Nguyên tác: The Alibi Man
Số lần đọc/download: 1710 / 29
Cập nhật: 2015-08-02 20:42:18 +0700
Chương 39
Đ
ám cỏ bị nghiền nát khi hai con ngựa chạy qua. Khi còn cách khoảng 30 feet nữa thì có một người vọt lên, rồi lại một người khác, quả bóng được đẩy đi và đỡ lấy, rồi lại đẩy, lại đỡ.
Barbaro tạt gậy một cách nhẹ nhàng khiến người xem dễ nghi ngờ vào sức mạnh của nó. Cú đánh thẳng tay này trúng vị trí của Bennett Walker, song anh ta tính nhầm góc và khoảng cách. Anh giật mạnh dây cương cho ngựa lùi lại để làm một cú việt v
Barbaro phải lộn lại để đón bóng, sau đó chạy rất chậm. Rất nhẹ nhàng, anh lùa gậy sang bên sườn trái, áp mình xuống dưới cổ ngựa, chờ bóng lăn qua và đẩy về cho bạn.
Walker lại tính sai. Quả bóng lăn trước anh ra những năm thước. Anh ta chửi thề rất to và thúc đinh ngựa một cách không cần thiết, rồi kéo mạnh dây cương đến nỗi con vật phải giơ cao hai chân trước, mồm há ra và mắt trơn trừng.
Barbaro lướt qua và đâm mạnh đầu gậy vào lưng anh ta. Walker nhìn anh giận dữ.
- Cái quái gì thế?
- Có phải lỗi của con ngựa đâu, anh không được chơi bẩn thế. – Barbaro quát lên. – Đừng có hành hạ nó vì lỗi do mình gây ra.
Anh ta gọi Walker bằng vài cái tên tiếng Tây Ban Nha và chọc gậy vào anh ta một lần nữa.
Walker dung gậy đáp trả một cách hèn hạ và Barbaro chặn lại bằng cách chộp lấy cổ tay Walker.
- Anh muốn đánh nhau với tôi đấy à? – Barbaro hét lên. – Tôi sẽ đá đít anh bây giờ đấy. Tôi không phải là mấy con bé ranh để anh đánh đập đâu.
Hai con ngựa đứng đối nhau, tai chúng cụp xuống, cơ bắp căng lên, còn những người đàn ông thì kẹp chặt lấy yên ngựa.
Họ đã tự kết thúc trận đấu. Nắng sớm chói chang, cả người lẫn ngựa đều đẫm mồ hôi vừa thở hồng hộc. Trận này mục đích là để Walker luyện tập, còn Barbaro cũng được khởi động vài giây trước trận đấu bảng mà chức vô địch sẽ được quyết định vào chủ nhật này, trước khán đài A với hơn 1000 khán giả.
Walker ném gậy xuống đất, lừ l nhìn kẻ vừa là bạn vừa là thầy. Anh ta quay ra sân. Ở phía đằng xa, lũ trẻ đang luyện tập trên lưng những con ngựa pony. Chẳng ai có thể nghe thấy gì, song anh ta vẫn hạ giọng.
- Tại sao cậu không ra ngoài kia mà nói điều đó đi, Juan? Cậu cứ nghĩ là tôi rình rập để giết chết lũ gái kia.
Barbaro ngồi thẳng trở lại. Con ngựa của anh đã hoàn hồn, song vẫn còn căng thẳng vì chưa hết cảnh giác.
- Sáng nay Brody nói với tôi rằng tôi cần phải có một luật sư. Ông ta sẽ thuê cho tôi một người, đó là cha của Elena.
- Ồ, điều đó lại rút ngắn cơ hội được ngủ với cô ta rồi.
- Walker nói. – Thật không may cho cậu.
- Tôi đã nói với cậu là không.
- Thế cậu lại đi thuê gã luật sư khác chứ gì.
- Không, tôi không cần. – Barbaro đáp.
Walker có vẻ suy nghĩ rất lung, nhìn ra phía lũ trẻ, rồi quay đầu lại.
- Nếu tất cả chúng ta đều có luật sư mà cậu lại không có, thì có vẻ như chúng tôi đã làm gì đó mà cậu không làm. Lũ trẻ sẽ nghĩ rằng chúng có thể dùng cậu để chống lại chúng tôi.
Barbaro không nói gì.
- Liệu họ có thể làm thế không? – Walker nói.
- Tôi không muốn tham gia vào chuyện này nữa. Tôi thấy ghê tởm.
- Ha ha. Cậu ghê tởm? Cứ như là cậu chưa vào tiệc bao giờ ấy. Lạy chúa tôi, cậu đè lũ đàn bà nhiều hơn bất cứ gã nào trên đời này. Cậu cũng đã dính phần
- Chẳng ai chết vì điều đó cả. – Barbaro nói.
- Xem nào. Cậu cũng tham gia. Cậu nghĩ rằng lũ cớm sẽ tin cậu trong sạch ư? Hãy thuê một gã luật sư khốn kiếp nào đó. Chúng ta sẽ sát cánh bên nhau trong vụ án này và tất cả đều ổn thỏa.
Barbaro đặt tay lên yên ngựa và thở dài. Anh nhìn ra phía lũ trẻ đang đội những chiếc mũ còn to hơn đầu. Cuộc sống này quá tươi sáng và mới mẻ đối với những đứa trẻ ngây thơ ấy.
- Khi tôi tìm thấy cô ấy thì cô ấy đã chết rồi. – Walker nói. – Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc đó tôi say quên trời quên đất, cậu có nhớ không?
- Cậu là người cuối cùng nhìn thấy cô. – Barbaro nói. – Tôi chỉ nhớ thế thôi. Tôi nhớ là cậu đã vô cùng tức giận khi Irina đã chế nhạo sự bực mình của cậu. Tôi cũng nhớ rằng cậu không cảm thấy dễ chịu vì điều đó.
- Thế nghĩa là tôi giết cô ấy à? – Walker có vẻ bị xúc phạm song anh ta tránh nhìn vào mắt Barbaro. – Cô ta là con gái. Còn gì nữa nào? Cô ta biết thổi kèn. Đó là tất cả những gì mà tôi quan tâm. Và đó là những gì mà cậu quan tâm.
- Tôi có đi cùng cô ta đâu. – Barbaro đáp. – Cậu đi cùng cô ấy, còn tôi về. Nhớ không?
Walker nhắm nghiền mắt lại.
- Không, tôi không nghĩ thế. Cậu cũng ở đó. Tôi có nhìn thấy cậu. Tất cả mọi người đều nhìn thấy cậu. Ai có thể làm chứng rằng cậu không có ở đó?
Barbaro không trả lời câu hỏi đó.
- Thế ai đã giết cô ta? Sau đó tất cả mọi người đều ra về.
- Quỷ tha ma bắt nếu tôi biết điều đó. – Walker nói.
ại sao cậu không nhìn vào mắt tôi khi cậu nói ra câu đó, bạn thân mến?
Walker không trả lời.
- Nếu cậu không biết ai là kẻ đã giết cô ta. – Barbaro nói tiếp. – Thì có lẽ là vì cậu không nhớ mà thôi. Cậu là người cuối cùng ở bên cạnh cô ấy, và sau đó cô ấy chết. Có lẽ là cậu không biết mình đã làm điều đó.
Bennett Walker vẫn không nhìn anh.
- Cậu có đánh cô ấy trong suốt thời gian làm tình không? – Barbaro hỏi. – Đó là một trò chơi nguy hiểm mà tôi biết cậu rất ưa thích. Cậu đã tức giận đúng không. Cậu luôn luôn tức giận đối với phụ nữ. Cậu thích bạo lực…
- Thế cô ta…
- Làm thế nào mà cậu biết được rằng mình không giết cô ấy?
Thời gian có vẻ vô cùng chậm chạp, song cuối cùng thì Walker cũng quay lại nhìn anh. Ánh mắt anh ta lạnh lùng và vô cảm, như mắt của loài cá mập vậy.
- Thế thì có gì là khác nhau nào? – Anh ta nói. – Cô ta đã chết rồi. Tôi chẳng thể thay đổi được điều gì. Và tôi sẽ không bước chân vào tù vì điều đó đâu.
Anh ta quay ngựa và rời khỏi sân, để mặc Barbaro đứng một mình ở đó.