It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ả đêm tôi trằn trọc, những cơn ác mộng với những vụ bắn giết, những thi thể bị đánh vào mông và những khuôn mặt không hình dạng của những tên sát nhân không tên liên tục hiện ra. Tôi tỉnh giấc, một buổi sáng ảm đạm và xám xịt, những ngày như thế này chẳng ai muốn chui ra khỏi giường.
Nhưng Martha cần phải ra ngoài, và thế là tôi mặc bộ quần áo màu xanh cho súng vào bao đeo vai và nhét di động vào túi áo bò.
Rồi Martha thân yêu và tôi đi ra bãi biển.
Mây đen kéo đến, làm bầu trời như đổ ập xuống Vịnh, những chú chim hải âu đang lao qua những đám mây nom như những quả khí cầu trong phim thời sự từ Đại chiến thế giới thứ hai.
Có vài người đang chạy, vài người khác tản bộ tít xa phía trước chúng tôi, vì vậy tôi thả dây xích Martha. Nó chạy đuổi sau đàn chim choi choi, làm chúng bay tán loạn, còn tôi thả bộ đi về phía nam.
Tôi mới đi được chừng vài dặm thì mưa bắt đầu rơi. Ngày càng nặng hạt, rải lỗ chỗ xuống cát làm cát dưới chân tôi đặc lại.
Tôi quay sang tìm Martha, chạy ngược lại khá lâu mới thấy nó đang đứng cách tôi khoảng 100 dặm ngay sau một người đàn ông mặc áo mưa màu vàng có mũ.
Tôi sải bước chạy, mưa quật vào mặt tôi, tiếng sủa của Martha khiến tôi chú ý. Nó đang cắn vào gót chân của gã đứng đằng sau tôi. Nó đang chăn thằng cha!
— Martha - tôi hét lên - Đủ rồi đấy.
Đó là mệnh lệnh để nó quay trở về với tôi, nhưng Martha hoàn toàn phớt lờ. Thay vào đó, nó kéo thằng cha đi lên những đồi cỏ trên đụn cát.
Lúc đó tôi nhận ra rằng Martha không chỉ đùa nghịch với tay đó. Nó đang bảo vệ tôi.
Thằng mất dạy.
Tôi lại đang bị theo dõi!
Tôi hét lên, - Này. Đừng có chạy nữa thì nó sẽ thả ra - nhưng cả chó và người đều không quan tâm. Cuối cùng, tôi chạy theo cả hai, nhưng leo lên ngọn đồi dốc 6 mét chẳng khác nào chạy dưới nước.
Tôi cúi rạp người, cào tay vào cát, và cuối cùng cũng lên được đến bãi cỏ nơi là địa điểm cắm trại của Bãi biển Francis. Nhưng mưa làm tóc bay lên mặt tôi, và trong một lúc, tôi hoàn toàn mù.
Gỡ được tóc ra khỏi mặt thì tình thế đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Tôi nhìn điên dại xung quanh, nhưng tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy gã đã theo dõi tôi. Khỉ ạ! Hắn đã lại thoát rồi.
— Marthaaaaa -
Đúng lúc đó, một cái gì màu vàng lao ra từ phía sau dãy nhà vệ sinh, sượt qua tầm nhìn của tôi - Martha vẫn bám sát gót. Thằng cha đá con chó nhưng không thể gỡ nó ra khỏi chân, cả hai chạy qua bãi cỏ.
Tôi rút súng, hét to - Đứng yên. Cảnh sát đây.
Nhưng gã đàn ông mặc áo mưa đổi hướng chạy vòng qua mấy cái bàn cắm trại về phía chiếc xe bán tải đỗ ngoài bãi xe.
Martha vẫn bám lấy hắn, gầm gừ, miệng ngậm ống quần, ngăn không cho hắn vào xe. Tôi lại hét lên - Cảnh sát đây! - và chạy lại, chĩa súng trước mặt
— Quỳ xuống - tôi ra lệnh khi đến gần. - Bỏ tay ra để tôi có thể nhìn thấy. Nằm sấp xuống. Ngay lập tức!
Thằng cha mặc áo mưa làm đúng những gì tôi ra lệnh, và tôi áp sát nhanh gọn trong khi mưa vẫn phả xuống chúng tôi. Tôi kéo mũ hắn xuống, súng chĩa vào lưng hắn.
Tôi nhận ngay ra mái tóc vàng, nhưng cố không tin vào những gì mình nhìn thấy. Hắn ngẩng mặt lên về phía tôi, mắt hắn phát ra những tia giận dữ.
— Keith! Cậu đang làm gì thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?
— Không có gì, không có gì. Tôi chỉ định cảnh báo cho cô thôi.
— Thật vậy sao? Vậy tại sao không gọi điện cho tôi? - tôi hổn hển thở.
Tim tôi đập thình thịch.
Trời ơi. Tôi lại đang cầm súng trong tay.
Tôi đá dạng hai chân của Keith ra và soát người cậu ta, tôi tìm thấy một con dao Buckmaster dài 20 cm để trong bao da đeo bên hông. Tôi rút con dao ra và quăng sang một bên. Đúng là mọi việc không hề đơn giản.
— Cậu nói là "không có gì" à?
— Lindsay, để tôi nói.
— Để tôi nói trước - tôi nói. - Cậu bị bắt.
— Tại sao?
— Vì mang vũ khí.
Tôi đứng để Keith có thể nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt tôi rằng nếu cần tôi sẽ sử dụng súng.
— Anh có quyền im lặng - tôi nói. - Bất cứ điều gì anh nói có thể và sẽ được dùng chống lại anh khi ra toà. Nếu anh không có luật sư, toà sẽ chỉ định một luật sư cho anh. Anh có hiểu quyền của mình không?
— Cô hiểu nhầm tôi rồi.
— Anh có hiểu quyền lợi của mình không?
— Có. Tôi hiểu!
Tôi lần trong túi áo khoác lấy di động. Keith động đậy, như thể cậu ta định chạy trốn vậy. Martha nhe răng.
— Nằm yên, Keith. Tôi không muốn phải bắn cậu đâu.
Cả ba chúng tôi cùng ngồi trong một căn phòng hỏi cung nhỏ tường xám trong sở cảnh sát. Trước đó cảnh sát trưởng nói với tôi là ông ta nghi ngờ.
Với ông ta Keith Howard hơn chục năm nay chỉ là một cậu thợ cơ khí không có gì khác trong đầu ngoài đồng lương ổn định và một chiếc xe tốt.
Nhưng cảnh sát trưởng cũng tin theo bản năng của tôi, may quá, bởi vì tôi đã nhìn thấy ánh mắt Keith, ánh mắt thật sự đã làm tôi sợ đến chết khiếp. Đó chính là cái nhìn tôi đã từng thấy trên khuôn mặt của những kẻ giết người bệnh hoạn trước đây.
Tôi ngồi đối diện với Keith bên cái bàn bằng kim loại cũ kỹ, cả hai chúng tôi sũng nước mưa, còn Sếp Stark đứng tựa vào tường trong góc phòng. Sau khung kính, những cảnh sát khác đang theo dõi, hi vọng là tôi đúng, rằng chẳng bao lâu nữa họ sẽ được làm những việc khác chứ không phải lần theo dấu vết một con dao và linh cảm.
Từ khi bị bắt, Keith có vẻ chịu thua, trông lại còn trẻ hơn cái tuổi 27 của cậu ta.
— Tôi không cần luật sư - cậu ta nói với tôi. Tôi chỉ theo dõi cô thôi. Các cô gái bao giờ chẳng biết khi được các chàng trai theo đuổi. Cô biết điều đó, vì thế cô nói với họ thế nhé, được không?
— Ý cậu là cậu lén theo đuổi tôi - tôi nói. - Đó là lời giải thích của cậu à?
— Không, tôi theo dõi cô. Khác chứ, Lindsay.
— Tôi biết nói gì đây? Tôi không hiểu. Tại sao cậu lại theo dõi tôi?
— Cô biết tại sao mà! Có người định hại cô.
— Có phải vì thế mà cậu bắn vào nhà chị tôi không?
— Tôi ư? Tôi không làm vậy - giọng nói của Keith vang lên, cậu ta trỏ ngón tay vào sống mũi. - Tôi thích cô, lúc nào tôi chẳng thích. Và bây giờ cô dùng điều đó để chống lại tôi.
— Mày đang làm tao cáu đấy, thẳng đểu ạ, cảnh sát trưởng hầm hè. Ông ta tiến ra trước và đập vào sau đầu Kelth. - Mày hãy là một thằng đàn ông đi. Mày đã làm gì?
Keith có vẻ thu lại. Cậu ta gục đầu xuống bàn, lăn lộn, rồi rên rỉ, tiếng khóc trống rỗng như đến từ nỗi khổ cực và sợ hãi không đáy.
Nhưng tất cả lời kêu khóc trên thế gian này cũng không thể giúp gì cho cậu ta được. Gần đây tôi đã từng bị những giọt nước mắt cá sấu làm mủi lòng, và đó đã từng là lỗi lầm khủng khiếp mà tôi sẽ không lặp lại.
— Keith, cậu làm tôi lo đấy, anh bạn ạ - tôi nói đều đều. - Cậu đang gặp vấn đề đấy. Nên đừng có dại dột. Hãy nói với chúng tôi cậu đã làm gì để chúng tôi có thể nói với uỷ viên công tố chứ. Tôi sẽ giúp cậu, Keith. Tôi nói thật đấy. Vì thế hãy nói với tôi. Liệu trên dao của cậu có vết máu không?
— Khôoong - cậu ta tru lên. Tôi không làm gì xấu cả.
Nét mặt tôi giãn ra. Rồi tôi cười. Tôi nắm lấy tay Keith.
— Cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu chúng tôi bỏ còng tay ra chứ?
Tôi nhìn sang cảnh sát trưởng, ông ta gật đầu. Ông lôi chìa khoá trong túi áo ngực ra, mở khoá. Keith lấy lại được sự điềm tĩnh. Cậu ta giũ tay, cởi áo mưa, và hất nó ra sau ghế. Rồi cậu ta cởi cái áo len đang mặc.
Lúc đó mà đang đứng, đầu gối tôi sẽ khuỵu xuống và tôi sẽ lăn ra sàn.
Keith mặc áo phông màu cam có in logo của Distllley, nhà hàng phục vụ khách du lịch trên đường Cao lộ 1 ở Bãi biển Moss.
Nó giống như tạc chiếc áo phông mà John Doe 24 đã từng mặc khi cậu ta bị đánh và giết 10 năm trước.
Keith thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào áo phông của cậu ta.
— Cô thích nó à? - cậu ta hớn hở, nụ cười của cậu ta trở lại như thể chúng tôi đang ở ga-ra của cậu ta vậy. - Cái áo này kinh điển đấy - cậu ta nói. - Distillery bây giờ chẳng bán áo phông nữa đâu.
Có thể là không, nhưng cái áo vấy máu giống hệt như thế này thì đang nằm trong phòng lưu trữ tang vật ở Toà Tư pháp.
— Đêm hôm qua cậu ở đâu, Keith? - tôi gây áp lực.
— Cậu có súng không?
— Cậu định cảnh báo tôi điều gì?
— Hãy nói cho tôi một điều mà tôi có thể tin được.
Đầu tiên cậu ta còn kháng cự, rồi hoang mang, rồi oà khóc, và có lúc cậu ta chỉ im lặng. Hàng giờ trôi qua, Stark thay tôi hỏi Keith, cậu ta có biết những nạn nhân trong những vụ giết người gần đây không.
Keith công nhận rằng cậu ta có biết họ.
Cậu ta cũng biết gần như bất kỳ ai sống ở Vịnh Nửa Vầng Trăng hay những ai đã ghé qua trạm xăng của cậu ta.
— Chúng tôi có nhân chứng - Sếp nói, đặt cả hai tay lên mặt bàn, ném về phía Keith cái nhìn có thể xuyên qua cả thép. - Cậu bạn ạ, người ta nhìn thấy cậu rời khỏi nhà Sarducci đêm xảy ra án mạng.
— Thôi đi Peter. Đừng làm tôi nực cười. Không được gì đâu.
Chúng tôi va phải ngõ cụt, bất kỳ lúc nào Keith cũng có thể nói, - Cứ buộc tội tôi mang dao đi và để tôi ra khỏi đây - để cậu ta sẽ hoàn toàn có quyền trả phạt và bước ra khỏi đây.
Tôi đứng dậy nói với cảnh sát trưởng qua đầu Keith, giọng nói của tôi đầy thương cảm.
— Ông biết không, cậu ta không làm mấy chuyện này đâu. Ông có lý. Cậu ta không có gan đâu. Ông nhìn kìa. Cậu ta đâu có thông minh xuất chúng, cũng chẳng có một thần kinh thép. Ý tôi là, tôi xin lỗi, Keith, cậu là một anh thợ máy khá giỏi, nhưng thật điên rồ khi nghĩ là cậu có đủ can đảm để tiến hành mấy vụ giết người kia. Và lại còn không để lại dấu vết nào. Tôi nghĩ là không.
— Ờ, chúng ta đang phí thời gian vô ích - cảnh sát trưởng nói, tiếp theo cách nói của tôi. Thằng cu này mà ăn cắp vặt ở máy tính tiền ngoài bãi xe cũng sẽ còn bị bắt ý chứ.
Keith quay sang nhìn cảnh sát trưởng, rồi nhìn tôi, rồi lại nhìn cảnh sát trưởng. - Tôi hiểu hai người đang làm gì - câu ta nói.
Tôi lờ cậu ta đi, tiếp tục nói những nhận xét của mình với cảnh sát trưởng.
— Và tôi nghĩ ông có lý về Agnew - tôi tiếp. - Đấy, đấy mới là thằng cha đủ can đảm để giết người không gớm tay. Nhìn họ quằn quại. Nhìn họ chết và hắn mới là kẻ đủ trí thông minh để không bị bắt.
— Đúng vậy. Hắn liên quan đến tất cả - cảnh sát trưởng nói, vuốt lại mái tóc. Thế mới có lý.
— Hai người không nên nói năng như vậy - Keith lẩm nhẩm.
Tôi quay về phía cậu ta dò hỏi.
— Keith, cậu biết Agnew - tôi nói. - Cậu nghĩ sao? Hắn có đúng là kẻ giết người chúng ta đang tìm không?
Như thể đã đến giờ và quả bom đã nổ dưới đất ngầm. Đầu tiên có một cơn động đất, rồi tiếng động ầm ầm, rồi mọi thứ nổ tung.
— Dennis Agnew á? Keith bật lại. - Cái thằng ngu đã từng đóng phim khiêu dâm. Nó gặp may là tôi chưa giết nó đấy. Và tin tôi đi, tôi đã từng nghĩ đến điều đó.
Keith vỗ tay rồi đập lên mặt bàn, làm bút, giấy và mấy lon nước ngọt nảy tung lên.
— Này. Tôi thông minh hơn cô tưởng nhiều, Lindsay ạ. Giết bọn người đó là điều dễ nhất tôi từng làm.
Trên mặt Keith là sự lạnh lùng điên dại tôi đã từng thấy khi dí súng vào cổ hắn. Tôi không biết anh chàng Keith này. Nhưng tôi phải biết.
— Các người không hiểu gì về tôi hết, cả hai người - hắn nói. Và thậm chí nếu hai người có định chơi tôi, cũng chẳng sao. Tôi phát ốm lên với mấy thứ này rồi. Không ai quan tâm.
Khi Keith nói - Không ai quan tâm - tôi ngồi chết cứng trên ghế. Hai đứa trẻ nhà Cabot đã dùng bình xịt sơn phun những từ này lên tường nơi chúng giết các nạn nhân. Và kẻ đã giết John Doe 24 mười năm trước cũng vậy.
— Ý cậu là sao, - Không ai quan tâm?
Keith chằm chằm nhìn tôi bằng đôi mắt xanh thẳm. - Cô thông minh lắm mà. Cô tự đi mà tìm hiểu.
— Đừng có chọc giận tôi, Keith. Tôi có quan tâm. Và tôi đang nghe đây.
Khi máy quay phim thu lời thú tội của hắn, giấc mơ của mọi cảnh sát đang thành hiện thực. Keith thú nhận tất cả: những cái tên, ngày tháng, những chi tiết mà chỉ có kẻ sát nhân mới có thể biết. Hắn kể đã sử dụng các loại dao khác nhau, và loại thắt lưng khác nhau, mô tả từng vụ sát nhân, kể cả việc hắn đã lừa Ben O'Malley thế nào.
—...Tôi đã lấy một hòn đá đập vào đầu ông ta rồi cắt cổ ông ta. Tôi ném con dao xuống - và Keith mô tả chi tiết một cách trình tự, giống như xếp bài ra trong một ván tú lơ khơ, và chi tiết đủ sức thuyết phục để có thể kết án hắn ta đến mấy lần. Nhưng tôi vẫn thấy khó tin là hắn đã thực hiện những vụ ám sát một mình.
— Cậu đã giết Joe và Annemarle Sarducal một mình? Không bị chống cự? Cậu là ai vậy, Người nhện à?
— Cô đang bắt đầu hiểu rồi đấy, Lindsay. Hắn nhoài người ra phía trước, kéo ghế xước sàn nhà, dí mặt sát mặt tôi.
— Tôi đã mê hoặc họ để họ phục tùng tôi - hắn nói. - Và cô nên tin điều đó. Tôi thực hiện một mình. Cứ nói thế với uỷ viên công tố, ừ, đúng, tôi là Người nhện.
— Nhưng tại sao? Những người này đã làm gì cậu?
Keith lắc đầu như thể hắn thấy thương hại tôi - Cô không hiểu, đúng không Llndsay.
— Thử xem
— Không hắn nói. Tôi nói hết rồi.
Và thế là hết. Hắn đưa tay lên vuốt tóc, tu cạn lon Cola, và cười khoái trá, như thế trên sân khấu màn đã buông xuống.
Tôi muốn đấm vào mặt hắn để hắn thôi không tự mãn như vậy. Tất cả những người này đã chết, và một cách vô lý. Tại sao hắn không chịu nói lý do hắn giết họ?
Nhưng dù sao đi chăng nữa, đây vẫn là một ngày tuyệt đẹp cho nhưng người tốt. Keith Howard đã bị cho vào sổ, lấy dấu vân tay, chụp ảnh, bị còng lại tay, và nhốt vào phòng tạm giam chờ ngày ra hầu toà ở San Francisco.
Tôi tạt qua văn phòng của sếp Stark khi ra về.
— Có chuyện gì vậy, Boxer? Không ăn mừng à?
— Tôi vẫn băn khoăn, Sếp ạ. Hắn đang bảo vệ nhưng người khác, tôi dám chắc là như vậy.
— Đó là thuyết của cô. Cô biết thế nào không? Tôi tin thằng cha đó. Hắn nói hắn thông minh hơn chúng ta tưởng, và tôi nghĩ là hắn xứng đáng với lời khen ngợi là một thiên tài như hắn nói.
Tôi nhìn sếp cười mệt mỏi.
— Khá thật, Boxer. Hắn đã thú tội rồi. Cô hãy vui lên. Con ngỗng này được nướng chín rồi. Hãy để tôi là người đầu tiên được chúc mừng cô, Trung uý. Khá lắm. Một buổi phỏng vấn rất tuyệt. Thế là xong, ơn Chúa, cuối cùng đã xong rồi.
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women