Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 42
Đang đi dọc đường Radley, Gabe đi chậm lại, ngẩng lên nhìn cửa sổ căn hộ của mình. Ngạc nhiên trước cảnh gì đó trông giống như hai người đang dính vào nhau bằng một cái ôm, theo bản năng anh với cái máy ảnh trước ngực, xoay ống kính, chỉnh cho tới khi cảnh đó hiện ra rõ ràng.
Cái quái…?
Tim Gabe bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực. Chúa ơi. Sally và bố Lola. Sally đang quấn lấy ông như một con rắn. Bố Lola…trời đất, sao chuyện này có thế xảy ra? Bọn họ vụng trộm như thế sau lưng anh bao lâu rồi? Không chỉ sau lưng anh, cả Lola nữa kia, chắc chắn cô ấy hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Không thể nhìn nổi nữa, Gabe hạ máy ảnh xuống rồi quay đi. Tay anh run lên và anh cảm giác như vừa bị thụi thật mạnh vào bụng vậy. Tẩm ngẩm tầm ngầm, giấu diếm và thật dối trá… Sao họ dám? Anh nuốt khan rồi quay lại; phải, họ vẫn ở đó, không hôn nữa nhưng cũng chỉ đứng cách nhau vài inch, nhìn trân trân vào mắt nhau rồi thì thầm những câu đường mật tầm phào…Vậy ra Nick James là loại đàn ông đó, không gì hơn một lão Lothario[1] đê tiện. Thế quái nào mà hắn ta dám?
Chuyện đang xảy ra thật khủng khiếp. Lúc Nick giật mạnh ra, Sally nói: “Suỵt, không sao đâu, anh không cần phải lo lắng về Lola. Con bé hiểu mà.”’
Nhưng nhìn Nick không hề tỏ vẻ nhẹ nhõm. Giống sợ hãi hơn. Mắt mở to vì bất ngờ, ông nói: “Việc này không liên quan đến Lola.”
“Ý-y anh là gì? Em k-không hiểu.” Câu nói thoát ra như tiếng thì thầm. “Em nghĩ là anh thích em.”
“Tôi thích cháu.” Nick lắc đầu. “Tất nhiên tôi có thích,” Nick khẳng định. “Cháu là bạn của Lola mà.”
Đây đúng là ác mộng. Sally cảm thấy khó chịu và đột nhiên tỉnh rượu một cách bực mình. Trong số những sai lầm trong cả đời cô, đây là sai lầm khủng khiếp nhất. Chưa bao giờ cô lại tự làm mình bẽ bàng đến thế.
“Tôi xin lỗi.” Rõ ràng là Nick đang ngượng. “Tôi không biết gì.”
Như thế chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn thôi.
“Không, tôi xin lỗi. Tôi đã nghĩ ông đang tán tỉnh tôi.” Ít ra thì cô có thể thành thật – chẳng ích gì khi giả vờ rằng nụ hôn đó là một tai nạn cả.
Nick lắc đầu thật mạnh. “Tôi chỉ tỏ ra thân thiện thôi. Tôi đã rất mừng vì chúng ta hợp nhau như thế. Tôi muốn bạn con gái mình cũng thích mình.”
Sự mỉa mai như những cơn sóng ập vào mặt Sally; cô quá thích ông, tới mức mang thai đứa con đầu tiên của họ trong tâm tưởng nữa kia. Sao cô có thể sai lầm hoàn toàn, sai lầm cùng cực như thế? Rồi cô sẽ làm sao để tẩy đi kí ức về nụ hôn đó trong não mình? Cô sẽ không bao giờ có thể quên cái khoảnh khắc cô nhón chân hôn lên môi ông và cảm nhận được người ông cứng lại vì sửng sốt…ôi, ôi Chúa ơi.
“Nào, ngồi xuống đây cháu.” Nick khéo léo lôi cô ra khỏi cửa sổ rồi kéo cô ngồi xuống ghế. “Và cháu cũng đừng buồn. Tôi vô cùng hãnh diện.”
Nhưng không đủ hãnh diện để đáp lại tình cảm của cô, rõ là thế.
“Cháu là một cô gái xinh đẹp. Bất cứ người đàn ông nào có bạn gái như cháu cũng sẽ cảm thấy kiêu hãnh.”
Bất cứ người đàn ông nào trừ ông, rõ là thế.
“À, tôi phải đi rồi.” Nick nhìn đồng hồ, rõ là ông đang nói dối vì muốn rời khỏi đây. “Sao tôi không pha cho cháu một tách cà phê trước khi đi nhỉ?”
Vì tôi không muốn uống thứ cà phê chết tiệt đó, tôi muốn mấy lít thuốc diệt cỏ ấy.
“Cháu cũng đừng lo, chúng ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Lola không cần biết chuyện này. Tôi sẽ không nói với con bé đâu,” Nick dịu dàng nói. “Tôi sẽ không hở một lời nào với ai. Tôi hứa.”
Gabe mất nửa phút để trở ra xe. Anh mở cửa rồi ngồi phịch vào ghế lái xe; bàng hoàng trước những gì mình vừa mới thấy ba mươi giây trước. Bởi thật sự anh không có bất cứ ý niệm nào, một ý niệm xa xăm mơ hồ cũng không, rằng cảnh Sally cùng một người đàn ông khác có thể khiến anh có cảm giác này.
Nhưng…đúng là thế. Dù cô ngày nào cũng làm anh phát điên lên, dù cô luôn sống trong bẩn thỉu và bừa bãi, và rằng trong công việc nhà thì họ hòa thuận như Tom với Jerry, nhưng trong mấy giây ngắn ngủi vừa qua, anh đã phát hiện cứ việc gì liên quan đến Sally là anh có thể ghen lồng lộn lên được. Bởi anh không muốn cô hẹn hò bất cứ ai.
Ôi, Chúa ơi, giờ anh đang hoàn toàn phát điên. Sally, không phải ai khác. Anh gào lên rồi lấy tay xoa mặt. Không thể có chuyện thế này được; anh không hề muốn mình muốn cô. Cô là người cuối cùng trên hành tinh này mà anh muốn dính dáng đến kia mà.
Trừ phi…chà, không thể có chuyện đó, đúng không? Mà giờ đó cũng chẳng phải quyền lựa chọn của anh bởi cô đã có người khác.
Quỷ tha ma bắt, bố của Lola. Chuyện đó đã diễn ra bao lâu rồi? Và họ đã giữ kín được như thế, dù căn cứ vào hoàn cảnh thì cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Lola hiện đang cố hết sức để đưa bố mẹ mình trở lại với nhau. Nếu Nick và Sally mạo hiểm để cô phát hiện ra người bạn tốt nhất của mình đã cướp mất bố thay vì…chà, chắc sẽ nghiêm trọng đấy.
Gabe thấy khó chịu. Trước tiên là Savannah, rồi cái M4 bị thủng lốp trên đường về London, và giờ là chuyện này. Anh đang ở trong một tình huống thật nực cười.
Biết rằng trong lúc này mình không thể trở về căn hộ, Gabe khởi động xe. Cái radio trong xe cất tiếng, vọng ra một bản nhạc cổ điển của REM. Michael Stipe, kẻ chưa bao giờ hớn hở, đang sầu thảm hát: “Mọi ngườiiiiiiiiiiiiiii đều tổn thươnggggggggggggggg…”
Ưm, với thành tích từ quá khứ của Sally thì có lẽ chung cuộc thì người bị tổn thương vẫn là cô.
“Mọi ngườiiiiiiiiiiiiiii đều tổn thươnggggggggggggggg___”
Trời, im ngay. Gabe thiếu kiên nhẫn với tay tắt phụp đài, khiến lời của Michael Stipe bị chặt đứt đoạn giữa lúc anh ta đang gào lên. Anh muốn đùa với ai nào? Giờ đây, anh mới là người bị tổn thương kia mà. Ghen tuông quả là một cảm giác mới mẻ và nó đang gặm nhấm lồng ngực anh như a-xít.
Anh không hề thích cảm giác này chút nào.
Nửa đêm Gabe về tới nhà, Sally vẫn đang ở trong bếp. Tập tễnh bước đi trong bộ đồ ngủ với một bịch khoai tây chiên Kentle, cô đứng nhìn anh cởi áo khoác.
“Anh đi đâu về thế? Trông anh tệ quá.”
Gabe liếc cô. “Cô cũng đâu có đẹp đẽ gì.”
“Cảm ơn.” Sally thừa biết trông mình chẳng khác một bãi tè. Tự thương hại bản thân kèm theo hai giờ khóc lóc trong nhà tắm có khả năng biến bạn thành thứ đó đấy. Cô cố xóa đi nỗi hổ thẹn của việc tự biến mình thành một kẻ đần độn nhưng không được. Về cơ bản là, cứ vấn đề gì liên quan đến đàn ông, cô đã và sẽ luôn thấy thảm họa bước ra.
Phải, tập tễnh bước ra mới đúng.
Nhưng ít ra thì Gabe không biết về thất bại chiều nay của cô trước Nick. Sally cố tỏ ra bình thường nói: “Dạo này anh làm việc suốt nhỉ?”
Anh nhún vai. “Đúng.”
“Có được kiểu ảnh nào đẹp không?”
“Không.” Gabe đứng cứng đờ người trước cửa sổ nhìn vào bóng tối, mái tóc vàng của anh rối bù còn tay thì bỏ vào túi quần jeans.
Bực mình vì thậm chí anh còn chẳng để ý, Sally hỏi: “Anh có thấy có gì khác không?”
Quai hàm anh cứng lại. “Cái gì?”
“Ôi, vì Chúa, anh tỉ mẩn đến thế này thảo nào mà anh toàn bỏ lỡ những bức ảnh đẹp! Hôm nay anh thấy căn phòng này thế nào?”
Anh lướt nhìn sàn nhà, ghế sofa, bàn trà. “Cô đã dọn dẹp một chút sao?”
“Một chút?” Sally không thể tin được, kêu lên: “Tôi đã dọn dẹp rất nhiều đấy! Kể cả là khi cái chân tôi tồi tàn thế này đây! Tôi dọn gọn mọi thứ, vứt cả đống tạp chí đi tái chế, dùng Mr. Sheen để đánh bóng mặt bàn… Tôi đã bỏ tất cả đám som môi với dụng cụ làm tóc khỏi bệ cửa sổ…”
“Điều gì đã khiến cô làm thế?”
Cô đỏ mặt. Một cảm giác phức hợp giữa tội lỗi, xấu hổ, và cả liệu pháp thế chỗ đã khiến cô phải làm việc. Cứ bận rộn thì cô sẽ không có thời gian để nghĩ đi nghĩ lại những điều tồi tệ đang lởn vởn trong đầu mình.
Sally nói lớn: “Tôi chỉ nghĩ là mình nên cố gắng và phải bắt đầu thực sự nỗ lực thôi. Tôi biết việc mình không sạch sẽ làm anh rất bực mình.”
“Và cô đường đột quyết định làm điều đó chỉ vì tôi?” Giọng Gabe sắc lẻm thấy rõ. Anh nhướn mày sửng sốt: “Hay là vì lợi ích của tất cả mọi người nói chung?”
“Mọi người nói chung.” Sally nổi cáu trước giọng điệu của Gabe. “Sao anh lại như thế nhỉ?”
Trong khoảnh khắc miệng anh há ra như thể anh sắp phản pháo. Nhưng rồi anh lắc đầu nói: “Thôi, quên đi, chỉ là tôi hơi mệt thôi. Ngày hôm nay tồi tệ quá.”
Được thôi. Và Sally biết thử thách của cô vẫn chưa kết thúc. Việc cô đột ngột tránh mặt Nick sẽ gây nghi ngờ vì thế mỗi lần gặp ông, cô phải đeo lên cái mặt nạ dũng cảm và giả vờ như mọi thứ đều ổn…Ôi, Chúa ơi, có lẽ đi di cư luôn là tốt hơn cả.
“Này, tôi xin lỗi vì đã cáu bẳn.” Giọng Gabe dịu lại. “Sao cô không ngồi xuống đấy để tôi mở một chai rượu nhỉ?”
Lại rượu? Sau cái rắc rối mà nó đẩy cô vào từ bữa trưa nay sao? Rùng mình trước kí ức ấy và cô quá hiểu rằng mình có thể sẽ phun ra hết nếu Gabe tỏ ra thông cảm – à phải, sự giúp đỡ đó đâu có nghĩa lý gì– Sally lắc đầu. “Không, cảm ơn anh. Tôi đi ngủ đây.”