Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Frank Herbert
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5856 / 761
Cập nhật: 2020-09-12 14:37:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
gười là chiến binh và kẻ thần bí, ác quỷ và vị thánh, xảo quyệt và ngây thơ, nghĩa hiệp, tàn nhẫn, kém một vị thánh, hơn một con người. Không thể đo hành động của Muad'Dib theo những tiêu chuẩn thông thường. Trong khoảnh khắc chiến thắng, Người nhìn thấy cái chết dành sẵn cho mình, tuy nhiên Người chấp nhận sự phản bội. Người ta có thể nói người làm chuyện này bởi một ý thức về công lý không? Vậy công lý của ai? Hãy nhớ, lúc này chúng ta đang nói về Muad'Dib, người ra lệnh làm trống trận bằng da của kẻ thù, Muad'Dib, người khước từ các tục lệ thuộc về quá khứ Công tước của Người bằng một cái phẩy tay, Người chỉ nói: "Ta là Kwisatz Haderach. Thế là đủ lý do rồi."
- trích "Arrakis thức tỉnh" của Công chúa Irulan
Vào cái đêm Paul-Muad'Dib chiến thắng, người ta hộ tống chàng đến chính lâu đài của thống đốc Arrakeen, tòa Phủ Thống sứ cũ kỹ nơi gia tộc Atreides đã cư ngụ đầu tiên khi mới đến Xứ Cát. Tòa nhà vẫn như khi Rabban phục hồi lại nó, gần như không bị chiến trận chạm tới mặc dù bị dân thành phố cướp phá. Vài đồ đạc trong đại sảnh bị lật đổ hay đập vỡ.
Paul sải bước qua cửa chính, Gurney Halleck và Stilgar theo sau cách một bước chân. Đội hộ tống của họ tản vào Đại sảnh, sắp xếp nơi này cho ngăn nắp và dọn dẹp một chỗ dành cho Muad'Dib. Một đội bắt đầu kiểm tra kỹ để đảm bảo rằng không có cái bẫy bí mật nào được gài ở đây.
"Tôi nhớ lại cái ngày lần đầu tiên chúng ta đến đây với cha ngài," Gurney nói. Ông liếc một lượt những cái xà và khung cửa sổ hé mở ở trên cao. "Tôi vốn đã không thích nơi này, bây giờ lại càng không. Nếu là một trong các hang của chúng ta thì sẽ an toàn hơn."
"Nói như một người Fremen chính cống," Stilgar nói, và ông để ý thấy nụ cười lạnh lùng trên môi Muad'Dib khi nghe lời của ông. "Người sẽ xem xét lại chứ, Muad'Dib?"
"Nơi này là một biểu tượng," Paul nói. "Rabban đã sống ở đây. Bằng việc chiếm lĩnh nơi này, ta chính thức khẳng định chiến thắng của mình để tất cả mọi người đều hiểu. Hãy cử người đi khắp tòa nhà này. Đừng chạm vào thứ gì. Chỉ kiểm tra để chắc chắn rằng không còn tên Harkonnen hoặc món đồ chơi Harkonnen nào còn lại."
"Xin tuân lệnh," Stilgar nói, và sự miễn cưỡng nặng trĩu trong giọng nói khi ông quay ra làm theo lệnh Paul.
Đám người liên lạc vội vã vào phòng mang theo thiết bị, bắt đầu sắp đặt gần chiếc lò sưởi đồ sộ. Nhóm cận vệ Fremen, đơn vị bổ sung cho số Fedaykin còn sống, chiếm giữ các trạm xung quanh căn phòng. Họ thì thầm với nhau, nhiều người ném ra những ánh mắt nghi ngờ. Nơi này đã thuộc về kẻ thù của họ trong một thời gian quá dài đến nỗi họ khó lòng chấp nhận sự có mặt của mình ở đó một cách tự nhiên.
"Này Gurney, cho một người hộ tống mẹ ta và Chani đến," Paul nói. "Chani biết về chuyện con trai chúng ta chưa?"
"Tin đã được gửi đi, thưa Tướng công."
"Các Ngài tạo được đưa ra khỏi vùng lòng chảo chưa?"
"Rồi ạ, thưa Tướng công. Bão gần như tan rồi."
"Cơn bão gây thiệt hại ở những đâu?" Paul hỏi.
"Theo đúng hướng đi của nó - ở sân đáp và khắp các kho dự trữ hương dược trên vùng bình nguyên - thiệt hại trên phạm vi rộng," Gurney nói. "Thiệt hại do trận chiến cũng nhiều như thiệt hại do cơn bão gây ra."
"Ta cho rằng không có gì là không sửa chữa được nếu có tiền," Paul nói.
"Ngoại trừ tính mạng con người, thưa Tướng công," Gurney nói, và có âm sắc trách móc trong giọng ông, như thể ông muốn nói: "Tự bao giờ một người của gia tộc Atreides quan tâm trước hết đến các đồ vật trong khi tính mạng con người đang treo sợi tóc?"
Nhưng Paul chỉ có thể tập trung chú ý vào con mắt bên trong và những lỗ hổng chàng thấy rõ trong bức tường-thời gian vẫn nằm vắt ngang con đường của chàng. Qua mỗi lỗ hổng, cuộc thánh chiến tràn xuống những hành lang của tương lai.
Chàng thở dài, đi qua đại sảnh, thấy một chiếc ghế dựa vào tường. Đã có thời chiếc ghế đó đứng trong phòng ăn, thậm chí có thể chính cha chàng đã ngồi lên đó. Tuy nhiên, lúc này nó chỉ là một vật để chàng nghỉ ngơi và giấu không cho đám thuộc hạ biết chàng mệt mỏi. Chàng ngồi xuống, kéo áo choàng vòng quanh chân, nới lỏng bộ sa phục nơi cổ.
"Hoàng đế vẫn nấp trong phần còn lại của con tàu," Gurney nói.
"Tạm thời cứ để ông ta ở đó," Paul nói. "Họ đã tìm thấy bọn Harkonnen chưa?"
"Họ vẫn đang kiểm tra người chết."
"Có hồi âm gì từ những con tàu trên đó không?" Chàng hất cằm về phía trần nhà.
"Vẫn chưa có hồi âm, thưa Tướng công."
Paul thở dài, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi. Ngay sau đó, chàng nói: "Mang một tên tù binh Sardaukar lại đây cho ta. Chúng ta phải gửi một thông điệp cho Hoàng đế. Đã đến lúc thảo luận về các điều kiện."
"Vâng, thưa Tướng công."
Gurney quay ra, ra hiệu bằng tay với một người trong đội Fedaykin đang đứng ở vị trí cận vệ bên cạnh Paul.
"Gurney," Paul thì thầm. "Từ khi chúng ta trở lại với nhau, ta vẫn chưa nghe thấy thầy đưa ra một lời trích dẫn thích hợp nào cho sự kiện đó." Chàng quay lại, nhìn thấy Gurney nuốt nước bọt, thấy quai hàm của ông bất ngờ đanh lại vẻ dữ tợn.
"Nếu người muốn nghe, thưa Tướng công," Gurney nói. Ông hắng giọng, nói the thé: "'Vào ngày hôm đó, chiến thắng chuyển thành niềm thương tiếc tới tất cả người dân: vì dân chúng nghe nói ngày hôm đó đức vua đã đau buồn về con trai người đến thế nào.' "
Paul nhắm mắt, ép nỗi đau buồn ra khỏi tâm trí, để nó chờ đợi, cũng như lần chàng đã phải đợi đến khi có thể khóc thương cha. Lúc này đây, chàng hướng suy nghĩ của mình về những phát hiện đã tích lũy dần trong ngày này - những tương lai lẫn lộn cùng sự có mặt ẩn giấu của Alia trong tâm thức chàng.
Trong mọi cách sử dụng thị kiến-thời gian, đây là cách kỳ lạ nhất. "Em vừa chạm ngực vào tương lai, để đặt lời của em vào nơi mà chỉ anh mới nghe thấy được," Alia đã nói thế. "Ngay cả anh cũng không thể làm được điều đó, anh của em ạ. Em thấy nó là một trò chơi hay. Và... ồ, đúng vậy - em vừa giết ông ngoại của chúng ta, lão Nam tước già điên cuồng ấy. Ông ta chịu một chút đau đớn thôi."
Im lặng. Ý thức thời gian của chàng đã nhìn thấy em gái chàng rút lui.
"Muad'Dib."
Paul mở mắt thì thấy khuôn mặt có bộ râu đen nhánh của Stilgar ở phía trên chàng, đôi mắt sẫm màu bừng bừng ánh sáng chiến trận.
"Ta vừa nhìn thấy xác lão Nam tước," Paul nói.
Một sự im lặng đột ngột trùm lên Stilgar. "Bằng cách nào ngài biết được?" ông thì thầm. "Chúng tôi chỉ vừa thấy cái xác đó trong tòa nhà kim loại vĩ đại do Hoàng đế xây đằng kia."
Paul phớt lờ câu hỏi, nhìn thấy Gurney quay trở lại cùng hai người Fremen, họ giữ chặt một tù binh Sardaukar.
"Đây là một tên trong đám tù binh, thưa Tướng công," Gurney nói. Ông ra hiệu để người lính giữ kẻ bị bắt đứng trước mặt Paul cách chàng năm bước.
Paul để ý thấy mắt tên Sardaukar mang nét kinh hoàng đờ đẫn. Một vết bầm màu xanh kéo dài từ sống mũi đến khóe miệng. Hắn có tóc vàng, đường nét như tạc, vẻ ngoài dường như đồng nghĩa với tước vị trong đám Sardaukar, tuy nhiên không có phù hiệu nào trên bộ trang phục rách nát ngoại trừ những nút vàng có huy hiệu Đế quốc và dải viền quần rách tả tơi.
"Tôi nghĩ tên này là một sĩ quan, thưa Tướng công," Gurney nói.
Paul gật đầu, chàng nói: "Ta là Công tước Paul Atreides. Ngươi có hiểu điều đó không, tên kia?"
Tên Sardaukar nhìn chàng chằm chằm bất động.
"Nói đi," Paul nói, "nếu không Hoàng đế của ngươi có thể chết."
Tên Sardaukar chớp mắt, nuốt nước bọt.
"Ta là ai?" Paul hỏi.
"Ngài là Công tước Paul Atreides," hắn thì thào.
Hắn ta dường như quá dễ phục tùng Paul, nhưng quân Sardaukar chưa bao giờ chuẩn bị tinh thần đón nhận những điều như đã xảy ra trong ngày hôm nay. Chúng chưa bao giờ biết tới gì khác ngoài chiến thắng; nhưng Paul nhận ra chính điều đó có thể là một nhược điểm. Chàng gạt ý nghĩ đó qua một bên, để xem xét nó sau trong chương trình huấn luyện của chính chàng.
"Ta có một thông điệp muốn ngươi chuyển đến Hoàng đế," Paul nói. Và chàng diễn đạt lời nói theo cách cổ xưa: "Ta, Công tước của một Đại Gia tộc, người mang dòng dõi Hoàng gia, trao lời giao ước của ta theo các điều khoản của Hiệp định. Nếu Hoàng đế và quân của Người hạ vũ khí và đến gặp ta ở đây, ta sẽ dùng chính mạng sống của ta để bảo vệ mạng sống cho họ." Paul giơ bàn tay trái mang ấn công tước lên cho tên Sardaukar thấy. "Ta xin thề trước vật này."
Tên Sardaukar liếm môi, liếc Gurney.
"Đúng vậy," Paul nói. "Có ai khác ngoài một người họ Atreides có thể xứng đáng nhận lòng trung thành của Gurney Halleck?"
"Tôi sẽ chuyển thông điệp đó," tên Sardaukar nói.
"Đưa anh ta đến sở chỉ huy và cho anh ta vào," Paul nói.
"Vâng, thưa Tướng công," Gurney ra hiệu cho tay thuộc hạ làm theo lệnh, dẫn họ ra ngoài.
Paul quay lại phía Stilgar.
"Chani và mẹ ngài vừa đến," Stilgar nói. "Chani yêu cầu có thời gian được ở một mình với nỗi đau buồn. Mẹ Chí tôn yêu cầu được ở một lát trong phòng huyền thuật; tôi không biết tại sao."
"Mẹ ta phát ốm vì khao khát một hành tinh mà bà có thể không bao giờ gặp lại nữa," Paul nói. "Nơi đó nước từ bầu trời trút xuống và cây cối mọc dày đến nỗi người ta không thể len qua."
"Nước từ trên trời," Stilgar thì thầm.
Trong khoảnh khắc đó, Paul nhận thấy Stilgar đã biến đổi từ naib Fremen thành một sinh thể của Lisan al-Gaib như thế nào, một vật chứa nỗi kính sợ và sự phục tùng. Đó là sự giảm bớt giá trị của con người này, và Paul cảm thấy ngọn gió-bóng ma củathánh chiến bên trong nó.
Ta vừa thấy một người bạn trở thành một kẻ sùng bái, chàng nghĩ.
Trong nỗi cô đơn trào dâng, Paul nhìn khắp căn phòng, chú ý thấy đội lính trở nên chỉnh tề, đứng nghiêm răm rắp trước mặt chàng. Chàng cảm thấy giữa họ phảng phất sự đua tranh đầy kiêu hãnh - ai nấy đều hy vọng nhận được sự chú ý của Muad'Dib.
Muad'Dib, con người toát ra mọi phúc lành, chàng nghĩ, và đó là ý nghĩ cay đắng nhất trong suốt cuộc đời chàng. Họ cảm thấy ta phải chiếm lấy ngai vàng, chàng nghĩ. Nhưng họ không thể biết ta làm thế là để ngăn cuộc thánh chiến.
Stilgar hắng giọng nói: "Rabban cũng chết rồi."
Paul gật đầu.
Nhóm lính phía bên phải đột ngột dẹp sang một bên, họ đứng nghiêm mở ra một lối đi cho Jessica. Bà mặc áo choàng đen, bước đi hao hao giống cách sải bước trên mặt cát, nhưng Paul nhận thấy ngôi nhà này đã phục hồi cho bà vị trí bà từng có ở đây trước kia - tì thiếp của một Công tước trị vì. Sự hiện diện của bà mang ít nhiều sự tự tin quyết đoán như xưa.
Jessica dừng lại trước mặt Paul, nhìn xuống con trai. Bà thấy sự mệt mỏi của con và cách chàng che giấu nó, nhưng bà không thấy thương xót chàng. Như thể bà không còn khả năng có được bất kỳ cảm xúc nào với con trai.
Jessica bước vào Đại sảnh mà tự hỏi tại sao nơi này không chịu làm cho chính nó phù hợp với những ký ức của bà. Nó vẫn là một căn phòng xa lạ, như thể bà chưa từng sống ở đây, chưa từng sống ở đây với Leto yêu dấu, chưa từng đối chất với Duncan Idaho say rượu ở đây - chưa từng, chưa từng, chưa từng...
Cần phải có một đô-căng-ngôn-từ đối lập trực tiếp với adab, cái ký ức nghiệt ngã, bà nghĩ. Cần phải có một lời cho những ký ức vốn phủ nhận chính mình.
"Alia đâu?" bà hỏi.
"Nó ở bên ngoài, đang làm cái điều mà bất cứ đứa trẻ Fremen cừ khôi nào nên làm trong những thời điểm như thế," Paul nói. "Nó giết những kẻ thù bị thương và đánh dấu thi thể chúng cho các đội đi thu nước."
"Paul!"
"Mẹ phải hiểu nó làm chuyện đó vì lòng tốt," chàng nói. "Chẳng phải kỳ quặc sao khi chúng ta hiểu lầm sự thống nhất ẩn giấu giữa lòng tốt với sự tàn ác?"
Jessica nhìn con trai giận dữ, bà cảm thấy sửng sốt bởi sự thay đổi hoàn toàn của chàng. Phải chăng do con trai nó chết nên nó mới như vậy? bà tự hỏi. Và bà nói: "Bọn thuộc hạ kể những chuyện kỳ lạ về con, Paul ạ. Họ nói con có tất cả sức mạnh của truyền thuyết đó - người ta không thể che giấu con bất cứ điều gì, rằng con nhìn thấy nơi mà những người khác không thể thấy."
"Một Bene Gesserit mà lại hỏi về những truyền thuyết ư?" chàng hỏi.
"Mẹ cũng góp phần trong việc tạo ra con là người như thế nào," bà thừa nhận, "nhưng con không được nghĩ rằng mẹ..."
"Làm sao mẹ lại muốn sống hàng tỉ tỉ cuộc đời cơ chứ?" Paul hỏi. "Có cả một hệ truyền thuyết về mẹ! Hãy nghĩ về tất cả những kinh nghiệm đó, sự thông thái mà chúng mang lại. Nhưng thông thái làm nhẹ bớt tình yêu thương, có phải vậy không? Và nó mang lại một dạng thức mới cho lòng căm thù. Làm cách nào mẹ biết cái gì là tàn nhẫn nếu mẹ chưa từng dò tận đáy chiều sâu của cả sự tàn nhẫn lẫn lòng tốt? Mẹ nên sợ con, thưa mẹ. Con là Kwisatz Haderach."
Jessica cố nuốt khan. Ngay sau đó, bà nói: "Trước kia con không chịu thừa nhận với mẹ con là Kwisatz Haderach."
Paul lắc đầu. "Con không thể phủ nhận gì được nữa." Chàng ngước nhìn mắt bà. "Hoàng đế và người của ông ấy sẽ tới ngay bây giờ. Người ta sẽ thông báo họ đến bất cứ lúc nào. Hãy đứng cạnh con. Con muốn nhìn thấy họ cho rõ. Cô dâu tương lai của con sẽ có mặt trong bọn họ."
"Paul!" Jessica cáu kỉnh. "Đừng phạm phải sai lầm mà cha con đã phạm phải!"
"Cô ấy là công chúa," Paul nói. "Cô ấy là chìa khóa dẫn con tới ngai vàng, và cô ấy sẽ chỉ là thế mà thôi. Sai lầm ư? Mẹ nghĩ chính vì con là cái do mẹ tạo ra nên con không thể cảm thấy nhu cầu trả thù ư?"
"Ngay cả với người vô tội sao?" bà hỏi, và bà nghĩ: Nó không được phạm phải những sai lầm mà ta phạm phải.
"Chẳng còn ai là vô tội hết," Paul nói.
"Hãy nói chuyện đó với Chani," Jessica nói, và ra hiệu về phía hành lang ở phía sau Phủ Thống sứ.
Chani bước vào Đại sảnh, đi giữa đội bảo vệ Fremen như thể không ý thức về sự có mặt của họ. Mũ trùm đầu và mũ sa phục của nàng hất ngược ra sau, khăn che mặt buộc một bên. Nàng đi với vẻ yếu ớt, không vững lắm khi bước ngang qua căn phòng tới đứng bên cạnh Jessica.
Paul thấy những ngấn lệ trên gò má nàng - Nàng trao nước cho người chết. Chàng cảm thấy nỗi thương tiếc tràn ngập trong chàng, nhưng cứ như là chàng chỉ có thể cảm thấy nỗi thương tiếc đó thông qua sự có mặt của Chani.
"Con chết rồi, anh ơi," Chani nói. "Con chúng ta chết rồi."
Tự kiềm chế bằng sự tự chủ cứng rắn, Paul đứng lên. Chàng giơ tay ra chạm vào má Chani, cảm thấy sự ẩm ướt của những giọt nước mắt. "Không ai thay thế được nó," Paul nói, "nhưng chúng ta sẽ có những đứa con khác. Usul xin hứa điều này." Nhẹ nhàng, chàng dẫn nàng sang một bên, ra hiệu với Stilgar.
"Muad'Dib," Stilgar nói.
"Họ từ con tàu đó đến đây, Hoàng đế và đám thuộc hạ của Người," Paul nói. "Ta sẽ đứng ở đây. Tập hợp tù binh vào một khoảng trống giữa phòng. Giữ bọn chúng đứng cách ta mười mét trừ phi ta ra lệnh khác."
"Tuân lệnh, thưa Muad'Dib."
Khi Stilgar quay ra làm theo mệnh lệnh, Paul nghe thấy đám lính Fremen thì thào kính sợ: "Các anh thấy không? Người biết! Không ai nói cho Người, nhưng Người biết!"
Lúc này có thể nghe thấy tiếng đám tùy tùng của Hoàng đế đang tới, quân Sardaukar của ngài ngân nga một trong những điệu hành quân để giữ vững tinh thần. Có tiếng xì xào tại lối vào và Gurney Halleck băng qua đội cận vệ, đi tới bàn bạc với Stilgar, sau đó đến đứng bên Paul, một cái nhìn kỳ lạ trong mắt ông.
Ta cũng sẽ đánh mất Gurney sao? Paul tự hỏi. Theo cách ta đánh mất Stilgar - mất một người bạn để tăng thêm một thuộc hạ sao?
"Bọn họ không mang theo vũ khí," Gurney nói. "Tôi đích thân đảm bảo điều đó." Ông nhìn quanh phòng, thấy sự chuẩn bị của Paul. "Feyd-Rautha Harkonnen đi cùng họ. Tôi sẽ tách hắn ta ra chứ?"
"Để hắn lại."
"Cũng có vài tên trong Hiệp hội đang đòi hỏi những đặc quyền, họ đe dọa cấm vận chống lại Arrakis. Tôi bảo họ tôi sẽ chuyển thông điệp của họ cho ngài."
"Cứ để họ đe dọa."
"Paul!" Jessica thì thầm đằng sau chàng. "Ông ấy đang nói về Hiệp hội!"
"Ta sẽ nhổ nanh bọn họ ngay lập tức," Paul nói.
Và sau đó chàng nghĩ về Hiệp hội - cái thế lực đã chuyên biệt hóa quá lâu đến nỗi nó đã thành một kẻ ăn bám, không thể sống độc lập với cái sự sống vốn xưa nay nuôi dưỡng nó. Bọn họ chưa bao giờ dám nắm chặt thanh gươm... và bây giờ họ không thể nắm chặt nó. Họ đã có thể chiếm lấy Arrakis khi nhận ra mình đã sai lầm trong việc chuyên vận chuyển chất melange gây nghiện mang lại quang phổ nhận thức cho những người lái tàu của họ. Họ lẽ ra có thể làm điều này, sống một thời vẻ vang rồi chết. Thay vì thế, họ cứ sống qua từng khoảnh khắc, hy vọng rằng những vùng biển nơi họ bơi qua có thể sinh ra một vật chủ mới khi vật chủ cũ chết đi.
Những người lái tàu của Hiệp hội, với khả năng tiên tri giới hạn, đã có một quyết định tai hại: họ luôn chọn đường lối an toàn, chắc chắn, cái đường lối đã khiến họ càng lún sâu hơn vào trì trệ.
Hãy để họ nhìn thật sát vật chủ mới của họ, Paul nghĩ.
"Cũng có cả một Mẹ Chí tôn Bene Gesserit, bà ta nói bà ta là bạn của mẹ ngài," Gurney nói.
"Mẹ ta không có bạn Bene Gesserit nào cả."
Lại một lần nữa, Gurney nhìn quanh Đại sảnh, rồi cúi sát tai Paul. "Thufir Hawat đi cùng bọn họ, thưa Chúa công. Tôi không có cơ hội gặp riêng ông ấy, nhưng ông ấy ra hiệu bằng tay theo kiểu cũ của chúng ta để nói rằng ông ấy đang làm việc cho bọn Harkonnen, ông ấy cứ nghĩ rằng ngài đã chết. Ông ấy nói cứ để ông ấy trong đám họ."
"Ông để Thufir trong đám..."
"Ông ấy muốn thế... và tôi nghĩ như thế là tốt nhất. Nếu... có sai lầm nào đó, thì ông ấy có mặt ở nơi chúng ta có thể khống chế ông ấy. Nếu không - chúng ta có một cái tai gài vào phía bên kia."
Ngay khi đó Paul nghĩ đến những hình ảnh tiên tri thoáng hiện trong đầu chàng tương ứng với các khả năng khác nhau của khoảnh khắc này - và một tuyến thời gian mà ở đó Thufir mang theo một cây kim tẩm độc, cây kim mà Hoàng đế ra lệnh ông ta dùng để chống lại vị "Công tước mới phất" này.
Đội lính bảo vệ lối vào đứng sang một bên, tạo thành một hành lang ngắn bằng những ngọn giáo. Ở đó vang lên tiếng quần áo sột soạt khe khẽ, tiếng những bàn chân miết trên lớp cát đã dạt vào Phủ Thống sứ.
Hoàng đế Padishah Shaddam IV dẫn đoàn tùy tùng vào sảnh lớn. Chiếc mũ sắt burseg đã bị mất nên bộ tóc đỏ đổ ra lòa xòa. Tay áo bên trái bị rách toạc dọc đường may phía trong. Ông không mang thắt lưng và vũ khí, nhưng đám tùy tùng di chuyển cùng ông giống như một bong bóng khiên chắn-lực nhằm bảo vệ khu vực trống sát cạnh ông.
Một cây giáo Fremen buông xuống chắn ngang đường đi của ông, chặn ông lại ở chỗ Paul đã ra lệnh trước. Những người khác chụm ở đằng sau, một bức tranh ghép đầy màu sắc, sự xáo động và những khuôn mặt nhìn chằm chặp.
Paul lia mắt qua đám người, nhìn thấy đám phụ nữ cố che đi dấu vết họ vừa khóc lóc, nhìn thấy đám người hầu mà trước đó từng thích thú ngồi trên khán đài khi quân Sardaukar chiến thắng, giờ đây đứng im thin thít vì bại trận. Paul nhìn thấy đôi mắt sáng như mắt chim của Mẹ Chí tôn Gaius Helen Mohiam lấp lánh bên dưới chiếc mũ trùm đầu màu đen, và bên cạnh bà ta là khuôn mặt choắt lén lén lút lút của Feyd-Rautha Harkonnen.
Đó là khuôn mặt mà thời gian để lộ ra cho ta biết, Paul nghĩ.
Rồi chàng nhìn ra phía sau Feyd-Rautha, có một sự di chuyển làm chàng chú ý, chàng thấy ở đó có một khuôn mặt choắt, xảo trá mà trước đó chàng chưa từng gặp - không có trong hay ngoài thời gian. Đó là khuôn mặt mà chàng cảm thấy chàng nên biết và cái cảm giác đó mang theo một nỗi sợ.
Tại sao ta sợ người đó? chàng tự hỏi.
Chàng cúi về phía mẹ, thì thầm: "Gã đàn ông đứng bên trái Mẹ Chí tôn, kẻ có cái nhìn của quỷ dữ - hắn là ai vậy?"
Jessica quan sát, nhận ra gương mặt này từ những bộ hồ sơ của Công tước Leto. "Bá tước Fenring," bà nói. "Ông ta từng ở đây ngay trước chúng ta. Một thái giám di truyền... và là một kẻ giết người."
Tên chạy việc vặt cho Hoàng đế, Paul nghĩ. Và ý nghĩ đó là một cú sốc vụt qua ý thức chàng bởi chàng đã nhìn thấy Hoàng đế trong vô số sự kết hợp trải khắp những tương lai có khả năng xảy ra - nhưng Bá tước Fenring chưa lần nào xuất hiện trong những thị kiến tiên tri đó.
Rồi Paul chợt nảy ra ý nghĩ chàng đã nhìn thấy xác chết của chính mình dọc theo vô số khoảng xa của mạng lưới thời gian, nhưng chưa lần nào chàng nhìn thấy khoảnh khắc mình chết.
Ta từ chối thấy người này bởi ông ta là kẻ giết ta chăng? Paul tự hỏi.
Ý nghĩ đó khiến chàng băn khoăn day dứt như một điềm báo trước. Chàng ép mình thôi không chú ý đến Fenring nữa, lúc này chàng nhìn vào đám tàn quân Sardaukar và những tên sĩ quan, nhìn sự cay đắng trên nét mặt họ và sự tuyệt vọng. Đây đó trong đám, có những khuôn mặt làm Paul chú ý trong một thoáng: những tên sĩ quan Sardaukar đang dò xét sự chuẩn bị trong căn phòng này, vẫn đang hoạch định, đang mưu tính cách nào đó hòng chuyển bại thành thắng.
Cuối cùng Paul chú ý vào một thiếu nữ tóc vàng, dáng cao, mắt xanh, một khuôn mặt mang vẻ đẹp quý tộc, cổ điển trong vẻ kiêu kỳ của nó, nước mắt không thể làm hề hấn, không gì có thể đánh bại được. Chẳng cần ai nói, Paul biết cô ấy - Công chúa Hoàng gia, được huấn luyện theo phương pháp Bene Gesserit, một khuôn mặt mà thị kiến thời gian đã chỉ cho chàng thấy trong rất nhiều diện mạo của nó: Irulan.
Đó là chìa khóa của ta, chàng nghĩ.
Sau đó chàng thấy có sự di chuyển trong đám người đứng túm tụm, một khuôn mặt và dáng người hiện ra - Thufir Hawat, khuôn mặt già nua nhăn nheo với đôi môi biến màu tối sẫm, đôi vai còng, cái nhìn mang nặng tuổi tác.
"Đó là Thufir Hawat," Paul nói. "Hãy để ông ấy đứng thoải mái, Gurney."
"Chúa công," Gurney nói.
"Để ông ấy đứng thoải mái," Paul nhắc lại.
Gurney gật đầu.
Hawat lết về phía trước khi một cây giáo Fremen được nhấc lên rồi trở về chỗ cũ đằng sau ông. Đôi mắt ẩm ướt liếc Paul, thăm dò, tìm kiếm.
Paul tiến lên phía trước một bước, cảm thấy hồi hộp, chờ đợi phản ứng của Hoàng đế và đám tùy tùng.
Cái nhìn chằm chằm của Hawat xuyên thấu qua Paul, và ông lão nói: "Thưa Lệnh bà Jessica, đến tận hôm nay tôi mới biết mình đã hiểu sai về bà như thế nào. Bà không cần tha thứ cho tôi."
Paul đợi, nhưng mẹ chàng vẫn im lặng.
"Này Thufir, người bạn già," Paul nói, "như thầy thấy đó, lưng ta không quay về phía cửa."
"Vũ trụ đầy rẫy những cánh cửa," Hawat nói.
"Ta có phải là con của cha ta không?" Paul hỏi.
"Giống ông nội của ngài hơn," Hawat kêu lên the thé. "Ngài có phong thái của Lão Công tước, cái nhìn của Lão Công tước trong đôi mắt ngài."
"Thế nhưng ta là con của cha ta," Paul nói. "Vì ta nói với thầy, Thufir ạ, rằng để trả lại cho những năm tháng thầy phụng sự gia đình ta, giờ thầy có thể yêu cầu ta bất cứ điều gì thầy muốn. Bất cứ điều gì. Giờ thầy có cần mạng ta không, Thufir? Nó là của thầy đó." Paul tiến lên một bước, hai tay buông thõng, cảm thấy cái nhìn thấu hiểu lớn dần lên trong mắt Hawat.
Ông ấy nhận ra rằng ta biết chuyện phản bội, Paul nghĩ.
Lấy giọng nửa thì thầm mà chỉ mình Hawat nghe thấy, Paul nói: "Ta nói thật đấy, Thufir ạ. Nếu thầy muốn hạ thủ ta, hãy làm ngay bây giờ."
"Tôi chỉ muốn được đứng trước mặt ngài thêm lần nữa, thưa Công tước," Hawat nói. Và lần đầu tiên Paul nhận ra ông già này đang cố hết sức để khỏi ngã. Paul đưa tay ra, đỡ lấy vai Hawat, cảm thấy sự run run của bắp thịt dưới tay chàng.
"Đó có phải là nỗi đau đớn không, hỡi bạn già?" Paul hỏi.
"Đó là nỗi đau đớn, thưa Công tước," Hawat tán đồng, "nhưng niềm vui sướng còn lớn hơn." Ông quay nửa người trong cánh tay Paul, duỗi bàn tay trái ra, lòng bàn tay ngửa lên, hướng về phía Hoàng đế, để lộ mũi kim bé xíu kẹp giữa các ngón tay khum thành hình chén. "Người thấy không, thưa Bệ hạ?" ông ta gọi. "Thấy mũi kim phản bội của Người không? Người nghĩ rằng thần, kẻ từng trao cả cuộc đời mình để phục vụ dòng họ Atreides, trong lúc này sẽ trao cho họ ít hơn sao?"
Paul lảo đảo khi ông thầy già rũ xuống trong tay chàng, cảm thấy cái chết ở đó, ở cái cơ thể hoàn toàn mềm nhũn. Nhẹ nhàng, Paul hạ Hawat xuống sàn, thẳng người lên, ra hiệu cho đội cận vệ đưa cái xác đi.
Bầu không khí im lặng trùm lên đại sảnh trong lúc người ta thi hành mệnh lệnh của chàng.
Lúc này trên khuôn mặt Hoàng đế có một vẻ chờ đợi chết chóc. Đôi mắt vốn chưa bao giờ thừa nhận chúng biết sợ rốt cuộc đã thừa nhận rằng chúng sợ.
"Thưa Bệ hạ," Paul nói, và nhận thấy cái giật mình chú ý đầy ngạc nhiên của cô Công chúa Hoàng gia dáng cao kia. Lời nói được chàng thốt ra không theo bất cứ điệu thức điều khiển Bene Gesserit nào, chỉ mang trong nó mọi sắc thái khinh rẻ và miệt thị mà Paul có thể đưa vào.
Quả thực là được huấn luyện theo Bene Gesserit, Paul nghĩ.
Hoàng đế hắng giọng nói: "Có lẽ người họ hàng đáng kính của ta tin rằng lúc này anh ta có mọi thứ theo cách của chính anh ta. Không gì có thể xa rời thực tế hơn thế. Ngươi đã vi phạm Hiệp định, dùng vũ khí nguyên tử chống lại..."
"Thần dùng vũ khí nguyên tử chống lại một nét đặc trưng tự nhiên của sa mạc," Paul nói. "Đó là phương pháp của thần và thần gấp rút diện kiến người, thưa Bệ hạ, để yêu cầu Người giải thích về vài hành động kỳ lạ của Người."
"Ngay lúc này có cả một phi đội lớn của các Đại Gia tộc bay trên khắp Arrakis," Hoàng đế nói. "Chỉ cần ta nói một lời là họ sẽ..."
"Ồ, được thôi," Paul nói, "Suýt nữa thần quên mất bọn họ." Chàng tìm kiếm trong đám tùy tùng của Hoàng đế cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt hai mật vụ của Hiệp hội, liền nói riêng với Gurney. "Gurney, có phải mật vụ của Hiệp hội là hai tên béo mặc đồ xám đứng đằng kia không?"
"Phải, thưa Chúa công."
"Hai người kia," Paul nói, chỉ về phía họ. "Bước ra khỏi đó ngay lập tức, gửi ngay các thông điệp mà cái phi đội đó sẽ nhận được trên đường họ quay về. Sau việc này, các ngươi hãy xin phép ta trước khi..."
"Hiệp hội không nhận lệnh của ngài!" tên dáng cao quát lên. Hắn và người bạn len lỏi qua hàng rào giáo mà các vệ sĩ nâng lên cao khi Paul gật đầu. Hai tên mật vụ bước ra, tên dáng cao chĩa một cánh tay về phía Paul, nói: "Ngài ắt sẽ bị cấm vận để trả giá cho..."
"Nếu ta còn nghe thêm bất cứ điều vô nghĩa nào phát ra từ một trong hai ngươi," Paul nói, "ta sẽ ra lệnh phá hủy toàn bộ cơ sở sản xuất hương dược trên Arrakis... mãi mãi."
"Ngài điên à?" tên mật vụ dáng cao hỏi. Hắn lùi lại nửa bước.
"Vậy ngươi công nhận rằng ta có khả năng làm chuyện đó, phải không?" Paul hỏi.
Tên mật vụ dường như nhìn chằm chằm vào khoảng không trong một lát, sau đó hắn nói: "Đúng, ngài có thể làm chuyện đó, nhưng ngài không được làm thế."
"Chà chà," Paul nói và gật gù. "Cả hai ngươi đều là kẻ lái tàu vũ trụ của Hiệp hội à?"
"Đúng thế!"
Tên thấp hơn nói: "Làm vậy ngài cũng sẽ tự làm đui mù mình và kết án tử hình tất cả chúng ta. Ngài có biết bị tước mất rượu hương dược một khi ngài đã nghiện nó là như thế nào không?"
"Đôi mắt chỉ chăm chăm tìm lối an toàn là đôi mắt bị khép kín mãi mãi," Paul nói. "Hiệp hội bị què quặt rồi. Con người trở thành những đàn người cô độc nhỏ nhoi trên những hành tinh cô độc. Các ngươi biết đấy, ta có thể làm điều này hoàn toàn vì thù hận... hoặc vì buồn chán."
"Chúng ta hãy thảo luận riêng về chuyện này," tên dáng cao nói. "Tôi đảm bảo rằng chúng ta có thể đạt được sự thỏa hiệp nào đó..."
"Hãy chuyển thông điệp đó tới người của các ngươi đang bay trên Arrakis," Paul nói. "Ta phát mệt vì cuộc tranh luận này rồi. Nếu phi đội ở bên trên chúng ta không rời đi ngay, bọn ta sẽ chẳng cần nói chuyện nữa." Chàng gật đầu về phía nhóm người liên lạc đứng một bên đại sảnh. "Các ngươi có thể sử dụng thiết bị của bọn ta."
"Trước tiên chúng ta phải thảo luận chuyện này," tên dáng cao nói. "Chúng ta không thể..."
"Làm đi!" Paul quát. "Khả năng phá hủy một thứ chính là sự làm chủ hoàn toàn thứ đó. Các ngươi vừa thừa nhận rằng ta có khả năng đó. Bọn ta không có mặt ở đây để tranh luận hay thương lượng hay thỏa hiệp. Các ngươi phải tuân theo lệnh ta không thì sẽ chịu hậu quả ngay tức khắc!"
"Ông ta làm vậy thật đấy," tên mật vụ Hiệp hội thấp hơn nói. Và Paul nhìn thấy nỗi sợ hãi siết chặt lấy họ.
Hai tên mật vụ chầm chậm đi tới thiết bị liên lạc của người Fremen.
"Họ sẽ làm theo lệnh chứ?" Gurney hỏi.
"Họ chỉ có thị kiến thời gian hạn chế," Paul nói. "Họ có thể nhìn thấy phía trước một bức tường trắng cho biết những hậu quả nếu họ không tuân lệnh. Mỗi một tên lái tàu của Hiệp hội trong mỗi chiếc tàu trên đầu chúng ta có thể nhìn thấy trước cùng một bức tường đó. Họ sẽ tuân lệnh."
Paul quay trở lại nhìn Hoàng đế, nói: "Khi người ta cho phép Người leo lên ngai vàng của phụ thân Người, ấy chỉ là dựa trên sự đảm bảo rằng Người sẽ giữ cho nguồn hương dược luôn tuôn chảy. Người đã làm họ thất vọng, thưa Bệ hạ. Người có biết những hậu quả không?"
"Không ai cho phép ta..."
"Dừng ngay việc diễn trò hề đi," Paul quát. "Hiệp hội giống như một thị trấn bên dòng sông. Họ cần nước, nhưng chỉ có thể múc lên cái họ cần. Họ không thể xây một con đập ngăn sông và làm chủ nó, bởi họ chỉ tập trung chú ý vào cái họ đang nắm giữ, cuối cùng thì điều đó mang lại sự tàn phá. Dòng chảy hương dược, đó là dòng sông của họ, và thần vừa xây một con đập. Nhưng con đập của thần là một vật mà Người không thể phá hủy nếu không phá hủy dòng sông."
Hoàng đế dùng tay vuốt lại mái tóc đỏ, nhìn hai tấm lưng của hai tên mật vụ.
"Ngay cả Người Nói Sự thật của Người cũng đang run sợ," Paul nói. "Mẹ Chí tôn có thể sử dụng những chất độc khác cho những mánh lới của họ, nhưng một khi họ đã dùng rượu hương dược thì các chất độc khác không phát huy tác dụng được nữa."
Mụ già quấn những chiếc áo choàng đen quái gở quanh người, vội vã len ra khỏi đám người để tới đứng ở hàng rào giáo.
"Mẹ Chí tôn Gaius Helen Mohiam," Paul nói. "Kể từ cuộc gặp ở Caladan, đã rất lâu rồi chúng ta không gặp nhau, phải không?"
Mụ nhìn ngang qua chàng, chú mục vào mẹ chàng, rồi mụ nói: "Được rồi Jessica, ta thấy con trai ngươi quả thật là người đó. Chỉ cần vậy thôi là ngươi có thể được tha thứ thậm chí cho cả đứa con gái kinh tởm của ngươi."
Paul cố nén một cơn giận lạnh lẽo, ghê gớm mà nói: "Ngươi chưa bao giờ có quyền hay lý do để tha thứ cho mẹ ta về bất cứ điều gì!"
Mụ già nhìn trừng trừng vào mắt chàng.
"Đừng cố giở trò với ta, mụ phù thủy," Paul nói. "Gom jabbar của ngươi đâu rồi? Hãy cố nhìn vào cái nơi mà ngươi không dám nhìn! Ngươi sẽ thấy ta ở đó chằm chằm nhìn ngươi!"
Mụ già cụp mắt xuống.
"Ngươi không có gì để nói sao?" Paul gặng hỏi.
"Ta đã chúc mừng ngươi lên hàng ngũ con người," mụ ta thì thầm. "Đừng có bôi nhọ điều đó."
Paul lên giọng: "Hãy nhìn bà ta xem, hỡi quý vị! Đây là Mẹ Chí tôn Bene Gesserit, kiên nhẫn vì một lý do bệnh hoạn. Bà ta có thể chờ đợi cùng các chị em mình - suốt chín mươi thế hệ dành cho việc kết hợp đúng cách các gen với môi trường nhằm sinh hạ một con người duy nhất cần thiết cho ý đồ của họ. Nhìn bà ta đi! Giờ thì bà ta biết chín mươi thế hệ đã sinh ra người đó. Ta đứng ở đây... nhưng... ta... sẽ... không... bao... giờ... làm... theo... lệnh... của... bà... ta!"
"Jessica!" mụ già thét lên. "Bắt nó im miệng lại!"
"Bà hãy tự bắt nó im miệng đi," Jessica nói.
Paul nhìn mụ ta giận dữ. "Về phần ngươi trong toàn bộ chuyện này, ta có thể vui sướng bóp cổ ngươi," chàng nói. "Ngươi không thể ngăn việc đó đâu!" chàng nói cáu kỉnh khi mụ đờ người lại trong cơn thịnh nộ. "Nhưng ta nghĩ tốt hơn là trừng phạt bằng cách để ngươi sống sót qua năm tháng mà không bao giờ có thể chạm đến ta hoặc uốn nắn ta thành vật duy nhất mà mưu đồ của các ngươi mong muốn."
"Jessica, ngươi đã làm trò gì thế?" mụ ta gặng hỏi.
"Ta sẽ cho ngươi một thứ duy nhất," Paul nói. "Ngươi đã thấy một phần những nhu cầu của nòi giống loài người, nhưng ngươi hiểu nó mới ít ỏi làm sao. Các ngươi toan kiểm soát sự sinh sản của loài người và pha trộn số ít những người đặc tuyển theo cái kế hoạch xuất sắc của các ngươi! Các ngươi hiểu quá ít về..."
"Ngươi không được nói về những chuyện này!" mụ già rít lên.
"Im đi!" Paul gầm lên. Lời nói của chàng dường như trở nên có tính vật chất khi nó xoắn vặn qua bầu không khí giữa họ dưới sự điều khiển của Paul.
Mụ già lảo đảo ngả vào cánh tay những người đứng sau lưng, gương mặt đờ đẫn vì nỗi kinh hoàng trước cái quyền năng chàng sử dụng để tóm linh hồn mụ. "Jessica," mụ thì thầm. "Jessica."
"Ta nhớ gom jabbar của ngươi," Paul nói. "Ngươi hãy nhớ gom jabbar của ta. Ta có thể giết ngươi chỉ bằng một từ."
Nhóm người Fremen đứng xung quanh đại sảnh liếc nhau đầy hiểu biết. Truyền thuyết chẳng đã nói: "Và lời của người sẽ mang cái chết vĩnh viễn đến cho những ai chống lại sự công chính" đó sao.
Paul chuyển sự chú ý về phía Công chúa Hoàng gia dáng cao đang đứng cạnh Hoàng đế cha nàng. Giữ đôi mắt tập trung vào nàng, chàng nói: "Thưa Bệ hạ, cả hai chúng ta đều biết cách để thoát khỏi nỗi khó khăn của chúng ta."
Hoàng đế nhìn con gái rồi nhìn Paul. "Ngươi đùa đấy à? Ngươi! Một kẻ gian hùng không gia đình, một kẻ tầm thường..."
"Người vừa công nhận ta là ai rồi," Paul nói. "Người đã nói ta là người thuộc dòng dõi Hoàng gia. Hãy dừng cái trò vớ vẩn này lại."
"Ta là vua của ngươi," Hoàng đế nói.
Paul liếc hai tên mật vụ của Hiệp hội lúc này đang đứng bên thiết bị liên lạc, quay mặt về phía chàng. Một trong hai người gật đầu.
"Thần có thể ép Người làm điều đó!" Paul nói.
"Ngươi không dám đâu!" Hoàng đế giận dữ.
Paul chỉ nhìn ông ta chằm chằm.
Công chúa Hoàng gia đặt một tay lên cánh tay cha. "Thưa cha," nàng nói, giọng nàng mềm như lụa, nghe êm ái.
"Đừng cố đánh lừa ta," Hoàng đế nói. Ông ta nhìn con gái. "Con không cần làm chuyện này, con ạ. Chúng ta có những phương cách khác mà..."
"Nhưng đây là người phù hợp để làm con trai cha," nàng nói.
Mẹ Chí tôn già nua đã lấy lại bình tĩnh, mụ tới bên Hoàng đế, cúi sát xuống tai ông thì thầm.
"Mụ ta cãi về trường hợp của con," Jessica nói.
Paul vẫn nhìn nàng Công chúa tóc vàng. Đứng sang một bên cạnh mẹ, chàng nói: "Đó là Irulan, công chúa cả, phải không?"
"Phải."
Chani tiến tới đứng bên Paul, nói: "Chàng có muốn em rời đi không, Muad'Dib?"
Chàng liếc nàng. "Rời đi ư? Nàng sẽ không bao giờ rời ta một lần nữa."
"Chẳng có gì ràng buộc giữa hai ta," Chani nói.
Paul im lặng nhìn nàng một lát rồi nói: "Hãy nói nàng tuyệt đối tin ta đi, Sihaya của ta." Khi nàng định trả lời, chàng đặt một ngón tay trên môi nàng buộc nàng im lặng. "Điều ràng buộc hai ta không thể bị lung lay," chàng nói. "Bây giờ, hãy quan sát những đối tượng này thật kỹ vì ta muốn nhìn mọi người trong căn phòng này bằng sự thông thái của nàng."
Giữa Hoàng đế và Người Nói Sự thật của ông đang xảy ra một cuộc tranh luận sôi nổi tuy họ nói khẽ khàng.
Paul nói với mẹ: "Mụ ta đang nhắc nhở ông ấy rằng một phần trong giao kèo của họ là đặt một Bene Gesserit lên ngai vàng, và Irulan là người họ đã chuẩn bị cho giao kèo đó."
"Đó có phải là kế hoạch của họ không?" Jessica nói.
"Nó chẳng không rõ ràng rồi sao?" Paul hỏi.
"Mẹ có thấy những dấu hiệu đó!" Jessica cáu kỉnh. "Mẹ hỏi thế là có ý nhắc con đừng nên cố gắng dạy mẹ những điều mà chính mẹ đã chỉ dẫn cho con."
Paul liếc bà, bắt gặp nụ cười lạnh lẽo trên môi mẹ.
Gurney Halleck nghiêng vào giữa họ nói: "Tôi xin nhắc ngài, thưa Chúa công, rằng có một tên Harkonnen trong đám người kia." Ông gật đầu về phía tên Feyd-Rautha tóc sẫm đang bị ép chặt vào một hàng rào giáo bên tay trái. "Cái tên có đôi mắt lác đứng bên trái. Giống như một khuôn mặt quỷ dữ tôi từng nhìn thấy. Ngài có lần hứa với tôi rằng..."
"Cám ơn, Gurney," Paul nói.
"Hắn là chuẩn Nam tước... là Nam tước vì bây giờ lão già đó chết rồi," Gurney nói. "Hắn ta sẽ làm cái điều mà tôi..."
"Thầy có thể bắt hắn ta không, Gurney?"
"Chúa công đùa đấy sao!"
"Cuộc tranh luận giữa Hoàng đế và mụ phù thủy già đã diễn ra đủ lâu rồi, mẹ không nghĩ vậy sao, thưa mẹ?"
Bà gật đầu. "Đủ rồi."
Paul lên giọng, nói với Hoàng đế: "Thưa Bệ hạ, có một tên Harkonnen trong đám tùy tùng của người phải không?"
Sự khinh bỉ mang vẻ vua chúa hiện rõ trong cung cách Hoàng đế quay lại nhìn Paul. "Ta tin rằng đám tùy tùng của ta được đặt dưới sự bảo vệ qua lời hứa của ngươi, lời hứa của một Công tước," ông nói.
"Thần hỏi vậy chỉ để biết thêm thông tin thôi," Paul nói. "Thần muốn biết liệu có phải một tên Harkonnen được công nhận chính thức như một thành viên trong đoàn tùy tùng của Bệ hạ hay hắn chỉ đơn thuần là hèn nhát lẩn trốn sau một kẽ hở của luật pháp."
Nụ cười của Hoàng đế mang đầy vẻ tính toán. "Bất cứ người nào được chấp nhận vào công ty của Đế quốc đều là thành viên trong đoàn tùy tùng của ta."
"Bệ hạ có lời hứa của một Công tước," Paul nói, "nhưng Muad'Dib là chuyện khác. Người có thể không công nhận cách định nghĩa của Bệ hạ về những ai tạo thành một đoàn tùy tùng. Người bạn Gurney Halleck của ta muốn giết một tên Harkonnen. Liệu ông ta..."
"Kanly!" Feyd-Rautha thét lên. Hắn ta ép chặt người vào thanh giáo. "Chính cha ngươi gọi đây là mối thù truyền kiếp, tên Atreides kia. Ngươi gọi ta là kẻ hèn nhát trong khi ngươi trốn giữa đám đàn bà và đề nghị cử một tên đầy tớ đấu với ta!"
Người Nói Sự thật già nua thì thầm gì đó vào tai Hoàng đế, nhưng ông đẩy bà ta sang một bên rồi nói: "Đó có phải là kanly không? Có những điều luật khắt khe dành cho kanly."
"Paul, chấm dứt chuyện này đi," Jessica nói.
"Thưa Tướng công," Gurney nói, "Người hứa với tôi rằng sẽ cho tôi có một ngày chống lại Harkonnen."
"Thầy đã có cái ngày chống lại chúng rồi," Paul nói và chàng cảm thấy cung cách xử sự thiếu tự chủ như một tên hề choán trọn cảm xúc của chàng. Chàng cởi áo choàng và mũ trùm ra khỏi vai, trao mũ áo cùng dây đai và dao pha lê cho mẹ, rồi bắt đầu cởi bộ sa phục. Giờ đây chàng cảm thấy cả vũ trụ tập trung vào khoảnh khắc này.
"Không cần làm vậy," Jessica nói. "Có những cách dễ hơn, Paul ạ."
Paul bước ra khỏi bộ sa phục, rút nhanh dao pha lê ra khỏi chiếc vỏ trong tay mẹ. "Con biết," chàng nói. "Dùng chất độc, dùng sát thủ, tất cả các phương pháp cổ xưa tương tự."
"Ngài đã hứa dành cho tôi một tên Harkonnen!" Gurney giận dữ nói, và Paul để ý cơn thịnh nộ trên gương mặt ông, vết sẹo vì roi nho mực nổi lên tạo thành một lằn tối trên khuôn mặt. "Ngài nợ tôi điều đó, thưa Chúa công!"
"Thầy có phải chịu đựng đau khổ do chúng gây ra nhiều hơn ta không?" Paul hỏi.
"Chị tôi," Gurney rít lên. "Những năm tháng tôi sống trong các hầm nô lệ..."
"Cha ta," Paul nói. "Những người bạn tốt và bằng hữu đồng cam cộng khổ với ta, Thufir Hawat và Duncan Idaho, những năm tháng ta sống như một kẻ chạy trốn không danh phận, không ai giúp đỡ... và thêm điều này nữa: giờ là vấn đề kanly, và thầy cũng rõ như ta về những điều luật mà tất cả phải tuân thủ."
Vai Halleck chùng xuống. "Chúa công, nếu kẻ đáng ghét kia... hắn ta không hơn gì một con vật mà ngài chỉ cần dùng chân đá phứt đi rồi vứt luôn chiếc giày vì nó đã bị vấy bẩn. Hãy triệu một đao phủ đến nếu ngài thấy cần, hoặc để tôi làm chuyện đó, nhưng xin ngài đừng đưa mình vào..."
"Muad'Dib không cần làm chuyện này," Chani nói.
Chàng liếc Chani, nhìn thấy nỗi lo lắng dành cho chàng trong mắt nàng. "Nhưng Công tước Paul thì phải làm chuyện này," chàng nói.
"Đây là một con thú Harkonnen!" Gurney rít lên.
Paul do dự suýt để lộ ra chính mình mang dòng dõi Harkonnen, dừng lại trước cái nhìn sắc nhọn của mẹ, chàng chỉ nói: "Nhưng con thú này mang hình dáng con người, Gurney ạ, và nó xứng đáng bị hoài nghi như với con người."
Gurney nói: "Nếu hắn ta đến độ..."
"Xin hãy đứng sang một bên," Paul nói. Chàng nhấc dao pha lê lên, khẽ đẩy Gurney sang một bên.
"Gurney!" Jessica nói. Bà chạm vào cánh tay Gurney. "Cái tính này thì Paul giống cha. Đừng làm nó sao nhãng. Đó là điều duy nhất ông có thể làm cho nó trong lúc này." Và bà nghĩ: Mẹ Vĩ đại ơi! Thật trớ trêu làm sao.
Hoàng đế đang quan sát Feyd-Rautha, thấy đôi vai u lên, những múi cơ cuồn cuộn. Ông quay sang nhìn Paul - chàng thanh niên giống như một loại dây bện chặt, mảnh, gân guốc dùng để quất ngựa, không khô nước như thổ dân Arrakeen, nhưng các dẻ xương sườn nhô ra đếm rõ từng chiếc một, và hai bên sườn hóp vào đến nỗi có thể lần ra đường gợn và các múi cơ dưới lớp da.
Jessica nghiêng người sát vào Paul, nói cho chỉ mình Paul nghe thấy: "Có điều này, con trai. Đôi khi một kẻ nguy hiểm được Bene Gesserit chuẩn bị sẵn, Bene Gesserit cấy một từ vào hốc sâu nhất của hắn bằng phương pháp lạc-thú-và-đau-đớn cổ xưa. Cái từ-âm thanh mà Bene Gesserit thường dùng nhất là Uroshnor. Nếu tên này là kẻ được Bene Gesserit chuẩn bị, ta hết sức nghi ngờ thế, thì khi con thốt từ đó vào tai hắn, nó sẽ làm cho các cơ của hắn nhũn ra và..."
"Con không muốn có bất kỳ lợi thế đặc biệt nào khi đấu với tên này," Paul nói. "Mẹ hãy lùi lại tránh đường cho con."
Gurney nói với bà: "Tại sao Paul làm chuyện này? Có phải cậu ấy định để chính cậu ấy bị giết và trở thành đấng tuẫn đạo? Cái chuyện tầm phào theo tín ngưỡng Fremen này, nó có phải là điều che mờ lý trí của cậu ấy không?"
Jessica giấu mặt trong đôi tay, nhận ra bà hoàn toàn không biết tại sao Paul chọn cách giải quyết này. Bà có thể cảm thấy cái chết trong căn phòng này và biết rằng Paul, vốn không còn là Paul ngày trước, có thể làm một chuyện như Gurney nói. Mọi năng lực trong bà tập trung vào cái nhu cầu cần bảo vệ con trai, nhưng bà chẳng thể làm gì được.
"Có phải là do cái chuyện tôn giáo tầm phào đó không?" Gurney gặng hỏi.
"Im lặng," Jessica thì thầm. "Và cầu nguyện đi."
Đột nhiên Hoàng đế thoáng cười. "Nếu Feyd-Rautha Harkonnen... một thành viên trong đoàn tùy tùng của ta... đã muốn," ông nói, "thì ta giải phóng anh ta khỏi mọi mối ràng buộc và trao cho anh ta quyền tự do lựa chọn cách giải quyết trong chuyện này." Hoàng đế vẫy tay ra hiệu về phía đội cận vệ Fedaykin của Paul. "Một tên trong đám lâu la hạ tiện của ngươi đã tước thắt lưng và dao ngắn của ta. Nếu Feyd-Rautha muốn, anh ta có thể cầm dao của ta trong trận giao đấu với ngươi."
"Tôi muốn có nó," Feyd-Rautha nói, và Paul nhìn thấy vẻ phấn chấn trên gương mặt hắn.
Hắn ta quá tự tin, Paul nghĩ. Đó là một thuận lợi tự nhiên mà ta có thể chấp nhận.
"Lấy dao của Hoàng đế đi," Paul nói, và quan sát khi mệnh lệnh của chàng được tuân theo. "Đặt lên sàn nhà ở kia." Chàng dùng chân chỉ vào một chỗ. "Dồn lũ người của Hoàng gia lùi lại sát tường và để tên Harkonnen này đứng tách ra."
Có tiếng áo choàng di chuyển, tiếng bước chân xào xạo trong lúc họ làm theo lệnh của Paul, tiếng người khe khẽ ra lệnh, tiếng người khe khẽ phản đối. Hai tên mật vụ của Hiệp hội vẫn đang đứng gần thiết bị liên lạc. Họ cau mày nhìn Paul, rõ là do dự không biết nên quyết định thế nào.
Bọn họ quen với việc nhìn thấy tương lai, Paul nghĩ. Trong nơi này và khoảng thời gian này bọn họ không nhìn thấy gì... thậm chí cả ta cũng thế. Và chàng lấy mẫu những ngọn gió-thời gian, cảm thấy sự rối loạn, cái trung tâm bão tập trung ở đây, lúc này. Thậm chí bây giờ những lỗ hổng mờ nhạt cũng đóng lại. Đây chính là cuộc thánh chiến hãy còn chưa ra đời, chàng biết. Nơi đây là cái ý thức dòng giống mà chàng từng biết đến như là mục đích kinh khủng của chính chàng. Ở đây có đủ lý do cho một Kwisatz Haderach hay Lisan al-Gaib hay thậm chí những âm mưu què quặt bất toàn của Bene Gesserit. Dòng giống loài người đã cảm thấy tình trạng tạm ngừng hoạt động của chính mình, tự cảm thấy mình đã trở nên cũ rích và chỉ biết một điều rằng giờ đây nó cần trải qua sự hỗn độn để các gen trộn lẫn với nhau và những hỗn hợp mới nào mạnh mẽ thì sẽ sống sót. Trong khoảnh khắc này, mọi con người đều sống như một cơ thể đơn lẻ không có ý thức, trải qua một loại nhiệt tính dục có thể vượt qua bất cứ rào chắn nào.
Và Paul nhận thấy mọi nỗ lực của chàng hòng thay đổi bất kỳ mắt xích nhỏ nào trong chuyện này đều thật vô ích. Chàng từng toan chống lại cuộc thánh chiến trong chính mình, nhưng cuộc thánh chiến vẫn sẽ xảy ra. Đạo quân của chàng sẽ từ Arrakis ồ ạt tràn ra mà thậm chí không cần có chàng. Họ chỉ cần truyền thuyết, mà chính chàng đã trở thành truyền thuyết đó. Chàng đã chỉ cho họ con đường đó, cho họ nắm quyền thao túng thậm chí cả Hiệp hội, cái bọn người vốn không thể sống thiếu hương dược.
Một cảm giác thất bại tràn ngập trong chàng, và chàng nhìn xuyên qua nó thấy tên Feyd-Rautha Harkonnen đã cởi bỏ bộ trang phục rách nát, chỉ còn để lại thắt lưng giao đấu có lõi bằng sắt.
Đây là đỉnh điểm, Paul nghĩ. Từ đây, tương lai sẽ mở ra, những đám mây rẽ ra dẫn tới một kiểu vinh quang. Và nếu ta chết ở đây, họ sẽ nói ta hy sinh thân mình để linh hồn ta có thể dẫn đường cho họ. Còn nếu ta sống, họ sẽ nói không ai có thể chống lại Muad'Dib.
"Tên Atreides kia đã sẵn sàng chưa?" Feyd-Rautha gọi, dùng những ngôn từ mang tính nghi lễ kanly cổ xưa.
Paul trả lời hắn ta theo cách Fremen: "Cầu cho con dao của ngươi sứt mẻ và vỡ tan!" Chàng chỉ vào lưỡi dao của Hoàng đế trên sàn nhà, ra hiệu cho tên Feyd-Rautha tiến lên cầm lấy dao.
Vẫn chú ý vào Paul, Feyd-Rautha nhấc con dao lên, giữ cân bằng nó trong tay một lát để có cảm giác về nó. Sự phấn khích rực lên trong hắn. Đây là một trận đấu mà hắn đã từng mơ - người chống lại người, kỹ năng chống lại kỹ năng, không có sự can thiệp của tấm chắn. Hắn có thể thấy con đường đưa tới quyền lực mở ra trước mặt bởi vì chắc chắn Hoàng đế sẽ thưởng công cho bất kỳ ai giết được vị Công tước phiền phức này. Phần thưởng thậm chí có thể chính là cô con gái kiêu kỳ kia và một phần ngai vàng. Và cái gã công tước quê kệch này, thằng đánh thuê tỉnh lẻ này không thể là đối thủ của một Harkonnen đã được huấn luyện về mọi mưu chước, mọi trò dối trá qua hàng ngàn cuộc chiến nơi đấu trường. Và tên quê mùa kia không có cách nào biết được hắn đang đối mặt không chỉ với một con dao mà còn với những vũ khí khác nữa.
Hãy để chúng ta thấy liệu ngươi có chịu đựng được chất độc không! Feyd-Rautha nghĩ. Hắn giơ con dao của Hoàng đế chào Paul và nói: "Hãy gặp thần chết của ngươi đi, tên khốn ngu ngốc."
"Chúng ta giao đấu chứ, ông anh họ?" Paul hỏi. Và chàng tiến lên bằng bước chân của loài mèo, nhìn trừng trừng vào con dao ngắn đang chờ đợi, thân chàng cúi thấp cùng với con dao pha lê màu trắng sữa chĩa ra như phần nối dài của cánh tay.
Họ vờn nhau theo vòng tròn, chân trần di trên sàn nghe xào xạo, quan sát nhau bằng mắt, chú ý tìm kẽ hở nhỏ nhất.
"Ngươi nhảy múa mới đẹp làm sao," Feyd-Rautha nói.
Hắn là một kẻ ba hoa, Paul nghĩ. Lại thêm một nhược điểm. Hắn trở nên bứt rứt khi phải đối mặt với sự im lặng.
"Ngươi đã xưng tội chưa?" Feyd-Rautha hỏi.
Paul vẫn im lặng đi vòng tròn.
Và Mẹ Chí tôn già, trong khi quan sát cuộc giao đấu từ chỗ đám tùy tùng của Hoàng đế, cảm thấy chính mình đang run lên. Tên thanh niên Atreides kia đã gọi gã Harkonnen là anh họ. Điều đó chỉ có nghĩa là hắn biết về dòng dõi chung của cả hai, điều dễ hiểu bởi vì hắn là Kwisatz Haderach. Nhưng lời nói đó buộc mụ ta phải tập trung vào điều duy nhất có ý nghĩa quan trọng với mụ.
Chuyện này có thể là một thảm họa nghiêm trọng đối với kế hoạch gây giống của Bene Gesserit.
Mụ đã nhận ra điều gì đó về cái Paul đã nhìn thấy ở đây, rằng tên Feyd-Rautha có thể giết chàng nhưng không giành được chiến thắng. Nhưng rồi một ý nghĩ khác hầu như choán trọn tâm trí mụ. Hai sản phẩm cuối cùng của cái chương trình dài dằng dặc và vô cùng tốn kém này giờ đây đang đứng đối diện nhau trong một trận đấu dẫn tới cái chết, cái chết có thể dễ dàng xảy ra với cả hai người. Nếu cả hai cùng chết thì sẽ chỉ còn lại đứa con gái ngoài giá thú của Feyd-Rautha, vẫn là một đứa bé, một nhân tố chưa biết, chưa ước lượng được, và Alia, đứa con gái ghê tởm.
"Có lẽ ở đây ngươi chỉ có những nghi thức ngoại giáo," Feyd-Rautha nói. "Ngươi có muốn Người Nói Sự thật của Hoàng đế chuẩn bị cho linh hồn ngươi bước vào cuộc hành trình của nó không?"
Paul mỉm cười, vòng về phía phải, đầy cảnh giác, những suy nghĩ ảm đạm bị nén lại bởi những gì cần thiết nhất trong khoảnh khắc này.
Feyd-Rautha lao vào, tung một đòn nhử bằng tay phải, nhưng loáng cái con dao lại chuyển sang tay trái.
Paul tránh đòn dễ dàng, chàng nhận ra nhát đâm của Feyd-Rautha có sự do dự như ở trong điều kiện giao đấu có tấm chắn. Dù vậy, sự do dự đó không lâu như ở vài người mà Paul đã gặp, và chàng cảm thấy trước đây tên Feyd-Rautha này đã giao chiến với những đối thủ không mang tấm chắn.
"Một tên Atreides sẽ chạy hay đứng lại chiến đấu đây?" Feyd-Rautha hỏi.
Paul vẫn tiếp tục đi vòng tròn trong im lặng. Những lời của Idaho vọng đến chàng, lời huấn luyện trên sàn tập hồi còn ở Caladan: "Hãy dùng những phút đầu tiên để quan sát. Nếu làm thế, tuy ngài có thể bỏ lỡ nhiều cơ hội chiến thắng nhanh chóng, nhưng khoảng thời gian quan sát đó đảm bảo cho ngài chiến thắng. Cứ từ từ, thấy chắc thì hẵng đánh."
"Có lẽ ngươi nghĩ điệu nhảy này kéo dài cuộc sống của ngươi thêm vài phút nữa," Feyd-Rautha nói. "Được lắm." Hắn thôi không đi vòng tròn nữa, thẳng người lên.
Paul đã quan sát đủ để có một phép tính gần đúng đầu tiên. Feyd-Rautha nhảy sang bên trái, phơi hông phải ra như thể chiếc thắt lưng giao đấu bằng lưới có thể bảo vệ toàn bộ sườn hắn. Đó là hành động của một kẻ được đào tạo với tấm chắn và sử dụng dao thành thạo cả hai tay.
Hay là... Paul do dự... cái thắt lưng đó thật ra có tác dụng nhiều hơn ta tưởng.
Tên Harkonnen dường như quá tự tin trong cuộc đấu với Paul, người vừa lãnh đạo lực lượng mình đánh thắng hàng mấy quân đoàn Sardaukar.
Feyd-Rautha nhận ra sự lưỡng lự của chàng, bèn nói: "Tại sao cứ kéo dài việc không thể tránh khỏi này? Làm thế ngươi chỉ ngăn ta thực thi quyền của ta đối với cái quả cầu cứt đái này thôi."
Nếu đó là phi tiêu tẩm độc, đó là một trò xảo quyệt, Paul nghĩ. Nhìn cái thắt lưng thì không thấy có dấu vết nào chứng tỏ hắn gài thứ gì đó vào.
"Sao ngươi không nói?" Feyd-Rautha gặng hỏi.
Paul tiếp tục đi theo vòng tròn để thăm dò, cho phép mình mỉm cười lạnh lùng trước giọng điệu bực bội của Feyd-Rautha, chứng tỏ việc chàng im lặng đang gia tăng áp lực đối với hắn.
"Ngươi cười gì hử?" Feyd-Rautha hỏi. Và chưa nói dứt câu thì hắn đã lao vào.
Chờ đợi giây phút hắn do dự, suýt chút nữa Paul không kịp tránh lưỡi dao bổ xuống, cảm thấy mũi dao làm sướt da cánh tay trái. Chàng im lặng chịu đựng cơn đau bất chợt ở đó, tâm trí chàng tràn ngập nhận thức rằng sự do dự của hắn ban nãy là một mánh lới - một đòn nhử trên cơ một đòn nhử. Hắn là đối thủ nguy hiểm hơn chàng nghĩ. Hắn có vô vàn mánh lới.
"Chính tên thầy Thufir Hawat của ngươi đã dạy ta vài chiêu," Feyd-Rautha nói. "Ông ta cho ta đổ máu lần đầu tiên. Thật tệ khi cái tên già ngu ngốc đó không còn sống để chứng kiến cảnh này."
Và Paul nhớ lại Idaho đã một lần nói: "Chỉ trông đợi vào những gì xảy ra trong cuộc chiến. Theo cách đó ngài sẽ không bao giờ bị bất ngờ."
Lại một lần nữa hai người vờn nhau theo đường tròn, thu mình, thận trọng.
Cảm nhận được đối thủ phấn chấn trở lại, Paul tự hỏi tại sao. Chẳng lẽ đối với hắn một vết thương nhỏ của chàng lại quan trọng đến thế sao? Trừ phi con dao có tẩm độc! Nhưng tẩm độc lên dao bằng cách nào? Chính người của chàng đã giữ con dao và xem xét cẩn thận trước khi trao cho hắn. Họ cũng được đào tạo kỹ lưỡng nên không thể bỏ qua điều hiển nhiên như thế.
"Cô gái vừa nói chuyện với ngươi ở đằng kia," Feyd-Rautha nói. "Cô gái có dáng người nhỏ nhắn ấy. Có phải cô ta là cái gì rất đặc biệt đối với ngươi không? Chắc là một cục cưng hử? Cô ả có đáng cho ta đặc biệt chú ý không nhỉ?"
Paul vẫn im lặng, thăm dò bằng khả năng phán đoán bên trong, xem xét dòng máu chảy ra từ vết thương, nhận thấy có dấu vết của thuốc ngủ từ con dao của Hoàng đế. Chàng sắp xếp lại quá trình trao đổi chất trong cơ thể mình để chống lại mối đe dọa này và thay đổi những phân tử của thuốc ngủ, nhưng chàng thấy rùng mình nghi hoặc. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn con dao tẩm thuốc ngủ. Một chất gây ngủ. Máy dò chất độc chẳng phát hiện được, nhưng đủ mạnh để làm chậm các bắp thịt mà nó chạm vào. Những kẻ thù của chàng có vô vàn âm mưu, cả núi những trò dối trá.
Lại một lần nữa Feyd-Rautha lao vào đâm chàng.
Paul vẫn giữ nụ cười lạnh giá trên khuôn mặt, tránh đòn với vẻ chậm chạp như thể bị chậm lại do tác dụng của thuốc, vào phút cuối chàng lách người tránh đòn khiến cánh tay cầm dao đang bổ xuống gặp ngay mũi dao của chàng.
Feyd-Rautha cúi nhanh người sang một bên rồi vòng ra xa, hắn chuyển dao sang tay trái, và hắn cừ đến mức chỉ một chút tái đi ở quai hàm để lộ cơn đau ghê gớm nơi Paul vừa chém hắn.
Hãy để hắn biết khoảnh khắc nghi hoặc của chính hắn, Paul nghĩ. Để hắn nghi ngờ có chất độc.
"Đồ phản bội!" Feyd-Rautha la lên. "Hắn ta đầu độc tôi! Tôi cảm thấy chất độc trên cánh tay!"
Paul trút bỏ vỏ bọc im lặng, nói: "Chỉ là một chút a xít đáp trả thuốc ngủ trên con dao của Hoàng đế thôi."
Feyd-Rautha nhận ra nụ cười lạnh lẽo của Paul, hắn nâng con dao trong bàn tay trái lên theo một kiểu chào nhạo báng. Đôi mắt hắn quắc lên giận dữ đằng sau con dao.
Paul chuyển dao sang tay trái, giống kẻ địch. Họ lại đi vòng tròn, thăm dò.
Feyd-Rautha bắt đầu thu hẹp khoảng cách giữa hai người, dịch lại gần, dao giữ ở vị trí cao, nỗi tức giận lộ ra trong con mắt lác và bộ quai hàm. Hắn đánh nhử sang phải rồi xuống dưới, và hai người ép chặt vào nhau, những bàn tay cầm dao kẹp chặt nhau, căng thẳng.
Cảnh giác trước vùng hông bên phải của Feyd-Rautha vì ngờ ở đó có phi tiêu tẩm độc, Paul buộc chàng quay về phía phải. Suýt chút nữa chàng không nhìn thấy mũi kim thò ra dưới mép thắt lưng. Cách di chuyển và một chút hớ hênh trong cử động của Feyd-Rautha đã cảnh báo chàng. Mũi kim nhỏ xíu thiếu chút nữa đã đâm vào da Paul.
Bên phía hông trái!
Dối trá trong dối trá trong dối trá, Paul nhắc nhở mình. Sử dụng các cơ được đào tạo theo phương pháp Bene Gesserit, chàng nghiêng hẳn về một bên để ăn khớp với phản xạ của Feyd-Rautha, nhưng do phải tránh mũi kim nhỏ xíu thòi ra từ hông đối thủ nên chàng thụt lùi lại, trượt chân và nhận ra mình bị ngã mạnh xuống sàn nhà, Feyd-Rautha ở trên chàng.
"Ngươi nhìn thấy mũi kim ở hông ta rồi chứ?" Feyd-Rautha thì thầm. "Cái chết của ngươi đó, đồ ngốc." Và hắn bắt đầu vặn vẹo người, ép chiếc kim tẩm độc ngày càng sát chàng hơn. "Nó sẽ làm các cơ của ngươi ngừng hoạt động và con dao của ta sẽ kết liễu ngươi. Sẽ không để lại chút dấu vết nào nên chẳng ai phát hiện ra đâu!"
Paul gắng sức, lắng nghe những tiếng thét câm lặng trong đầu, các vị tổ tiên in dấu trong tế bào chàng đang yêu cầu chàng sử dụng cái từ bí mật đó để khiến Feyd-Rautha chậm lại, bảo vệ mạng sống của chàng.
"Ta sẽ không nói từ đó!" Paul thở hổn hển.
Feyd-Rautha há hốc miệng nhìn chàng, hắn ngập ngừng trong một khoảnh khắc cực nhỏ. Chỉ thế thôi cũng đủ để Paul tìm ra điểm yếu trong thế thăng bằng của một trong các cơ chân của đối thủ, và vị trí của họ bị hoán đổi. Một phần người của Feyd-Rautha nằm bên dưới, hông phải ở phía cao, không thể xoay lại vì mũi kim bé xíu đâm xuống sàn nhà bên dưới hắn ta.
Paul xoay bàn tay trái uyển chuyển, được bôi trơn nhờ máu từ vết thương trên cánh tay, chàng đâm ngược một nhát lên quai hàm Feyd-Rautha. Mũi dao đâm thấu vào não. Feyd-Rautha giật nảy mình rồi rũ về phía sau, vẫn tì một phần hông lên mũi kim đâm xuống sàn nhà.
Thở sâu để lấy lại bình tĩnh, Paul nhoai người đứng dậy. Chàng đứng trên cái thi thể, tay cầm dao, ngước mắt lên một cách cố ý chậm chạp, nhìn ngang qua phòng về phía Hoàng đế.
"Thưa Bệ hạ," Paul nói, "thêm một lần nữa lực lượng của người lại giảm đi rồi. Bây giờ chúng ta sẽ gỡ bỏ cái mặt nạ giả vờ và khoe khoang đi chứ? Chúng ta sẽ thảo luận về điều phải xảy ra chứ? Việc con gái Người lấy thần là con đường mở ra cho một Atreides ngồi lên ngai vàng."
Hoàng đế quay sang nhìn Bá tước Fenring. Bá tước bắt gặp cái nhìn chằm chằm của ông - đôi mắt xám tương phản với mắt xanh. Cái suy nghĩ nằm giữa hai cái nhìn thật rõ ràng, họ kết giao với nhau lâu đến nỗi chỉ cần một cái liếc mắt là họ hiểu nhau nghĩ gì.
Hãy giết kẻ mới phất này cho ta, Hoàng đế nói. Tên Atreides này còn trẻ và có tài xoay sở, đúng vậy - nhưng hắn đã quá mệt do phải gắng sức suốt một thời gian dài và dù thế nào hắn cũng không địch lại ông. Bây giờ hãy thách đấu hắn... ông biết cách làm điều đó. Giết hắn đi.
Fenring chầm chậm quay đầu, cho đến khi đối mặt với Paul.
"Làm đi!" Hoàng đế rít lên.
Vị Bá tước tập trung vào Paul, quan sát chàng bằng đôi mắt đã được Phu nhân Margot của ông đào tạo theo phương pháp Bene Gesserit, ông biết điều huyền bí và vẻ cao quý ẩn giấu của vị Atreides trẻ tuổi này.
Mình có thể giết anh ta, Fenring nghĩ - và ông biết điều này là sự thật.
Có gì đó tận trong những đáy sâu bí ẩn của chính Bá tước ngăn ông lại, và ông thoáng thấy một cách ngắn ngủi, không đầy đủ, lợi thế của mình đối với Paul - ông có cách để tránh chàng trai, ông có sự kín đáo và những động cơ mà không con mắt nào có thể hiểu thấu.
Nhận biết chút gì đó về điều này xét theo cách sôi sục của điểm kết nối thời gian, Paul cuối cùng cũng hiểu tại sao chàng chưa bao giờ nhìn thấy Fenring trong mạng lưới các thị kiến tiên tri. Fenring là một trong những người-lẽ-ra-đã-là-Người-đó, gần như một Kwisatz Haderach, nhưng không hoàn toàn là Kwisatz Haderach, bị què quặt do một sai sót trong mẫu gen - một thái giám, tài năng của ông ta lặn cả vào bên trong. Một mối thương cảm sâu sắc dành cho vị Bá tước tràn ngập trong Paul, đó là cảm giác đầu tiên về tình anh em mà chàng từng nếm trải.
Fenring đọc được những cảm xúc của Paul, ông nói: "Bẩm Bệ hạ, thần phải từ chối việc này."
Cơn thịnh nộ của Shaddam IV trào lên. Ông ta tiến hai bước ngắn qua đám tùy tùng, tát Fenring một cú trời giáng vào quai hàm.
Khuôn mặt vị Bá tước đỏ bầm lại. Ông nhìn thẳng vào Hoàng đế, cố ý nói mà không nhấn giọng: "Chúng ta từng là bạn, thưa Bệ hạ. Điều thần làm bây giờ là vì tình bạn. Thần sẽ quên việc Người đã đánh thần."
Paul hắng giọng nói: "Chúng ta đang bàn về ngai vàng, thưa Bệ hạ."
Hoàng đế xoay người, quắc mắt nhìn Paul giận dữ. "Ta đang ngồi trên ngai vàng!" ông quát.
"Bệ hạ sẽ có một ngai vàng ở Salusa Secundus," Paul nói.
"Ta đã hạ vũ khí và đến đây theo lời hứa của ngươi về giao ước!" Hoàng đế hét lên. "Ngươi dám đe dọa..."
"Long thể của người an toàn khi thần có mặt ở đây," Paul nói. "Một Atreides đã hứa điều đó. Tuy nhiên, Muad'Dib kết án lưu đày Bệ hạ trên hành tinh tù ngục của người. Nhưng người đừng sợ, thưa Bệ hạ. Thần sẽ giảm bớt sự khắc nghiệt của hành tinh đó bằng tất cả sức mạnh trong quyền hạn của thần. Nơi đó sẽ trở thành một thế giới xanh tươi, toàn những điều dễ chịu."
Khi ý nghĩa ẩn giấu trong những lời của Paul lớn dần lên trong đầu Hoàng đế, ông giận dữ nhìn ngang qua phòng về phía Paul. "Giờ thì chúng ta đã thấy những động cơ thực sự," ông chế nhạo.
"Đúng vậy," Paul nói.
"Thế còn Arrakis?" Hoàng đế hỏi. "Thêm một thế giới xanh tươi toàn những điều dễ chịu nữa sao?"
"Người Fremen có lời hứa của Muad'Dib," Paul nói. "Nơi đây sẽ có dòng nước chảy lộ thiên dưới bầu trời và một ốc đảo xanh tươi với những thứ tuyệt vời. Nhưng chúng ta cũng cần nghĩ về hương dược nữa. Do đó, sẽ luôn có sa mạc trên Arrakis... và những cơn gió dữ dội, những thử thách làm con người trở nên dẻo dai. Người Fremen chúng thần có một châm ngôn: 'Thượng đế tạo ra Arrakis để rèn giũa người trung tín.' Người ta không thể làm trái lời Thượng đế."
Lúc này Người Nói Sự thật già nua, Mẹ Chí tôn Gaius Helen Mohiam, đã có quan điểm của chính mụ về ý nghĩa ẩn giấu trong những lời của Paul. Mụ thoáng thấy cuộc thánh chiến, liền nói: "Ngươi không thể buông lỏng bọn người này trên vũ trụ!"
"Người hãy nghĩ lại cách hành xử lịch thiệp của quân Sardaukar đi!" Paul cáu kỉnh.
"Ngươi không thể," mụ thì thầm.
"Người là Người Nói Sự thật," Paul nói. "Hãy cân nhắc lời nói của mình." Chàng liếc Công chúa Hoàng gia rồi quay sang Hoàng đế. "Tốt nhất là tiến hành nhanh chóng, thưa Bệ hạ."
Hoàng đế buồn rầu nhìn con gái. Nàng chạm vào tay cha, nói nhẹ nhàng: "Về việc này con đã được đào tạo rồi, thưa Cha."
Hoàng đế hít một hơi sâu.
"Người không thể trì hoãn chuyện này," Người Nói Sự thật thì thầm.
Hoàng đế thẳng người lên, đứng cứng đờ với dáng vẻ của một người vừa nhớ lại tước vị của mình. "Ai sẽ thương lượng cho ngươi đây, hỡi người họ hàng?" ông ta hỏi.
Paul quay lại nhìn mẹ, mí mắt bà sưng mọng, bà đang đứng với Chani trong đội cận vệ Fedaykin. Chàng đi ngang qua họ, đứng lại nhìn Chani.
"Em biết lý do," Chani thì thầm. "Nếu đó là điều phải làm... Usul."
Paul nghe thấy những giọt nước mắt thầm kín trong giọng nàng, bèn chạm vào má nàng. "Sihaya của ta không cần lo lắng gì cả," chàng thì thầm. Chàng thả tay xuống, đối diện với mẹ. "Mẹ sẽ thương lượng cho con chứ, thưa mẹ, cùng với Chani bên cạnh mẹ. Nàng có sự thông thái và đôi mắt tinh anh. Thật sáng suốt khi nói rằng không ai thương lượng cứng rắn hơn một người Fremen. Nàng sẽ nhìn bằng con mắt của tình yêu nàng dành cho con và bằng suy nghĩ về những đứa con nàng sẽ ra đời, những gì chúng sẽ cần. Hãy lắng nghe nàng."
Jessica cảm thấy sự tính toán tàn nhẫn trong con trai, bà cố nén cơn rùng mình. "Chỉ thị của con là gì?" bà hỏi.
"Toàn bộ cổ phần của công ty CHOAM mà Hoàng đế đang nắm giữ làm của hồi môn," chàng nói.
"Toàn bộ sao?" Bà choáng váng đến nỗi gần như không nói được gì.
"Bây giờ ông ta sẽ chẳng còn gì. Con muốn Gurney Halleck có địa vị bá tước và giữ chức giám đốc công ty CHOAM, ban cho ông ấy thái ấp Caladan. Tất cả người của gia tộc Atreides còn sống sót sẽ có tước vị và quyền hạn đi kèm, không loại trừ người lính mang cấp bậc thấp nhất."
"Thế còn người Fremen thì sao?" Jessica hỏi.
"Người Fremen là dân của con," Paul nói. "Họ sẽ được Muad'Dib ban bổng lộc. Đầu tiên là phong cho Stilgar làm Thống đốc Arrakis, nhưng chuyện đó có thể đợi được."
"Còn mẹ?" Jessica hỏi.
"Mẹ muốn gì?"
"Có lẽ là Caladan," bà nói, nhìn Gurney. "Mẹ không chắc. Mẹ đã quá giống người Fremen... và quá giống Mẹ Chí tôn. Mẹ cần có khoảng thời gian yên bình, tĩnh lặng để suy nghĩ."
"Mẹ sẽ có điều đó," Paul nói, "cùng bất cứ điều gì mà Gurney và con có thể trao cho mẹ."
Jessica gật đầu, bất chợt cảm thấy mình già nua mệt mỏi. Bà nhìn Chani. "Dành cái gì cho người thiếp Hoàng gia đây?"
"Con không cần tước vị," Chani thì thầm. "Không cần gì. Con xin mẹ."
Paul nhìn chằm chằm vào mắt nàng, bất chợt nhớ lại hình ảnh một lần nàng đứng bế Leto bé bỏng trong tay, đứa con của họ đã chết trong cuộc giao tranh ác liệt này. "Bây giờ ta thề với nàng," chàng thì thầm, "nàng sẽ không cần tước vị. Cô gái đứng đằng kia sẽ là vợ ta và nàng chỉ là một người thiếp bởi đây là vấn đề chính trị và trong giờ phút này chúng ta phải hàn gắn hòa bình, thuyết phục các Đại Gia tộc của Landsraad hợp tác. Chúng ta phải tuân theo nghi thức. Tuy nhiên nàng công chúa kia sẽ không có được gì ngoài cái tên của ta. Không có đứa con nào với ta, không đụng chạm, không liếc mắt tình tứ, không phút giây khao khát."
"Giờ thì chàng nói vậy thôi," Chani nói. Nàng nhìn qua căn phòng hướng về phía nàng công chúa dáng cao.
"Con hiểu quá ít về con trai ta phải không?" Jessica thì thầm. "Hãy nhìn nàng công chúa đứng đằng kia, quá kiêu kỳ, quá tự tin. Nghe nói nàng ta có tài chữ nghĩa. Ta hãy hy vọng nàng ta tìm thấy niềm an ủi trong những việc như thế; nàng ta còn có chút gì khác nữa đây." Jessica bật cười cay đắng. "Nghĩ mà xem, Chani: nàng công chúa kia sẽ có danh phận, nhưng cuộc sống của nàng ta sẽ còn kém cả một người thiếp - không bao giờ biết dù chỉ một khoảnh khắc âu yếm của người đàn ông nàng ta cưới làm chồng. Trong khi chúng ta, Chani ạ, chúng ta mang danh phận người thiếp, nhưng lịch sử sẽ gọi chúng ta là những người vợ."
Xứ Cát Xứ Cát - Frank Herbert Xứ Cát