Số lần đọc/download: 1590 / 9
Cập nhật: 2016-08-19 11:55:28 +0700
Chương 4: Ác Mộng Tấn Công
T
rên con đường nhỏ hẹp tối đen, cô chầm chậm bước về phía trước, không ngừng nhìn sang hai bên, khung cảnh quen thuộc chẳng khác chút gì với ngày cô bỏ đi. Đến cuối con đường nhỏ rẽ phải, căn nhà quen thuộc lập tức hiển hiện trước mắt cô. Đẩy cổng bước vào, bên trong hết sức yên tĩnh, không hề vang vọng bất cứ âm thành nào. Ánh mắt cô vô thức quét tới chỗ góc tường cạnh nhà, nơi vốn đặt một chiếc lồng, giờ đã trống không. Cô nhíu mày nghĩ mãi không ra chiếc lồng rốt cuộc đi đâu mất.
Nghiêm Ngôn mở cửa vào nhà. Căn phòng tối om và âm u, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cô đành phải đưa hai tay mò mẫm lần vào trong. Bỗng chân vấp phải vật gì đó, cô ngã nhào về phía trước. Lúc hoảng loạn, tay phải cô vô tình chụp vào rèm cửa đã bị tuột sẵn. “Soạt” một tiếng, tấm rèm bị kéo tuột xuống, trong khoảnh khắc ánh trăng nhợt nhạt bên ngoài ra sức chiếu qua cửa kính, rọi sáng cả căn phòng…
“Á…” Thét lên một tiếng sợ hãi, Trần Ngôn ngồi bật dậy, hai tay ôm chặt vai không ngừng run rẩy.
“Chị không sao chứ?” Đúng lúc đó, giọng nói thánh thót như tiếng chuông bạc bất chợt vang lên khiến cô giật mình.
Quay phắt đầu lại, Trần Ngôn nhìn thấy một cô bé xinh xắn tựa búp bê Barbie đang đứng bên giường chăm chú nhìn mình.
“Chị không sao, Cổ Liên!”, Trần Ngôn hít sâu một hơi, mỉm cười với cô bé với khuôn mặt tái nhợt.
“Ồ, chị không sao thì tốt rồi. Vừa nãy chị làm em và chú Quan sợ hết hồn. Bọn em phải vội vàng đưa chị đến bệnh viện.” Cổ Liên quay người ngồi xuống chiếc ghế phía sau: “Bác sĩ nói chị làm việc quá sức, phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Chị cứ yên tâm ở đây vài ngày, em sẽ xin bà nội giúp chị”.
“Cảm ơn Cổ Liên nhé!”, Trần Ngôn mệt mỏi nằm xuống giường, rồi quay đầu nhìn ống truyền đang cắm trên tay mình thở dài.
“Liên Liên, cô ấy tỉnh chưa?” Cửa bật mở, Quan Ân bước vào. Thấy Trần Ngôn đã tỉnh, liền nở nụ cười yên tâm: “Tỉnh rồi à, cô cảm thấy thế nào?”.
“Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn anh”, Trần Ngôn trả lời vẻ kiệt sức, nhưng vẫn cố đấu tranh để ngồi dậy.
“Cô đừng cử động, cứ nằm đấy đã!”, Quan Ân kịp thời ngăn cản, “Tôi đã thay cô nộp phí nhập viện rồi. Còn nữa, đây là chút đồ ăn, cô giữ lấy”, Quan Ân đặt túi nilon lên chiếc bàn đầu giường.
“Cảm ơn!” Trần Ngôn mỉm cười.
“Chú Quan, chị Trần mệt rồi, để chị ấy nghỉ ngơi đi! Chúng ta về thôi!”, Cổ Liên kéo gấu áo Quan Ân từ phía sau.
“Ừm”, Quan Ân đáp, lại nhắc nhở Trần Ngôn thêm mấy câu rồi mới cùng Cổ Liên kẻ trước người sau chuẩn bị rời phòng bệnh.
“Chị Trần!” Đi tới cửa phòng, Cổ Liên bỗng quay đầu, đôi mắt sáng chăm chú nhìn Trần Ngôn: “Chị quen nhà Trần Yên Hoa phải không?”.
“Ơ!”, Trần Ngôn lặng người, bất giác run rẩy: “Không, không quen!”.
“À… thôi không có gì, chị nghỉ đi!”, Cổ Liên cười ngọt ngào với người đang nằm trên giường bệnh rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Gần một giờ chiều, ánh mặt trời ngoài cửa sổ len lỏi chiếu rọi vào phòng hết sức ấm áp và sáng sủa. Nhưng dường như đối với Trần Ngôn lúc này, nhiệt lượng ấy chẳng có chút tác dụng gì, toàn thân cô lạnh giá như thể đang chìm vào hầm băng.
Lại vòng đôi tay ôm quanh thân mình, Trần Ngôn vùi người trong chiếc chăn dày ấm, run rẩy bất an. Trước mắt cô cứ lởn vởn hình ảnh ba xác chết khinh khủng nhìn thấy trong giấc mơ.
Họ đã chết rồi, đúng, đã chết rồi! Cô không bao giờ phải lo chuyện bị họ bắt về nữa, không bao giờ còn sợ bị họ hành hạ nữa. Đáng lẽ nên cảm thấy vui mới phải, nhưng sao nỗi sợ hãi chưa từng có cứ mãi giày vò cô? Rốt cuộc cái gì đã giết chết họ? Trực giác mách bảo cô thứ đó nhất định có liên quan đến mình…
…
Cùng lúc đó, ngồi trên xe Quan Ân, Cổ Liên trầm ngâm nhìn chằm chằm những bức ảnh trong tay.
“Sao vậy? Cháu thấy gì rồi ư?”, Quan Ân tiện tay lấy một chai nước ép hoa quả đưa cho Cổ Liên.
“Chú Quan, Trần Ngôn rốt cuộc là bị bệnh gì? Chắc không phải đơn giản là làm việc quá sức chứ?”, Cổ Liên đón lấy chai nước, uống một ngụm.
“Ừ, bác sĩ nói cô ấy kích động quá nên bất ngờ bị sốc, dẫn đến hôn mê”, Quan Ân cầm ảnh xem xét: “Xem ra cô ấy nhất định có quen người chết”.
“Vâng, cháu cũng nghĩ thế”, Cổ Liên gật đầu: “Vừa rồi lúc chú đi nộp viện phí, chị ấy có nói mơ, biểu hiện rất đau khổ”.
“Cô ấy nói gì?” Quan Ân dừng xe bên đường.
“Chị ấy bảo ‘Không liên quan đến tôi, mọi thứ đều là báo ứng do tội lỗi của các người’, sau đó chị ấy tỉnh dậy”, Cổ Liên nhíu mày thuật lại: “Rồi khi chúng ta đi, cháu hỏi chị ấy có quen nhà Trần Yên Hoa không, vẻ mặt chị ấy trong thoáng chốc hết sức hoảng sợ. Điều này có lẽ bản thân chị ấy cũng không nhận thức được, cho nên cháu đoán chị ấy nhất định có quen những người kia.”
“Ừ, phân tích của cháu rất có lý!”, Quan Ân cười, khẽ xoa đầu Cổ Liên: “Ha ha… Cháu ngày càng lợi hại đấy, sắp thành thám tử đến nơi rồi. Chú nghĩ chắc chắn sau này cháu sẽ học trường cảnh sát”.
“Hứ! Lớn lên cháu còn lâu mới làm cảnh sát!”, sau này phẩy tay khinh thị.
“Vì sao?” Quan Ân tỏ vẻ tiếc nuối.
“Làm cảnh sát mệt lắm! Sau này cháu sẽ làm nhạc sỹ giống thầy Bạch!” Khuôn mặt Cổ Liên đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Bạch Hạo Đan phải không?” Quan Ân buồn rầu nhìn Cổ Liên: “Có điều, thầy Bạch quả là một tay đàn rất khá”.
“Đương nhiên rồi! Cháu thích nhất được nghe thầy Bạch chơi đàn”, Cổ Liên tự hào.
“Haizzz… Thôi bỏ đi! Con đường của cháu thì cháu phải tự đi.” Quan Ân thở dài, chủ đề câu chuyện nhanh chóng quay về vụ án kỳ lạ kia: “Nhưng mà vụ án này chú vẫn muốn nghe ý kiến của cháu, chứ bọn chú mà cứ đi điều tra thế này, ít hy vọng lắm”.
“Cháu hiểu rồi, trên tivi thường nói bây giờ vì muốn trốn tránh những chuyện xấu đã làm mà đôi khi người ta phải sử dụng thân phận giả”, Cổ Liên ra vẻ người lớn, hết sức dễ thương: “Nhưng mà chẳng phải lo, nếu có dấu vân tay của chị ấy, chú sẽ điều tra được thân phận thật của chị ấy phải không?”.
“Cháu có dấu vân tay cảu cô ấy?”, mắt Quan Ân sáng lên.
“Chú quên rồi sao? Chú Quan, cốc trà chị ấy pha cho chú đó, chú đâu đã kịp đụng đến”, Cổ Liên nháy mắt với Quan Ân, nở nụ cười rất đỗi vui vẻ…