Nguyên tác: When You Reach Me
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Những Điều Bạn Nhận Ra
D
ó là năm 1979 - một năm mới, và sắp sang một thập niên mới, nhưng trường học thì vẫn là trường học. Jay Stringer vẫn là một thiên tài, buổi hòa nhạc vẫn chán ngấy, và Alice Evans vẫn xấu hổ mỗi khi phải đi vệ sinh. Màn biểu diễn vĩ cầm của các học sinh lớp bốn vừa mới bắt đầu nhưng Alice đã vội vặn vẹo trên chiếc ghế bên cạnh tôi. Trên ghế cạnh bên kia, Jay đang ngồi vừa đọc sách vừa thưởng thức thứ âm nhạc tệ nhất thế giới này.
Tôi nhìn thấy mái tóc vàng của Sal một vài hàng phía trước bên phải. Tôi nhìn chằm chằm vào gáy cậu ấy trong một lúc, thử xem tôi có thể khiến cậu ấy quay lại bằng sức mạnh tuyệt đối của sóng tư duy hay không, nhưng thật khó tập trung khi Alice ngồi kế bên cứ ngọ ngoậy như đang múa điệu truyền thống Mê-xi-cô trên ghế. Tôi cố gắng ra dấu với Annemarie, cô ngồi kế Alice, nhưng Annemarie dường như hoàn toàn tập trung nghe nhạc. Cô không hề khó chịu vì điều đó. Vì thế nên tôi quay lại nhìn gáy Sal.
Ngồi ngay trước tôi là Julia. Rõ ràng là Julia cũng chán nghe nhạc không kém gì tôi nên cô ta không ngừng quay tới quay lui. Và rồi cô quay lại nhìn Annemarie. Tôi liếc sang và thấy Annemarie vẫn đang hướng lên sân khấu. Julia nhìn Annemarie. Và tôi nhìn Julia nhìn Annemarie. Những gì tôi thấy là một đôi mắt màu “chocolate pha mười-sáu-phần-trăm ca cao,” một gương mặt màu “cà phê sữa,” và một biểu hiện thân thiết đến mức khiến cả người tôi rung lên như một tiếng chuông. Cái nhìn của Julia dành cho Annemarie cũng giống như cái nhìn của tôi. Cái nhìn của tôi dành cho Sal.
Và bỗng nhiên tôi nhận ra ba điều:
Thứ nhất, chính Julia đã để bông hồng tặng cho Annemarie.
Thứ hai, Julia quan tâm đến Annemarie, nhưng Annemarie không nhận ra điều đó. Bởi vì tôi chen giữa.
Thứ ba, Alice Evans sắp tè ra quần.
Tôi quay sang Alice. “Này,” tôi nói, “Mình muốn đi vệ sinh. Bạn đi với mình không?”
Đôi khi bạn cảm thấy mình tồi tệ nhất ngay khi bạn không muốn tồi tệ nữa. Điều đó cũng giống như bạn nhận ra căn phòng tối như thế nào ngay trước khi bật đèn lên. Và cách bạn thường cư xử, những việc bạn thường làm, cũng giống như những bóng ma mà mọi người đều thấy nhưng giả vờ không thấy. Cũng như khi tôi rủ Alice Evans đi vệ sinh, tôi không phải là một trong những ả con gái trước đây thường tra tấn cô ấy, nhưng trước đây tôi cũng chưa bao giờ chìa một ngón tay ra giúp cô ấy, hay thậm chí tỏ ra tử tế với cô ấy dù chỉ một phút.
Alice ngừng vặn vẹo và nhìn tôi nghi ngờ: “Bạn muốn đi vệ sinh... Thật không?”
“Ừ.” Ngay lúc đó, tôi không mong muốn gì khác hơn là tôi muốn Alice cảm thấy an toàn với tôi. “Thật mà!”
Tôi nghiêng người về phía trước và giơ tay vẫy để thầy Tompkin có thể nhìn thấy tôi từ chỗ của thầy ở cuối hàng ghế, và tôi nói với thầy ngang qua tai Jay Stringer và Colin, hai người đang ngồi giữa thầy và tôi.
“Em muốn đi vệ sinh.” Nói ra những lời này có cảm giác như một sự hy sinh cao cả, một món quà quý giá dành cho vũ trụ. Tôi không biết tại sao, nhưng cái nhìn của Julia khiến tôi quyết tâm đưa Alice đến phòng vệ sinh trước khi cô ấy làm ướt quần.
“Bây giờ à?” thầy Tompkin thì thầm.
“Dạ vâng.”
Thầy nhướng mày: “Được.”
Thầy Tompkin khép chân một bên để chúng tôi đi qua. Jay Stringer và Colin chụm đầu vào nhau rồi Jay bật cười. Đầu óc tôi bắt đầu phân tích - Nếu Jay là người cười thì Colin hẳn là người nói đùa. Có thể một chuyện đùa gì đó về tôi. Tôi chụp tay Alice và kéo cô theo sau. Rồi chúng tôi men theo lối đi đến phòng vệ sinh.