Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Jo Nesbo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42: Ramona
arry tìm thấy Vigdis Albu dưới bãi biển. Cô ta đang ngồi trên chính tảng đá nhẵn nhụi anh từng ngồi ôm gối ngủ gật trong lúc nhìn ra vịnh. Trong làn sương buổi sớm, mặt trời trông như một dấu vết nhợt nhạt của chính nó vậy. Con Gregor chạy thẳng tới chỗ Harry, đuôi ngoáy tít. Thủy triều đã rút và biển tỏa ra mùi tảo và dầu. Harry ngồi xuống một tảng đá nhỏ sau lưng cô ta và rút một điếu thuốc ra.
“Có phải anh đã tìm ra anh ta không?” cô ta hỏi, không quay đầu lại. Harry tự hỏi cô ta đã đợi anh bao lâu.
“Nhiều người đã tìm ra Arne Albu,” anh ta đáp. “Tôi là một trong số đó.”
Cô ta gạt nhẹ một lọn tóc đang bay trước mặt theo chiều gió. “Tôi cũng vậy. Nhưng đó là cách đây lâu lắm rồi. Có lẽ anh không tin, nhưng tôi đã từng yêu anh ta.”
Harry bấm cái bật lửa lên. “Tại sao tôi lại không nên tin cô?”
“Anh tin gì thì tùy. Không phải ai cũng biết yêu. Có lẽ chúng ta - và họ nữa - tin có tình yêu, nhưng thực tế là vậy. Họ học cách bước đi, các câu thoại, cách đi đứng, thế thôi. Một số người giỏi đến mức họ có thể lừa được chúng ta khá lâu. Điều khiến tôi ngạc nhiên không phải là họ đã thành công, mà là vì họ có thể tốn công làm vậy. Tại sao bỏ chừng ấy công sức ra chỉ để được đáp lại một tình cảm mà mình còn chẳng hiểu? Anh có hiểu không, anh cảnh sát?”
Harry không nói gì.
“Có lẽ chỉ là họ sợ,” cô ta nói, quay về phía anh. “Sợ nhìn thấy mình trong gương và phát hiện ra mình què quặt.”
“Cô đang nói về ai vậy, bà Albu?”
Cô ta lại quay ra biển. “Ai biết? Anna Bethsen? Hay Arne? Hoặc tôi? Hay con người mà tôi đã trở thành.”
Con Gregor liếm tay Harry.
“Tôi biết Anna Bethsen bị giết thế nào,” Harry nói. Anh nhìn chằm chằm vào lưng cô ta, nhưng không thấy rõ phản ứng nào. Điếu thuốc bắt lửa sau lần cố gắng thứ hai. “Chiều hôm qua tôi đã có kết quả của Phòng Giám định Pháp y phân tích bốn cái ly trong bồn rửa nhà Anna Bethsen. Dấu vân tay trên đó là của tôi. Hình như tôi đã uống Coca. Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện uống Coca với rượu vang. Có một cái ly không được dùng tới. Nhưng điều thú vị là người ta tìm thấy dấu vết của morphin hydroclorid trong cặn Coca còn sót lại. Nói đơn giản là morphin. Cô biết tác dụng của liều lớn, phải không, bà Albu?”
Cô ta nhìn kỹ mặt anh với vẻ thăm dò. Rồi chậm rãi lắc đầu.
“Không ư?” Harry hỏi. “Bất tỉnh và quên hết những chuyện từ lúc cô nuốt nó vào bụng, sau đó là cảm giác buồn nôn và váng đầu khi tỉnh dậy. Dễ bị nhầm với hậu quả do say rượu. Thuốc đó khá hiệu quả cho âm mưu cưỡng hiếp khi hẹn hò, rất giống Rohypnol. Và chúng ta đã bị cưỡng hiếp. Tất cả chúng ta. Phải không, bà Albu?”
Một con mòng biển cười ré phía trên đầu họ.
○○○
“Lại là anh à,” Astrid Monsen nói và bật ra một tiếng cười ngắn, căng thẳng, rồi để anh vào. Họ ngồi trong bếp. Chị ta lật đật đi lại pha trà và lấy miếng bánh mua ở tiệm Hansen “phòng khi có người ghé chơi” bày ra bàn. Harry lúng búng nói mấy câu vô thưởng vô phạt về đợt tuyết hôm qua và chuyện cái thế giới mà ai nấy đều tưởng sắp sập đến nơi, cùng với cái tòa tháp đôi trên ti vi nhìn chung chưa hề suy suyển. Mãi tới lúc chị ta rót trà và ngồi xuống anh mới hỏi chị ta nghĩ gì về Anna.
Chị ta há hốc miệng.
“Chị ghét cô ấy, phải không?”
Trong sự im lặng theo sau, một tiếng bíp điện tử vang bên trong căn phòng bên kia.
“Không. Tôi không ghét cô ta.” Astrid ấp chặt lấy một tách trà xanh to tướng. “Chỉ là cô ta… khác người.”
“Khác theo kiểu gì?”
“Cách sống của cô ta. Kiểu con người cô ta. Cô ta thật may mắn khi là một người… kiểu như vậy.”
“Và chị không thích thế?”
“Tôi… không biết nữa. Không, có lẽ là tôi không thích.”
“Tại sao không?”
Astrid Monsen nhìn anh. Rất lâu. Nụ cười cứ chợt hiện chợt tắt trong đôi mắt chị ta như thể một con bướm đậu rồi lại bay.
“Không như anh nghĩ đâu,” chị ta nói. “Tôi ghen với Anna. Tôi ngưỡng mộ cô ta. Có những ngày tôi còn ước giá như mình là cô ta. Cô ta trái ngược hoàn toàn với tôi. Tôi phải ngồi lì đây trong khi cô ta…”
Chị ta nhìn ra cửa sổ. “Gần như cô ta chẳng hề mặc gì mà bước vào cuộc đời, Anna là như vậy. Đàn ông đến rồi đi, cô ta biết mình không giữ được họ, nhưng cô ta vẫn yêu họ. Cô ta không biết vẽ, nhưng cô ta lại trưng bày tranh của mình để cả thế giới tự nhìn ngắm. Cô ta nói chuyện với mọi người như thể cô ta thấy có đủ lý do để tin rằng họ thích cô ta. Với tôi cũng vậy. Có những ngày tôi cảm thấy Anna đã đánh cắp con người thật của tôi, rằng hai chúng tôi không thể chung dưới một mái nhà, và tôi sẽ phải đợi đến lượt mình.” Chị ta lại bật ra tiếng cười căng thẳng khi nãy. “Nhưng rồi cô ta chết. Và tôi phát hiện ra rằng chuyện sẽ không diễn ra như vậy. Tôi không thể là cô ta. Giờ thì chẳng ai có thể. Vậy chẳng buồn hay sao?” Chị ta lại hướng cái nhìn của mình vào Harry. “Không, tôi không ghét cô ta. Tôi yêu cô ta.”
Harry cảm thấy cổ nổi gai ốc. “Chị có thể kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra vào cái tối chị thấy tôi ngoài hành lang không?”
Nụ cười lúc hiện lúc tắt như một bóng đèn huỳnh quang sắp hỏng. Như thể một người hạnh phúc thỉnh thoảng ló ra rồi lại thụt vào trong mắt chị ta. Harry linh cảm cái đập sắp vỡ.
“Anh xấu trai,” chị ta thì thào. “Nhưng xấu theo một cách rất hấp dẫn.”
Harry nhướng một bên lông mày. “Ừm. Khi đỡ tôi dậy, chị có ngửi thấy mùi rượu không?”
Trông chị ta có vẻ ngạc nhiên. Như thể lúc trước chị ta không hề nghĩ tới chuyện đó. “Không. Không hẳn. Anh… chẳng có mùi gì cả.”
“Không có mùi gì ư?”
Mặt chị ta đỏ lựng. “Không… có mùi gì đặc biệt.”
“Tôi có đánh rơi thứ gì ngoài cầu thang không?”
“Ví dụ như là gì?”
“Điện thoại di động. Chìa khóa?”
“Chìa khóa gì?”
“Chị cứ trả lời tôi đi đã.”
Chị ta lắc đầu. “Không có điện thoại di động. Và tôi đã nhét chìa khóa vào trong túi áo của anh. Tại sao anh lại hỏi tất cả những chuyện đó?”
“Vì tôi đã biết kẻ đã giết Anna. Tôi chỉ muốn kiểm tra kỹ các chi tiết trước thôi.”
Kẻ Báo Thù Kẻ Báo Thù - Jo Nesbo Kẻ Báo Thù