Số lần đọc/download: 1971 / 21
Cập nhật: 2015-11-24 20:31:46 +0700
Chương 2
M
ột lát sau về tới Giang trạch, xú tiểu tử đã bị "mời" vào thư phòng của lão gia, tôi mừng rỡ thanh nhàn, trở lại phòng, bật máy tính lên, tiếp tục xem tư liệu.
Cửa bị đẩy mạnh ra, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai. "Lại làm phiền, còn chưa được năm phút đâu?"
Giường cạnh bàn bị lõm sâu xuống, Giang Minh nằm trên giường, khó giấu được vẻ mặt uể oải, thì thào tự nói: "Tôi nói chị này, chờ tôi trưởng thành, chị gả cho tôi là được rồi, nói không chừng lão già kia sẽ phá lệ ca ngợi tôi một lần, dù sao ông ta cũng coi trọng chị như vậy!"
"Pháp luật Trung Quốc chưa đủ 18 tuổi là không thể kết hôn!" Tay nhấp chuột, tôi thờ ơ nói, ánh mắt cũng chưa hề dời khỏi màn hình, những câu như vậy của hắn tôi đã nghe quá nhiều. Hắn chỉ thích hồ ngôn loạn ngữ.
"Đó là nói nếu đủ tuổi, chị đồng ý gả cho tôi không?" Giang Minh đang nằm ngửa bỗng ngồi dậy, thần thái sáng láng nhìn tôi, trong mắt tràn đầy niềm vui sướng.
"Ừ... kiếp sau!"
"..." Giang Minh lại nằm trở về giường, một lát sau: "Vậy cũng tốt, kiếp sau tôi sẽ lấy chị!" Dứt lời, đôi chân thon dài của hắn nhàn nhã vắt lên nhau.
"Giang Minh..." Tôi tạm ngừng, thở dài, nhíu mày. "Cậu không quên ước định lúc trước của chúng ta chứ?" Lúc đầu đã nói là hỗ trợ nhau, cả hai chúng tôi đều đồng ý!
"...Đương nhiên là nhớ!" Giọng nói của hắn nặng nề vang lên trong không khí.
"Chỉ là, không muốn chị phải sống vất vả như vậy!"
Vất vả? Tôi thật sự quá vất vả sao? Tôi đã không còn là Diệp Sương Phi trước kia, tôi có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình, tôi sống thật sự vất vả ư?
Có thể...!
Tập đoàn Giang Nguyên, bá chủ ngành điện tử của thành phố này, đang hợp tác cùng tập đoàn Đường thị xây dựng các công viên và khu nghỉ mát quốc gia ven biển cao cấp nhất.
Tin tức này giống như một quả bom nổ mạnh trong thành phố, hai đại tập đoàn hàng đầu liên thủ, mang đến hiệu quả và lợi ích kinh tế, khiến thị trường chứng khoán sôi sục suốt một thời gian dài.
Bất đắc dĩ nhìn hai bóng người trước mắt, mắt tôi sắp trắng dã, động tác thật đúng là nhanh, tôi đi về phía bọn họ, kiên định, thong dong cắn môi: "Thật ngại quá, đã quấy rầy hai vị rồi!"
"Làm trò gì đây?" Cô gái trong lòng Giang Minh đan trong tình trạng quần áo không chỉnh, sợ hãi, xấu hổ kéo áo lên, phẫn hận nhìn tôi.
Nhưng cô ta cũng chẳng phản ứng quá vài phút, lại tiếp tục cuộc vui với ai kia ở góc hành lang, bộ dáng không chút ngạc nhiên. Tôi không thể chịu đựng nổi nữa, đành mếu máo đứng đó không nhúc nhích.
"Ryan, anh xem đồ quỷ liều lĩnh này!" Cô gái mềm mại dựa vào lòng Giang Minh, ngón tay thon dài mơn trớn trên ngực hắn, hờn dỗi nói! Ngón tay đỏ tươi kia tạo cảm giác như "tay ma"!
Còn Giang Minh lại vô cùng đắc ý dnhìn tôi, bỏ qua vẻ mặt đau lòng của người tình, không đếm xỉa đến.
Tôi rất muốn nói với cô gái này rằng, nên đâm móng vuốt đó vào khuôn ngực bại hoại này, rồi moi tim hắn ra, nhìn xem rốt cuộc là màu gì. Chứ không phải ngu xuẩn đối địch với tôi.
"Giang Minh, có chừng mực chút đi!" Dù sao hôm nay cũng là ngày hai tập đoàn lớn tuyên bố hợp tác, hắn cũng không thể không kiêng nể gì như thế chứ! Thật sự muốn làm lão gia tức chết sao?
Thấy được sự cảnh cáo trong mắt tôi, Giang Minh cười cười, đẩy cô gái kia ra, ra vẻ ấm ức. "Làm sao bây giờ, hình như vợ tôi thật sự tức giận rồi!" Dứt lời, hắn nhào về phía tôi làm nũng, lấy lòng, thân mình cao lớn ngoan ngoãn đi đến trước mặt tôi. Tôi cũng lười giải thích.
Cô gái mới vừa rồi còn mang nét mặt nắm chắc thắng lợi, giờ lại lập tức trở nên tái nhợt, bất khả tư nghị nhìn chúng tôi, tay run lên."Vợ... anh?
Cô ta đánh giá tôi khắp trên dưới một lượt, tức giận đến bốc khói."Hừ!" Xoay người, khinh thường rời đi, tất cả động tác đều tiến hành liền mạch lưu loát!
"Cậu không thể khống chế một chút nội tiết của cậu sao?" Tôi hất bàn tay hắn đang đặt trên đầu vai tôi ra. Sao lại giống loài chó tùy thời động dục như vậy, ở nơi nào cũng không thể thiếu phụ nữ!
"Biết làm sao bây giờ, chị không để ý tới tôi, tôi lại đang trong thời kỳ trưởng thành, tinh lực tràn đầy!" Giang Minh bày ra vẻ mặt buồn rầu, buông tay ra, còn bày đặt lí luận như vậy.
Tên vô liêm sỉ này, thời kỳ trưởng thành của hắn không phải từ hai năm trước vẫn diễn ra liên tục cho tới bây giờ sao?
"Thời kỳ trưởng thành? Vậy phiền cô gái bé nhỏ kia khắc chế một chút thú tính của cậu được không? Tôi già rồi, thật sự không có nhiều tinh lực để thu thập cục diện rối rắm cho cậu lần nữa đâu!" Tôi không thể nhịn được.
"Vậy được rồi, nếu bảo bối đã nói như vậy, tôi cũng đành chịu ủy khuất một chút vậy! Trong mắt Giang Minh lóe ra chút ánh sáng, khóe miệng xuất hiện nét cười quỷ dị, hắn bỗng nhiên giống như bạch tuộc, đè lên người tôi, vô lại ôm cổ tôi, tôi có chống đẩy thế nào cũng không được.
Tiểu tử này sao đột nhiên lại làm tôi mặc kẹt như vậy?
Mà ngay khi thể xác và tinh thần tôi còn chưa kịp ứng phó với kẻ tên đáng giận này, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo khiến tôi tăng nhiệt độ.
"Diệc Diễm, anh đang nhìn gì vậy?"
Thân thể tôi cứng đờ, tay vốn đang chống đẩy lại quên cả buông. Từ trong lòng Giang Minh ngẩng đầu lên, xuyên thẳng vào một đôi mắt sâu như hồ, ánh sáng màu hổ phách băng hàn.
Mặt Đường Diệc Diễm không chút thay đổi, hắn đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn chúng tôi, bên cạnh là Trương Tuyết Ngưng.
Cô ấy nhìn theo tầm mắt của Đường Diệc Diễm, hơi dại ra, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục, hướng về phía tôi gật đầu chào hỏi.
Tôi nuốt nước miếng, cảm giác đôi tay Giang Minh đang ôm tôi bỗng siết chặt, tôi trừng hắn, hắn bĩu môi làm như vô tội, ý cười càng thêm sâu sắc!
"Diệp tiểu thư, đã lâu không gặp!" Trương Tuyết Ngưng tao nhã cùng Đường Diệc Diễm đi về phía chúng tôi, anh cũng không cự tuyệt, để mặc Trương Tuyết Ngưng dựa vào vô cùng thân thiết.
Tôi đã quên, một năm trước họ đã đính hôn, xem ra, tình cảm rất tốt!
"Phải, đã lâu không gặp... Đường tiên sinh, anh khỏe không?" Liếc nhìn Đường Diệc Diễm một cái, tôi nắm chặt tay sau lưng, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi.
Đừng lo lắng, cứ coi như gặp gỡ bạn bè bình thường thôi!
Mà cũng chỉ có thể là bạn bè bình thường!
Ba năm, dường như anh đã đánh bại tất cả kẻ địch bên người. Đôi mắt sâu thẳm âm u, ngoài vẻ lạnh lùng, tôi không thể tìm ra một chút sắc thái tình cảm nào khác, ngay cả khi nhìn tôi cũng vẫn mang dáng vẻ bình thản không chút gợn sóng.
Hận tôi, chắc anh hận tôi đến thấu xương mất rồi! Hoàn toàn hết hy vọng!
"Ừm, đã lâu không gặp!" Khẽ nhếch miệng, ánh mắt Đường Diệc Diễm không muốn dừng trên người tôi dù chỉ một lát, nhanh chóng dời đi. "Xem ra, Diệp tiểu thư cũng sống rất thư thái!" Anh liếc Giang Minh một cái, giọng đầy ám chỉ.
"Đúng vậy!" Trước mắt, Trương Tuyết Ngưng đắc ý cười. Tôi trả lời hắn.
"Ây da... sao tôi lại ngửi thấy trong không khí có mùi là lạ, có cái gì bốc cháy sao?" Giang Minh ôm tôi, nháy mắt mấy cái, dường như còn e thiên hạ chưa đủ loạn!
Sắc mặt Trương Tuyết Ngưng bỗng thay đổi, Đường Diệc Diễm vẫn thờ ơ như trước, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn tôi chằm chằm!
Xú tiểu tử này hôm nay là cố ý, tôi âm thầm dùng sức nhéo một cái vào lưng hắn, ngay sau đó hắn lập tức thét lớn một tiếng, mặt đau đớn vặn vẹo, cứng ngắc quay đầu, gượng cười một chút. "Anh nói... Bảo bối, lão gia chờ không kịp rồi, chúng ta đi thôi!" Dứt lời, cũng không đợi tôi có đồng ý hay không, hắn hướng về phía Đường Diệc Diễm cười cười, nhanh chóng kéo tôi vào trong phòng tiệc.
Phía sau truyền đến giọng ngượng ngùng của Trương Tuyết Ngưng: "Thật đúng là một đôi thú vị!"
"Không liên quan đến tôi!" Giọng đáp trả lạnh lùng đến trống rỗng.
Tôi hơi khựng lại một chút, trong lòng có chút thấy vọng đang trùng xuống! Ngồi ở một góc trong đại sảnh, khóe mắt tôi vẫn vụng trộm liếc về phía bóng dáng quen thuộc phía xa kia. Trên đài, người phát ngôn đang liên tục trả lời phóng viên.
Đường Diệc Diễm lẳng lặng ngồi chỗ kia, thỉnh thoảng lại cùng Trương Tuyết Ngưng thì thầm gì đó. Anh đã thật sự thay đổi, trở nên trầm mặc, trở nên kín đáo, là trưởng thành ư? Không bao giờ xúc động giống như trước đây nữa, cũng không bao giờ si mê một người như vậy nữa!
"Diệp Sương Phi, hóa ra em là người không có trái tim!"
Có lẽ anh cũng đã giấu kín trái tim mình đi!
Cũng có lẽ, anh sẽ một lần nữa yêu thương ai đó.
Anh và Trương Tuyết Ngưng vốn rất xứng đôi, trai tài gái sắc!
Tôi ảm đạm hạ mi mắt, trong lòng buồn phiền làm tôi không muốn đứng ở nơi này thêm một giây nào nữa, đang chuẩn bị đứng dậy, một đôi tay bỗng ấn đầu vai của tôi xuống, giọng điệu mỉa mai: "Động vật máu lạnh, ánh mắt của chị săp phun ra lửa rồi đấy, thế này không giống chị chút nào!"
Giang Minh thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi, nặng nề thở hắt ra.
Hắn xoay người, khóe miệng khẽ nhếch lên, lại là vẻ mặt cười không đứng đắn.
Tôi trừng mắt nhìn hắn cười hì hì, quay đầu đi, không muốn hắn quan tâm, mà chủ yếu là bởi vì hắn quả thật đã nói trúng tâm sự của tôi. Tôi đố kị, đố kị muốn phát cuồng, đố kị Trương Tuyết Ngưng tựa vào người Diệc Diễm, đố kị khi cô ấy nhìn anh và cười, đố kị cô ấy có thể thản nhiên ngồi bên cạnh Diệc Diễm, đố kị...
Bàn tay tôi nắm lại thành quyền.
"Sao rồi, đến bên tôi chữa thương đi!" Giang Minh chạm vào đầu vai tôi, hắn nhíu mày, ngón tay chỉ vào ngực của mình. "Nơi này luôn luôn rộng mở cho em, Duyệt Duyệt tiểu thư!"
Tôi ném cho hắn một cái nhìn xem thường, dùng tay cản thân mình đang tới gần của hắn. Hắn dừng lại, phức tạp nhìn tôi một cái, ánh mắt như vậy tôi chưa từng có thấy bao giờ. Một lát sau, hắn lui người ra, tỏ vẻ không sao cả nhún vai. "Dễ dàng tức giận như vậy sẽ không kiểm soát được đâu!"
Hóa ra, hắn đã nhìn ra lửa giận trong mắt tôi.
"Không phải mỗi người đều có nghĩa vụ bị cậu đùa bỡn ở trong tay!" Lấy bỡn cợt người khác làm vui, khoét sâu thêm nỗi đau của người khác.
Giang Minh nặng nề cười, trong mắt có một tia chua xót, sau đó hắn ngửa người, không phản bác lại tôi.
Mà lúc hắn dựa vào người tôi lại vừa lúc làm cho Đường Diệc Diễm nhìn thấy, không biết từ khi nào anh đã nhìn về nơi này, nhìn tôi chằm chằm!
Trong lòng bỗng có chút bối rối, tôi nhắm mắt lại, cúi đầu, né tránh ánh mắt cực nóng của anh.
Anh của hiện tại so với ba năm trước đây, càng làm tôi cảm thấy áp lực. Anh đã học được cách che giấu, khoá toàn bộ cảm xúc ở phía sau, khiến người ta không thể nắm lấy, cũng làm cho người ta sợ hãi.
"Tại sao chị không nghĩ rằng tôi là thật lòng?" Giọng nói không có độ ấm của Giang Minh bỗng vang lên trên đỉnh đầu, thân mình cao gầy của hắn ghé sát lại đây, che khuất ánh mắt của Đường Diệc Diễm.
Trước mắt là Giang Minh với vẻ nghiêm túc khiến tôi phải nhíu mày.
Tôi ngẩng đầu. "Giang Minh, gần đây cậu rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy?" Tại sao, tôi càng ngày càng không thể hiểu hắn, ba năm trước đây, hắn trôi dạt khắp nơi, tên côn đồ luống cuống từ khi nào đã thay đổi rồi, trở nên bí hiểm, trở nên bất cần đời. Đôi khi, trong mắt hắn lại lộ ra tia sáng dị thường làm cho tôi cảm thấy bất an. Hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, thật thật giả giả trong lời nói này rốt cuộc lại ẩn hàm điều gì?
"Có sao? Tôi vẫn vậy mà!' Khóe miệng giật nhẹ, Giang Minh lại khôi phục vẻ thờ ơ vốn có, hai tay kê sau đầu. "Chị suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, già quá đi!"
Tôi âm thầm thở dài, không muốn truy vấn, cũng không có ý định làm như vậy. Tôi luôn dự cảm được, nhưng không muốn biết nguyên nhân, thà rằng trốn tránh! Bốn mươi phút tuyên bố sao lại lâu đến vậy, một bên là Giang Minh cố tình gây sự, một bên là ánh mắt thiêu đốt của Đường Diệc Diễm nhìn tôi chằm chằm, tôi thật sự cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống rơm.
Bởi vậy, khi màn khai mạc chấm dứt, tôi gần như trốn ra khỏi đại sảnh bữa tiệc. Ngoài cửa, các xe sang trọng tập hợp lại, trong đám người hỗn loạn, tôi nhìn thấy kẻ giả nhân giả nghĩa kia. Hắn ôn hòa bắt tay mọi người, cười nói.
Là người như thế nào mới có thể không có một chút áy náy, tàn nhẫn hủy diệt một sinh mệnh, sau đó còn có thể thản nhiên sống như vậy.
Tôi phẫn hận cắn chặt môi dưới. Bên cạnh, có người nào đó gắt gao nắm lấy bàn tay dang run rẩy của tôi.
Giang Minh!
Hắn đứng bên người tôi, cùng ánh mắt của tôi nhìn về phía Đường Tỉ Lễ.
"Nhanh thôi, tất cả việc báo thù tội ác sắp kết thúc!"
Tôi quay đầu nhìn hắn, gió khẽ thổi khiến vài sợi tóc của hắn bay nhẹ, nét cười kiên nghị trên khuôn mặt kia khiến trái tim người ta đập nhanh. Ánh mắt chắc chắn giống như đêm hôm đó, cái đêm chúng tôi gắt gao cầm lấy tay nhau ước định đồng tâm hiệp lực!
Bây giờ là lúc tôi thực hiện nguyện vọng của mình!
"Giang Minh, tôi đang nghĩ, nếu ba năm trước đây tôi không nắm lấy tay cậu, cả hai chúng ta sẽ thế nào nhỉ?"
Khóe miệng hắn khẽ động. "Duyệt Duyệt, không giống như trước, nếu lựa chọn con đường này, vốn không có đường lui, càng không có nếu!"
Mười tám tuổi, hắn mới mười tám tuổi, vậy mà đã khiến người ta sợ hãi như thế. Năm đó, lựa chọn của tôi là chính xác sao? Người đồng minh này bắt đầu làm tôi cảm thấy... sợ hãi!
Một tiểu tử mới mười tám tuổi, giống hệt Đường Diệc Diễm năm đó, vô hình áp bách tinh thần của người khác!