Số lần đọc/download: 0 / 38
Cập nhật: 2020-10-16 09:43:46 +0700
Ngôi Sao Đỏ Thắm
Q
uân tử thượng đạo, tiểu nhân hạ đạo.
(tiết 24. Thiên Hiếu Vấn, Luận ngữ)
Đó là một ngôi sao chói ngời, đỏ thắm. Ngôi sao vươn lên tầm cao nhất của tượng đài, tựa lưng vào núi uy nghi, ngoảnh mặt trông ra biển sóng vỗ. Mặt trời lên. Bầu trời phương Đông hửng sáng, pha sắc hồng làm cho nền ngôi sao càng rực rỡ.
Y đứng đó, mê mải ngắm nhìn một ngôi sao đang tỏa sáng. Tay trợ lý Đinh Mỗ nhắc: “Chắc xếp thích hòn ngọc to tướng kia?”. Y cười, gắt: “Thế mà là mắt nhà nghề à? Thủy tinh mà đỏ đấy!”. Đinh Mỗ giật mình, vỗ tay đánh đét, thốt: “Chúa thật!”. Y gật gù: “Ta xuất thân từ nghề thủy tinh gia truyền, lớn lên vẫy vùng trong làng buôn đá đỏ, chưa từng gặp người nào cao siêu làm ra thứ thủy tinh đỏ tươi như máu mới nhỏ từ huyết quản ra thế này!”. Đinh Mỗ cười hi hi: “Em hiểu xếp!”. Rồi lần mò ghi địa chỉ của tác giả khắc ở bệ chân tượng.
Đại ca, đệ tử đã tìm đến ngôi nhà ngoại ô giữa cây cối um tùm. Khoan thai như một vị hiền triết, chủ nhà mở cửa, ôn tồn: “Nguyễn Tử Văn là tôi đây!”. “Dạ! – y từ tốn – anh Hai chính là giáo sư tác giả ngôi sao màu đỏ…?”. “Xin mời!”. Một chút ớn lạnh thoáng qua đầu y. Y nhận ra người cũ. Nhưng mặt Tử Văn vẫn thản nhiên, hiền từ quá. Y trấn tĩnh. Một người dạy học mấy chục năm, làm sao nhớ được con người bệ vệ là y bây giờ, lại chính là cái đứa xấc xược ngày ấy. Hồi ấy, ông bố bảo: “Muốn mở mang, phải học! Thằng em tính lành, chịu khó, thì thầy truyền nghề. Thằng anh thông minh thầy gửi đến thầy giáo Tử Văn để ôn thi!”. Được mươi hôm, y bỏ lớp thầy Văn, tò tò trở về nhà. Bố hỏi, y đáp: “Tưởng học gì, toàn giảng đạo đức, có mài ra mà ăn được đâu!”. Ông bố cáu quá, đang hút điếu thuốc bát, vụt luôn cho y một xe điếu. Y bỏ đi liền. Đi đâu? Theo đám đào vàng, đào đá đỏ. Đến lúc người cha hấp hối, y mới trở về. Ông bố nhìn thấy y, thì quay đi, xuôi tay. Hai anh em tìm trong túi người quá cố được chiếc chìa khóa, mở ngay cái chái nhà. Thấy rặt đồ nghề thợ thổi: nào que khều, táu, mã, nào khuôn lỉnh kỉnh. Y than: “Sao các cụ nhà ta lại chọn cái nghề khốn khó thế này?”. Rồi nhìn em, bảo rằng: “Cứ như chú với thầy thì khổ đến già. Phồng mồm thổi thủy tinh, má mỏng bằng tờ giấy, phổi ruỗng, cổ ngẳng. Làm sao tranh đua được với thiên hạ?”. Bèn dốc vốn liếng cùng em lập cơ sở tư nhân. Gặp lúc nhà nước cho tự do làm ăn, y ra sức mong mỏi mở mang cơ nghiệp. Cuộc chìm nổi cũng đào luyện nên y bây giờ: Cũng đường đường giám đốc công ty tư nhân. Y làm, buôn tạp nham, cả thủy tinh lẫn thượng vàng là ngọc, hạ cám là đồ chè chai đồng nát.
Nay y gõ cửa giáo sư Tử Văn, y đặt ý định: Liên doanh! “Ồ! Được chứ!”. Vị giáo sư cười hiền: “Khoa học không bước trên nền thực tiễn, thì tiến làm sao?”. Không ngờ hợp đồng liên kết lại ký được chóng vánh như thế?
Qua thời gian làm ăn, y đã tự tay làm ra được thứ sản phẩm giống như y trông thấy nơi ngôi sao đó. Thủy tinh đỏ hay là ngọc đỏ? Trong số đá đỏ qua tay bán buôn của y, có bao nhiêu hạt thủy tinh? Tiền của cứ như nước chảy đổ vào túi. Y liền tìm cớ cắt hợp đồng với Nguyễn Tử Văn. Ông này bảo: “Thuở nhở bỏ học, còn có thể dạy lại. Nay anh chối học, tôi ở lại cũng vô ích”. Nói rồi, ông bình thản ra về. Câu chuyện dừng ở đó, chìm đi giữa núi tiền, núi việc.
Một hôm, mối khách quen đem đến trả y một lô hàng. Cái màu đỏ tươi khi trước biến đi đây rồi? Thủy tinh còn lại màu sẫm xỉn. Y kinh ngạc, ngắc ngư lục tìm những thứ đã làm, đều thấy rằng: theo thời gian, màu đỏ dần biến sẫm màu đỉa, rồi đen sậm lại. Rồi kẻ đòi nợ đến đầy cửa. Tiền của lần trôi đi… Y giận tím người. Đinh Mỗ cố an ủi: “Tưởng giáo sư cao giá, té ra cũng chỉ thế là cùng”. Y ớ ra, chợt như lóe ra được điều gì, vội bảo Mỗ: “Đi!”. Cả hai hối hả. Đi đâu? Về phía tượng đài ngôi sao đỏ.
Chiều muộn. Cơn mưa kéo đen sẫm đằng tây, lan sang đằng đông. Trời xầm xì muốn đổ ụp xuống. Bóng chiều nham nhở, ánh ngày chỉ mù mờ. Y thở hông hốc. Trước mắt y ngôi sao vẫn đỏ rực. Trong cơn u mê của cái chiều sắp mưa, màu đỏ ấy càng tươi thắm hơn.
Thứ ánh sáng đỏ mỏng mảnh huyền bí như lóe chiếu tận tâm trí y. Y bỗng rụng rời, run rẩy và rú lên một tiếng kinh hồn. Tấm thân hồng hào của y thoắt tím lại. Khô tim! Y đổ sụp xuống…