Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Chương 41
-M
ẹ con mình không phải lúc nào cũng không nhà không cửa - Zero nói - Mình nhớ có một căn phòng màu vàng.
- Cậu mấy tuổi khi cậu... - Stanley dợm hỏi, nhưng hơi ngắc ngứ vì mãi một lúc sau mới tìm được từ thích hợp -...ra ngoài đi bụi?
- Mình không biết nữa. Đâu như lúc mình còn bé xíu, vì mình chẳng nhớ gì nhiều. Mình chẳng nhớ chuyện ra ngoài đi bụi. Chỉ nhớ mình đứng ở trong nôi, mẹ đang hát cho mình nghe. Bà nắm cổ tay mình và vỗ hai bàn tay mình vào nhau. Bà đã từng hát bài hát đó cho mình nghe. Bài hát mà cậu hát ấy... mặc dù nó khác...
Zero thủ thỉ chậm rãi, như thể đang lục soát trí óc để moi ra những ký ức và manh mối.
- Và rồi sau đó mình biết là mẹ con mình sống ngoài đường, nhưng mình không biết tại sao mẹ con mình lại rời ngôi nhà đó. Mình nhớ kỹ nó là một ngôi nhà, chứ không phải một căn hộ. Mình nhớ phòng của mình màu vàng.
Trời xế chiều. Bọn chúng đang nghỉ dưới bóng râm của đỉnh Ngón Cái Lớn. Suốt buổi sáng chúng đã đi nhặt hành cho vào bao. Không mất nhiều thời gian lắm, nhưng cũng đủ lâu để bọn chúng phải chờ qua một ngày nữa mới bắt đầu xuống núi.
Chúng muốn khởi hành vào lúc tia sáng đầu tiên của ngày mới hiện ra, để còn thời gian tới kịp Trại Hồ Xanh trước khi trời tối. Stanley muốn chắc chắn mình sẽ tìm ra đúng cái hố đó. Bọn chúng sẽ núp dưới hố cho tới khi mọi người ngủ hết.
Bọn chúng sẽ đào đến chừng nào còn an toàn, không lâu hơn một giây. Và rồi, có kho báu hay không có kho báu, bọn chúng cũng sẽ hướng thẳng ra con đường đất. Nếu an toàn tuyệt đối, bọn chúng sẽ thử chôm một ít nước và đồ ăn trong bếp trại!
- Mình rành chuyện lẻn vào lẻn ra các nơi lắm - Zero nói.
- Nhớ coi chừng cánh cửa Phòng Đồ Nát kêu cót két đó - Stanley cảnh báo.
Bây giờ cậu nằm ngửa ra, cố dành sức cho những ngày dài sắp tới. Cậu thắc mắc điều gì đã xảy ra với cha mẹ Zero, nhưng cậu không hỏi. Zero không thích trả lời những câu hỏi. Tốt hơn hết cứ để tự nó nói ra khi nào nó cảm thấy muốn nói.
Stanley nghĩ về ba mẹ mình. Trong lá thư cuối cùng, mẹ cậu lo lắng cả nhà cậu sẽ bị đuổi khỏi căn hộ vì mùi giày gớm ghiếc. Rồi họ cũng sẽ trở thành những kẻ vô gia cư thôi.
Một lần nữa, cậu tự hỏi, không biết họ đã được báo tin cậu trốn khỏi trại chưa. Hay họ nhận được tin báo rằng cậu đã chết?
Một hình ảnh hiện lên trong đầu cậu - cha mẹ cậu đang ôm nhau khóc. Cậu cố không nghĩ đến hình ảnh ấy nữa.
Cậu cố níu kéo những cảm giác mà cậu cảm thấy trong đêm trước - cảm giác hạnh phúc không tài nào giải thích được, cảm giác của định mệnh. Nhưng chúng không quay lại.
Mà chỉ có cảm giác sợ hãi.
Sáng hôm sau, bắt đầu cuộc xuống núi. Bọn chúng nhúng mũ lưỡi trai vào hố nước trước khi đội lên đầu. Zero cầm cái xẻng, còn Stanley mang cái bao chật căng củ hành và ba hũ nước. Chúng bỏ lại những mảnh hũ vỡ ở trên núi.
- Mình đã tìm thấy xẻng ở chỗ này - Stanley nói và chỉ một mảng cỏ.
Zero quay lại, ngước nhìn lên đỉnh núi - Quãng đường dài thật.
- Cậu nhẹ hều à. Vì cậu đã ọc hết các thứ trong bụng ra rồi còn gì - Stanley nói.
Stanley đổi cái bao từ vai này sang vai kia. Nó nặng ghê. Cậu giẫm phải một hòn đá trơn, trượt chân, ngã một cú trời giáng. Tiếp đó, cậu tuột xuống sườn núi. Cậu đánh rơi cái bao và củ hành văng tung tóe.
Cậu trượt vào một mảng cỏ và túm được một bụi dây gai. Bụi gai từ từ tróc gốc khỏi mặt đất, nhưng cũng đủ níu cậu lại để cậu có thể tự dừng được.
- Cậu không sao chứ
? - Zero hỏi từ trên xuống.
Stanley rên rỉ khi nhổ một chiếc gai khỏi lòng bàn tay: ừm - Cậu không sao cả. Cậu lo cho những hũ nước nhiều hơn.
Zero tụt xuống sau cậu, lượm lại cái bao trên đường đi. Stanley nhổ mấy cái gai nữa ra khỏi ống quần.
Không bể chiếc hũ nào. Những củ hành đã bảo vệ chúng tựa như những cục mốp xốp chèn hàng hóa vậy.
- Mừng là cậu đã không té như vậy khi đang vác tớ - Zero nói.
Chúng bị mất chừng một phần ba số hành, nhưng sau đó tìm lại được khá nhiều trong khi đi tiếp xuống núi. Khi chúng xuống tới chân núi, mặt trời vừa lên khỏi mặt hồ. Chúng thẳng bước về phía đó.
Chẳng bao lâu sau hai đứa đã đứng trên rìa dốc đá, nhìn xuống lòng hồ cạn queo. Stanley không chắc là mình có thể thấy những gì còn lại của chiếc Mary Lou ở đằng xa.
- Cậu khát nước chứ? - Stanley hỏi.
- Không. Còn cậu?
- Không - Stanley nói dối. Cậu không muốn là đứa đầu tiên uống nước. Mặc dầu không nói ra, nhưng điều đó bỗng trở thành sự thách đố giữa hai đứa.
Chúng leo xuống lòng chảo khô rang. Thật khó mà nhận ra được trước đó chúng đã leo lên ở khúc nào. Chúng thả hết chân này đến chân kia xuống, buông mình trượt ở chỗ này chỗ nọ, nhưng rất chú ý tới bao hành.
Stanley không thấy thuyền Mary Lou đâu nữa, nhưng cứ hướng về phía mà cậu nghĩ là đúng hướng. Mặt trời lên cao, màn hơi nóng và bụi quen thuộc cũng lên theo.
- Khát nước chưa? - Stanley hỏi.
- Chưa. Vì cậu mang tới ba hũ nước đầy, nên mình nghĩ chắc là nặng ghê lắm. Nếu cậu uống bớt đi một ít thì sẽ nhẹ hơn đấy - Zero nói khích.
- Mình không khát. Nhưng nếu cậu muốn uống, mình sẽ đưa cậu một ít - Stanley nói.
- Mình không khát. Mình chỉ lo cho cậu thôi - Zero nói.
Stanley cười nói đùa: Mình là lạc đà mà.
Hai đứa cuốc bộ dường như đã rất lâu mà vẫn chưa tới chiếc Mary Lou. Stanley tin là chúng đang đi đúng hướng. Cậu nhớ là, khi rời khỏi con thuyền, hai đứa đã đi về phía mặt trời lặn. Giờ chúng đang đi về phía mặt trời mọc. Cậu biết mặt trời không mọc và lặn chính xác ở hướng đông và hướng tây; mà chệch đi một chút về hướng đông nam và tây nam, nhưng cậu không biết điều đó tạo nên sự khác biệt như thế nào.
Cậu có cảm giác cổ họng như bị chà giấy nhám.
- Cậu chắc là cậu không khát chứ?
- Mình thì không - Zero đáp. Giọng nó khô khốc và khàn khàn.
Cuối cùng, đến khi quá khát, chúng nhất trí cùng uống một lúc. Zero, lúc này đang mang cái bao, đặt bao xuống đất, lấy ra hai cái hũ và đưa cho Stanley một cái. Chúng quyết định để dành bi-đông sau cùng, bởi vì nó khó vỡ.
- Cậu biết là mình không khát mà - Stanley nói trong khi mở nắp ra - Mình chỉ uống để cậu cũng uống.
- Mình cũng chỉ uống để cậu uống - Zero bảo.
Bọn chúng chạm hai cái hũ vào nhau, đứa này nhìn đứa kia, dốc nước vào cái miệng bướng bỉnh của mình.
Zero là đứa đầu tiên phát hiện ra Mary Lou, có lẽ cách đó khoảng một phần tư dặm, hơi chếch về mé bên phải. Bọn chúng tiến thẳng về phía đó.
Chúng đến được con thuyền khi trời vẫn chưa đứng bóng. Chúng ngồi tựa lưng vào phía có bóng mát của con thuyền để nghỉ.
- Mình không biết chuyện gì xảy ra với mẹ mình - Zero nói - Bà đi và không bao giờ quay về.
Stanley lột một củ hành.
- Không phải lúc nào mẹ cũng dẫn mình theo. Đôi khi bà phải làm công chuyện một mình.
Stanley có cảm giác như Zero đang giải thích sự việc cho chính nó.
- Mẹ bảo mình chờ mẹ đúng ở một chỗ. Hồi mình còn nhỏ xíu, mình phải chờ mẹ ở những chỗ nhỏ hẹp, như bậc thang mái hiên hoặc là ô cửa ra vào. “Đừng rời khỏi đây cho tới khi mẹ quay lại nhé” - mẹ dặn mình như vậy.
- Mình chẳng bao giờ thích khi mẹ đi cả. Mình có một con thú nhồi bông - chú hươu cao cổ con - và mình cứ ôm nó suốt trong lúc mẹ đi. Rồi khi mình lớn hơn, mình được phép chờ ở những chỗ lớn hơn. Như, “Ở dãy phố này nhé” hoặc “Đừng rời khỏi công viên”. Nhưng ngay cả lúc đó, mình vẫn ôm Jaffy.
Stanley đoán Jaffy là tên con hươu cao cổ của Zero.
- Và rồi một ngày nọ, mẹ không quay lại - Zero nói. Giọng nó bỗng trống rỗng - Mình chờ mẹ tại công viên Laney.
- Công viên Laney. Mình đã tới đó rồi - Stanley nói.
- Cậu biết chỗ sân chơi chứ? - Zero hỏi.
- Biết. Mình từng chơi ở đó mà.
- Mình chờ ở đó hơn một tháng - Zero tiếp - Cậu có biết cái đường hầm để chui qua, giữa cầu tuột và cầu treo không? Mình ngủ ở đó.
Mỗi đứa ăn bốn củ hành và uống chừng một nửa hũ nước. Stanley đứng dậy nhìn quanh. Mọi thứ ở tất cả mọi hướng đều trông giống nhau.
- Khi rời trại, mình đã đi thẳng về phía đỉnh núi Ngón Cái Lớn - Stanley nói - Mình thấy con thuyền ở phía bên phải. Như vậy có nghĩa là tụi mình phải quẹo qua trái một chút.
Zero đang chìm đắm trong suy tư.
- Gì? À, ừ - nó nói.
Bọn chúng đi tiếp. Tới lượt Stanley mang cái bao.
- Có mấy đứa nhóc đang dự tiệc sinh nhật - Zero lại kề cà - Mình đoán lúc đó khoảng hai tuần sau khi mẹ mình bỏ đi. Một bàn ăn ngoài trời kê sát cạnh khu vườn trò chơi, có nhiều bong bóng cột vào bàn. Lũ nhóc cỡ trạc tuổi mình. Một đứa con gái chào mình và hỏi xem mình có muốn chơi không. Mình muốn lắm, nhưng không tham gia. Mình biết mình không thuộc về bữa tiệc đó, mặc dù khu vườn trò chơi không phải là của riêng chúng. Có một bà mẹ cứ trừng mắt nhìn mình, làm như mình là quái vật không bằng. Sau đó, một thằng nhỏ hỏi mình có muốn ăn bánh không, nhưng cũng bà mẹ đó quát mình “Cút đi!” và bà ta bảo tất cả lũ trẻ tránh xa mình ra. Vì thế, mình chẳng bao giờ có được miếng bánh ấy. Mình bỏ chạy thật nhanh, mình bỏ quên mất Jaffy.
- Cậu có tìm lại được chú... hươu cao cổ đó không?
Trong chốc lát, Zero không trả lời. Mãi sau nó nói - Nó không có thật.
Stanley lại nghĩ về cha mẹ mình, thật khủng khiếp làm sao khi họ không bao giờ biết con mình còn sống hay chết. Cậu nhận ra đó là điều Zero cảm thấy khi không biết chuyện gì xảy ra với mẹ đẻ ra mình. Cậu thắc mắc không hiểu tại sao Zero chẳng hề nhắc đến cha.
- Khoan đã - Zero nói, nó dừng đột ngột - Tụi mình đi sai hướng rồi.
- Không, hướng này đúng mà - Stanley cãi.
- Lúc trước cậu đang đi về hướng Ngón Cái Lớn thì trông thấy con thuyền ở bên phải - Zero nói - Vậy tức là lẽ ra tụi mình nên quẹo phải khi rời chiếc thuyền.
- Chắc chứ?
Zero vẽ một sơ đồ xuống đất.
Stanley vẫn chưa hiểu.
- Tụi mình cần phải đi hướng này - Zero nói, đoạn vẽ một đường thẳng lên bản đồ, rồi tự mình đi theo con đường ấy.
Stanley theo sau; cảm thấy không tin tưởng lắm. Nhưng Zero xem ra rất chắc chắn.
Vào lúc nào đó khoảng giữa trưa, một đám mây trôi vật vờ qua bầu trời và che khuất mặt trời, như một lời chào nhẹ nhàng. Một lần nữa, Stanley cảm thấy định mệnh đang đứng về phía mình.
Zero dừng bước và đưa tay ra chặn Stanley lại.
- Lắng nghe coi - Zero thì thầm.
Stanley chẳng nghe thấy gì.
Chúng lẳng lặng đi tiếp và Stanley bắt đầu nghe ra những âm thanh mập mờ của Trại Hồ Xanh. Bọn chúng vẫn còn quá xa nên không thể nhìn thấy trại, nhưng cậu có thể nghe loáng thoáng những tiếng nói hòa lẫn vào nhau. Khi bọn chúng đến gần hơn, cậu thỉnh thoảng nghe được tiếng quát tháo không lẫn vào đâu được của ông Ngài.
Chúng bước chậm rãi và im lặng, cảm nhận những âm thanh vọng tới từ cả hai hướng.
Bọn chúng đến gần một cụm hố - Tụi mình chờ ở đây cho tới khi họ về trại - Zero nói.
Stanley gật đầu. Kiểm tra cho chắc là không có con gì đang sống dưới đó, cậu leo xuống một cái hố. Zero xuống hố kế bên.
Dẫu đã đi sai hướng một lúc, nhưng xem ra bọn chúng không phải đi lâu như Stanley nghĩ. Bây giờ, chúng chỉ phải chờ thôi.
Mặt trời chiếu xuyên qua mây, Stanley cảm thấy những tia nắng gắt chiếu thẳng vào người mình. Nhưng chẳng lâu sau đã có thêm mây phủ kín bầu trời, che mát Stanley và cái hố của cậu.
Cậu chờ cho đến khi chắc chắn những trại viên cuối cùng đã hoàn tất công việc trong ngày của họ.
Rồi cậu nán chờ thêm chút nữa.
Cố hết sức im lặng, cậu và Zero nhẹ nhàng trèo lên khỏi hố và rón rén đi về phía trại. Stanley vòng tay ôm cái bao trước bụng, thay vì khoác nó trên vai, để giữ cho những chiếc hũ không va lách cách vào nhau. Một nỗi kinh hãi bỗng bao trùm lên cậu khi trông thấy khu trại - những túp lều bạt, Phòng Đồ Nát, căn chòi của bà Cai dưới hai cây sồi. Nỗi sợ hãi làm cậu xây xẩm mặt mày. Cậu hít một hơi, lấy lại can đảm, và đi tiếp.
- Cái đó đó - cậu thì thào, chỉ ra cái hố mà cậu đã tìm thấy ống tuýp vàng. Nó ở cách xa đến năm mươi mét, nhưng Stanley đoan chắc đúng là cái hố đó. Chẳng cần phải liều lĩnh lại gần hơn chút nào nữa.
Bọn chúng leo trở xuống hai cái hố kề nhau, và chờ đợi cả trại chìm vào giấc ngủ.