Số lần đọc/download: 2947 / 73
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:41 +0700
Chương 42
C
ô cảm thấy mình cần quay trở lại khu cửa hàng bỏ hoang, nơi biến cố đã xảy ra và hoàn tất những việc cô cần làm ở đó. Cô sẽ ngồi một lát trong bãi để xe đầy cỏ dại, lắng nghe tiếng gió đập vào tấm biển cũ (BẠN THÍCH NÓ NÓ THÍCH BẠN), nghĩ về những gì người ta vẫn nghĩ tới trong những khoảnh khắc cuối cùng của một cuộc đời. Trong trường hợp của cô, hẳn đó sẽ là Fritzy. Cô đoán Patsy sẽ đón nó về nuôi, và như thế chắc ổn cả. Mèo là những kẻ sống sót. Chúng không mấy bận tâm tới việc ai cho chúng ăn, chừng nào bát thức ăn vẫn đầy.
Không mất mấy thời gian để tới khu cửa hàng vào giờ này, nhưng đoạn đường vẫn có vẻ thật xa. Cô đã rất mệt. Cô quyết định sẽ chui vào trong chiếc bán tải cũ của Al Strehlke và đặt dấu chấm hết trong đó. Nhưng cô không muốn làm dây bẩn những lời thú tội đã phải khổ sở viết ra với máu của chính mình, một điều thật không đúng nếu tính đến tất cả những chi tiết đẫm máu trong đó, và vậy là...
Cô lấy những trang giấy từ cuốn sổ Blue Horse ra phòng khách, nơi tivi vẫn đang bật (một người đàn ông trẻ có vẻ như một tên tội phạm lúc này đang rao bán robot lau sàn), và ném chúng lên lòng Strehlke. "Giữ lấy thứ này cho tao, Les," cô nói.
"Không vấn đề gì," hắn trả lời. Cô nhận thấy một phần bộ óc bệnh hoạn của hắn lúc này đang khô dần trên bờ vai trần của hắn. Được lắm.
Tess bước ra bóng tối lộng gió bên ngoài và chậm rãi leo lên ngồi sau tay lái chiếc bán tải. Tiếng bản lề rên rỉ khi cánh cửa bên lái xe đóng sập lại nghe quen thuộc lạ lùng. Nhưng không, không lạ lùng chút nào, chẳng phải cô đã nghe thấy ở khu cửa hàng sao? Phải. Cô đã cố giúp hắn một việc gì đó, vì hắn sắp giúp cô một việc khác - hắn sắp thay lốp cho cô để cô có thể về nhà cho mèo ăn. "Mình không muốn ắc quy của hắn bị hết điện," cô nói, rồi phá lên cười.
Cô chĩa nòng súng ngắn của khẩu.38 lên thái dương mình, rồi nghĩ lại. Một phát súng như thế không phải lúc nào cũng hiệu quả. Cô muốn tiền của mình sẽ giúp đỡ những người phụ nữ đã bị tổn thương, chứ không phải để chi trả phí tổn cho cô khi cô nằm bất tỉnh hết năm này qua năm khác trong một căn phòng nào đó như một kẻ sống thực vật.
Miệng, như thế tốt hơn. Chắc chắn hơn.
Nòng súng trơn nhẫy dầu áp lên lưỡi cô, và cô có thể cảm thấy chiếc mấu nhỏ nhô lên của thước ngắm chọc lên vòm miệng.
Mình đã có một cuộc sống tốt - thực sự tốt, nói gì thì nói - và mặc dù mình đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp vào đoạn cuối của nó, rất có thể nó sẽ không bị mang ra phán xử chống lại mình, nếu còn có gì đó sau cuộc sống này.
A, nhưng buổi tối lộng gió này thật ngọt ngào biết chừng nào. Cũng như thế là những mùi hương mong manh đang thoang thoảng đưa vào qua cánh cửa hé mở bên phía lái xe. Thật đáng buồn khi phải ra đi, nhưng cô còn lựa chọn nào nữa đây? Đã tới lúc phải lên đường rồi.
Tess nhắm mắt lại, áp chặt dần ngón tay lên cò súng, và đúng lúc ấy Tom lên tiếng. Tom đang ở trong chiếc Expedition của cô, và chiếc Expedition đang ở chỗ nhà người anh trai, cách nơi này gần một dặm phía cuối đường. Hơn nữa, giọng nói cô nghe thấy chẳng có gì giống với giọng nói cô vẫn giả tạo ra cho Tom. Và nó cũng không hề giống giọng của chính cô. Đây là một giọng nói lạnh ngắt. Và cô - cô đang có một khẩu súng trong miệng. Cô không thể nói được.
"Bà ấy chưa bao giờ là một thám tử giỏi cho lắm, phải không?"
Cô ngớ người. "Ai cơ? Doreen ư?"
Bất chấp tất cả, cô vẫn cảm thấy sốc.
"Còn ai vào đây nữa, Tessa Jean? Và tại sao bà ấy lại phải là một thám tử giỏi? Bà ấy do con người cũ của cô tạo ra. Phải không nào?"
Tess cho rằng đúng là vậy.
"Doreen tin rằng Lái Xe Bự không cưỡng bức và sát hại những người phụ nữ khác. Chẳng phải cô đã viết vậy sao?"
"Tôi," Tess nói. "Tôi tin chắc là thế. Chỉ là tôi thấy quá mệt mỏi, vậy thôi. Và choáng váng nữa, tôi đoán thế."
"Cũng có tội."
"Phải. Cũng có tội."
"Liệu những người có tội có thể suy luận đúng đắn được không, cô nghĩ sao?"
Không. Có lẽ là không.
"Anh đang định nói gì với tôi vậy?"
"Rằng cô mới chỉ khám phá ra một phần của bí mật mà thôi. Trước khi cô có thể khám phá ra toàn bộ nó - cô, chứ không phải một bà già thám tử sặc mùi sáo mòn - một điều phải thừa nhận rất không may đã xảy ra."
"Không may? Đó là cách anh gọi nó sao?" Từ một khoảng cách khá xa, Tess nghe thấy cô đang bật cười. Ở đâu đó, gió đã làm một máng thoát nước bị bung ra đập vào mái hiên. Nghe cũng giống như tiếng động phát ra từ bảng quảng cáo 7Up ở khu cửa hàng bỏ hoang.
"Trước khi cô bắn chính mình," anh chàng Tom mới mẻ, xa lạ nói (nghe anh chàng mỗi lúc một trở nên nữ tính hơn), "Tại sao cô không thử nghĩ cho chính mình? Nhưng không phải ở đây."
"Vậy thì ở đâu?"
Tom không trả lời câu hỏi này, và không cần phải làm thế. Những gì anh chàng nói là, "Và mang cái bản tự thú chết tiệt ấy đi cùng với cô."
Tess ra khỏi xe, đi trở vào trong nhà Lester Strehlke. Cô đứng trong căn bếp của kẻ đã chết, trầm ngâm suy nghĩ. Cô nói to ý nghĩ của mình lên thành tiếng, bằng giọng của Tom (ngày càng trở nên giống giọng của chính cô hơn). Doreen dường như đã đi đâu mất.
"Chìa khóa nhà của Al sẽ ở trên cùng một chùm với chìa khóa xe của anh ta," Tom nói, "nhưng vẫn còn con chó. Cô sẽ không muốn quên mất con chó."
Không, nếu thế sẽ rất tệ. Tess tới bên tủ lạnh của Lester. Sau một lát lục tìm, cô thấy một gói hamburger ở đằng sau tầng giá dưới cùng. Cô dùng một tờ Uncle Henry’s gói hai lần ra ngoài, rồi quay ra phòng khách. Cô cầm bản thú tội từ trong lòng Strehlke lên, làm vậy một cách rón rén thận trọng, vì cô biết rất rõ cái của hắn đã làm cô đau đớn - cũng là thứ đã khiến ba người bị giết tối hôm nay - nằm ngay dưới những tờ giấy đó. "Tao đang lấy đi món thịt xay của mày, nhưng đừng tức tối tao làm gì. Tao đang làm ơn cho mày đấy. Mùi của nó như thể đang thối rữa vậy."
"Vừa là sát nhân, vừa là kẻ trộm," Lái Xe Bé lẩm bẩm bằng thứ giọng đều đều đã chết của hắn. "Thật hay ho phải không nào."
"Câm mồm lại, Les," cô nói, và ra khỏi nhà.