People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 31
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hi mặt trời chói lọi của bang California bắt đầu khuất dần đằng sau đường viên xanh thẩm của những dãy núi nhấp nhô, một người đàn ông to cao, tóc bạc bước từng bậc thềm lên cửa nhà và nhấn tay vào nút chuông điện. Lão quay nhìn xung quanh mình.
Màu xanh nước biển lóng lánh của bể bơi bị cắt khúc bởi hàng loạt những bọt nước bắn toé lên, lấp loáng dưới những tia nắng mặt trời cuối cùng trong ngày. Lão nghe thấy tiếng trẻ con đùa giỡn dưới nước và tiếng gọi đầy lo âu của cô bảo mẫu đang đi đi lại lại canh chừng quanh bể bơi. Lão gật đầu vẻ hài lòng khi cánh cửa mở ra. Một người hầu già da nâu ngước lên nhìn lão và nụ cười lịch sự chứng tỏ đã nhận ra người quen nở trên môi lão.
- Xin mời ngài vào, thưa ngài Martin! - ông lão nói bằng giọng trầm ấm - Tôi thưa với bà Drego ngay là ngài đã đến.
Joker Martin theo ông già đi vào phòng khách rộng lớn và bước đến bên cửa sổ mở rộng mà từ đó có thể nhìn thấy bể bơi. Lão ngắm đứa trẻ với mái tóc vàng lấp lánh đang trèo lên khỏi mặt nước. Rất nhanh, cô bảo mẫu choàng lên người nó một cái khăn tắm và bắt đầu lau khô cho nó.
Đứa bé, lão nghĩ thầm, giống mẹ nó y hệt. Không hề có một chút gì của Ross ở nó cả. Thật là kỳ lạ, một con người sôi động như Ross lại không để lại một tí dấu vết gì ở đứa con mình. Một nụ cười thoáng qua trên môi lão. Có thật Michelle là con của Ross không? Chỉ có Maria là có thể trả lời được thôi và lão cũng đủ thông minh để không hỏi cô điều đó. Lão nghĩ, ngay cả Ross cũng không đặt câu hỏi như vậy. Joker Martin tin chắc rằng Maria - trong trường hợp Ross có hỏi - sẽ nói cho anh biết sự thật, mặc dù sự thật đó không làm Ross hài lòng. Lão nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình và quay người lại. Vẫn như mọi khi mỗi lần nhìn thấy cô là lão cảm thấy hơi xốn xang.. Ở cô có cái gì đó mà tạo hoá đã ban cho, nó toả ra thì có một ma lực làm người ta có cảm giác gần như là sự động chạm da thịt. Giờ thì nụ cười biến khỏi môi lão. Lão chìa tay ra.
- Maryann! - lão nói.
Cô nắm tay lão. Cái bắt tay của cô ấm và chặt. Hàm răng trắng đều đặn của cô lấp lánh.
- Ồ, anh Joker! - cô kêu lên - Đã lâu lắm rồi từ khi chúng ta gặp nhau lần cuối.
Lão gật đầu.
- Bốn năm rồi - lão làm một dâu hiệu chỉ tay ra cửa sổ - Michelle hồi đó mới được hai tuổi. Thế mà giờ nó đã trở thành một cô gái lớn tướng rồi còn gì.
Maryann mỉm cười.
- Mới sáu tuổi.
- Nó giống hệt mẹ, rồi sẽ đến ngày nó làm cho khối người đàn ông phải tan nát con tim đấy - Joker vừa cười vừa nói.
Một biểu hiện kỳ lạ thoáng qua trên nét mặt cô.
- Em không mong điều đó đâu - cô cực lực phản đối.
Joker Martin lấy gói thuốc lá của mình ra.
- Cô cậu cũng khá thành công đấy chứ.
Bóng tối phủ kín đôi mắt cô.
- Cũng còn tuỷ theo cách nhận xét của người khác, anh Joker ạ. Mỗi người tìm mỗi cái khác nhau.
- Đúng thế - Lão trả lời.
Cô giật chuông bên cạnh cửa sổ.
- Trong khi chờ đợi, em cho mang chút gì anh uống nhé? Ross khoảng một tiếng nữa mới về.
- Rất muốn, cám ơn cô, tôi có thể cẩn đến đấy.
Cô nghiêm nghị nhìn lão.
- Có chuyện gì chăng?
Mắt lão nhìn cô rất tinh quái.
- Cũng còn tuỷ theo sự nhận xét của mỗi người, Maryann à! - lão châm điếu thuốc của mình - Lần này tôi không đến đây để bàn bạc với Ross. Tôi có điều muốn nói với cô.
Mặt cô không biểu lộ chút gì hết.
- Thế ư? - cô đã thêm vào giọng nói của mình vẻ quan tâm một cách lịch sự rất đúng mực.
Người hầu già bước vào.
- Bà cho gọi, thưa bà Drego?
Maryann quay về phía ông lão.
- Bác mang whisky lên cho ngài Martin đi.
Ông già quay người đi ra khỏi phòng trong cái nhìn của lão Joker.
- Nếu tôi không lầm thì cô vẫn giữ người hầu ngày xưa.
Maryann gật đầu.
- Em thật cũng chẳng biết sống làm sao nếu thiếu bác Tom này. Bác ấy thật sự là người bạn tốt.
- Ông ta trước làm cho tay triệu phú bị tai nạn máy bay chứ gì? Tay đó tên gì nhỉ?
- Gordon Paynter - cô trả lời - Khi nghe tin em đã đến ngay đó tìm bác Tom. Cũng may là Tom đồng ý về chỗ em ngay. Gordon để lại cho bác ấy cũng khá nhiều của đấy.
- Vậy là cô quen biết Paynter à? - giọng lão vẻ ngạc nhiên.
- Em có quen biết anh ta - cô lãnh đạm trả lời -Bọn em suýt nữa thì cưới nhau đấy.
Tom trở lại mang theo whisky, ly cốc và đá.
- Để tôi rót ra chứ, thưa bà? - Tom hỏi.
Maryann gật đầu. Họ im lặng chờ Tom trao cho mỗi người một ly và ra khỏi phòng. Joker Martin nâng ly mình lên.
- Chúc sức khoẻ cô!
- Cám ơn anh - cô lịch sự đáp lại. Ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện với lò sưởi cô nhìn lão chờ đợi. Ở cô có cái gì đấy khiến gã liên tưởng đến con mèo. Có thể đó là ánh mắt hoặc kiểu cách của congoofi đó chăm chú chờ đợi và thận trọng cảnh giác.
- Trong thời gian gần đây cô có chú ý đến sự thay đổi nào đó của Ross không? - lão bất ngờ hỏi.
Ánh mắt của cô vẫn không hề thay đổi. Trong đó có cả sự tự vệ mà trước đó lão không để ý.
- Anh muốn nói về chuyện gì vậy? - cô hỏi lại.
Giọng lão trở nên gay gắt.
- Cô biết quá đi còn gì nữa!
Cô không trả lời lão.
- Ross đang trên con đường thuận lợi để trở thành một ông chủ có thế lực - lão giải thích - Có một số người không bằng lòng với chuyện đó đâu.
- Anh ấy rất nóng nảy - cô đáp lại - Anh ấy làm việc quá căng thẳng đấy mà.
- Tôi cũng làm việc như vậy - Joker lạnh lùng - cả bao nhiêu người khác cũng làm việc như thế mặc dù vậy họ không xử sự như Ross.
- Anh biết anh Ross rồi đấy - cô thở gài - Em muốn nói về khía cạnh là có lúc anh ấy cứ như trẻ con.
- Tôi biết Ross - lão trả lời - Bởi vậy nên tôi đến đây.
Đôi mắt cô nhìn thẳng vào lão.
- Và anh muốn điều gì ở em?
Lão bước đến ben cái bàn con và tự rót thêm cho mình ly whisky nữa. Lão ngước nhìn ra cửa sổ. Đứa bé và cô gái da đen đang đi lên nhà và khuất sau cái góc.
- Cô có yêu Ross không? - lão hỏi.
Trong giọng nói của cô có pha một chút nhắc nhở.
- Anh Joker, đây có phải là một câu hỏi điên rồ không?
Lão quay người khỏi cửa sổ và nhìn cô.
- Tôi không biết. Cô nói cho tôi biết đi. Nó có điên rồ một chút nào không?
Cô không trả lời lão.
- Cô sống với hắn bảy năm rồi. Cô phải có một chút tình cảm nào đó với hắn chứ, nếu không thì cô đã chẳng còn ở đây làm gì. Lão nhấp một ngụm rượu - Tôi chỉ muốn biết rằng đó có phải là tình yêu hay không thôi?
Cô nhìn lão thằng thắn.
- Em ưa anh Ross, nếu đó là điều anh cần biết. Lão lắc đầu.
- Đấy không phải là điều tôi cần biết. Tôi muốn biết là cô có yêu hắn không?
Đôi mắt cô như có làn sương mù bao phủ.
- Không, em không yêu anh ấy.
Lão thở phào. Đó là câu trả lời mà lão đã hy vọng. Nó làm cho mọi chuyện dễ dàng hơn. Lão ngồi xuống một chiếc ghế bành đối diện với cô.
- Ross mắc một thứ bệnh không thể chữa khỏi được. Hắn sẽ chết vì nó - lão chậm rãi giải thích - Đó là bệnh tham vọng.
Lão theo dõi khuôn mặt cô dưới lớp da rám nắng đang tái nhợt đi.
- Có thật là nó không thể chữa khỏi được không? Hay là chỉ có một số người có quan điểm này thôi?
Lão lắc đầu.
- Nó đã quá trầm trọng rồi. Bây giờ thì không còn một khả năng chữa trị nào hết. Không một ai còn tin tưởng vào con bệnh này nữa.
- Có phải cái khách sạn vừa rồi là nguyên nhân không? Cái Shan Du ấy chứ gì? - cô hỏi.
- Còn nhiều chuyện khác. Đó chỉ là sự va chạm cuối cùng mà thôi. Đáng lẽ hắn phải thông minh một chút đừng sử dụng tiền bạc của chúng tôi cho riêng mình.
- Nhưng anh ấy đã hoàn lại hiết rồi cơ mà?
- Tiền thì rồi - lão bác bỏ Nhưng còn tất cả các thứ khác thì hắn đã giữ lại cho mình. Chúng tôi không cử hắn đến California này để hắn tự ý muồn làm gì thì làm. Điều đó gây cho chúng tôi quá nhiều nguy hại.
- Thế nếu em khuyên nhủ anh ấy thì sẽ ra sao? - cô hỏi tiếp.
- Giờ thì nó cũng chẳng giúp ích được gì nữa rồi - lão đáp - Những người kia họ đã ra quyết định rồi.
- Anh muốn nói là anh đã quyết định rồi chứ gì? - cô bật thốt lên.
Lão chậm rãi lắc đầu.
- Tôi đến đây chỉ để lo làm sao không có chuyện gì xảy ra với cô thôi.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu