ngạc.
- A! Hắn lại tới!
Trầm Ngọc vốn đã hồi phục chút tinh thần, nhìn thấy Dương Lăng đuổi theo phía sau thì hoảng hốt kêu lên.
Hàn Phong khẽ cắn môi, hai chân tiếp tục phát lực, nương cây cối rậm rạp xung quanh nhanh chóng chạy trốn.
Đồng thời, thanh kiếm trong tay cũng nhanh chóng phóng xuất kiếm khí đánh lên thân cây hai bên.
Hai tiếng ầm ầm vang lên, hai cái cây bị Hàn Phong chém đứt đôi ngã xuống.
Dương Lăng không quen thuộc với phiến rừng này nên đang thầm nguyền rủa tên tiểu tử giảo hoạt phía trước chuyên môn lựa những chổ nhỏ hẹp mà chạy khiến hắn đuổi theo dính đầy cành lá, trông rất chật vật.
Mà lúc này tên tiểu tử đó còn chém đứt hai cây đại thụ ngăn trở hắn truy kích khiến hắn càng tức giận hơn.
Dương Lăng phẫn nộ quát lên một tiếng, song quyền xuất ra, nháy mắt đã đánh hai cây đại thụ phía trước tan tành.
Trong lúc nhất thời bụi bặm trong rừng tung bay mù mịt, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng nhanh chóng đi qua đám bụi này. Nhưng khi hắn vừa ra khỏi đám bụi đang định tiếp tục đuổi theo thì phát hiện trước mặt lại là hai đoạn đại thụ, hắn đành bất đắc dĩ huy quyền đánh nát hai đoạn cây này.
Liên tiếp vài lần như vậy, lửa giận của Dương Lăng đã lên đến đỉnh điểm.
Ầm!
Lại đánh nát một đoạn cây đại thụ trước mặt, Dương Lăng phát hiện đã mất tung tích của Hàn Phong. Dương Lăng không thể áp chế được lửa giận trong lòng, ngửa mặt lên trời hét lớn:
- Tiểu tử vô liêm sĩ, ta nhất định sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
Hàn Phong đang nhanh chóng chạy đi ở xa xa nghe thấy tiếng rống giận của Dương Lăng, khoé miệng khẽ nhếch lên nhưng động tác dưới chân cũng không đinh chỉ mà trái lại còn nhanh hơn muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Một được chạy không biết đã bao xa, Hàn Phong rốt cuộc cũng thấy được lối ra khỏi phiến rừng này. Lúc này Dương Lăng đã bị hắn bỏ xa, không phát hiện tung tích.
Nhưng hắn vẫn như cũ không dám buông lỏng, dù sao thực lực của đối phương hơn xa hắn.
Trầm Ngọc nằm trên lưng Hàn Phong, trải qua một hồi chạy trối chết, lúc này sắc mặt tái nhợt nhưng tim lại đập rất nhanh.
Những chuyện vừa phát sinh cứ như một giác mơ, vốn tưởng bản thân hôm nay sẽ chết, ước mơ của nàng sẽ mãi mãi không thể thực hiện được, nhưng không ngờ kì tích lại xuất hiện.
Mà tất cả những điều này đều nhờ có thiếu niên trước mắt này. Đến tột cùng hắn là ai?Sao lại mạo hiểm tới cứu nàng? Trầm Ngọc trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng nàng biết hiện tại không phải lúc hỏi nên nàng đành lặng lẽ dựa vào lưng hắn, cảm thụ sự ấm áp từ cơ thể hắn…
Đối với những suy nghĩ của Trầm Ngọc, lúc này Hàn Phong cũng không có thời gian để ý. Hắn nhanh chóng chạy trên sơn đạo, chỉ cần qua khỏi ngọn núi phía trước là bọn họ có thể tương đối an toàn rồi. Về phần cái trấn nhỏ phía trước ngàn vạn lần không thể đi vào, nơi này có rất nhiểu thủ vệ quân, nếu hắn đi vào không phải là tự chui đầu vào lưới sao!
Hàn Phong một đường chạy tới không dám dừng lại chút nào. Hắn không cho rằng Dương Lăng bị hắn khiến cho chật vật như vậy mà dễ dàng buông tha cho hắn.
Qua khỏi sơn đạo, Hàn Phong liềng cõng Trầm Ngọc trốn vào trong núi.
Ở trong núi chạy tiếp một ngày một đêm, bây giờ Hàn Phong đã thở không ra hơi, nếu không có Tiên Thiên đấu khí chỗng đỡ thì đấu khí trong cơ thể hắn đã sớm tiêu hao không còn.
Trầm Ngọc nằm trên lưng Hàn Phong thấy hắn cõng nàng chạy lâu như vậy, trong lòng cảm động, ôn như nói:
- Hay là người thả ta xuống để ta tự mình đi! Như vậy ngươi cũng có thể khôi phục được một chút!
Hàn Phong nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Ta còn có thể cố gắng một lúc nữa, Dương Lăng sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta đâu. Nhanh chóng rời khỏi chỗ này rồi hãy nói.
Trầm Ngọc biết Hàn Phong nói có lý nên cũng không phản đối, tuỳ ý để Hàn Phong cõng nàng tiếp tục chạy đi.
Qua một hồi lâu, hai người đã đi qua ngọn núi, mà thân ảnh của Dương Lăng cũng không thấy đâu. Nhưng Hàn Phong kiếp trước đã bồi dưỡng tính cẩn thận rất cao nên hắn cũng không dám đại ý, lại tiếp tục chạy cho đến khi trời gần tối khi cảm giác đấu khí trong cơ thể sắp không chống đỡ nổi nữa mới tìm chỗ trú ẩn rồi dừng lại.
Thả Trầm Ngọc trên lưng xuống, Hàn Phong ngoài sắc mặt có chút tái nhợt do lúc trước bị Dương Lăng đả thương thì cũng không có gì bất ổn.
- Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc, chờ đấu khí của ta khôi phục chúng ta liền lập tức ly khai.
Hàn Phong nói với Trầm Ngọc.
Nói xong, hắn cũng không để ý tới Trầm Ngọc nữa mà ngối xuống móc từ trong lòng ra một viên Hoàn Dương đan nuốt vào, bắt đầu khoanh chân khôi phục đấu khí.
Thấy hành động của Hàn Phong, Trầm Ngọc cũng không dám quấy rối. Nàng ngồi đối diện hắn, lẳng lặng nhìn gương mặt cương nghị của hắn. Hôm nay tuy rằng rất mạo hiểm nhưng nàng luôn được Hàn Phong cõng sau lưng, không phải làm gì, thêm vào lúc đầu Hàn Phong đưa cho nàng một viên Hoàn Dương đan nên lúc này thể lực của nàng đã khôi phục được hơn một nửa. Nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một nô bộc không biết gì về đấu khí nên căn bản không có khả năng tự bảo vệ được.
Trầm Ngọc yên lặng ngồi một chỗ, không dám gây ra tiếng động vào, sợ ảnh hưởng đến Hàn Phong.
Lúc này sắc trời đã tối, xung quanh hai người là một mảnh đen kiẹt, nương theo ánh trăng miễn cưỡng có thể thấy được cảnh vật xung quanh.
Nhưng Hàn Phong có Tiên Thiên đấu khí nên khả năng nhìn vào ban đêm được đề cao rất nhiều, cảnh vật xung quanh hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng.
Đây cũng là lý do vừa rồi hắn dám dừng lại.
Bởi vì hắn biết, Dương Lăng chỉ là một Địa giai cao thủ, không có Tiên Thiên đấu khí. Tuy rằng đấu khí đạt tới Địa giai, thị lực và thính giác đều đề cao rất lớn nhưng so với Tiên Thiên đấu khí vẫn kém rất xa. Cho nên nếu Dương Lăng muốn tìm được hắn trong sơn lâm này vào ban đêm cũng không hề dễ dàng.
Một lát sau, Hàn Phong đã đứng dậy, đấu khí của hắn cũng đã khôi phục được một chút.
Hắn cũng không dám dừng lại lâu, sợ Dương Lăng sẽ đuổi kịp.
- Tốt rồi, chúng ta đi mau, đừng để người kia đuổi theo, đến lúc đó có muốn chạy cũng khó thoát.
Hàn Phong nói xong liền ra hiệu cho Trầm Ngọc leo lên lưng hắn.
Thấy động tác của Hàn Phong, Trầm Ngọc cũng không dọ dự, bây giờ quan trọng nhất là bảo mệnh cho nên động tác của nàng rất lưu loát nằm trên lưng Hàn Phong. Hàn Phong hít mạnh một hơi, vận chuyển đấu khí, tiếp tục cấp tốc chạy đi.
Ngạo Thị Thiên Địa Ngạo Thị Thiên Địa - Cao Thiết