Số lần đọc/download: 594 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:19:23 +0700
Chương 43: Chương 14.3
M
à Lễ quốc công nổi tiếng là yêu hoa lan, trồng vài năm nhưng không có hoa, xanh mướt một khoảng phong lan dại.
"Thím Xuân Hoa, bà đã từng thấy qua người nào trực tiếp xuất gia từ thiên viện đến chính sảnh bái đường bao giờ chưa, bà không thấy xấu hổ nhưng ta thấy đỏ mặt! Tỷ tỷ lấy chồng, đệ đệ muội muội đương nhiên là đợi ở "nhà mẹ đẻ", nếu không như vậy bà muốn bọn họ đổi giọng gọi là tẩu tử sao?" Thật sự không có hiểu biết, chẳng qua mới ở chung mấy ngày mà bà đã cho rằng đó là cháu trai, cháu gái của bà sao, ôm không chịu buông.
"Nhưng mà ta không nỡ, mấy tháng nữa lại gả sang..." Nếu ông ấy thích tiểu nha đầu thông minh, tiểu tử béo thật thà phúc hậu, quyết tâm không trả lại cho bà thì làm sao bây giờ?
"Được rồi, được rồi, sẽ không chiếm riêng không rời, đến lúc đó để hai bảo bối đó thành hồi môn dẫn đầu đi trước, để bà liếc mắt nhìn liền thấy." Coi hắn là kẻ buôn người sao, nha đầu Hi Lan kia ông vừa gặp liền thích, một đứa nhỏ tinh quái miệng ngọt, khiến người khó có thể kháng cự, Hi Trúc...quá ngốc, nhưng ngốc đến mức thật thà chất phát, cả hai tỷ muội đều là bé ngoan.
Cầu Hi Mai thật sự cười ra tiếng, may mắn là không ai chú ý đến sự luống cuống của nàng, cuối cùng nàng bị Phòng Phục Lâm cứng rắn kéo đi...
Lễ quốc công để chuẩn bị cho lễ cưới tráng lệ, ngoại trừ quần áo thì không mang theo bất cứ cái gì, hai tay không trở thành nghĩa nữ của Lễ quốc công.
Theo như Quản lão phu nhân đã nói, dù sao cũng phải quay về, hòm xiểng, hộp trang sức gì gì đó làm gì phải chuyển đến chuyển đi, cũng đều là của nàng, không quan trọng là mười mấy người nâng từ phủ Lễ quốc công lại khiêng trở về, dù sao Lễ quốc công gả khuê nữ, của hồi môn của ông ta không đến mười dặm trang sức sao?
"Mau nhìn, là một đôi kim đồng ngọc nữ phía trước Quan Âm Bồ Tát! Là nữ nhi nhà ai gả mà ra tay mạnh bạo như vậy, nhìn hai tiểu oa nhi này xem, trắng trẻo, cười một cái không khí liền vui vẻ hơn, thật muốn ôm về nhà nuôi..."
Lúc này ở cách đó mười lăm dặm, việc này đang được nói đến say sưa.
Lễ quốc công gả nữ nhi, 120 hòm đồ cưới nhanh chóng được nhét đầy, có vàng, có bạc, điền trang cửa hàng tất nhiên không ít, hạ nhân có chừng trăm người, già trẻ lớn bế, cả trai lẫn gái đi theo sau kiệu hoa, tân nương đã vào cửa, đồ cưới còn không có chưa đưa xong, một đội ngũ đưa dâu thật dài.
Nhưng mà hấp dẫn mắt người nhìn nhất không phải là đồ cưới, mà là hai đứa nhỏ trắng trẻo mềm mại, cả người đều là quần áo mới, một trái một phải, tung kẹo cưới cho người dân xung quanh, tiền mừng, cong miệng cười, hai khuôn mặt giống nhau như đúc đi tung kẹo cưới.
Dân chúng đứng xem đều há hốc miệng nhìn thán phục không thôi, đều cho là đó là hai tiểu tiên đồng, quên luôn cả việc nhặt kéo cưới lấy may.
Nhưng mà càng khiến người ta giật mình hơn là Quản lão phu nhân đích thân vội vàng ra đón người, động tác của bà nhanh gọn, đi thẳng đến phía trước, ôm lấy hai tiểu oa nhi tâm can, nói thẳng là nhớ bọn họ muốn chết, nhân cơ hội ngăn kiệu hoa ở cửa, thiếu chút nữa là lỡ giờ dành hành lễ.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
"Đưa vào động..." Ách...Phải vội như vậy sao?
Còn chưa nói xong, vừa nghe đến đưa vào động phòng, Quản Nguyên Thiện không còn quan tâm đến lễ nghĩ, một bước ôm lấy tân nương tử mặc giá y đỏ tươi đi vào phòng, lại còn vì vội vàng đi gấp mà giẫm lên chân lễ quan một cước, được một cái liếc mắt còn không tự hiểu.
Bà bà Hàng thị là người xuyên việt, không hề để ý tới sự vội vàng của hắn, phu thê hòa thuận mới là quan trọng nhất, dù sao mọi người cũng đều hiểu, bà liền cùng khách nhân vui đùa nói chuyện.
Ngược lại Cao Thịnh Hầu Quản Tế Thế lại sa sầm mặt, trong miệng niệm "không ra thể thống gì, không ra thể thống gì", nhưng mà sau khi bị thê tử lườm một cái, tiếng than thở dần dần nhỏ lại, vô cùng miễn cưỡng nở nụ cười, bày tỏ ông vô cùng hài lòng với việc hôn sự này.
"Hi Nhi, rốt cuộc ta đã lấy được nàng rồi..." Vào động phòng chính là muốn sớm sinh quý tử, hắn khẩn cấp muốn bổ nhào...
"Chờ một chút, khăn voan còn chưa kéo lên." Ài, ngày mai nàng lấy đâu ra thể diện để đi gặp cha mẹ chồng chứ, hắn quả thật biết chuyện tốt thành chuyện xấu.
Cầu Hi Mai thật sự xấu hổ, quả táo trong tay tượng trưng cho sự may mắn sắp bị nàng bóp chặt in rõ dấu tay, đối mặt với chuyện phòng the, nàng vừa mừng vừa bối rối, tiểu tâm can nhảy điên cuồng, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
"Ai nha, xem ta vội vàng quá, cân như ý còn chưa lấy! Nương tử, để vi phu nhìn nương tử xinh đẹp một cái, xem có bao nhiêu kiều diễm quyến rũ..." Khăn voan mở lên, Quản Nguyên Thiện cả người đều sững sờ, ngây ngô cười.
"Thì ra nàng lại đẹp như vậy...."
Bình thường mặc quần áo nhẹ nhàng Cầu Hi Mai đã rất đẹp, giống như dòng nước trong không nhiễm bụi trần, duyên dáng yêu kiều, trong trẻo dịu dàng nhưng đầy linh khí.
Sau khi tỉ mỉ trang điểm, tiên tử hạ phàm nhanh chóng biến thành hải đường nhân gian, thanh tươi đẹp đẽ, càng làm nổi bật lên đôi mắt trong trẻo như bầu trời sau mưa, trong suốt chiếu rọi non sông, kiều diễm phong lưu.
"Huynh nói ta trước kia khó nhìn, huynh trong tài không nặng sắc miễn cưỡng nhìn ta thấy thuận mắt?" Thê tử xinh đẹp như hoa đào nhíu mi lại, giống như đang không vui.
"Nói gì vậy, ta trọng sắc cũng trọng tài, chỉ coi trọng nhan sắc của nàng, người khác không vừa mắt ta, dung mạo của như tiên trên trời,