Số lần đọc/download: 1044 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:22 +0700
Quyển 2 - Chương 42 - Anh Sắp Cưới Người Khác
T
ài xế đứng ở bên cạnh cửa sổ xe của Chử Đồng, " Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân? "
Chử Đồng chợt hồi thần, " mau chóng đi tìm một chút đi, nhà bên kia hỏi chưa? "
" dạ rồi, nói là không có ghé qua. "
Chử Đồng ' oh ' một tiếng, " như vậy đi, tôi cũng cùng đi tìm, anh có số điện thoại của tôi rồi, đến lúc đó có gì thì liên lạc. "
" dạ. "
Chử Đồng phát động cơ xe đi về phía trước, trên đường gọi điện thoại cho Giản Trì Hoài, quả nhiên là tắt máy. Bỗng nhiên biết được thông tin như vậy, anh khẳng định là không chịu nổi, Chử Đồng trước tiên chạy đến trường học của Giản Trì Hoài, hỏi thăm ở phòng bảo vệ, bọn họ bảo hôm nay không thấy Giản Trì Hoài tới trường học. Trái tim Chử Đồng càng phát ra hoảng sợ, cô ở trên đường tràn đầy mơ hồ không mục đích, không biết từ lúc nào lại đến Dịch Lục Soát, cô ngẩng đầu, nhìn toà kiến trúc cao vút trong mây mà ngẩn người, có lẽ, Giản Trì Hoài tới công ty thì sao? Cô suy tính đi tìm thử một chút may mắn.
Chử Đồng đi tới tầng chót của Dịch Lục Soát, một đường đều là thẳng tắp không gặp trở ngại, thư ký đụng phải cô ở cửa, cũng không nói bất kỳ lời nào tỏ ý không để cho cô đi vào. Chử Đồng chỉ chỉ bên trong, " anh ấy có ở đây không? "
" có. "
Trái tim đang treo của Chử Đồng cuối cùng đã ổn định lại, giống như một người đột nhiên mất tích, sau khi biết được anh không sao, cái loại mừng rỡ cùng thả lỏng đó làm cô cơ hồ muốn nước mắt lưng tròng, cô bình tĩnh ổn định lại tâm tình, đi tới trực tiếp đẩy cửa ra bước vào trong. Xa xa, liền thấy Giản Trì Hoài ở trước cửa sổ, anh đứng chắp tay, thân ảnh cao to bị kéo ra một loại hiu quạnh, Chử Đồng miễn cưỡng ngoắc ngoắc khóe miệng, cô đi tới bên người Giản Trì Hoài, " làm gì vậy? Còn tắt máy. "
Ánh mắt của Giản Trì Hoài vẫn cố định ở phía xa như cũ, chưa từng nhìn qua cô một cái, " em tới đây làm gì? "
" tài xế nói không tìm được anh, rất lo lắng. "
" tôi một người lớn đang sống sờ sờ, còn có thể vứt bỏ đi đâu được? "
Chử Đồng muốn thử dò xét, nhưng lại sợ mình nói chuyện quá thẳng thắn, Giản Trì Hoài thông minh như vậy, vạn nhất là do cô hiểu lầm, anh cũng không biết về sự kiện kia, vậy không phải lộ chân tướng rồi sao? " anh nhìn cái gì vậy? "
" tôi thích loại cảm giác đứng ở trên cao như thế này, em xem, chúng ta đem bao nhiêu người giẫm ở dưới bàn chân? "
Chử Đồng ngắm gò má của anh, muốn xác định anh không sao, nhưng trong ngày thường cô đã nhìn không thấu anh, Giản Trì Hoài hôm nay, giống như càng phát ra thâm sâu không lường được, " nhưng có câu cũng nói thật hay, đứng cao vẫn bị lạnh. "
Giản Trì Hoài nhẹ vén khóe miệng lên, có chút tự giễu, " tôi hôm nay, chỉ có thể tìm một chút cảm giác vượt trội như vậy. "
" Giản Trì Hoài, lời này của anh là có ý gì? "
Người đàn ông một tay cắm ở trong túi quần, " em hôm nay không đi làm sao? Đi nhanh lên đi. "
Chử Đồng nhìn về ngoài cửa sổ kia trải đầy từng tầng mây dày đặc, tay đang xuôi dọc theo quần nắm lại, bên trong lòng bàn tay tất cả đều là cảm giác mồ hôi ướt đẫm, " Giản Trì Hoài, tài xế nói anh đi bệnh viện? "
Người đàn ông căng thẳng sắc mặt, hồi lâu cũng không nói chuyện, trong lòng Chử Đồng dâng lên như bọt nước, vừa chua xót lại vừa khó chịu, một hồi lâu sau mới thấy Giản Trì Hoài xoay người lại sau đó ngồi vào ghế làm việc, " em đi đi. "
Anh đuổi cô đi như vậy, còn là lần đầu tiên, Chử Đồng cảm thấy có mấy lời không cần cô phải hỏi ra lời nữa, cô cơ hồ đã có thể kết luận, " Giản Trì Hoài, em đưa chị của em đi gặp Đoàn Lại Hoằng, bây giờ chị ấy có thể suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện..."
" vậy cũng không liên quan đến tôi. "
" Giản Trì Hoài, chuyện trước kia, chúng ta cần thiết nên tâm sự một chút. "
Người đàn ông nhẹ phất tay, " tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, đi ra ngoài. "
" anh đã biết cái gì rồi? "
Giản Trì Hoài nâng lên tầm mắt, tròng mắt sắc bén kia ghim vào cô, giống như một tấm vải mỏng manh mơ hồ đang che phủ, lại đột nhiên bị Chử Đồng không chút lưu tình xé ra, thần sắc trên mặt anh thay đổi liên tục khó lường, " em ngược lại nói một chút, tôi biết cái gì? "
Chử Đồng nơi cổ họng nhẹ lăn, " đừng như vậy, cho dù có bệnh, chúng ta từ từ đi khám bác sĩ có được hay không? "
" tôi không có bệnh !" Giản Trì Hoài chợt bực bội hướng bên cạnh hất lên, tất cả đống văn kiện đổ tung toé ở trên bàn làm việc, " Chử Đồng, trước đây tôi đã nói với em tôi muốn có con, tại sao không chịu đây? Tại sao? "
Tay Chử Đồng chống dọc theo bàn, anh nhưng thật ra là muốn nói, sau này anh có muốn cũng không được đi? " Giản Trì Hoài, anh còn trẻ. "
" đúng vậy, trẻ tuổi, nhưng người nào quy định trẻ tuổi sẽ nhất định có thể có? " Giản Trì Hoài dựa vào hướng sau lưng ghế, " tôi đối với một đứa con là vô cùng khát vọng, là sự theo đuổi cao hơn so với bất kỳ thứ gì, bởi vì từ nhỏ, tôi chỉ cưng chiều Lệ Đề, không chỉ riêng việc coi nó như em gái mà cưng chiều, tôi biết nếu như tôi có con của mình, tôi sẽ càng coi trọng hơn, sẽ cưng chiều nó đến không cần biết trời cao đất dày. "
Chử Đồng muốn bảo Giản Trì Hoài đừng nói tiếp nữa, chỉ biết càng nghe càng khó chịu, nhưng cô không mở ra được cái miệng này. Giản Trì Hoài nói đến đây, lại hướng Chử Đồng liếc mắt lần nữa, " em có phải cũng sớm biết rồi hay không? "
Cô cũng không muốn giấu giếm nữa, " ừ, ngày đó bác sĩ có nói với em, bất quá ông ta nói chẳng qua là có thể như vậy, thực tế, cũng không thể dựa trên kết quả kiểm tra. "
" nếu như vậy, tại sao không nói cho tôi biết? "
Chử Đồng nhẹ nhả ra khẩu khí, " Giản Trì Hoài, em làm thế nào để nói với anh? Nói thẳng thừng sao? "
" em cảm thấy khó nói ra lời phải không? Em cảm thấy chuyện như vậy, đối với tôi mà nói là một việc rất khó tiếp nhận? " Giản Trì Hoài bức ép hỏi dồn, Chử Đồng bị hỏi đến mức không còn chút sức lực nào để chống đỡ, ánh mắt người đàn ông rơi hướng máy vi tính trước mặt, " em đi đi, trước đây em muốn tự do như vậy, bây giờ vừa khéo. "
" Giản Trì Hoài, em sẽ giúp anh tìm bác sĩ. "
Người đàn ông đứng dậy, " còn chê tôi chưa đủ mất thể diện phải không? " anh lướt qua bên người Chử Đồng đi về phía trước, tới phòng nghỉ ngơi, bàn tay hướng trên tường nhấn một cái, sau khi vào phòng, Giản Trì Hoài xoay người, thấy Chử Đồng bước tới đây, thế nhưng cánh cửa đang ở trước mặt hai người khép lại, rất nhanh che chắn tầm mắt của nhau. Chử Đồng bước chân cũng cứng đờ, bên trong phòng làm việc lớn như thế, trong nháy mắt liền chỉ còn lại một mình cô.
Giản Trì Hoài không muốn gặp cô, lúc cô đi ra ngoài hướng bức tường kia liếc nhìn lần nữa. Chử Đồng đi ra khỏi Dịch Lục Soát, trở lại trên xe, trong đầu ong ong rối loạn, cô lái xe tràn đầy không mục đích lòng vòng ở trên đường, bây giờ không có nơi để đi, trở về nhà vậy.
Lại mấy ngày trôi qua, Chử Đồng vốn định đi làm phỏng vấn, nhưng vừa mới trên đường đi công ty, liền nhận được điện thoại của chủ biên gọi tới. " Chử Đồng, cô lát nữa đi một chuyến tới Dịch Lục Soát, bên kia có tin tức. "
" Dịch Lục Soát? " Chử Đồng tỏ vẻ không hiểu, " tin tức của Dịch Lục Soát làm sao sẽ cho chúng ta? "
" họp báo, vốn cô là chạy dân sinh, tôi muốn bảo người khác đi, nhưng trước đây cô dù gì cũng là nhân viên của Dịch Lục Soát, có quen biết, dễ làm việc. "
Chử Đồng đồng ý, cô cũng muốn đi xem một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lại nói ở Dịch Lục Soát có Giản Trì Hoài, nếu như có cơ hội có thể gặp, cô cũng muốn gặp được anh, xem anh như thế nào.
Chử Đồng lái xe tới Dịch Lục Soát, nơi đó đang cử hành buổi họp báo công bố thông tin, cũng chính là chỗ trước kia đã họp báo công bố tin tức ký hợp đồng với Lâu Mộc Ngôn. Cô đeo thẻ phóng viên đi vào trong, thấy ở hiện trường buổi họp báo dựng lên từng khối bảng quảng cáo, cô gái trên đó có chút quen mặt, cô một phát liền nhớ lại ngay, chính là người bạn đi cùng cô gái lần trước bị thương ở nhà hàng lẩu. Chử Đồng ngồi xuống, cũng không lâu lắm, thấy quản lý Hoa bước lên bục, ngay cả quá trình cũng giống nhau, vậy chẳng lẽ, vì cô gái này, Giản Trì Hoài sẽ lại ra mặt sao?
Chử Đồng cảm thấy không đến mức đó, Lâu Mộc Ngôn có gia thế có bối cảnh, Giản Trì Hoài tự mình ký hợp đồng cũng coi là một điều kiện phụ trong đó, vậy cô gái này thì sao?
Nhưng là, thực tế căn bản không cho Chử Đồng cơ hội để suy nghĩ lung tung, theo một loạt tiếng bước chân đang tiến tới gần, Chử Đồng ngẩng đầu lên, liền thấy Giản Trì Hoài nắm tay của cô bé bước lên bục, các phóng viên xung quanh tranh nhau chụp hình, trong mắt của Chử Đồng, cũng chỉ có bọn họ mới có động tác thân mật như thế. Bàn tay của Giản Trì Hoài rơi hướng đầu vai đối phương, vỗ nhẹ hai cái, tựa như đang trấn an sự khẩn trương của cô, bọn họ một đường cùng ngồi xuống, còn là quản lý Hoa lên tiếng giới thiệu. Thì ra cô diễn viên mới này tên là Trần Lộ, là sinh viên học viện điện ảnh vẫn chưa tốt nghiệp, trước đó chưa từng tham gia diễn xuất qua tác phẩm nổi tiếng nào cả, quản lý Hoa đem một loạt kế hoạch kế tiếp để xây dựng tên tuổi cũng liệt kê, Chử Đồng rõ ràng thấy một cơ hội nổi tiếng trong chớp mắt đang đặt ở trước mặt.
Trần Lộ ngồi cạnh Giản Trì Hoài, dù sao cũng mới ra mắt lần đầu, nghĩ ỷ thế như vậy sẽ không quen, cô cúi thấp đầu, hai tay xoắn vào nhau, Giản Trì Hoài cầm mic lên, ánh mắt rơi hướng dưới bục, " Trần Lộ trước đây đã ký hợp đồng với Dịch Lục Soát, mà hôm nay, tôi đây dùng thân phận ông chủ của Dịch Lục Soát bổ sung một phần điều khoản trong hợp đồng, từ nay về sau, chỉ cần Trần Lộ có vai diễn nào, vĩnh viễn đều là vai nữ nhân vật chính thứ nhất, sẽ không sắp xếp đất diễn vai nữ phụ cho cô ấy. "
Lời này vừa nói ra, dưới bục xôn xao một mảnh, ngay cả Chử Đồng cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Lại chưa nói đến Trần Lộ này tư chất như thế nào, Dịch Lục Soát trước đã có Giang Ý Duy, sau có Lâu Mộc Ngôn, hơn nữa một Trần Lộ vĩnh viễn không diễn vai nữ phụ, sau này những nghệ sĩ khác, đương nhiên sẽ vì chuyện này mà tuột mất nhiều cơ hội.
Mà điều khiến Chử Đồng nghĩ mãi không hiểu nhất là, Giản Trì Hoài làm sao lại đột nhiên nâng niu Trần Lộ như vậy? Cô ngồi yên ở tại chỗ, quên chụp hình, quên đặt câu hỏi, cứ ngơ ngác như vậy nhìn chăm chú về phía trước. Giản Trì Hoài tựa hồ cũng không có phát hiện ra cô, sau khi anh nói xong, ý bảo Trần Lộ lên tiếng, cô gái nhỏ có chút khẩn trương, dựa theo kịch bản lúc trước đã học thuộc mà nói.
Đến thời gian các phóng viên đặt câu hỏi, có mấy đề tài hỏi rất sắc bén, nhưng Giản Trì Hoài không có trực tiếp trả lời, sau khi cùng Trần Lộ ký hợp đồng, đưa cô ta rời đi.
Đồng nghiệp bên cạnh Chử Đồng dọn dẹp máy chụp hình, " thật quái dị a, đi ký cái hợp đồng như vậy coi là có ý gì? Ngay cả Giang Ý Duy cũng không thể bảo đảm mình vĩnh viễn là nhân vật chính đi? "
" chính là thế, lại nói cái cô Trần Lộ này vẫn chỉ là một người mới mà thôi, nếu có thể được ông chủ quan tâm như vậy, đó chính là...... quy tắc ngầm? "
Chử Đồng cảm thấy tai mình chợt bắt đầu ong ong tác hưởng, cô bài xích khi nghe được những lời đó, nhưng cô không thể ngăn cản được người khác bàn tán ầm ĩ, dù sao Giản Trì Hoài hành động như vậy, đổi lại ai cũng sẽ không hiểu.
" ai mà biết có phải quy tắc ngầm hay không, diễn viên trong công ty của mình, kẻ nào không chơi? "
" a a, thật đúng vậy, từng người một trẻ tuổi xinh đẹp, chơi cũng chơi không hết a. "
Chử Đồng ngồi ở tại chỗ, phóng viên bên cạnh hướng cô vỗ vỗ, " ê, giải tán. "
Cô thu hồi thần, ôm máy chụp hình trong tay đứng dậy, một đám người đi ra ngoài, điện thoại di động trong túi cô vang lên, nhưng bởi vì tiếng người ồn ào, cô căn bản không có nghe thấy. Đến tầng đại sảnh làm việc của Dịch Lục Soát, không gian rộng lớn trống trải làm tiếng chuông điện thoại di động của cô hoàn toàn rõ ràng vang vọng, Chử Đồng lúc này mới ý thức được có điện thoại gọi tới, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, tiếng chuông vừa đúng kết thúc, cô nhìn thấy trên màn ảnh đã biểu hiện có ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Giản Trì Hoài gọi tới.
Chử Đồng vừa muốn gọi lại, điện thoại của Giản Trì Hoài lại gọi tới, cô nhận máy sau đó áp vào bên tai, trong giọng nói ẩn chứa gấp gáp vội vã đến không chịu được, " alo? "
" em chừng nào thì rảnh rỗi? "
Chử Đồng đi tới bên cạnh, " em hiện tại thì không bận. "
Bên đầu điện thoại kia tựa hồ dừng lại mấy giây, sau đó mới nghe được giọng nói của Giản Trì Hoài từ bên trong truyền ra tới, " chúng ta ly hôn đi, tới làm thủ tục. "
" anh nói cái gì? " Chử Đồng loáng thoáng chỉ nghe cái gì ' tới làm thủ tục ', " anh lặp lại lần nữa. "
" lần trước tôi không muốn ly hôn, cho nên mới bỏ lại ở bước cuối cùng, em bây giờ đang có thời gian, chúng ta đi tới Cục dân chính đi? " thanh âm của Giản Trì Hoài trầm ổn, không giống như là đang xúc động, Chử Đồng nắm chặt điện thoại di động, " anh thế nào đột nhiên lại nghĩ đến chuyện đi làm thủ tục? "
" Chử Đồng, đây là không phải là chuyện cho tới bây giờ em vẫn muốn sao? Ly hôn với tôi, coi như tôi thanh toán khoản nợ chị của em một quả thận, cùng với việc cô ta bị tôi nhốt suốt hai năm, bây giờ tốt rồi, tôi chỉ còn em. "
Chử Đồng im lặng, đầu kia Giản Trì Hoài cũng không lên tiếng, một hồi lâu sau, Chử Đồng mới lên tiếng, " ly hôn, chính là trả sạch phải không? "
" còn chưa hết sạch, nhưng sự tự do của em, tôi có thể trả trước cho em. "
" Giản Trì Hoài, em có thể hỏi anh đột nhiên muốn ly hôn đến tột cùng là vì cái gì không? "
Người đàn ông im lặng, nhưng lại có tiếng nói chuyện của phụ nữ xuyên thấu qua ống nghe truyền tới trong tai Chử Đồng, chắc hẳn là giọng nói của Trần Lộ, " Tứ ca, lòng bàn tay của em đều là mồ hôi, đến bây giờ cũng còn đang toát ra ngoài đây. "
" phải không, tôi xem một chút. "
Chử Đồng tưởng tượng đến một màn kia, năm ngón tay thon dài của Giản Trì Hoài kéo tay của Trần Lộ qua, đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay cô ta khẽ xoa, trái tim của Chử Đồng như chợt bị vật nhọn đâm xuống, cô cảm thấy hô hấp dồn dập, chỉ muốn mau chóng rời đi khỏi chỗ này, đi ra ngoài hít thở không khí.
Thanh âm của Giản Trì Hoài lại trở về trong điện thoại, " em bây giờ vẫn còn đang ở Dịch Lục Soát đi? Tôi xuống, cùng đi với em. "
Như vậy xem ra, anh mới vừa rồi rõ ràng có thấy cô ở phía dưới, nhưng anh ngay cả một cái ánh mắt cũng không cho cô. Chử Đồng bước nhanh đi ra khỏi cửa, " em hôm nay không rảnh, cúp !" nói xong, bấm cúp điện thoại sau đó đi ra ngoài. Cô đi tới bãi đậu xe, quay đầu lại liếc nhìn Dịch Lục Soát đang sừng sững trong đám mây, cô cảm thấy càng phát ra thở không nổi, giống như tòa nhà cao tầng kia lúc nào cũng có thể sụp đổ xuống. Cô không hiểu nổi trong lòng mình muốn thế nào, Giản Trì Hoài nói lên yêu cầu như thế trước, không phải là rất tốt sao?
Cô cảm thấy Chử Nguyệt Tình là một rào cản giữa cô và Giản Trì Hoài, không vượt qua nổi đi, vậy nếu dây dưa thống khổ như thế, hôm nay Giản Trì Hoài muốn giải thoát ra, cô tại sao lại muốn lùi bước đây? Đến một bước tới đây, Chử Đồng ngay cả dũng khí để bước qua cũng bị mất, cô cho tới bây giờ không biết mình lại nhát gan yếu đuối như vậy.
Chử Đồng ngồi vào trong xe, qua hơn nửa canh giờ, mới có khí lực lái xe rời đi.
Chạy qua lối đi chuyên dụng của Dịch Lục Soát, cô theo bản năng hướng bên kia nhìn, thấy chiếc xe của Giản Trì Hoài nhanh chóng từ bên trong đi ra, chỗ cạnh tài xế hẳn là có người ngồi, xe chạy qua trước mặt của Chử Đồng, mới vừa lái đến lối đi bộ, liền ngừng lại. Chử Đồng vội vàng thắng xe, sợ bị Giản Trì Hoài nhìn thấy, cho là cô đang theo dõi anh. Giản Trì Hoài xuống xe, vòng qua trước xe đi tới chỗ kế bên tài xế, anh mở cửa xe, Trần Lộ cúi người từ bên trong đi ra, anh lấy tay che trên đầu của cô, chỉ sợ cô bị đụng đau. Chỉ cần Giản Trì Hoài nguyện ý, anh luôn luôn chính là một người đàn ông dịu dàng, Trần Lộ kéo chặt áo khoác ngoài, cùng Giản Trì Hoài dựa vào sườn xe, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng phía trước.
Người đàn ông vươn tay hướng chỗ cao chỉ chỉ, tầm mắt Chử Đồng đi theo nhìn ra ngoài, anh chắc là bảo Trần Lộ ngắm toà nhà Dịch Lục Soát đi? Có lẽ, sẽ cùng cô giới thiệu một ít lịch sử và huy hoàng có liên quan với toà nhà làm việc này, hoặc là có thể, đang hứa hẹn cho cô một tương lai rực rỡ trước mắt. Chử Đồng thấy Trần Lộ cười, ngón trỏ áp lên cánh môi, nhẹ nhàng cười, nhưng tầm mắt của cô tại sao lại bắt đầu mơ hồ như vậy? Cô cảm giác được ánh mắt ê ẩm phát đau rát, sau đó có chất lỏng nóng bỏng theo gò má chảy xuống.
Giản Trì Hoài hai tay khoanh ở trước ngực, chân nhẹ vén, xe sang gái đẹp làm bạn, cả người càng thêm hưng phấn đẹp đẽ. Anh thỉnh thoảng nghiêng đầu cùng Trần Lộ nói gì đó, phía cô gái rất hưởng thụ, cả quá trình như vậy, cô ta không nói chen vào, chính là khéo léo mà nghe, đến khi đồng tình thì gật đầu một cái, Giản Trì Hoài hẳn là bị cái bộ dáng này của cô ta hấp dẫn, anh vươn tay qua khoác lên bả vai Trần Lộ. Anh có ưu thế vóc dáng cao lớn của mình, Trần Lộ thuận thế tựa đầu dựa vào hướng anh, cũng không lâu lắm, Giản Trì Hoài buông cô ta ra, hai người lần lượt trở lại bên trong xe.
Chử Đồng lau mặt, nhưng nước mắt lại càng chảy càng nhiều, cô trơ mắt nhìn chiếc xe của Giản Trì Hoài phát động cơ rời đi, cô đánh tay lái, mặc dù phía trước có biển cấm rẽ bên trái, nhưng cô vẫn là không tuân theo quy tắc, cho dù là cùng chạy trên một con đường, cô cũng khó chịu, cô không muốn chính mắt thấy anh và người khác âu yếm nhau.
Ánh mắt của Giản Trì Hoài từ trên kính chiếu hậu thu hồi, sau đó chăm chú nhìn về trước, thần sắc anh không thay đổi, giống như mới vừa rồi thấy chiếc xe kia là của một người xa lạ vậy.
Giản Trì Hoài và Trần Lộ, không có cố ý tránh né, bộ phim mới của Giang Ý Duy vừa đóng máy xong, ngồi ở đối diện với Chử Đồng, gương mặt hướng ra ánh sáng ban ngày, nhưng vành mắt lại u ám cũng vô cùng nặng nề, cô chỉ điện thoại di động, " cậu xem, tớ lần trước đã bảo cậu đề phòng rồi cơ mà? Con bé Trần Lộ này chính là diễn viên mới trước kia muốn leo lên người Giản Trì Hoài a, cậu xem cái này là chuyện gì a? "
Chử Đồng chăm chú vào thức uống trong tay, cắn ống hút không chịu lên tiếng, Giang Ý Duy thở dài, " cậu biết tại sao tớ mỗi lần cùng cậu ăn cơm, cũng chọn chỗ này không? "
Chử Đồng hướng cô nhìn, " thức ăn ngon lành, yên tĩnh, không sợ bị chó săn theo dõi. "
" dĩ nhiên không phải, " Giang Ý Duy đối với chỉ số thông minh của Chử Đồng rất hoài nghi, " tiệm này là Giản Trì Hoài giới thiệu cho tớ, anh ta cũng thích đến nơi này, tớ muốn để cho hai người vô tình gặp nhau, tạo cơ hội cho hai người a !" đáng tiếc, một lần cũng không đụng phải.
Chử Đồng tiếp tục cắn ống hút, biểu lộ có chút bất đắc dĩ, " Ý Duy, chuyện của tớ cậu đừng quan tâm, cậu xem cậu một chút, quay phim chụp hình miết cũng sắp thành gấu trúc lớn. "
Hai tay Giang Ý Duy ôm lấy mặt, " có thật không? " cô vội vàng cầm kính mát trên bàn lên đeo trên sống mũi, Chử Đồng nhìn chung quanh một chút, " không đến nỗi như vậy chứ? Ăn một bữa cơm thôi mà, không ai nhìn thấy đâu. "
" vạn nhất phục vụ chụp lén thì làm sao bây giờ? Tớ muốn giữ vững hình tượng. "
Sau một lát, phục vụ mang thức ăn lên, Giang Ý Duy ngồi ngay ngắn ở bên kia, cũng không cảm giác mình mang kính đen cực to trông khác người bao nhiêu. Chử Đồng nhấc đôi đũa lên, mới vừa ăn chưa được hai miếng, lại thấy Giang Ý Duy nhận điện thoại, sau đó bắt đầu vội vàng thu dọn đồ đạc, " một mình cậu ăn đi, tớ còn có việc gấp, tớ đi trước. "
" ăn miếng cơm cũng không kịp? "
" không ăn, đợi lát trên đường tùy tình hình mà đối phó. " Giang Ý Duy cầm túi đứng dậy, " cậu ở đây ăn, đừng lãng phí. "
Chử Đồng nhìn cô đẩy cái ghế đi ra ngoài, cô vốn là cũng không có khẩu vị, lúc này ngay cả Giang Ý Duy cũng đi rồi, cô càng phát ra cảm thấy ăn cũng không ngon. Chưa ăn được vài hớp, Chử Đồng cũng cảm thấy no rồi, cô giơ tay lên muốn gọi phục vụ giúp một tay gói lại mang về, lại thấy hai bóng người từ cửa đi vào, Chử Đồng vội vàng thu hồi tay, Giang Ý Duy này đúng là miệng quạ đen, nói gì vô tình gặp được, lúc này tốt rồi, thật sự đụng phải.
Chử Đồng cúi đầu xuống, bắt đầu đối phó với món tráng miệng trước mặt, Giản Trì Hoài đưa theo Trần Lộ ngồi ở chỗ ngồi trước mặt không xa, nếu như cô muốn rời đi tất nhiên phải bước qua chỗ đó.
Giản Trì Hoài bảo Trần Lộ chọn món, Trần Lộ nói tùy ý anh, đem quyền chủ động giao về tay Giản Trì Hoài, người đàn ông tựa như đang suy tính chọn món ăn, Chử Đồng bây giờ nuốt không trôi, ngẩng đầu hướng phía trước mặt nhìn một chút.
Trần Lộ đang cùng Giản Trì Hoài nói chuyện, quần áo mà cô ta ăn mặc cũng qua tay các nhà thiết kế, một bộ đồ dạo phố tùy tiện mặc lên khí chất cũng không giống nhau. Sau khi phục vụ mang tất cả thức ăn lên, Giản Trì Hoài cầm chiếc đũa lên gắp vào trong chén cho cô, " chỗ này rất tốt, sau này sẽ thường dẫn em tới. "
" Tứ ca, anh bình thường cũng hay tới chỗ này sao? "
" tôi ăn ở nhà tương đối nhiều, thỉnh thoảng mới đi ra ngoài. "
Giản Trì Hoài đem một miếng bánh dứa đưa về phía cô, " nếm thử một chút. "
Trần Lộ có chút lúng túng, bởi vì Giản Trì Hoài không có đem món ăn thả vào trong chén, mà là đưa đến trước mặt cô, cô thu hồi thần, đỏ mặt tiến lên trước, sau đó hé miệng.
" ăn ngon không? "
Trần Lộ gật đầu, mi mắt cũng cười, khuôn mặt hạnh phúc, " ăn ngon lắm. "
Chử Đồng một tay che ở trên trán, bởi vì cô không muốn nhìn thêm chút nào nữa, lòng của cô như đang bị xé rách từng chút, đau đến không cách nào hô hấp. Bánh dứa, Giang Ý Duy mới vừa rồi cũng đã gọi, Chử Đồng đã ăn trong miệng, lúc này đang tắc nghẹn trong cổ họng của cô, lên không được xuống không xong.
Thời điểm Giản Trì Hoài thật dịu dàng quan tâm đối với một người, trong mắt là không bỏ thêm được bất kỳ một người nào khác, dù là, người kia cũng đã từng được anh đối xử dịu dàng như thế.
Cái loại tình cảm dịu dàng đó bây giờ hóa thành một lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát cắt xuống người từng khắng khít thân mật nhất. Chử Đồng không nhịn được đưa tay đặt lên chỗ lồng ngực, Giản Trì Hoài để đũa xuống, hướng tới Trần Lộ nói, " em ăn trước đi, tôi lập tức quay lại ngay. "
" dạ. "
Giản Trì Hoài nhấc chân lên bước về phía trước, Chử Đồng nghe có tiếng người kéo ra cái ghế, cô ngẩng đầu nhìn lên, cư nhiên phát hiện lại là Giản Trì Hoài. Người đàn ông đã ngồi vào đối diện cô, Chử Đồng chật vật cất giấu tâm tình, " anh ở đây làm cái gì? "
" vậy còn em, em ở đây lại làm cái gì? "
" em ăn cơm. " Chử Đồng cảm thấy cuộc đối thoại của bọn họ, trông thật ngu ngốc.
Giản Trì Hoài không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt của cô, hốc mắt cô ửng đỏ, người đàn ông rũ mi mắt xuống, quét mắt thức ăn trên bàn, " chỉ một mình em? "
" không phải vậy, vốn là hẹn với Giang Ý Duy, nhưng cô ấy tạm thời có chuyện. "
Tay trái của người đàn ông rơi hướng bàn ăn, ngón tay tự nhiên gõ nhẹ, " Chử Đồng, chúng ta lúc nào làm thủ tục ly hôn? "
" được a, " cô cố làm ra vẻ dễ chịu mà giương cao giọng điệu, " lúc nào cũng được, em dù sao cũng không có vấn đề gì. "
Giản Trì Hoài cười khẽ, " đúng vậy, không có vấn đề. "
" anh gấp gáp làm thủ tục ly hôn như vậy, là vì cô gái kia? " Chử Đồng nhìn hướng Trần Lộ cách đó không xa. Giản Trì Hoài mắt nhìn thẳng chằm chằm vào người trước mặt, " ừ, chúng tôi đã nói xong, tháng sau liền kết hôn. "
Vui vẻ nơi khóe miệng của Chử Đồng cứng đờ, cũng không cách nào nguỵ trang mạnh mẽ hơn nữa, " vậy sao, chúc mừng anh, nhưng là người trong nhà của anh sẽ đồng ý sao? "
Bốn chữ ' môn đăng hộ đối ' này, coi như thay đổi thành Trần Lộ, cũng biết rõ là không xứng. Giản Trì Hoài nhàn nhạt trả lời, " tự tôi hạ quyết tâm là được rồi, dù sao kết hôn là chuyện của riêng tôi. "
Chử Đồng gắng sức điều khiển tâm tình của mình, cô sợ cô sẽ trước tiên không kềm chế được, " rất tốt, rất tốt. "
" Chử Đồng, chúc em sau này sống thật tốt. "
" tại sao nói với em như vậy? "
Giản Trì Hoài tầm mắt thay đổi, hướng ngoài cửa sổ nhìn, giọng anh hơi nghẹn, đủ các loại các dạng xúc cảm bên trong tròng mắt đen tối thâm thuý của anh tranh nhau chống đỡ, giãy giụa, " Chử Đồng, tôi đã thoả thuận xong xuôi với Trần Lộ, tôi cho cô ta cả đời giàu sang sung sướng, cả đời làm diễn viên nổi tiếng nhất. Mà cô ta thì sao, nhất định phải kết hôn với tôi, hơn nữa không được phép ly hôn, nhà họ Giản cần mặt mũi, cần dùng sự hài hoà bên ngoài để tiếp tục duy trì, mà người này, không thể là em, bởi vì tôi không nỡ. "
Chính là bởi vì không nỡ, cho nên sẽ không vì mặt mũi, mà trói chặt cô lại.