Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
hêm 1 ngày nữa lại trôi qua, Bội Cầm cứ dằn vặt mãi trong suốt 24 giờ đồng hồ. Nàng có nên theo Nhật Nam hay không?
Nàng bây giờ như kẻ mất hồn. Nàng không còn vui thích những thứ bình thường mà trước đây nàng lấy làm thích thú nữa. Cái gì cũng làm cho nàng nhớ đến Nhật Nam hết. Từ cảnh đẹp trên bãi khi đứng trên lan can lầu nhìn ra cho đến thú bơi lội ở câu lạc bộ bãi biển. Vườn cây tuyệt đẹp ở lâm viên, rồi tiệm ăn đêm cuối Hoàng Lâm Thao... cái gì cũng gợi cho nàng 1 kỷ niệm buồn cả.
Nàng đứng tựa người vào lan can nhìn ra cảnh mặt trời đang lăn trên bãi biển. Bầu trời nhuốm màu hồng, màu hoa cà và màu tím... Nàng thấy xa xa 1 chiếc du thuyền lộng lẫy ánh đèn, sáng trưng đang từ từ di chuyển và nàng nghe được cả tiếng âm nhạc trên tàu.
- "Tin anh đi, Bội Cầm. Tin là anh sẽ lo lắng cho em".
Những lời Nhật Nam đã nói như còn vang mãi bên tai nàng. Nàng muốn tin lời anh lắm chứ. Nhưng nàng cứ sợ rồi sau này nàng phải dẫn con nàng đi lang thang húp chén canh thừa, ăn cơm cặn của người ta.
- "Tin anh đi! Tin anh đi! Tin anh đi".
Những lời ấy lại vang mãi trong đầu óc nàng. Bội Cầm không còn nhìn thấy mặt trời lặn nữa, cũng không còn thấy những màu sắc huy hoàng trên nền trời chiều. Giờ phút này nàng chỉ còn nhìn thấy khuôn mặt rám nắng của Nhật Nam mà thôi. Nàng nghe giọng anh nói, giọng trầm trầm uy nghiêm, khiến nàng phải tin anh, phải nghe lời anh, phải nhớ đến anh. Chắc anh không để nàng thất vọng đâu.
Nàng có làm được việc ấy không?
Nàng phải làm gì để thay đổi hoàn cảnh bây giờ? Rồi nàng phải chịu cô đơn dài dài ư? Nàng mong mỏi người yêu, muốn được cùng xứng với anh, muốn anh cùng sống với nàng. 1 túp lều tranh 2 quả tim vàng cũng được. Thật nàng đã sai lầm khi trả lời không đi theo anh. Bây giờ, nàng nói lại có còn kịp không?
Nàng yêu anh. Nàng phải nhận điều đó. Nàng có tin anh được không? Lòng nàng đã quyết, nàng không thể làm ngược lại lòng mình.
Nàng đã dứt khoát rồi nàng phải nhắn lời Bảo Chấn rằng nàng đã thay đổi ý định.
Nàng sẽ nhờ Bảo Chấn nhắn giùm với Nhật Nam là nàng muốn nói chuyện với anh. Muốn anh biết rằng nàng đã đổi ý. Nàng không thể sống mà thiếu anh. Nàng yêu anh, nàng muốn sống cùng anh.
Nàng quay trở ngay vào phòng lấy giấy viết và viết vài chữ cho Nhật Nam:
"Nhật Nam thân yêu.
Em sẽ đi cùng anh, nguyện cùng anh san sẻ khổ đau, sống chết có nhau. Em nhớ anh quá, em không thể nào sống xa anh được. Anh đã bảo em nên tin anh. Em tin. Phải! Em tin anh với cả cuộc đời em, tương lai em và cả tấm lòng của em. Em yêu anh nhiều lắm Nhật Nam à. Anh nghèo, không 1 đồng xu dính túi cũng được. Có em, em sẽ cố gắng làm để lo cho anh và con.
Nhật Nam à! Nếu anh vẫn còn muốn đến với em thì hãy đến đón em trong ngày mai, nếu anh không đến được thì anh hãy để địa chỉ lại cho Bảo Chấn. Anh ở đâu em sẽ tới đó.
Yêu anh lắm
Bội Cầm".
Nàng đọc lại bức thư 1 lần nữa, rồi xếp lại cẩn thận. Đây là phương tiện duy nhất mang lại hạnh phúc cho nàng.
Nàng bỏ thư vào phong bì rồi đi xuống phòng tiếp tân.
Trời đã tối. Nàng ngạc nhiên khi nhìn thấy trên quầy tiếp tân là 1 người thanh niên khác chứ không phải là Bảo Chấn.
Nàng tiến lại gần, rụt rè hỏi:
- Anh ơi! Vui lòng cho tôi hỏi thăm anh Bảo Chấn.
Người thanh niên vui vẻ trả lời:
- Hôm nay, anh Chấn nghỉ, sáng mai mới tới làm việc. Tôi có thể giúp gì được cho cô không?
Nàng đặt lá thư trên bàn rồi nói:
- Tôi muốn nhờ Bảo Chấn gởi hộ lá thư này cho Nhật Nam giúp tôi.
Người thanh niên cầm lấy bức thơ đặt dưới đế điện thoại rồi mỉm cười với Bội Cầm:
- Tôi sẽ nói lại với anh Chấn, anh ấy sẽ lo cho cô, thưa cô.
- Cám ơn anh.
- Không có chi.
Nàng lủi thủi trở về phòng.
Đêm hôm ấy nàng cảm thấy nhẹ nhõm khi đi ngủ. Rồi Nhật Nam sẽ nhận được thư, rồi nàng sẽ nhận được tin anh. Ôi! Hạnh phúc sẽ về với nàng. (167)
o O o
Sáng hôm sau, Bảo Chấn gọi điện thoại đến cho nàng:
- Thưa cô Bội Cầm. Tôi đã nhận được lá thư cô nhờ tôi gởi đến cho Nhật Nam rồi. Tôi không ibết cái địa chỉ của ông ấy mà tôi đang có, liệu có dùng được hay không? Vì ông ấy ở tùm lum chỗ, nay đây, mai đó. Cái địa chỉ này tôi biết đã lâu rồi.
Lời nói của Bảo Chấn làm nàng thấy nản chí. Vậy mà nàng quá tin tưởng vào Bảo Chấn.
- Anh cứ gởi đến địa chỉ anh hiện có giúp tôi đi. Nếu Nhật Nam dọn đi chỗ khác có lẽ người ta sẽ gởi tiếp theo đến địa chỉ mới thôi.
- Được rồi.
- Cám ơn anh nhiều lắm anh Bảo Chấn à.
Nàng cúp máy. Bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian. 3 ngày nữa thôi, nàng chỉ còn ở lại Bách Hoa Lâm này 3 ngày để mà chờ anh.
Anh sẽ đến đón nàng và nàng sẽ được làm vợ anh. Nàng tin rằng nàng sẽ không khổ, sẽ không bao giờ khổ.
Thời gian chậm chậm trôi qua trầm lặng và trống vắng như nỗi lòng của nàng.
Nguyên ngày hôm ấy, nàng ghé hỏi thăm Bảo Chấn cả chục lần.
Lúc nào cũng nhận được 1 cái lắc đầu hoặc 1 câu trả lời:
- Chưa nhận được lá thư hồi âm của Nhật Nam, cô à.
Thấy nàng buồn bã, Bảo Chấn nói thêm như an ủi:
- Cô đừng quá lo âu cô Bội Cầm. Tôi chắc anh ấy sẽ gởi thơ cho cô trong nay mai thôi mà.
Nàng cũng chẳng vui vẻ gì trước lời an ủi của Bảo Chấn. Có lẽ nào anh không nghĩ đến nàng nữa, những lời nói ngày hôm nào là đầu môi chót lưỡi thôi sao?
Lại thêm 1 ngày nữa lại trôi qua.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm