Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hưng ♦©★□ ở đây sao?”, Noda bối rối nhìn quanh. “Là mơ nên cũng không sao lắm nhưng Inui và Osanai vẫn đang ☆•©■, biết đâu chúng lại vào đây phá quấy. Bây giờ là ban ngày nhưng chúng vẫn có thể ☆•©■ chúng ta bằng thiết bị PT mà.”
“Để tôi đứng trông cho”, Konakawa Toshimi quả quyết. Nếu thoáng thấy bóng hai kẻ đó, tôi sẽ dọa cho chúng hoảng sợ.
Xin lỗi ông nhé. Noda cảm thấy tội lỗi vô ngần vì hơn ai hết, ông hiểu rõ Konakawa yêu Paprika sâu đậm đến thế nào. Đến chính bản thân Paprika cũng cùng chung cảm nhận. Xin lỗi vì phải làm chuyện đó ngay trước mặt anh thế này.
Cô nói gì thế. Không sao đâu. Trong mơ chúng ta hợp thành một thể thống nhất, mơ cùng một giấc, chia sẻ tất cả cảm xúc, suy nghĩ, giác quan. Chắc chắn bản thân tôi cũng cảm nhận được •©■ giữa hai người.
Họ không còn ở sảnh khách sạn nữa, khung cảnh đã chuyển sang một căn phòng lát chiếu tatami, hoàn toàn không có vật dụng gì. Đây là phòng học may vá của trường tôi đấy. Có một hôm, khi tan trường tôi bị một tên học sinh bất hảo tên •©■ tấn công ngay tại đây. Nơi này rất hay xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Konakawa mở cửa và bước ra ngoài hành lang. Ông đứng canh ngoài cửa phòng học may vá, nơi bên trong đang bí mật diễn ra một hoạt động chẳng hề phù hợp với học sinh cấp ba sau giờ học. Paprika nằm xuống chiếu tatami, ôm chầm lấy Noda. Hơi nóng hầm hập còn lưu lại trên chiếu biểu trưng cho những khát khao thời thanh xuân bị kìm nén trong cô. Tán lá rậm rạp che khuất khung cửa sổ. Thế nên nhìn tôi mới lôi thôi lếch thếch thế này đây, Paprika thầm nghĩ. Đúng rồi, phải tự làm bản thân thấy hổ thẹn hết mức có thể. Hai người trần truồng, bước vào màn dạo đầu. Paprika cố tình rên lên như đang hứng tình. Cảm thấy ê chề trước cả Noda và Konakawa.
Đây không phải con người thực của tôi.
Tôi hiểu mà. Phải chăng vì tôi biết rõ điều đó nên xúc cảm mới dâng trào như thế.
Thực ra tôi không rẻ mạt như thế này đâu, tôi chỉ muốn kích thích anh Noda mà thôi.
Tôi biết, tôi đang hứng lắm rồi đây. Đi vào thật thẳng, thật nhanh. Sự kích thích ngày một dâng cao. Ôi, Paprika, Paprika ơi. Tôi không thể, không thể kìm lại được nữa rồi. Noda rên lên sung sướng và xuất tinh.
Cả ba người tỉnh dậy cùng lúc, Konakawa chậm hơn một chút. Hình như Atsuko đã hét lên trong lúc ngủ. Ube và Morita nhìn cô ngồi bật dậy trên giường, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt. Họ đã gỡ DC Mini từ trên đầu Noda và Konakawa xuống từ lâu.
“Ôi”, Atsuko đỏ mặt, lo lắng giấc mơ ban nãy đã hiển thị hết lên màn hình.
“May quá”, Ube hào hứng. “Cả ba người cùng dậy một lúc.”
Morita cũng mừng ra mặt khi thấy cả ba người an toàn cùng nhau trở về thế giới thực.
“Mọi người đã làm thế nào thế?”
Ube và Morita đều không hiểu nội dung giấc mơ, vì điểm nhìn của Noda, Atsuko và Konakawa đã lẫn lộn với nhau, giấc mơ trở nên không rõ ràng. Atsuko thở phào nhẹ nhõm. Noda cố hết sức giữ thể diện trước hai viên cảnh sát, thoạt nhìn qua không ai có thể nhận ra ông vừa tỉnh giấc nhờ mộng tinh. Konakawa, trái lại, mới là người đỏ mặt, không thể nhìn thẳng vào mắt cấp dưới.
“Thôi thì, cứ cho đó là một phương pháp chỉ áp dụng được cho trường hợp khẩn cấp”, Noda cười xòa. Một phương pháp vô lý, một phương pháp chỉ có thể thực hiện được trong mơ. “Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào, các anh đừng nên hỏi thì hơn.”
“Thực ra ban nãy lúc ba người đang ngủ, Viện Nghiên cứu đã gọi qua đây vài lần”, Morita bồn chồn lo lắng. “Có vẻ như bố mẹ anh Himuro đã đến Viện để tìm hiểu chuyện mất tích của con trai mình. Gia đình cô Kakimoto cũng vừa lên Tokyo để kiểm tra tình hình cô ấy thế nào. Osanai phụ trách Kakimoto nên phải tiếp gia đình bên đó, nhưng người ta lại nói bố mẹ anh Himuro phải tìm hiểu thông tin từ anh Tokita. Mẹ của anh Himuro gọi hai lần rồi. Làm sao đây?”
“Được rồi, lát sẽ bàn chuyện đó sau”, Konakawa điềm tĩnh nói. “Trước tiên phải cho cô Chiba đây ăn gì đã.”
Cả Noda và Konakawa đều cảm nhận được cơn đói kinh hoàng tung hoành trong bụng Paprika khi ba người còn mắc kẹt trong mơ.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ