Nguyên tác: The Mill On The Floss
Số lần đọc/download: 1990 / 33
Cập nhật: 2015-10-05 18:59:31 +0700
Chương 43
L
UÔN BỐN HÔM Ở NHÀ CÔ MOSS, MAGGIE ĐÃ đem lại cả một bầu trời trong sáng của những ngày tháng Sáu vào đôi mắt thâm quầng của người đàn bà nồng hậu đó. Cũng trong thời gian ấy, tất cả những người em cô cậu đều coi nàng như là hiện thân của một thiên thần giáng thế để dạy dỗ cho chúng từng lời nói từng cảm nghĩ.
Hôm đó, nàng cùng đứng với bà cô trên một bờ đất đắp cao, nhìn các em cho đàn gà ăn sáng. Sân nuôi hoàn toàn yên tĩnh trước giờ vắt sữa bò lúc ban chiều. Những ngôi nhà viền quanh khu sân trống trải cũng tiêu điều và ảm đạm như từ trước, nhưng bên kia tường rào cũ kỹ của khu vườn các khóm hồng đủ loại, đang bắt đầu nở rộ hoa Hè, và khu vườn xám ngắt cùng những viên gạch xưa cũ của ngôi nhà trông như đang say ngủ dưới trời trưa. Với chiếc nón trên tay, Maggie đang cười ngắm lũ gà con mới mọc lông măng, bỗng người cô hốt hoảng kêu lên:
- Chúa ơi! Người nào đang đi tới cỗng kia kìa!
Một người đàn ông ăn mặc sang trọng, cởi con ngựa sắc hồng đang phóng mau qua cỗng. Tim Maggie đập liên hồi, tai nàng ù đi.
Bà Moss nhìn nàng ngạc nhiên:
- Ai vậy cháu?
Maggie thẩn thờ:
- Stephen Guest - bạn thân của Lucy.
Stephen đã tới gần, xuống ngựa và giỡ nón ra.
Bà Moss gọi con:
- Willy, ra giữ ngựa cho ông khách.
Stephen dẫn ngựa tới:
- Cám ơn bà, tôi phải đi ngay. Cô Tulliver, tôi có chuyện riêng cần nói với cô. Cô có thể ra ngoài vài phút được không? Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Quá bối rối, không thể nói được gì. Maggie đội nón lên và bước ra phía cỗng. Stephen dẫn ngựa theo.
Hai người chẳng nói với nhau một tiếng nào cho đến khi ra tới đường mòn Basset, đột nhiên, Maggie quay lại:
- Tôi không thể đi xa hơn được nữa. Chẳng hiểu anh nghĩ thế nào mà lại ép buộc tôi phải cùng đi với anh?
Stephen chua chát:
- Lẽ dĩ nhiên là cô rất khó chịu về sự có mặt của tôi. Và dĩ nhiên là sự khổ sở của tôi chẳng có nghĩa lý gì trước danh giá của một thiếu nữ. Tôi phải ở vào hoàn cảnh chẳng đặng đừng nầy cũng chỉ vì đã điên dại yêu cô. Tôi đã quên mất bản thân tôi, cô nên coi đó là một điều đáng khoan thứ, một người đàn ông yêu bằng trọn vẹn tâm hồn như tôi cũng chỉ có thể tự chủ tới một mức nào thôi.
Maggie không dám nói - không dám quay đầu lại. Bao nhiêu nghị lực vừa giúp nàng quyết định đi trở vào đã hoàn toàn tan biến. Môi nàng rung giựt, nhưng không dám nói một lời tha thứ nào đối với những thú nhận vừa rồi.
Hai người đã về gần tới cỗng, Stephen bước mau lên, ngăn chận Maggie. Nàng thiểu não nhìn xuống:
- Anh không nên nói những điều đó - tôi không muốn nghe. Tôi biết nỗi khỗ tâm của anh, rất tiếc...
- Bất cứ gì tôi cũng chịu được miền là Maggie không coi tôi như là một gã công tử bột hợm mình. Cô nhìn tôi xem - ngày nào tôi cũng phi ngựa hàng chục dặm để nhẹ bớt những ám ảnh về cô.
Maggie không dám nhìn, chỉ nói:
- Tôi không hề nghĩ xấu về anh.
Stephen khẩn khoản:
- Vậy thì hãy nhìn tôi. Đừng lánh mặt tôi nữa. Hãy cho tôi khoảnh khắc sung sướng - cho thấy là cô đã tha thứ cho tôi.
- Được, tôi tha thứ cho anh. Nhưng bây giờ xin để tôi đi. Và xin anh hãy quay về.
Một giọt nước mắt nóng lăn dài xuống má nàng.
Giọng Stephen càng tha thiết hơn:
- Tôi không thể rời xa cô. Nếu bị đuổi đi bây giờ tôi cũng sẽ trở lại. Xin cô cùng đi với tôi vài bước nữa thôi. Cô càng giận, tôi lại càng có hành động điên rồ rồi chẳng ra gì cả.
Maggie quay lại.
Thấy Willy Moss vẫn còn thập thò ở cỗng, Stephen
kêu:
- Chú nhỏ, lại giữ ngựa giùm tôi.
Maggie hoảng hốt:
- Không, không được đâu, làm vậy là cô tôi để ý
ngay.
Stephen ngoan cố:
- Đừng lo, người ở đây không hiểu nỗi dân St, Ogg‘s đâu.
Và quay sang Willy, chàng tiếp:
- Dẫn nó đi loanh quanh chừng năm phút thôi.
Hai người lại bước ra cỗng. Stephen nài nĩ:
- Nắm tay tôi đi.
Mapgie có cảm tưởng như mình đang nằm mơ, nàng thẩn thờ nắm lấy cánh tay Stephen, nhưng nàng không muốn bị thua, nàng phấn đấu:
- Không thể được - tàn nhẫn - hèn ha - hãy nghĩ tới Lucy.
Stephen siết chặt tay Maggie, giọng nồng ấm khác thường:
- Anh đã nghĩ tới Lucy, nhưng...
Maggie cố gắng một cách tuyệt vọng:
- Không được, tôi còn có nhiều ràng buộc khác,
Stephen hấp tấp:
- Em đã đính ước với Philip Wanem, phải vậy không?
- Tôi đã định kết ước cùng Philip - tôi không, muốn... người nào khác.
Hai người im lặng cho tới khi ra đến rìa cỏ đường mòn, Stephen bỗng như ngây dại:
- Phải thản nhiên - không thể được. Maggie, nếu em yêu anh cũng như anh đã yêu em thì chúng ta sẽ gạt phăng tất cả để thuộc về nhau. Phải phá hủy những ràng buộc thành hình bởi lầm lẫn để tiến tới quyết định thành hôn.
Maggie rút tay lại, nghẹn ngào:
- Không, thà tôi chết còn hơn là sa ngã.
Stephen hung hãn:
- Vậy thì nói đi, nói đi, cứ nói là không yêu tôi - cứ nói là cô yêu người khác.
Chợt nghĩ tới Philip, Maggie muốn tự giải thoát bằng cách nói với Stephen là trái tim nàng đã hoàn toàn hiến dâng cho Philip. Nhưng môi nàng không bật ra được một lời nào. Im lặng.
Stephen lại nắm lấy tay nàng, dịu giọng:
- Nếu em yêu anh thì không gì tốt đẹp - không gì hợp lý bằng chuyện chúng ta kết hôn. Tình yêu tới với chúng ta không cần tìm kiếm - chúng ta không thể đương cự lại.
Maggie im lặng.
Stephen cúi sát mặt nàng, cầu khẩn:
- Hãy nói là đã yêu anh. Còn ngại ngùng gì nữa?
Hơi thở nàng phà lên mặt Stephen - môi chàng kề sát môi nàng - nhưng nàng chỉ cảm thấy lo sợ, một mối lo khủng khiếp.
Stephen tiếp tục bằng giọng sôi bỏng:
- Dầu sao, anh vẫn chưa hứa hôn gì cả. Giả sử Lucy có quên anh mà yêu người khác, anh cũng chẳng có quyền nói gì. Chẳng có sai lầm, tội lỗi gì cả.
Stephen nắm tay và nhìn sâu vào mắt Maggie, chờ đợi. Nàng im lặng nhìn xuống một lúc rồi thở dài ngước lên:
- Ôi, phải chi cuộc đời giản dị và bình thản như ở Thiên Đường - phải chi chúng ta đừng có gì ràng buộc - phải chi cuộc sống đừng đặt cho ta bổn phận trước khi tình yêu đến, lúc đó tình yêu mới hoàn toàn là của ta. Nhưng em đã thấy - và đã biết là trên đời này còn có rất nhiều thứ chúng ta cần phải chối bỏ, có một số người trong chúng ta cần phải xa lánh tình yêu. Đối với em, chuyện gì cũng rất khó khăn và đen tối, tuy nhiên có một điều mà em nhìn thấy rõ ràng nhứt là em không được, không được tạo dựng hạnh phúc cho mình bằng sự hy sinh của người khác. Yêu là tình cảm tự nhiên, nhưng sự thương xót và lòng thành thật lại cũng tự nhiên không kém. Lúc nào, những thứ đó cũng sống trong lòng em và chúng sẽ trừng phạt em nếu em chối bỏ. Em sẽ bị ám ảnh suốt đời bởi sự khổ sở chính em gây ra. Tình yêu giữa chúng ta sẽ là một liều thuốc độc. Đừng hối thúc, hãy giúp em - giúp em, vì em yêu anh.
Stephen quàng tay qua người Maggie giọng êm như hơi thở
- Em yêu, anh sẽ làm, anh sẽ chịu đựng tất cả những gì em muốn. Nhưng - hãy ban cho anh một cái hôn - một thôi - một cái hôn trước khi giã biệt.
Một nụ hôn - rồi một cái nhìn đắm đuối cuối cùng là giọng run run của Maggie:
- Để em về - chúng tay phải chia tay nhau ngay mới được
Maggie luống cuống bước đi, không một lời nào được nói thêm, Stephen đứng chết lặng nhìn theo rồi vẫy tay cho Willy đem ngựa lại.
Maggie bước qua cổng. Bà Moss đang đứng đợi trước mái hiên cũ kỹ, đưa nàng vào nhà.
- Ngồi xuống nghỉ đi cháu.
Hai cô cháu cùng ngồi xuống chiếc băng cây. Trong nhà hoàn toàn yên tỉnh.
- Cô Gritty ơi, cháu khổ quá. Phải chi chết đi lúc mới mười lăm tuổi. Ở tuổi đó, người ta chối bỏ rất dễ dàng - còn bây giờ... thật lắm khó khăn...
Cô gái đáng thương ôm cổ người cô, gục mặt khóc
vùi.