He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: Đồng Lang Cộng Chẩm
Dịch giả: Lily Trần
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1858 / 33
Cập nhật: 2015-12-01 17:50:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngoại Truyện 5
ó người nói tâm trạng của phụ nữ mang thai rất hay biến hóa, đa nghi, ngờ vực bóng gió ông xã nhà mình lạc lối bên ngoài.
Tôi rất hiểu điều đấy! Nhìn xuống cơ thể càng lúc càng béo lên của mình, tôi hiểu rằng mình đã chẳng có cánh nào thỏa mãn nhu cầu sinh lý bình thường của ông xã.
Sự nghi ngờ giống như lớp sương mù tại London, càng ngưng tụ lại càng nặng nề.
Tôi cố gắng kiếm soát tâm trạng của chính mình, không cho phép bản thân suy nghĩ lung tung. Thế nhưng chiếc váy của Katherine ngày hôm nay thật sự quá ngắn, ngắn đến mức đã chẳng che được cái mông vểnh vểnh lên kia. Cô ta đôi khi còn cúi người, kiên trì khuyên tôi ăn nhiều thêm một chút nữa.
Nhìn thấy vòng eo thon gọn, đôi chân dài như người mẫu, tôi chẳng nuốt nổi thứ gì, thế nhưng vì đứa con của mình, tôi phải tiếp tục nhai nuốt đồ ăn chua chát trong miệng....
Một chiếc xe chạy lại phía này, dừng bánh trước sân nhà. Một thanh niên Trung Quốc tuổi vẫn còn trẻ bước từ trên xe xuống.
Tôi đã gặp cậu ấy một lần, là nhân viên của công ty Hàn Trạc Thần, cụ thể là chức vụ gì thì tôi cũng không rõ lắm.
Cậu ấy đi vào, vẻ mặt hoảng hốt lo âu, muốn nói điều gì đó lại vừa không dám mở miệng.
Hàn Trạc Thần nặng nề liếc cậu ta một cái, hỏi: "Chuyện gì?"
"Lượng gỗ chúng ta định chuyển tới Thượng Hải kia đột nhiên bị cháy tại bến tàu. Cảnh sát tại vùng lân cận phát hiện ra mấy thùng xăng..."
Điều rất rõ ràng là có người phóng hỏa.
Trên mặt Hàn Trạc Thần không biểu hiện bất kì cảm xúc gì, nhưng tôi nhận ra những khớp ngón tay của anh đều đã trở nên trắng bệch.
Căn cứ vào những hiểu biết của tôi về Hàn Trạc Thần, với tình huống kiểu này, không tai nạn chết người thì cũng phải tàn phế.
Tôi rụt người lại một chút, vô thức dùng hai bàn tay bảo vệ bụng của mình.
"Ừ, tôi biết rồi, đi điều ra xem là ai làm." Tôi không nghĩ tới Hàn Trạc Thần lại hờ hững nói như vậy. "Rồi liên lạc với ông Lý, nói cho ông ấy biết qua ba ngày nữa hàng sẽ giao qua, tất cả thiệt hại chúng ta gánh."
"Tôi nghe nói chuyện lần này là do bọn MOTO làm. Bởi vì lần trước ngài... không nể mặt bọn chúng..."
"Cậu dám khẳng định thế sao?" Hàn Trạc Thần hỏi.
"Tôi sẽ điều tra rõ ràng."
"Ừ, đi đả thông quan hệ cho tôi, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng. Tôi muốn hẹn người quản lý Hells ra gặp mặt."
Hells là một bang phái tại Australia, thế lực giống như dây mây leo thâm nhập thật sâu vào từng xó xỉnh tối tăm của Melbourne. Trong phạm vi thế lực của họ, tiền tài và quyền thế có thể "trần trụi" giao dịch.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức đi làm ngay!"
Sau khi cậu ta rời khỏi, tôi chầm chậm đứng dậy, ngồi xuống bên người Hàn Trạc Thần, cầm lấy tay anh. "Thần, có phải anh gặp phải khó khăn gì không?"
"Tiền có thể giải quyết được, không gọi là khó khăn." Anh nhẹ hôn lên gò má tôi, dịu dàng chạm vào vòng bụng nhô lên của tôi. "Thiên Thiên, chỉ cần em và con không có việc gì, chẳng có cái gì là đáng kể."
"Vâng!"
"Tôi dựa đầu trên vai anh, cảm thấy tính tình Hàn Trạc Thần đột nhiên thay đổi, tốt đến nỗi tôi có phần không nhận ra anh....
Nửa tháng sau, khi tôi thức dậy ăn bữa sáng thì đột nhiên có cảm giác rằng hình như trên bàn thiếu đi chút gì đó.
Nhìn quanh quất, đồ ăn đầy đủ các loại, không hề ít đi thứ gì.
Suy nghĩ lâu thật lâu tôi mới nhớ tới, không có báo của ngày hôm nay, báo buổi sáng, báo hàng ngày... không hề có bất kỳ tờ báo in nào.
"Sao hôm nay không thấy báo đâu?"
Hàn Trạc Thần thản nhiên liếc sang tôi. "Chưa tới thôi."
Tôi không hỏi gì thêm.
Vào buổi chiều, Hàn Trạc Thần nói: "Anh ra ngoài có chút việc, sẽ trở lại nhanh thôi."
"Anh đi đi, Katherine sẽ chăm sóc em, anh không cần lo lắng."
Anh đi rồi, Katherine mang vẻ thần bí đưa tờ báo in đến cho tôi. "Cô xem cái này đi."
Tôi vừa mới nhận lấy tờ báo thì đã thấy tin tức làm tiêu đề ngay tại trang nhất.
Melbourne xảy ra cuộc thảm sát lớn nhất trong vòng mười năm trở lại đây, lão đại của đảng MOTO bị tập kích bất ngờ khi đang ở trong phòng tập thể hình. Nửa giờ sau, người của đảng MOTO tới dồn dập, băng đảng Hells cũng tập trung đến, bọn họ liều mạng tại nơi công cộng, thương vong nghiêm trọng.
Lão đại của đảng MOTO trúng đạn, vì cấp cứu không kịp nên đã tử vọng trong bệnh viện.
Hình ảnh đẫm máu cùng các thi thể chiếm trọn cả trang khiến cả người tôi rét run.
Cuối cùng tôi đã hiểu nguyên nhân vì sao hôm nay tôi không hề thấy báo buổi sáng. Hàn Trạc Thần sợ dọa đến tôi và đứa trẻ...
Tôi không hề bị sợ hãi, tôi chỉ cảm thấy rằng – đây mà mới là anh, người mà tôi biết.
Là người sẽ không bỏ qua bất kỳ ai là địch thủ của anh ấy!
Hoặc là không làm, còn đã làm thì sẽ đuổi tận giết tuyệt!
"Katherine. Tôi hơi mệt." Tôi buông tờ báo xuống.
"Tôi đỡ cô lên nghỉ ngơi." Katherine nói.
Không cần. Tôi muốn yên tĩnh một chút, cô cất tờ báo đi, đừng để Thần nhìn thấy."
"Đươc. Tôi đưa cô về phòng."
Katherince khăng khăng đỡ tôi về phòng, kiểm tra qua cho tôi, sau khi khẳng định rằng hô hấp và nhịp tim của tôi bình thường cô ấy mới kéo rèm giúp tôi rồi rời khỏi.
o O o
Mới chỉ ngủ được một lát, tôi đã giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng.
Trong phòng rất tối, rèm cửa dày che khuất toàn bộ ánh sáng.
Tôi lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lật chăn, chầm chầm dịch chuyển cơ thể cồng kềnh xuống giường, kéo rèm cửa ra.
Nơi chân trời ráng chiều bao phủ, không biết anh đã trở về chưa.
Tôi mở cửa phòng định gọi Katherine qua hỏi một chút thì bất ngờ thấy Hàn Trạc Thần đã về. Anh đang ngồi ở sofa nói chuyện với Katherine.
Tôi tự nhận mình không phải là một người đàn bà nhỏ mọn, lại càng không phải là một người phụ nữ cố tình gây sự.
Cho dù chiếc áo lưới mỏng bằng len của Katherine lộ ra cả nửa bờ vai trắng muốt, hình bóng bầu ngực bên trong như ẩn như hiện.
Cho dù cặp đùi duyên dáng thon thon của Katherine không ngừng đung đưa trước mặt anh, lắc đến độ người ta cảm thấy chóng cả mặt.
Cho dù Katherine không ngừng thay đổi tư thế ngồi, gắng hết sức biểu hiện không sót sự gợi cảm và xinh đẹp của cô nàng trong tầm mắt người khác.
Cho dù tôi tức giận đến nổi cả người phát run.
Cho dù tôi thật muốn đi tới đó lớn tiếng nói với Katherine. "Cô lập tức cút ngay cho tôi."
Tôi cũng không hề làm vậy, bởi vì như thế thì... không đáng yêu.
Tôi vịn lan can cầu thang từ từ đi xuống tầng, cười hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì thế?"
Hàn Trạc Thần đứng dậy đón tôi, vẻ mặt thản thiên đáp: "Nói về tình trạng sức khỏe em gần đây. Katherine nói trạng thái tinh thần em tốt hơn nhiều."
"Em vốn rất ổn mà." Tôi đưa tay ra ôm lấy cổ anh, kiễng chân nghiêng mặt hôn nhẹ bờ tai anh, rồi nói với độ to mà Katherine tuyệt đối có thể nghe thấy được: "em muốn đi tắm, anh có thể tới giúp em không?"
"Để tôi tới." Katherine nói: "Đây là việc tôi nên làm."
Tôi cười nhìn về phía cô ta: "Không cần, có một số việc... cô không giúp tôi được!"
Tôi sợ Katherine ngốc đến nỗi không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của tôi nên đã cố tình nói với âm thanh mang đậm chất quyến rũ.
Cánh tay Hàn Trạc Thần dịch tới eo tôi, khẽ siết.
Cơn gió thổi qua, mát rượi.
Hai cơ thể dán vào nhau, nóng như lửa.
Anh tới sát tai tôi, dùng âm thanh Katherine tuyệt đối có thể nghe thấy được mà nói: "Việc như thế... anh cũng không hy vọng có người khác tới giúp em làm!"
Bắt gặp ánh mắt thấu sự đời của Hàn Trạc Thần, gò má tôi chợt ửng đỏ, oán trách: "Đáng ghét!"
"Lát nữa anh sẽ làm cho em càng ghét anh hơn!". Không khí ám muội quanh quất đậm đặc không tan.
"Thật sự sao?"
Anh không hề trả lời, ôm ngang lấy tôi, đi lên tầng khóa trái cửa phòng, để lại một sự mờ ám khiến người ta tưởng tượng muôn vàn.
o O o
Hàn Trạc Thần là một người đàn ông rất biết chịu trách nhiệm với lời nói của mình.
Anh nói: Lát nữa anh sẽ làm cho em càng ghét anh hơn!
Anh nói được thì cũng làm được.
Trong tiếng nước chảy róc rách, giữa không gian dập dềnh sóng nước, anh tắm sạch sẽ cho tôi, sau khi lau khô liền bế tôi về giường, dùng chiếc chăn mềm mại bao bọc cơ thể tôi lại.
Tất cả đều được làm một cách vô cùng "chuyên môn", khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt tập trung, đôi tay dịu dàng không hề có hành động quá giới hạn.
Tôi thật sự rất ghét anh, ghét vô cùng.
Ngọn lửa trong cơ thể khó nén nổi, thấy anh muốn rởi khỏi, tôi vội vàng kéo cánh tay anh lại: "Thần, anh không thương em sao?"
Anh nở nụ cười, yêu thương xoa tóc tôi: "Bộ dạng ghen tuông của em rất đáng yêu!"
Anh cự tuyệt tôi năm lần bảy lượt khiên tôi có chút rối loạn, nhất thời không nghĩ ngợi gì mà buột miệng. "Anh không muốn em à? Do em thua cô ta về dáng ngươi, hay là em thua cô ta về sự gợi cảm, có phải anh với cô ta..."
Câu nói kế tiếp của tôi bị môi anh chặn lại, đầu tôi choáng váng. Tôi vừa định đưa đầu lưỡi vào trong miệng anh, thăm dò cảm xúc mãnh liệt của anh, vậy mà anh lại đẩy tôi ra, ổn định hô hấp: "Đợi con ra đời, anh sẽ cho em biết... anh muốn có em thế nào."
"Bây giờ em muốn biết."
Anh dỗ tôi giống như đang dỗ một đứa trẻ con vậy: "Đừng làm loạn, về sau em muốn 'biết' bao nhiêu lần, anh cũng đều thỏa mãn em. Hiện tại thì không được!"
"Em biết anh muốn tốt cho em." Tay của tôi đặt trên ngực anh, cảm thụ cơ bắc săn chắc của anh: "Em cũng là một người phụ nữ bình thường, em cần yêu..."
Tôi ngẩng đầu lên, vẻ mặt buồn bã tủi thân. "Em xin anh đấy..."
Anh nhìn tôi, nhìn thẳng vào tôi.
Tôi thấy tình yêu trong đôi mắt anh sâu sắc như vậy đấy.
Cuối cùng anh thở dài một tiếng, lật tấm chăn mỏng đắp trên người tôi lên...
Tôi nở nụ cười thật đắc ý bên môi....
Có lẽ anh sợ làm tôi bị thương nên động tác vô cùng nhẹ nhàng, môi anh tinh tế hôn lên nước da tôi, bàn tay đó nắm lấy đầu ngực đã dựng thẳng lên của tôi, đầu ngón tay vân vê di động.
Tôi thở gấp, nằm mềm oặt trên giường, để anh tùy ý mơn trớn mỗi điểm mẫn cảm trên cơ thể tôi.
Làn da sau khi tắm trở nên nhạy cảm, chỉ đơn giản bị anh khiêu khích vài lần, cả người dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Tôi cởi cúc áo anh, bàn tay luồn vào trong áo sơ mi. Cơ thể của anh nóng hừng hực, khác xa so với vẻ mặt của anh.
Nương theo sự vỗ về của tôi, đôi môi anh dần dần trở nên ác liệt hơn, gặm cắn, tiếng thở gấp dày đặc khuấy động sự hưng phấn của tôi còn hơn cả nụ hôn và sự vuốt ve.
"Thần, em yêu anh!"
"Thiên Thiên, Thiên Thiên..."
Anh gọi tên tôi, đầu lướt khiêu khích men theo viền tai tôi, giọng khàn khàn nói: "Em là của anh, Thiên Thiên, toàn bộ em đều là của anh!"
Khúc dạo đầu ngọt như mật, tôi tách hai chân, chờ mong anh đi vào.
Ngón tay thon dài thâm nhập vào trong cơ thể ướt át của tôi..
"Ưm..." Tôi rên rỉ một tiếng, cảm nhận được ngón tay anh xoay tròn nhiều lần dẫn đến sự xung đột và khoái cảm.
Đầu lưỡi anh vờn quanh ngực tôi, sự ướt át ấm áp và mơn trớn lúc nhẹ lúc nặng, kích thích khác thường, khiến cả người tôi phát run, khó kìm được mà rên lên.
Tôi mang ánh mắt mơ màng nhìn anh, giây phút này, dù có bị ác mộng chập chờn nhiều lần nữa, tôi cũng không hối hận đã ở bên anh.
Bởi vì sự sung sướng đắm chìm này, không có người nào có thể cho tôi cả!
Sau đó, ngón tay cái của anh bắt đầu vân vê tại nơi mẫn cảm nhất của cơ thể tôi.
Cơ thể khó có thể kiểm soát được sự run rẩy, sự cuồng nhiệt nhanh chóng dâng lên cuốn theo tất cả.
Tôi cắn mu bàn tay của chính mình, ưỡn thẳng người.
Không để ý tới thể diện, tôi cầu xin: "Thần, em muốn anh..."
Đầu mày anh nhíu chặt lại, cắn răng nói với tôi. "Đừng nói gì cả."
Tôi đã không có cách nào kiểm soát nổi bản thân mình nữa, lớn tiếng rên rỉ: "Em muốn anh..."
Anh đột nhiên hôn tôi, hàm răng điên cuồng cắn mút môi tôi, cắn đến nỗi đau đớn cũng trở nên tê liệt.
Bên ngoài cửa sổ là cảnh chiều tà vào lúc đẹp nhất.
Bao phủ khắp bầu trời là một màu đỏ rực.
Niềm khoái cảm kịch liệt từ trong cơ thể bùng phát, tuôn trào mãnh liệt không còn cách nào ức chế được...
Tôi điên cuồng ôm lấy anh, sự co giật dữ dội đẩy tôi tới đỉnh thiên đường...
Anh rút ngón tay dính đầy chất lỏng trong suốt ra, thở phào một hơi...
Sau khi lên đỉnh kết thúc, tôi nằm oải trên giường nhìn anh buông tôi ra, đắp chăn lại cho tôi. Lúc ấy tôi mới hiểu được cuối cùng là anh đã làm cái gì...
Tôi nghẹn họng, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống: "Thần, không phải là..."
Không phải là tôi muốn một người sung sướng, không phải muốn chỉ bản thân hưởng thụ khoái cảm.
Tôi muốn cảm nhận được ngọn lửa và sự nhiệt tình khó kiềm chế được trong anh.
Tôi muốn nhìn anh buông thả sung sướng trên người tôi, nghe tiếng rên rỉ trầm thấp của anh...
Thế nhưng trong tình huống này, anh lại thà kìm nén sự dày vò của dục vọng cũng không muốn tổn thương đến tôi...
Tôi thật sự đánh giá quá thấp tình yêu của anh đối với tôi rồi!
"Đừng đi..." Tôi ôm lấy anh từ phía sau, khuôn mặt dán vào lưng anh, tay từ từ men tới trước người anh, tìm kiếm...
Ngón tay quấn lên dục vọng đã sớm cứng rắn như sắt...
Hoàng hôn vẫn chưa kết thúc, màn đêm vẫn chưa buông xuống.
Chúng tôi còn nhiều thời gian để tiếp tục, cho dù anh có bằng lòng hay không, muốn hay không muốn...
Tôi nghĩ hormone của tôi thật sự rối loạn rồi, lý trí và sự rụt rè đều bị vất lên chín tầng mây. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một việc, tôi phải dụ dỗ anh... lên giường...
Tôi cởi chiếc áo sơ mi của anh, nửa người trên trần trụi, cơ thể màu đồng rực sáng.
Tôi khẽ khàng vuốt ve bờ ngực của anh, thầm thì bên tai anh: "Katherine nói cô ấy chưa từng thấy người đang ông Đông phương nào có sức quyến rũ như anh."
Anh không hề có gì khác thường, nhướn mày nói: "Khen ngợi là một lễ tiết trong văn hóa phương Tây."
Thật ra kiểu đàn ông đã nhìn người vô số như anh không thể không nhìn ra sự ái mộ của Katherine đối với anh.
Vì sao anh lại giả bộ thản nhiên như vậy, lẽ nào anh đã sớm thành thói quen rồi.
"Anh thật sự rất có sức cuốn hút, đặc biệt là ngay lúc này..." Tôi nói.
Bàn tay tôi chậm rãi tháo thắt lưng anh, với vào trong...
Tôi cảm nhận được rõ cơ thể anh run lên một chút.
"Thần, anh có còn nhớ một lần... anh dùng ga trải giường trói hai tay em lại vào trên giường, hoành hành trên người em không... mỗi một lần anh đều đi vào nơi sâu nhất..."
Trong lòng bàn tay, mạch máu của anh đập mãnh liệt.
Tôi hôn cần cổ trơn bóng của anh, từ từ cắn xuống, lưu lại một dấu răng mờ mờ: "Anh biết không, khi đó em muốn... nếu có cơ hội, nhất định phải phải trói anh vào trên giường..."
Hô hấp của anh trở nên rối loạn.
Tôi tiếp tục nói: "Em nhất định sẽ không dùng dùi đâm vào ngực anh, em sẽ cắn anh, cắn cả người anh nhiều lần... cho đến khi anh cầu xin em..."
Anh đột nhiên xoay người ôm lấy tôi, hai tay bắt lấy cổ tay tôi ấn xuống giường.
"Hàn Thiên Vu, em là yêu tinh..."
Tôi cười đến nỗi run cả người, ngón tay khéo léo mơn trớn trên làn da anh. "Anh dám thử không?"
Anh nhướn mày. "Em cho rằng anh sẽ sợ sao?"
"Anh không sợ sao?"
Tôi cho rằng tôi đã thành công, tiếc là anh vẫn lắc đầu. "Với tình trạng cơ thể của em hiện giờ có lẽ không có khả năng ấy, đợi đến lúc em có khả năng, anh nhất định sẽ cho em cơ hội!"...
Vào một ngày rất lâu sau đó, tôi đã được toại nguyện như mong muốn.
Khi đó cơ thể của tôi đã hoàn toàn phục hồi, vòng eo nhỏ bé, bầu ngực đẫy đà vì sữa.
Tôi lợi dụng khi anh ngủ, nhẹ nhàng dùng chiếc khăn lụa đã được chuẩn bị sẵn trói anh vào trên giường.
Đợi đến khi anh mở mắt, tôi đã làm xong tất cả mọi thứ.
Anh không hề phản kháng, chỉ mỉm cười nhìn tôi. Tôi không biết vừa mới rồi anh thật là đang ngủ, hay là cố tình giả bộ ngủ...
Tôi cởi từng chiếc quần chiếc áo trên người anh xuống, cho đến khi anh khỏa thân. Tiếp đó, tôi cởi quần áo mình trước mặt anh, từng chiếc từng chiếc một, cuối cùng cũng không còn một mảnh vải ngồi trên người anh.
Tôi mút từng tấc da tấc thịt của anh, anh hưng phấn, ánh mắt trở nên mông lung mịt mùng...
Quả thật tôi đã cắn xuống bờ vai anh một cái, anh hít vào sâu một hơi. Ánh mắt càng thêm hừng hực.
Ngay sau đó, tôi đã để lại trên người anh chi chít dấu răng, anh nặng nề hầm hừ như một con dã thú....
Thế nhưng bây giờ lại không có gì hết.
"Hiện tại em cứ ngoan ngoãn đi đã, đừng lộn xộn." Nói xong, anh cởi quần áo của chính mình, kéo hai chân tôi lại, tách ra tới biên độ lớn nhất.
Anh ngồi trên ga trải giường màu xanh thẫm, nhẹ nhàng hôn ngón chân tôi, đầu lưỡi liếm qua gan bàn chân, trong nháy mắt, sự khoái cảm truyền tới đỉnh đầu...
Ngay khi tôi đang sa vào sự dịu dàng của anh, vật cứng to lớn nhẵn bóng dịu dàng đặt trên cửa vào ẩm ướt, cả người tôi lập tức cứng đờ, hầu như không có cách nào hít thở.
Một luồng sức mạnh đáng sợ trực tiếp xuyên vào, sự đau nhức căng trướng khiến tôi không cầm được "Á!" một tiếng.
Anh rút ra, cơ thể như bị rút hết, trống rỗng.
Anh lại đưa vào lần nữa, khoái cảm xa lạ tê dại dưới người nhanh chóng tích lũy lại, sự vui sướng điên cuồng từ nơi sâu thẳm chạy tới tận tim, cả người tôi cơ hồ như hưng phấn tột cùng đến tê liệt.
Sau đó, anh hạn chế ra ra vào vào, tôi lại oải xuống, khoái cảm như vậy, ăn mòn linh hồn của con người.
Trên chiếc ga giường xanh thẫm, hương vị tình dục cùng âm thanh liên tục vang lên.
Tiếng vang va chạm, trộn lẫn tiếng hét, tất cả đều quá mức kích động...
Tôi không có cách nào chống cự lại, tham lam hưởng thụ, chờ đợi nhịp điệu càng lúc càng cao hơn, mãi cho đến khoảnh khắc cuối cùng, sự khoái cảm ngang tàng tựa như cái chết đẩy tôi tới đỉnh điểm, anh không ngừng thở hổn hển, cả người tôi đều run rẩy, say lòng nói yêu anh....
Không nhớ rõ biết bao nhiêu lần bị anh kích thích đến mức khoái cảm đỉnh điểm, tôi chỉ biết anh luôn từng lần từng lần nói với tôi: "Thiên Thiên, em là của anh..."
Vào lúc tất cả kết thúc, tôi tựa vào người anh say ngủ.
Không có ác mộng, tôi ngủ vô cùng ngọt ngào.
Tôi nằm mơ, mình sinh được một đôi song sinh. Con trai vô cùng giống anh, chỉ là đôi mặt hẹp lại trong veo như nguồn suối, nụ cười thuần khiết như thiên thần.
Con gái rất giống tôi, có một đôi mắt to dịu dàng đong đầy nước.
Tôi ôm chúng, hôn trán chúng.
Thế nhưng, cuối cùng tôi không biết con trai tôi có đôi mắt trong veo như nguồn suối không, cũng không biết nụ cười của nó có giống thiên thần hay không.
Khi tôi nhìn thấy con trai, bầu trời rất xanh.
Một con chim bồ câu trắng sà xuống bia mộ bằng đá của con.
Trên tấm bia không hề có tấm hình của con, bởi vì còn chưa có một tấm ảnh chụp nào đã rời khỏi thế giới này.
Tôi nói: "Xin lỗi, mẹ cần phải kiên trì thêm một chút, có lẽ chỉ cần năm phút, con có thể được ra đời."
Hàn Trạc Thần ôm lấy vai tôi nói: "Bác sĩ nói, nếu em cấp cứu muộn hơn một chút, thì có thể sẽ chết."
Thế nhưng...
Đây là số mệnh...
Đây là tội nghiệt tôi nhất định phải trả...
Từ đó về sau,
Tôi hiểu ra rằng mình phải biết quý trọng hạnh phúc của chính mình.
Ác mộng vẫn tiếp tục tồn tại, đó là mối thù không có cách nào phai mờ.
Mỗi một lần tỉnh lại từ cơn ác mộng, tôi đều ngồi bên nôi Mạt Mạt, ôm con vào lòng, nhìn khuôn mặt tươi tắn đáng yêu của con, ngâm nga một bài dạ khúc của Mozart.
Tôi biết, sinh mệnh còn sống trong lòng tôi nhiều lần nhắc nhở tôi, tôi nhất định phải tiếp tục sống, tôi nhất định phải sống cho tốt, nhất định phải kiên cường đối diện với thù hận và tình yêu!
Sói Và Dương Cầm Sói Và Dương Cầm - Diệp Lạc Vô Tâm Sói Và Dương Cầm