Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 42
K
hi Emma rời bỏ tôi cách đây nhiều năm, tôi đã nghĩ rằng cuộc đời mình thế là chấm hết, và đúng là nó đã như thế trong một vài năm. Nói thật là tôi nghĩ mình đã trở nên hơi lẩn thẩn một chút. Nhưng rồi tôi gặp một cô gái trong một cửa hàng nơi tôi đang làm việc, và trong lần hẹn hò đầu tiên, tôi đưa cô ấy đi xem buổi diễn hài của tôi. Sau đó, cô ấy đã nói rằng tôi đừng nghĩ sai về những gì cô ấy sắp nói nhưng tôi là một diễn viên hài rất, rất dở, và điều tốt đẹp nhất mà tôi có thể làm là từ bỏ nghề diễn đó và trở lại là chính mình. Đó là giây phút mà tôi nhận ra mình đã yêu cô ấy và giờ thì chúng tôi đã kết hôn được bốn năm và có ba đứa con tuyệt vời (mỗi năm một đứa! haha). Chúng tôi sống ở một thành phố đông đúc là Taunton, gần nhà bố mẹ tôi (để nhờ trông trẻ miễn phí!!!). Tôi hiện làm việc cho một công ty bảo hiểm lớn, ở bộ phận tư vấn khách hàng. Rõ ràng, điều này có vẻ tẻ nhạt đối với cậu, nhưng tôi đang làm việc rất tốt và chúng tôi thật sự vui vẻ. Xét một cách toàn diện thì tôi thật sự đang hạnh phúc. Tôi được một trai và hai gái. Tôi biết cậu cũng có một con gái. Cảm thấy đuối sức phải không?
Nhưng sao tôi lại kể với cậu tất cả những điều này? Chúng ta chưa bao giờ là những người bạn tốt và có lẽ cậu không mấy quan tâm tôi đang làm gì. Tôi nghĩ nếu có thì đây là lý do khiến tôi viết lá thư này.
Sau khi Emma rời bỏ tôi, tôi nghĩ mình coi như xong, nhưng không phải thế, bởi tôi đã gặp vợ mình là Jacqui. Giờ thì cậu cũng mất Emma, chỉ khác là cậu không bao giờ có thể có được cô ấy nữa, không ai trong chúng ta có thể làm được điều đó, nhưng tôi chỉ muốn nói với cậu rằng đừng từ bỏ. Emma luôn yêu cậu, yêu cậu rất, rất nhiều. Điều này đã khiến tôi đau khổ và ghen tuông trong nhiều năm. Tôi từng nghe được những cuộc điện thoại của hai người và nhìn hai người tại các bữa tiệc, và khi ở bên cậu, cô ấy luôn rạng rỡ, hoạt bát, cái vẻ mà không hề có khi cô ấy bên tôi. Thật xấu hổ khi nói rằng tôi từng đọc lén sổ tay của cô ấy khi cô ấy ra ngoài, và trong đó toàn nói về cậu, về tình bạn của hai người và tôi không thể nào chịu đựng được. Nói thật nhé anh bạn, tôi không nghĩ là cậu xứng đáng với cô ấy, nhưng rồi tôi lại nghĩ không ai trong chúng ta thật sự xứng đáng với cô ấy. Cô ấy luôn là người thông minh nhất, tốt bụng nhất, hài hước nhất, trung thành nhất mà chúng ta từng biết, và việc cô ấy không có mặt ở đây đúng là chẳng công bằng chút nào.
Vậy nên, như tôi đã nói, tôi không nghĩ là cậu xứng đáng với cô ấy, nhưng qua lần liên hệ ngắn ngủi với Emma, tôi biết rằng tất cả những điều đó cuối cùng đã thay đổi. Cậu đã từng là một tên chẳng ra gì, và rồi cậu đã thay đổi, và tôi biết rằng trong những năm hai người trở lại với nhau, cậu đã khiến cô ấy rất, rất hạnh phúc. Cô ấy bừng sáng, phải không? Cô ấy đúng là đã tỏa sáng với tất cả những nét rạng rỡ của một người phụ nữ hạnh phúc, tôi muốn cảm ơn cậu về điều này và nói ra bằng cảm giác rất thoải mái, anh bạn, và cầu chúc cậu may mắn trong phần đời còn lại.
Tôi xin lỗi nếu lá thư này có phần hơi ủy mị. Những ngày giỗ như thế này đều khó khăn đối với tất cả chúng ta, đối với gia đình cô ấy và đặc biệt là cậu, nhưng tôi ghét cái ngày này, và kể từ bây giờ sẽ luôn ghét cái ngày này mỗi năm. Cả ngày hôm nay, tôi đã luôn nghĩ đến cậu. Tôi biết cậu có một cô con gái xinh xắn và tôi hy vọng cậu sẽ tìm tháy được niềm vui và sự an ủi từ con bé.
Tôi phải dừng bút đây! Hãy vui vẻ, sống tốt và tiếp tục đối mặt với cuộc đời nhé! Hãy nắm bắt ngày này với tất cả những thứ ngớ ngẩn đó. Tôi nghĩ đó chính là điều Emma muốn.
Chúc cậu những điều tốt đẹp nhất (hoặc trong hoàn cảnh thúc bách thì tôi sẽ nói là, tôi yêu quý cậu.)
Ian Whitehead
“Dexter, anh có nghe thấy em nói không? Ôi Chúa, anh đã làm gì thế? Anh có nghe thấy em nói gì không, Dex? Hãy mở mắt ra đi?”
Khi anh tỉnh dậy, Sylvie đang ở đó. Không biết bằng cách nào mà anh đang nằm trên sàn căn hộ của anh, mắc giữa chiếc ghế sofa và cạnh bàn, còn cô đang lúng túng đứng phía trên anh, cố lôi anh ra khỏi cái không gian nhỏ hẹp ấy và dựng anh ngồi dậy. Quần áo anh đều ướt đẫm, dính chặt vào người và anh nhận ra rằng mình đã nôn mửa trong khi ngủ. Anh cảm thấy kinh hãi và xấu hổ nhưng không đủ sức để cử động khi Sylvie vừa cằn nhằn vừa thở hổn hển, hai tay cô đặt dưới nách anh.
“Ồ, Sylvie,” anh nói, cố nhấc mình lên để giúp cô. “Anh xin lỗi. Anh lại không bình thường rồi.”
“Chỉ cần ngồi dậy hộ em, được không?”
“Anh không bình thường rồi, Sylvie, anh thật không bình thường…”
“Anh sẽ ổn mà, anh chỉ cần ngủ một giấc thôi. Ồ, đừng khóc, Dexter. Hãy nghe em, nhé?” Cô đang quỳ xuống với hai tay áp lấy mặt anh, nhìn anh bằng sự dịu dàng mà anh hiếm khi nhận được từ lúc họ lấy nhau. “Chúng ta sẽ giúp anh tắm rửa sạch sẽ và lên giường, và anh có thể ngủ một giấc thật ngon, được chứ?”
Nhìn chéo qua cô, anh thấy một bóng người nhỏ đang lấp ló đầy lo lắng ngay cửa: con gái anh. Anh rên lên và nghĩ rằng mình muốn nôn lần nữa, đột nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Sylvie nhìn theo ánh mắt anh. “Jasmine, con yêu, hãy sang phòng khác đợi mẹ nhé?” cô nói, giữ giọng ở trạng thái đều đều. “Bố không được khỏe lắm.” Jasmine không nhúc nhích. “Mẹ đã bảo là hãy sang phòng khác đợi,” Sylvie nói bằng cái giọng chứa đầy nỗi sợ hãi.
Anh rất muốn nói điều gì đó để trấn an Jasmine, nhưng miệng anh sưng lên, đầy vết bầm tím và anh không thể mở miệng được, thay vào đó, anh nằm xuống, chịu khuất phục. “Đừng cử động,” Sylvie nói. “Anh cứ nằm yên tại chỗ nhé,” và cô rời phòng, dẫn theo con gái đi cùng. Anh nhắm mắt, chờ đợi, cầu nguyện cho tất cả những điều này trôi qua. Có nhiều tiếng nói ở phòng trước. Cô đang nói chuyện điện thoại.
Điều tiếp theo anh biết chắc chắn là mình đang nằm ở ghế sau của một chiếc xe ô tô, cuộn người khó chịu bên dưới một chiếc chăn len. Anh kéo chặt nó vào người - dù thời tiết ngày hôm đó rất ấm áp, người anh liên tục run bần bật - và nhận ra rằng đó là một chiếc bạt dùng để trải khi đi picnic, cùng với mùi vải bọc ghế màu boóc đô bên trong xe, khiến anh nhớ về thời gian ở cùng gia đình. Anh gắng nhấc đầu nhìn ra cửa sổ. Họ đang trên xa lộ. Radio đang phát nhạt Mozart. Anh nhìn thấy phần phía sau đầu của bố anh, mái tóc màu muối tiêu được cắt tỉa gọn gàng trừ phần lông tai.
“Mình đang đi đâu đây ạ?”
“Bố đang đưa con về nhà. Cứ ngủ tiếp đi.”
Bố anh đã lừa anh. Trong một lúc, anh đã nghĩ đến việc phản đối: Hãy đưa con trở lại Luân Đôn, con không sao hết, con không còn là một đứa trẻ. Nhưng mặt anh đang áp vào lớp da ấm áp, anh không còn đủ sức để nhúc nhích, nói gì đến việc phản đối. Anh lại run lên lần nữa, kéo chăn sát cằm và chìm vào giấc ngủ.
Anh bị đánh thức bởi tiếng bánh xe nghiến trên con đường sỏi của ngôi nhà to lớn, vững chãi. “Đến nơi rồi,” bố anh nói, mở cửa xe giống như một tài xế thực thụ. “Dùng súp thay trà nhé!” và ông bước về phía ngôi nhà, vừa đi vừa tung chìa khóa xe lên không trung một cách vui vẻ. Rõ ràng, ông muốn mờ như chẳng có gì khác thường xảy ra, và Dexter cảm thấy biết ơn vì điều đó. Cúi gập người và lảo đảo, anh trèo ra khỏi xe, hất chiếc chăn xuống rồi theo bố vào nhà.
Trong căn phòng tắm nhỏ dưới cầu thang, anh xem xét khuôn mặt mình trong gương. Môi dưới của anh bị rách và sưng vù lên, còn có một vết bầm lớn màu vàng nâu dọc một bên mặt. Anh cố xoay hai vai nhưng lưng anh đau buốt, cơ bắp căng ra và nhức nhối. Anh nhăn mặt, sau đó kiểm tra lưỡi, nó lở loét khắp xung quanh và phủ một lớp xám xịt. Anh chạm đầu lưỡi lên răng. Những ngày gần đây, chúng chẳng bao giờ sạch cả, và anh có thể ngửi được hơi thở của mình phả vào gương. Nó bốc ra mùi phân, như thể có thứ gì đó đang phân hủy bên trong anh. Có nhiều mạch máu bị vỡ trên mũi và má anh. Anh đã bắt đầu uống trở lại, hằng đêm, suốt cả đêm, và đã tăng cân kha khá; khuôn mặt anh phình ra, chảy xệ, hai mắt anh lúc nào cũng đỏ ngầu và đầy nghèn.
Anh tựa đầu vào gương và hít thở. Trong những năm tháng sống cùng Emma, đôi lúc, anh vẩn vơ tự hỏi liệu cuộc sống sẽ như thế nào nếu không có cô bên cạnh; không phải trong hoàn cảnh ốm đau bệnh tật mà chỉ theo suy đoán thực tế, bởi chẳng phải tất cả những người yêu nhau đều thế sao? Tự hỏi anh sẽ như thế nào nếu không có cô? Lúc này, câu trả lời đã hiện rõ trong gương. Nỗi mất mát không làm anh tán gia bại sản, nó chỉ khiến anh thành ra ngốc nghếch và trống rỗng. Không có cô, anh như mất đi giá trị bản thân, mất đi nhân cách và mục đích sống, một gã say rượu trung niên tiều tụy, cô độc, chất đầy trong lòng nỗi hổ thẹn và hối tiếc. Một ký ức không mong muốn về buổi sáng hôm đó, về bố anh và vợ cũ của anh đã thay quần áo, giúp anh vào nhà tắm. Hai tuần nữa anh sẽ bốn mốt tuổi và bố anh đang giúp anh tắm rửa. Sao họ không đưa anh đến bệnh viện để người ta rửa ruột cho anh? Như thế sẽ còn có nhân cách hơn.
Trong phòng trước, anh nghe thấy tiếng bố anh nói chuyện với chị gái, thực ra là đang hét vào điện thoại. Anh ngồi xuống mép bồn tắm. Chẳng cần phải cố sức mới nghe được cuộc đối thoại. Thực ra thì không thể không nghe thấy.
“Nó đánh thức hàng xóm, tìm cách đá sập chính cửa nhà mình. Họ để nó vào… Sylvie tìm thấy nó trên sàn nhà… Hình như đã uống quá nhiều… Chỉ thấy những vết xây xước và bầm tím trên người… Hoàn toàn không biết được đã có chuyện gì xảy ra. Dù sao thì bố và Sylvie đã tắm rửa sạch sẽ cho nó. Sáng mai nó sẽ bình thường thôi. Con có muốn đến thăm nó không?” Trong phòng tắm, Dexter cầu nguyện là “không”, nhưng rõ ràng, chị gái anh cũng chẳng thấy vui gì với việc thăm hỏi này. “Hãy công bằng, Cassie. Con có thể gọi cho em con vào sáng mai, được chứ?”
Khi chắc chắn rằng bố anh đã đi, Dexter bước ra phòng trước, đi về phía nhà bếp. Anh uống nước máy âm ấm từ một chiếc ly dính đầy bụi và nhìn ra vườn trong ánh nắng chiều. Bể bơi giờ đã rút cạn và được phủ một lớp vải dầu xanh biển võng xuống, sân tennis đã xuống cấp và mọc đầy cỏ dại. Thậm chí nhà bếp cũng có mùi rêu mốc. Từng căn phòng trong ngôi nhà to lớn này dần khép lại, lúc này bố anh chủ yếu sống ở nhà bếp, phòng khách và phòng ngủ của ông, nhưng dù thế thì nó vẫn quá rộng cho một người. Chị gái anh nói rằng thỉnh thoảng ông ngủ trên ghế sofa. Vì lo lắng, cả hai chị em đã khuyên ông chuyển đi, mua một nơi nào khác ấm cúng hơn, một căn hộ nhỏ ở Oxford hoặc Luân Đôn, nhưng bố anh không nghe. “Nếu các con không phiền thì bố định sẽ chết trong ngôi nhà của chính mình,” ông nói, một câu nói khiến người ta cảm động đến mức không thể phản đối được.
“Thấy đỡ hơn chưa?” bố anh đứng phía sau lưng.
“Một chút ạ.”
“Gì đó?” Ông gật đầu về phía ly nước Dexter đang cầm. “Rượu à?”
“Chỉ là nước lọc.”
“Vậy là tốt. Bố nghĩ tối nay chúng ta có món súp, xem đây là một dịp đặc biệt vậy. Con có thể ăn được một bát súp chứ?”
“Con nghĩ là được.”
Ông đưa hai lon đồ hộp lên cao. “Súp cay hay súp gà?”
Và thế là hai người đàn ông xoay xở trong gian nhà bếp rộng lớn, hai người góa vợ đang khiến cho gian bếp trở nên lộn xộn hơn mức cần thiết chỉ để hâm nóng hai hộp súp. Từ khi sống một mình, chế độ ăn uống của bố anh trở lại cách sống hướng đạo sinh đầy tham vọng: món đậu sốt, xúc xích, cá tẩm bột chiên; thậm chí ông còn làm món xúc xích rau câu nữa.
Điện thoại reo vang trong phòng trước. “Nghe hộ bố đi?” bố anh nói, phết bơ vào những lát bánh mì trắng. Dexter do dự. “Dexter, nó sẽ không cắn con đâu.”
Anh đi vào phòng trước nhấc điện thoại. Đó là Sylvie. Dexter ngồi xuống bậc tam cấp. Vợ cũ của anh hiện sống một mình, mối quan hệ với Calum cuối cùng đã kết thúc ngay trước Giáng sinh. Đồng cảnh ngộ bất hạnh cùng với sự khao khát được bảo vệ Jasmine khỏi điều này đã khiến họ trở nên gần gũi một cách kỳ lạ, và lần đầu tiên kể từ khi lấy nhau, họ gần như là những người bạn thân.
“Anh cảm thấy thế nào?”
“Ồ, em biết đó. Hơi xấu hổ. Anh xin lỗi về điều đó.”
“Không sao.”
“Anh nhớ là em và bố đã đưa anh vào bồn tắm.”
Sylvie cười lớn. “Bố anh chẳng có gì bối rối cả. ‘Nó chẳng có gì mà tôi không nhìn thấy trước đây!’”
Dexter vừa mỉm cười vừa nhăn mặt. “Jamine có sao không?”
“Em nghĩ là không. Con bé vẫn bình thường. Nó không sao cả. Em bảo nó là anh bị ngộ độc thức ăn.”
“Anh sẽ bù cho con bé. Anh đã nói rồi đấy, anh xin lỗi.”
“Nhưng chuyện thế này vẫn xảy ra. Chỉ có điều là đừng bao giờ lặp lại lần nữa, được chứ?”
Dexter tạo ra âm thanh như thể “Ờ, ừm, để xem thế nào đã…” Sau đó là im lặng. “Sylvie, anh phải đi đây. Súp đang sôi.”
“Hẹn gặp anh tối thứ Bảy, nhé?”
“Hẹn gặp em sau. Nói với Jasmine là anh yêu nó. Và anh xin lỗi.”
Anh nghe tiếng cô điều chỉnh ống nghe. “Tất cả mọi người đều yêu anh, Dexter.”
“Chẳng có lý do nào em phải như thế,” anh thì thầm, cảm thấy bối rối.
“Không, có lẽ là không có lý do nào cả. Nhưng mẹ con em yêu anh.”
Ngồi một lúc, anh đặt điện thoại vào chỗ cũ và cùng bố ngồi trước ti vi, uống trà chanh lúa mạch đã được pha loãng theo tỷ lệ dành cho người bệnh. Món súp được để trên chiếc khay có miếng lót đặc biệt phía dưới đặt trên đùi cho thoải mái giống như máy tính xách tay - một phát minh mới khiến Dexter cảm thấy buồn bã đến mơ hồ, có lẽ vì nó là việc mà mẹ anh hẳn sẽ không bao giờ cho phép xảy ra trong ngôi nhà này. Món súp này nóng như nham thạch, khiến cho vết rách ở môi anh rát bỏng, và lát bánh mì trắng mà bố anh mua về được phết bơ không đều, chỗ thì rách và vón cục như bột. Nhưng nó lại ngon một cách kỳ lạ, lớp bơ dày tan chảy trong nước xúp đặc, và họ vừa ăn vừa xem EastEnders, một chương trình không thể thiếu của bố anh thời gian gần đây. Khi những dòng chữ cuối phim bắt đầu hiện lên, ông đặt chiếc khay xuống sàn nhà, ấn nút tắt tiếng trên điều khiển, đoạn quay sang nhìn Dexter.
“Vậy đây sẽ là đại hội thường niên hả, con nghĩ sao?”
“Con không biết.” Thời gian trôi qua, và bố anh quay lại với chiếc ti vi đã tắt tiếng. “Con xin lỗi,” Dexter nói.
“Về điều gì?”
“Bố đã tắm cho con, vì thế…”
“Nếu con không phiền thì bố không muốn làm điều đó lần nào nữa.” Ngồi trước cái ti vi vẫn tắt tiếng, ông bắt đầu dò qua các kênh. “Dù sao thì con cũng sẽ sớm phải làm việc đó cho bố.”
“Ôi Chúa, con hy vọng là không.” Dexter nói. “Cassie không thể làm việc đó sao?”
Bố anh mỉm cười và nhìn thoáng qua anh. “Bố thật sự không muốn có kiểu tình cảm như thế. Con thì sao?”
“Con cũng không.”
“Được, vậy thì đừng làm thế. Bố nghĩ điều tốt nhất con có thể làm là gắng sức tiếp tục sống như thể Emma vẫn còn ở đó. Con không nghĩ như thế sẽ tốt hơn sao?”
“Con không biết liệu con có thể làm được không.”
“À, con sẽ phải cố gắng thôi.” Ông với tay lấy điều khiển ti vi. “Con nghĩ bố đã làm gì trong mười năm qua?” Trên ti vi, bố anh đã tìm thấy kênh ông thích, và thả người thật sâu vào chiếc ghế của mình. “À,The Bill.”
Họ ngồi xem ti vi dưới ánh sáng của buổi tối mùa hè, trong căn phòng chứa đầy những bức ảnh gia đình, và với chút bối rối, Dexter lại thấy mình lặng lẽ khóc. Anh kín đáo đưa tay lên lau mắt, nhưng bố anh có thể nghe thấy tiếng lấy hơi của anh và liếc nhìn qua.
“Không sao chứ?”
“Con xin lỗi,” Dexter nói.
“Không phải do món ăn bố nấu chứ?”
Dexter bật cười, khụt khịt mũi. “Vẫn còn hơi say, con nghĩ thế.”
“Không sao,” bố anh nói, quay trở lại với chiếc ti vi. “Chín giờ là có Silent Witness.”