Số lần đọc/download: 2947 / 73
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:41 +0700
Chương 43
T
rước khi cô bắn chính mình, tại sao cô không thử nghĩ cho chính mình?
Trong lúc cô lái chiếc bán tải cũ rích trở lại con đường hun hút gió tới nhà Alvin Strehlke, cô cố gắng làm điều đó. Cô bắt đầu nghĩ rằng Tom, thậm chí cả khi anh chàng không có mặt trên xe cùng cô, còn là một thám tử tài năng hơn nhiều so với Doreen Marquis trong ngày xuất thần nhất của bà ta.
"Tôi sẽ ngắn gọn thôi," Tom nói. "Nếu cô không nghĩ rằng Al Strehlke là một phần trong chuyện này - và ý tôi là một phần rất quan trọng - thì cô điên mất rồi."
"Tất nhiên là tôi đang điên," cô trả lời. "Nếu không tại sao tôi lại đang cố thuyết phục bản thân rằng không phải tôi đã bắn nhầm người khi tôi biết rõ đúng là thế?"
"Đó là cảm giác tội lỗi đang nói, chứ không phải lý trí," Tom đáp lại. Nghe anh chàng có vẻ tự mãn đến phát điên lên được. "Anh ta không phải là một con cừu nhỏ vô tội, thậm chí còn không phải là một con cừu nửa trắng nửa đen. Tỉnh dậy đi, Tessa Jean. Bọn chúng không chỉ là hai anh em, chúng còn là cộng sự."
"Cộng sự làm ăn."
"Những người anh em ruột không bao giờ chỉ đơn thuần là cộng sự làm ăn. Mối quan hệ luôn phức tạp hơn thế nhiều. Nhất là khi cô có bà mẹ là một phụ nữ như Ramona."
Tess rẽ lên con đường trải nhựa phẳng phiu dẫn tới nhà Al Strehlke. Cô cho rằng rất có thể Tom đúng về chuyện đó. Cô biết một điều: Doreen và đám bạn trong Hội đan lát của bà ta chưa bao giờ gặp phải một người đàn bà như Ramona Norville.
Cọc đèn bật sáng. Con chó cũng bắt đầu lên tiếng: oẳng-oẳng, oẳng oẳng oẳng. Tess đợi cho tới khi ánh sáng tắt phụt và con chó đã im lặng trở lại.
"Tôi sẽ không bao giờ có thể biết chắc được, Tom."
"Cô sẽ không thể biết trừ khi thử tìm kiếm."
"Cho dù anh ta có biết đi chăng nữa, anh ta cũng không phải là kẻ đã cưỡng hiếp tôi."
Tom im lặng trong giây lát. Cô nghĩ anh chàng đã bỏ cuộc. Nhưng rồi anh chàng lại lên tiếng, "Khi một người làm một điều xấu xa và một người khác biết song không ngăn chặn nó, thì cả hai đều có tội như nhau."
"Trong mắt pháp luật ư?"
"Và cả trong mắt tôi nữa. Cứ cho rằng chỉ mình Lester là kẻ săn lùng các nạn nhân, cưỡng bức họ, rồi giết họ. Tôi không cho là vậy, song chúng ta hãy cứ giả thuyết là thế. Nếu người anh biết và không nói gì, điều đó cũng khiến anh ta đáng bị giết. Thực ra, tôi muốn nói rằng vài viên đạn là quá tử tế với anh ta. Bị một cái que nhọn nóng đỏ xiên qua người sẽ gần với công lý hơn."
Tess uể oải lắc đầu và đưa tay đặt lên khẩu súng nằm trên ghế. Còn lại một viên đạn. Nếu cô phải dùng nó với con chó (và việc đó thực sự lại là thêm một vụ án mạng giữa những người bạn nữa), cô sẽ phải tìm một khẩu súng khác, trừ khi cô muốn thử treo cổ mình lên hay bằng một cách nào khác. Nhưng những gã như Strehlke thường kiểu gì cũng có súng. Đó là phần tuyệt vời, như Ramona hẳn sẽ nói.
"Nếu anh ta biết, phải. Nhưng vẫn còn một chữ nếu về khả năng ông anh này không đáng bị một viên đạn vào đầu. Bà mẹ, phải rồi - về bà ta, đôi hoa tai là tất cả bằng chứng tôi cần. Nhưng ở đây không có bằng chứng nào hết."
"Thật ư?" Giọng Tom khẽ đến mức Tess hầu như không nghe rõ. "Thử kiểm tra xem."