Số lần đọc/download: 2066 / 61
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:03 +0700
Chương Kết
M
ột người đàn bà mặc quần áo bằng ren đen quay lưng ra phía tôi. Chân ả để trần, mái tóc buông lơi trên đầu. Một cái lược giả đồi mồi rẻ tiền không đủ sức giữ nổi những lọn tóc rơi vào cổ ả. Ả đứng gần cái bàn trên đó còn ít đồ ăn thừa và nhiều chai rượu Whisky.
Ả quay phắt lại khi nghe tiếng cửa mở, nhìn tôi chằm chặp. Tôi chỉ thấy một chân và một bàn chân thằng Bat. Người đàn bà che khuất nó. Ả có đường nét rõ ràng, nhìn tôi bằng cặp mắt gầm ghè, một con mắt thì sưng, còn con kia trầy trụa nhiều vết để lại từ nhiều ngày rồi. Ả cũng có vết bầm ở cổ. Ả đang cầm trong tay một ly lớn đựng chất lỏng màu hổ phách.
- Cút đi! - Ả nói - Anh nhầm phòng rồi!
- Tao muốn nói chuyện với thằng Bat - Tôi cắn răng, nói - Tránh ra! - Nhìn thấy tôi cầm súng ả thét lên, đánh rơi cái ly.
Thằng Bat nhận ra tiếng tôi. Nó ôm lấy thân người đàn bà, siết chặt vào người. Nó mỉm cười qua lưng ả:
- Chào chú mày! - Nó nói. Bộ mặt thú vật của nó nhẫy màu mỡ lợn.
- Bỏ người đàn bà này ra - Tôi nói - Mày làm sao thế, Bat? Mày đau bụng à?
Người đàn bà chống cự một cách tuyệt vọng nhưng thằng Bat giữ ả không khó lắm. Tôi thấy những ngón tay to của nó thọc vào làn da mềm của người đàn bà phía trên hông.
- Câm đi! Con khốn! - Nó thét vào tai ả - Nếu không tao bẻ gãy lưng mày bây giờ.
Ả ngừng chống cự, quay mặt nhìn tôi bằng cặp mắt khiếp sợ. Ả nhìn chằm chặp vào khẩu súng như đứa trẻ chậm phát triển nhìn chằm chặp vào cái bóng trên tường.
Tôi tự hỏi tại sao thằng Bat lại không lấy súng. Tôi thoáng thấy một lóe sáng trong đôi mắt lợn của nó và hướng theo ánh mắt của nó: khẩu Luger đặt trên lò, ở ngoài tầm tay nó.
Tôi phá lên cười:
- Trời ơi! Mày mất cảnh giác rồi, Bat ơi! - Tôi nhảy một cái ngang căn phòng, tóm lấy khẩu súng. Đó là khẩu Luger của tôi.
Thằng Bat quay nửa vòng, vẫn ôm người đàn bà. Nó khẽ giọng chửi thề một cách ghê tởm. Nó lùi lại.
Động tác nhảy lấy súng làm tôi không theo dõi cửa được. Thằng Bat mở phắt cửa ra kéo theo người đàn bà miệng hét toáng lên. Cửa đóng đánh sầm.
Tôi cầm khẩu Luger, nhét khẩu súng kia vào túi và chạy ra cửa.
Hành lang tối om.
Ở cuối hành lang, một cái cửa mở, một cái đầu thò ra. Tôi bắn vào phía trên cửa. Cái đầu thụt vào mất, cửa đóng lại đánh sầm. Ở phía dưới nhà, có nhiều tiếng người, một người đàn ông ầm ĩ hỏi có chuyện gì. Phía trên cầu thang, một người đàn bà tóc hung kêu cứu. Tiếng thét của ả chợt tắc lại trong họng.
Nếu thằng Bat có một mình lúc đó, tôi hạ được nó rồi. Nhưng tôi không nhìn rõ và không muốn giết người đàn bà. Chửi một tiếng, tôi ra hẳn hành lang.
- Đưa súng của mày cho tao! Mike! Mau lên! - Thằng Bat chợt hét lên.
Tôi phóng về phía giọng nói. Tôi lờ mờ thấy nó đang tựa vào tường phía trên cầu thang, tay vẫn ôm người đàn bà.
- Ra khỏi chỗ đó đi, đồ hèn! - Tôi nắm lấy tay người đàn bà nói.
Ả vừa thét lên như bị bỏng vừa đá tôi.
Thằng Bat thu mình lại bé tí sau lưng ả, miệng vẫn chửi, nó vẫn đứng vững.
- Bỏ ả này ra đi! - Tôi hổn hển nói, vừa né tránh những cú đá của ả. Tuy thế, có một cú đá trúng vào bụng tôi làm tôi nín thở một lúc.
Nghe tiếng chân trên thang gác, tôi quay người lại.
Gã mặt đỏ ở tầng thứ nhất bò đến, tay cầm khẩu súng, hú họa bắn tôi. Viên đạn ghim vào tường phía trên đầu tôi. Tôi bắn một viên đạn vào giữa trán hắn. Hắn đổ người xuống như con bò trong lò mổ.
Thằng Bat thốt một tiếng gầm gừ. Tôi vội quay lại. Tránh không kịp. Nó đã nâng người đàn bà khỏi đầu, ném về phía tôi. Thét lên một tiếng khủng khiếp, cô ả bay qua không gian như một viên đạn đại bác, đụng vào ngực tôi. Tôi ngã xuống và nghe ả rên rỉ lúc bay qua tay vịn cầu thang bị mọt và ngã đè xuống cầu thang bên dưới.
Thằng Bat phóng chạy xuống cầu thang, hụt bước, tung người lên. Nó nặng nề ngã xuống lúc tôi bắn với theo.
Tôi lắng tai nghe.
Một tiếng rên khủng khiếp từ tầng dưới vẳng lên. Đó là tiếng người đàn bà.
Trong bóng tối của cái bao lơn mọt tầng trên, tôi cúi người xuống.
Một tia lửa lóe sáng ở tầng dưới. Một viên đạn xé rách ống tay áo làm xướt cánh tay tôi lúc nó trượt qua. Phát súng hù dọa như thế không tệ. Tôi bắn trả rồi nằm sát đất lúc thằng Bat bắn trả. Nó bắn ba phát rồi ngừng lại.
Tôi bò ra cầu thang rồi bắt đầu bò xuống.
- Còn đấy không, chú mày? - Tiếng thằng Bat la lên - Lần này, mày không thoát đâu!
Người đàn bà lại thét lên.
- Ôi! Lưng tôi đau quá! - Ả nấc lên - Anh Bat ơi! Cứu em với! Lưng em gãy rồi! Cứu em đi, anh Bat!
Tôi nghe tiếng thằng Bat chửi. Tôi vẫn bò xuống. Tiếng thét đau đớn của người đàn bà làm tôi lạnh xương sống.
- Câm đi! - Tiếng thằng Bat nghiên răng, nói. - Tôi không thể nghe tiếng nó trong tiếng thét khủng khiếp của người đàn bà - Câm đi!
- Lưng em đau quá! - Ả nức nở khóc rồi lại thét lên.
Bò đến nửa cầu thang, tôi đụng phải xác người đàn ông vừa mới bị hạ. Tôi dừng lại, sờ người hắn để biết chắc rằng hắn đã chết. Hắn im lìm trong bóng tối nhầy nhụa. Tôi cả quyết bò qua xác hắn.
- Mày không im tao giết mày! - Tiếng thằng Bat gầm lên. Tôi ở sát bên nó. Tiếng thét của người đàn bà ngăn nó nghe tiếng tôi bò.
Nó chửi ầm lên. Người đàn bà chợt im tiếng.
- Anh làm gì thế? - Ả rên rỉ - Không! Anh Bat. Anh đừng làm thế! - Tiếng thét cao cực độ của ả vang đến tai tôi.
Một tiếng nổ vang lên ngay bên cạnh tôi. Không còn nghe tiếng người đàn bà nữa.
Tôi thoáng thấy bóng thằng Bat đứng dậy. Tôi nâng súng lên, bắn. Chắc nó đã phát hiện ra động tác của tôi nên nó bắn cùng một lúc với tôi. Viên đạn của nó rạch trầy một vạch trên má tôi. Tôi quan sát nó, thấy nó đứng lên, lùi lại chệnh choạng, súng rơi khỏi tay. Tôi bắn nữa. Viên đạn cắm vào ngực nó đẩy nó ngã ngửa ra đằng sau, lăn cả mình xuống đất.
Tôi rút đèn pin ra. Ánh đèn chiếu sáng một bức tranh khủng khiếp. Người đàn bà nằm nghiêng, người cong, mặt bị hủy hoại một nửa thành một đống thịt lầy nhầy vì viên đạn cỡ lớn của thằng Bat. Thằng Bat nằm bên cạnh, tay nó đặt ở dưới chân trần của người đàn bà. Máu nó chảy ra lầy nhầy.
Tôi lật mình nó. Nó cựa quậy yếu ớt, nhắm một nửa con mắt, thốt ra tiếng gầm gừ.
- Vĩnh biệt, Bat! - Tôi kề súng vào tai nó. Trước khi tôi kịp bóp cò, mắt nó trợn ngược rồi đứng tròng. Tôi đứng dậy.
Tay tôi đau. Máu chảy trên các ngón tay, trên mặt và trên cả cổ áo tôi. Sườn tôi đau. Mặc kệ! Tất cả đã kết thúc, đã được thanh toán. Tôi sắp có thể về với Claire, cuộc sống của chúng tôi sắp bắt đầu trở lại,
Tôi đi ra cửa, mở chốt, bước ra ngoài bóng đêm.
Tay tôi vẫn còn cầm khẩu Luger. Tôi nhìn súng tự hỏi có nên bỏ đi không. Có lẽ tôi chẳng bao giờ cần dùng đến nó nữa. Nhưng biết đâu đấy! Thật khó mà tin là tôi sắp sống lương thiện cho đến hết đời. Tôi đã cố gắng trong nhiều tháng trời nhưng chưa được gì cả. Tôi quyết cố làm lại nhưng phải chuẩn bị mọi sự vẫn hơn. Một ngày kia biết đâu có một thằng ranh khác có thể lại tìm cách đụng tôi nữa. Phải chuẩn bị chứ! Và rồi, mặc kệ! Tôi bất cần tất cả. Điều đáng kể lúc này đối với tôi là trở về bên Claire. Trong lúc phóng mình vào trong màn đêm, tôi tự nhủ, đã đến lúc phải về thăm nàng.
HẾT