Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 43
L
ola vừa giúp một khách hàng xong thì cô thấy một người đẹp như mộng bước vào cửa hàng.
Được rồi, không thực sự đẹp như mộng. Là Doug.
Thực sự là anh. Bằng xương bằng thịt. Thật không tin nổi.
Hơn thế là, cô không hề nhận ra mình đã gọi to tên anh, nhưng hẳn là cô phải làm thế thì Cheryl đứng cạnh cô mới nhìn theo hướng cô nhìn rồi hỏi: “Đó là Doug?” Nghe giọng chị ấy có vẻ bị ấn tượng mạnh. Chị ấy nên thế.
Lola gật đầu.
“Bộ vest đẹp quá.” Cheryl là một người ăn mặc sành sỏi, luôn chú ý tới quần áo của người khác. Cô khen: “Vừa như đo ni đóng giày ấy.”
Miệng Lola có bao nhiêu nước miếng cũng trào ra hết rồi. Nếu anh đến hiệu sách của cô để mua sách, đó cũng là dấu hiệu tốt, phải không? Chọn đúng cửa hàng này trong chuỗi cửa hàng của Kingsley’s thì chắc hẳn anh cũng thích cô. Chúa ơi, trông anh thật “ngon” trong bộ vest đen, mảnh khảnh, tuyệt vời và…
“Chào anh!” Lola the thé chào khi Doug bước tới bàn cô đứng vẻ vội vã. “A, quả là một ngạc nhiên thú vị! Em có thể___”
“Sally đang cố liên lạc với cô. Điện thoại của cô tắt máy còn đường dây điện thoại ở đây thì gặp trục trặc gì đó.”
Lola biết điều đó, trong lúc họ nói chuyện thì hai anh thợ sửa điện thoại đang làm việc trong văn phòng quản lý. “Nó đang được sửa. Có chuyện gì với chị Sally à?”
“Không có gì. Chị ấy nói cô phải bật TV lên. Ngay bây giờ.” Doug có chút hụt hơn. “Hai mươi phút trước chị ấy gọi đến chỗ tôi làm. Ở đây cô có TV chứ?”
“TV? Đây là hiệu sách! Chị Sally có nói đó là gì không?”
“Không, chỉ bảo là cô phải xem thôi. Nghe thì có vẻ quan trọng lắm. Nên là thế,” Doug nói tiếp. “Vì tôi đã phải bỏ một cuộc họp để đến nói với cô điều này.”
Tim Lola đập loạn xa và miệng thì khô khốc, cô thì thào: “Có chuyện gì xấu sao?”
Cheryl chen vào: “Cậu ấy đã nói là cậu ấy không biết rồi còn gì. Em đi đi,” cô nhanh nhảu nói, đẩy Lola ra khỏi bàn. “Chỉ có một cách để biết thôi.”
Ti vi, Ti vi…
Đứng ở vỉa hè, Lola chỉ về phía bên kia đường Regent: “Dover and May, tầng bốn.”
Doug nói: “Tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm một quán bar có TV chứ.”
“Chỗ này gần hơn.” Dover and May là một trong những cửa hiệu yêu thích của Lola, nơi có cả tá TV, hàng nối hàng, thực ra là hàng trăm cái ấy chứ. “Nhanh nào, cái xe buýt qua rồi kìa, ối…”
Bị Doug kéo lại trong tích tắc, Lola đâm sầm vào ngực anh. Người tài xế lắc đầu hằn học.
“Đợi cái xe buýt và cái taxi qua đã,” Doug lạnh lùng nói. “Được, giờ qua đường thôi.”
Bước qua ngưỡng cửa của Dover and May, họ chạy vội qua quầy nước hoa, núi đồ trang điểm, và cả những cô bán hàng chỉ chực tiến đến gần rồi xịt nước hoa lên bất cứ người nào không đủ nhanh để né. Họ cùng nhau chạy đến cầu thang cuốn. Lên tầng hai, họ lách qua những người bán hàng dân dụng lằng nhằng. Cầu thang cuốn tiếp theo dẫn tới gian hàng bán quần áo và giày dép của phụ nữ – Lola ngắm thấy một đôi giày gót đen lấp lánh – rồi lại cầu thang cuốn, lại chạy qua gian hàng thời trang nam, suýt húc đổ con ma nơ canh mặc áo len sọc..Chúa ơi, như đang tập để đi thi chạy marathon ấy…
“Lẽ ra chúng ta phải đi thang máy mới đúng,” Lola thở hắt ra.
“Không sao đâu, đến nơi rồi.”
Cô muộn màng nhận ra một điều. “Anh vẫn ở đây à? Anh không quay về họp sao?”
Họ đã tới tầng bốn. Bước khỏi thang cuốn, Doug khéo léo dắt cô qua gian hàng điện tử, vượt qua chỗ bán đầu đĩa, ấm nước và đủ loại laptop. “Cô đùa à? Sau tất cả những chuyện này thì tôi cũng muốn biết đây là chuyện gì.”
Tất cả những chiếc TV độ nét cao siêu đắt đang chiếu một cuộn phim về đời sống hoang dã. Bên gian hàng bán những mẫu rẻ hơn đang bật Kênh 4 với hình ảnh những chú ngựa đang chạy hết tốc lực về vạch đích.
Một người bán hàng từ đâu xuất hiện vì ông ta nhìn thấy hai người khách có vẻ rất muốn mua hàng.
“Chào ông bà. Tôi có thể giúp gì cho ông bà không?”
“Ôi cảm ơn ông! Tất nhiên là được!” Lola nắm chặt tay ông ta đầy hi vọng. “Chúng tôi muốn đổi kênh khác.”
Hình đồng tiền nhấp nháy trong mắt người đàn ông kia biến mất nhưng ông vẫn làm mặt bình thản. “Điều khiển TV. Chắc chắn là được, thưa bà, điều khiển ở đằng kia, bà có muốn theo tôi___”
“Không, không, tôi chỉ muốn ông chuyển kênh này thôi.” Lola trỏ tay vào màn hình đầy ngựa, kích động nói: “Làm ơn!”
Người bán hàng nhíu mày. “Ưm…bà thích loại TV nào?”
“Không,” Doug xen vào. “Không phải hôm nay nhưng bạn tôi đang rất cần xem một thứ ở một kênh khác và chúng tôi sẽ rất biết ơn nếu ông có thể__”
“Làm ơn, làm ơn, làm ơn.” Lola cao giọng, nhảy tưng tưng lên. “Tôi xin ông! Tôi mà bỏ lỡ cái đó thì tôi chết mất!”
“Được rồi, bình tĩnh nào.” Không còn ra giọng quá lịch sự nữa vì biết sẽ không bán được gì, ông ta biến mất sau quầy – nơi có cả đống điều khiển TV. Liếc nhìn Lola trước khi quay sang Doug, người đàn ông nói khẽ: “Tôi đã xem một bộ phim có tình huống tương tự thế này. Rain Man ấy.”
Kênh bắt đầu chuyển. Lola nín thở. Rồi cô nhìn thấy người đó, trên tất cả các màn hình, trên cả trăm hình khác nữa. “Dừng lại,” cô kêu lên trước khi người bán hàng kịp nhấn phím chuyển. “Đây rồi.”
Giống như kiểu đối xử mà gia đình lạ mặt nọ dành cho Dustin Hoffman trong Rain Man khi anh ta gõ cửa nhà họ, người bán hàng nhìn Lola đầy cảnh giác rồi nói: “Tôi sẽ để cô tự nhiên xem. Nhưng nhớ là đừng…động vào bất cứ thứ gì, được chứ?”
Lola không nghe thấy anh ta nói gì nữa. Cô nhìn chăm chăm vào màn hình đang chiếu một đoạn trong chương trình nổi tiếng chuyên về làm đẹp cho mọi người. Người phụ nữ dẫn chương trình vui vẻ đưa tay chỉ về bức ảnh to cỡ người thật rồi nói: “…đây là ngoại hình của ông ấy lúc mới đến studio vào sáng nay…”
Lola nhận ra rằng mình đang run rẩy. Doug đứng cạnh cô hỏi đầy ngờ vực: “Đó là bố cô sao?”
Cô lắc đầu.
“Không phải? Vậy đó là ai?”
“Suỵt.”
“…còn đây là Blythe..” Lola rú lên khi ảnh mẹ cô hiện lên trên màn hình, trông vô cùng nhếch nhác, lôi thôi trong…ối trời…cái áo gile hồng lấp lánh yêu thích của bà trùm ngoài cái áo chui đầu hoa lá cành màu xanh ngọc cùng cái quần nhung sọc ca rô rách te tua.
“Chúa ơi, mẹ cô kìa.” Doug lắc đầu bối rối.
“Đó là hình ảnh của họ vài giờ trước,” người dẫn chương trình kêu lên đầy hào hứng. “Giờ hãy xem trông họ thế nào nhé!”
“Tôi vẫn còn nhớ cái quần nhung sọc ca rô đó.” Doug chỉ vào màn hình vẻ hoài nghi.
Màn sân khấu mờ ảo hé mở, Blythe và Malcom bước ra.