Số lần đọc/download: 997 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 13:40:43 +0700
Gói Ghém Và Hơi Men Nồng
S
áng hôm sau, tôi hoang hoải quay lại góc tối tăm mà anh đã nói lời định mệnh tàn nhẫn ấy. Tàn nhẫn là hai chữ duy nhất tôi có thể thốt ra sau những cú sốc và hụt hẫng ác liệt mình phải oằn mình kinh qua trong đêm tối. Ðến sáng này, tôi vẫn không tài nào khóc được.
Tôi gói ghém tất cả. Rồi, lôi giấy và bút ra để viết thư cho anh. Lá thư viết dở tôi vẫn chưa kịp trao tay. Tay cầm bút run run, những con chữ mất phương hướng ngã nhào. Tôi phải cầu cứu đến men bia, mong vị đắng của nó át hết chất đắng nghét trong cổ họng mình.
Bia lạnh ngấm vào trong lại làm nóng bừng bừng tâm óc. Rã rời. Ðôi khi chất men sẽ làm con người ta mù quáng mà quên đi nỗi sợ hãi, chứ thực chẳng có sự mạnh mẽ hay dũng cảm nào được sản sinh ra cả.
Khi những con chữ đầu tiên hiện ra, cũng là lúc nước mắt tôi rớt rơi trên mảnh giấy trước mặt. Tôi vẫn viết. Dù nghẹn ngào, một tay thì ngăn để giọt sầu không làm ướt giấy, một tay vẫn thản nhiên tuôn chữ.
Thừ người nhìn vào gương, tôi đã hoảng hốt không tài nào nhận ra ai kia. Nhàu nhĩ và thảm hại. Tình yêu làm ta hóa con mèo mướp ngoan lành và ngạo nghễ. Rồi cũng chính nó hắt hủi ta thành một con mèo rũ rượi và tan nát như dầm dề dưới những cơn mưa lạnh lẽo. Kỉ niệm như những con mèo khờ dại.
Tôi thất thểu bước đi và chạm vào từng góc như muốn nuốt trọn hết toàn bộ những kí ức quẩn quanh vốn từng đẹp đẽ trước kia. Giờ thì hạnh phúc chỉ mang một màu xám. Tôi như muốn ôm lấy cho bằng hết. Cả ngọt ngào và chua chát, cả hạnh phúc và đớn đau.
Dẫu mang tên là “tàn nhẫn” cũng chẳng thể ngăn được những dấu yêu của tôi đã mù quáng mang theo. Trớ trêu của tình yêu mà nhiều người đã gọi tên hay chẳng thể gọi thành tên: “nhưng ai bạc bẽo mình vẫn không đành lòng quên”.
Tôi lại ngồi co ro và dòm quanh quất bên những lạnh lẽo bủa vây. Ðã sẵn sàng cho một chuyến ra đi chưa? Ðã sẵn sàng để vượt qua anh chưa? Tôi cũng không biết và chẳng tài nào trả lời được. Chỉ có nước mắt là thực sự đang vương trên khóe mi mà thôi.