Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 41 - Thuật Sắp Xếp
K
hạc Lửa đang ngáy ầm ĩ bên cạnh lò sưởi. Ngài Alther đã cố lùa con rồng trở lại phòng của Septimus, nhưng cú nhổ giò vừa rồi đã khiến Khạc Lửa lớn nhanh như thổi, nó không cách chi chuôi lọt cầu thang được nữa. May mắn là Septimus đã tìm thấy những phần mới bị nhai có một nửa của quyển Làm Thế Nào Sống Sót Khi Nuôi Dưỡng Rồng: Hướng Dẫn Thực Hành, và loay hoay mãi mới giải mã được một bùa Dụ Ngũ đã ướt sũng, và thật ngạc nhiên, cái bùa có tác dụng.
Lúc này Jenna, Septimus và Beetle đang thực hiện giở chừng một nhiệm vụ ghê tởm. Chúng đang thu nhặt những mảnh Két Nhốt vong bị phá vỡ và lấy từ mỗi mảnh ra một nắm xương – xương người.
“Anh cứ tưởng đâu nhà số Mười Ba của tụi này là đã kỳ quặc lắm rồi chứ, Sep, nhưng cái này lại khác à… Ngày nào em cũng làm mấy việc như thế này sao? Beetle đang tỉ mẩn tách ra vài mảnh cong cong, chúng nằm trên nắp Két Nhốt Vong, và hoá ra chứa đầy đủ cả một bộ xương sườn.
“Không, không phải ngày nào cũng thế,” Septimus đáp với một cái nhăn mặt khi nó gở một khúc xương dài mỏng ra khỏi một mảnh góc két. “Nhưng đây là ngày thứ Năm cuối cùng trong tháng, Beetle, biết làm sao bây giờ?”
Beetle trao một khúc xương sườn nữa cho Jenna, cô bé đang sắp những khúc xương dưới sàn nhà. “Hoá ra em phải làm điều này mỗi thứ Năm cuối cùng…” chợt bắt gặp Septimus mỉm cười, anh chàng vội nói, “Ồ, ha ha, Sep. Sắp xong rồi. Tôi lấy được mười bốn cái, thưa cô.”
“Jenna,” Jenna sửa lại. “Cứ gọi tôi là Jenna, Beetle.”
“Ồ. Xin lỗi… Jenna. Ờm, đến giờ là được mười bốn khúc xương sườn và vẫn còn một ít nữa ở trong đây. Coi chúng xếp vào đây mới vừa khít làm sao. Giấu kỹ thế này đố ai mà biết được. Cả một triệu năm cũng không biết luôn. A, lại miếng nữa này… mười lăm.”
“Ừm, tốt. Cảm ơn, Beetle.”
“Không có chi, thưa cô… Jenna.”
Jenna ngắm nghía bộ sưu tập rợn óc, cẩn thận xếp nó giống như một trò chơi xếp hình kỳ quái. Ở đấy, trên tấm thảm Trung Hoa tinh xảo nhất của bà Marcia, hình thù của một bộ xương người đang từ từ hiện ra, khi Septimus và Beetle đưa cho Jenna một chuỗi xương.
“Giờ em có bao nhiêu cái rồi, Jen?” Septimus hỏi sau một lúc.
“Ừm,” Jenna cố nhớ những gì mình đã học về xương người ở trường. “Có gần đủ hai cánh tay, và, ờ, tám ngón tay, chưa có hai ngón cái… nhưng em không nghĩ thế. Có rất nhiều xương nhỏ, nhưng em không biết đặt chúng ở đâu, có lẽ ở cổ tay… vẫn còn thiếu hẳn một cẳng chân và không có hộp sọ, may phước.”
“Aha, “ Septimus nói giật giọng khi nó lôi ra một mảnh két dài, thon mảnh từ dưới gầm chiếc ghế trường kỷ bị lộn ngược. “Anh nghĩ cái cẳng chân thứ hai ở trong đó.”
“Cái này quái lắm,” Beetle lẩm bẩm khi đưa Jenna một chùm những khúc xương nhỏ. Cô bé đặt chúng cẩn thận vào vị trí mà cô cho là thích hợp, rồi đứng dậy và quan sát tác phẩm của mình. Giờ Jenna đã có một thứ giống như một bộ xương hoàn chỉnh, trừ cái đầu. Ngài Alther bay lơ lửng bên cạnh cô bé, hơi toả sáng và trông trong suốt hơn thường lệ. Jenna biết đó là dấu hiệu chắc chắn rằng ngài đang lo lắng.
“Nó là gì vậy, cụ Alther?” Jenna hỏi.
“Tôi nghĩ, Công Chúa, đây là một Bộ Sắp Đặt. Rõ ràng là một Bộ Sắp Đặt chưa hoàn tất, nhưng tôi muốn biết là chính xác thì nó chưa hoàn tất ở chỗ nào.”
“Cháu nghĩ chúng ta có thể đếm xương,” Jenna nói. “Và nếu biết có bao nhiêu cái xương trong một bộ xương thì chúng ta sẽ rõ là chưa hoàn tất ở đâu.”
“Nhưng anh thì chắc chắn không biết một bộ xương có bao nhiêu cái rồi đấy,” Septimus nói.
“Em cũng không biết,” Jenna bảo.
“Hai trăm lẻ sáu,” Beetle nói.
“Beetle, anh thật tuyệt vời. Anh có chắc không?” Septimus hỏi.
“Chắc. Anh đã từng đếm một lần rồi. Đó là một phần của bài kiểm tra trước khi vào nhận việc ở phòn Sao lục. Người ta cho anh một phút để nhìn vao bộ xương trong tủ. Sau đó họ xáo tung nó lên và anh phải xếp chúng lại với nhau – và đếm những cái xương. Anh đếm được hai trăm cái, và lão Foxy bảo anh phải thêm vào sáu cái nữa bởi vì có ba xương tí xíu trong mỗi lỗ tai mà ta không thấy được. Tổng cộng là hai trăm lẻ sáu.”
“Ồ, thế thì anh làm việc này là đúng rồi, Beetle,” Jenna nói. “Anh giỏi việc này hơn tôi nhiều.”
“Ờ ờ, không, cám ơn.” Beetle rùng mình. “Không thích xương. Nhìn xương tôi gai hết cả người đây này.”
Jenna có vẻ tiu nghỉu đến nổi Beetle mủi lòng này lập tức. “Ồ, được rồi,” anh đề nghị. “Để tôi đếm cho nếu cô thật sự muốn tôi làm.” Beetle bắt đầu làm côn việc đếm ghê tởm của mình. Sau năm lần đếm, cu cậu quỳ xuống và nói với vẻ nhẹ nhỏm, “Xong. Đềm lần đầu cũng hệt như lần cuối. Tất cả xương đều có đủ. Ngoài trừ hộp sọ, dĩ nhiên.”
“Cái đó sẽ hoàn tất Bộ Sắp Đặt,” ngài Alther nói.
“Nhưng tại sao lại là Bộ Sắp Đặt với xương người?” Septimus hỏi. “Có phải người ta vẫn hay làm với xương rắn hay xương chuột không?”
“Thường thì thế,” ngài Alther tán đồng. “Nhưng cái này trông kinh khủng như một Bộ Sắp Đặt Người – thứ này chết người.”
“Xin lỗi,” Beetle nói lí nhí. “Nhưng Bộ Sắp Đặt là gì ạ?”
“May quá, anh hỏi câu đó, Beetle,” Jenna nói. “Bởi vì tôi cũng chẳng biết gì về nó cả.”
Beetle đỏ mặt.
“Nó là một công cụ Hắc Thuật,” ngài Alther nói khẽ, bay dập dờn trên bộ xương, quan sát tỉ mỉ. “Bộ Sắp Đặt là một cách tiếp cận một nơi nào đó mà người ta không thể đến được bằng bất cứ cách nào khác. Pháp sư – và thường là pháp sư, bởi vì những thứ này rất nguy hiểm – bằng cách vòng vèo nào đó sẽ mang bộ xương của một sinh vật đến ngưỡng cửa của nơi mà anh ta muốn vào. Kẻ mà ta muốn ếm bùa Tác Động sẽ phải mang xương vào một cách tự nguyện – ta không thể cứ quăng xương qua cửa sổ là xong. Xương phải được mang vào từng cái một, và khi khúc xương cuối cùng, luôn luôn là hộp sọ, đi qua được ngưỡng cửa, thì sinh vật đó sẽ tự ráp mình lại với nhau và sau đó sẽ thực hiện bất kỳ nhiệm vụ gì mà nó được giao làm. Hầu như không thể ngăn chặn được nó. Nhưng Bộ Sắp Đặt người – tức phải là xương người – là một trong những công cụ Hắc Thuật kinh tởm nhất trên hết thảy. Chỉ cần Bộ Sắp Đặt này khởi động thì Kẻ Được Định sẽ phải chết – và tệ hơn thế, trước đó họ phải trải qua một năm và một ngày trong Rối Loạn. Ít nhất lúc ta trở thành ma thì trước đó ta chỉ có mỗi việc là ngổi trong phòng Thiết Triều một năm và một ngày… nhưng còn ở trong tình trạng Rối Loạn quá lâu như thế thì… thật khủng khiếp… khủng khiếp.” Ngài Alther lắc đầu
Septimus thất kinh. “Người Được Định là bà Marcia phải không, ngài Alther?”
“Ta định nói thế đấy, Học Trò. Con biết đấy, ta chỉ không hiểu Weasal có thể làm điều này như thế nào.”
“Làm gì, hả ngài Alther?” Cánh cửa đỏ tía bất ngờ mở tung ra và hết sức ngạc nhiên cho mọi người, bà Marcia ùa vao, Vong của bà theo sau, lén vào. Bà Marcia đang mang một cái gì trông như tổ chim mới nở to tướng. “Ốốii!” Bà thét lên. “Con rồng khốn kiếp, khốn kiếp đó. Trời ơi, ta không tin nổi.”
“Marcia,” ngài Alther điềm tĩnh nói, “cô có một Bộ Sắp Đặt ở đây. Ta cần biết trong hộp đó là cái gì.”
“Ngài định làm cái gì vậy, ngài Alther? Septimus, đưa con rồng phá hoại đó xuống sân mau. Nó sẽ không ở đây thêm một phút nào nữa!”
Septimus không trả lời. Nó chạy lại bà Marcia, đẩy bà trở ra cửa. “Ra ngoài mau đi, bà Marcia. Bà phải ra khỏi đây.”
“Septimus, ngươi làm gì vậy?” Bà Marcia nói, đẩy nó ra. Septimus xô bà Marcia một cái thật mạnh và mảnh cuối cung của Két Nhốt Vong – Nút Chặn hình trong lớn – rớt xuống nền và vỡ toang. Tất cả mọi người kinh hoàng nhìn trân trân khi một hộp sọ trắng trợt nảy ra khỏi những mảnh vỡ và lăn về phía những khúc xương nằm dưới sàn. Mất không hơn vài giây để cái đầu ráp lại với thân mình.
Bộ Sắp Đặt đã hoàn tất.