We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Yonezawa Honobu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Như Ý
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
akajou gật đầu và tiếp tục trình bày giả thuyết của mình, nội dung chính.
"Nói cách khác, hung thủ đã vào và ra bằng lối cửa sổ ở cánh gà bên phải. Như vậy sẽ phù hợp với việc cửa vào cánh gà phải bị khoá, các em nghĩ sao?"
Nghĩ sao là sao? Ý anh là việc hung thủ không dùng cửa vào mà là cửa sổ ấy à?
"A, em hiểu rồi!"
Chitanda là người duy nhất gõ hai đầu gối vào nhau để xác nhận là mình hiểu.
Tôi không thích phải một lần nữa đối mặt với sự nhiệt tình của anh Nakajou, vì vậy hy vọng Ibara sẽ làm dùm việc đó.
"Nhưng anh à, nếu vậy thì đâu còn gì là huyền bí?"
Không tỏ ra phiền lòng trước lời nói thẳng ấy của Ibara, trái lại anh còn dịu giọng xuống:
"Anh biết là em sẽ thấy vậy và nghĩ là còn một hướng nào khác. Đã nói với mấy đứa rồi mà? Hongou không phải dân chuyên về thể loại này, chắc là cậu ấy định sử dụng một thủ pháp kì lạ nào đó nhưng không được thành công lắm."
Nói như thế thì thuyết phục được ai? Tôi đã tính im lặng để nghe anh ta nói hết, tuy vậy tôi không thể không phát bực mà nói luôn: "Vậy anh nghĩ việc nhận diện hung thủ là điều có thể không?"
"Nhận diện?"
"Nếu đúng theo những gì anh nói, thì có khả năng chúng ta biết được hung thủ không?"
Nakajou dường như không ngờ tới câu hỏi này. Khi anh còn đang khoanh tay trăn trở Ibara đã tung ra đòn quyết định:
"Với lại, sau cái cảnh mọi người đã vào trong phòng chẳng phải camera đã hướng về cái cửa sổ?"
"Đúng thế."
"Vậy thì tại sao ngoài cửa sổ đã không hề có một dấu vết nào cho thấy có người trèo qua? Đó là điểm bất hợp lý trong suy luận của anh."
Ngoài cửa sổ, nếu đó là hiện trường...
Ờ đúng rồi. Ngoài cửa sổ là một bãi cỏ hoang rất dày, phải đến gần một con người trưởng thành. Ra là vậy, nếu có người bò qua cửa sổ thì chắc chắn phải có dấu vết cỏ bị đứt hoặc bị dẫm lên...
Lúc này Nakajou trông khá rối và Ibara đã phải giải thích cái điều tôi vừa nhận ra cho anh. Dù vậy anh vẫn chưa chịu khuất phục,
"Đó không hẳn là vấn đề."
Vậy à?
Tôi tước đi cơ hội phản pháo của Ibara mà lên tiếng:
"Tại sao? Em nghĩ chi tiết đó đã quá rõ ràng rồi."
"Có thể Hongou đã viết vào trong tập nhưng lại quên đề cập trong kịch bản thì sao?"
"...Vậy thì thua. Điều Ibara đang thắc mắc là tại sao không có dấu vết của hung thủ, và anh thì trả lời tại chị Hongou bất cẩn. Như vậy thì còn cố gắng suy luận làm gì nữa?"
Anh Nakajou rầu rĩ gục mặt xuống.
Nhưng nhanh chóng anh ngẩng lên như vừa nghĩ ra cái gì, rồi cao giọng tuyên bố:
"Đúng rồi, cỏ!"
"Cỏ thì làm sao?"
Tự tin trở lại, anh nói nhanh như gió: "Em bảo cửa sổ không dùng làm nơi tẩu thoát được là vì không có dấu vết cỏ bị đứt hay dẫm lên ở bên ngoài phải không?"
Ibara gật đầu cảnh giác.
"Và em đã sai ở chỗ đó. Như anh đã nói Hongou đến làng Narakubo vào tháng năm. Chắc chắn cỏ lúc đó không mọc cao như bây giờ, vì vậy cậu ấy đã nghĩ là cửa sổ có thể dùng được!"
Ồ!
Satoshi vừa ồ lên kinh ngạc. Nếu phải nghĩ đến một người hợp rơ với anh Nakajou thì người đó chỉ có thể là Satoshi, vì lúc này trông hắn như sắp thốt lên: "Đây là câu có lý đầu tiên của anh trong ngày đó, chúc mừng." Ibara thì tỏ ra muốn vặn lại nhưng lại không kiếm ra lý. Tôi cười thầm trong bụng. Anh chàng này cũng được đấy! Nghĩ ra được việc chị Hongou đã không lường đến chuyện cỏ mọc cao khiến đường thoát của hung thủ trở nên không dùng được trong thời gian ngắn như thế.
Khá là hay, tuy nhiên...
Nhận ra chúng tôi đang im lặng và trông có vẻ đã bị thuyết phục, anh Nakajou nhấn luôn cú chót:
"Vậy là lần tới tụi anh chỉ cần xén hết cỏ ở đó và quay lại cảnh tìm thấy cái xác. Ôi tại sao anh lại không nghĩ ra sớm hơn nhỉ? Nhưng vẫn còn kịp, chắc chắn tụi anh sẽ làm được!"
Dưới góc nhìn của chúng tôi... Nakajou trông như sắp cất cánh mà bay đi luôn vậy. Tôi quyết định không nói gì thêm nữa, tốn năng lượng.
Nhận ra cuộc trò chuyện đã đến hồi kết thúc, Chitanda mỉm cười với anh nakajou và nói:
"Cám ơn vì đã cho chúng em nghe giả thuyết của anh. Chúng em sẽ cân nhắc ý kiến này với chị Irisu-san."
Nakajou gật đầu thoả mãn. Đã không có cuộc cất cánh nào xảy ra. Lúc này trông anh hào hứng như muốn bắt tay vào soạn kịch bản ngay và luôn vậy.
Vài phút trôi qua, và chúng tôi lại tề tựu ở phòng Địa Chất.
Grr... Ibara trưng ra một biểu cảm tôi chẳng muốn miêu tả.
"Vậy mà được à? Tụi mình phải chấp nhận cái quỷ này sao?"
Đòn phản công cuối cùng của anh Nakajou đúng là bất ngờ. Chẳng ai muốn tin một kiểu kiếm cớ như vậy nhưng rõ ràng "cỏ" là một cái cớ có lý. Việc anh ta kịp thời lấp đi lỗ hổng lớn nhất trong suy luận của mình đang khiến Ibara cực kì bực tức.
"Nhưng mà, cũng không hẵn là vô lý." Satoshi khẽ nói và trông hắn cũng không phục.
Còn Chitanda,
"..."
Nhỏ không nói gì nhưng nhìn tôi chăm chăm từ lúc về phòng đến giờ. Cảm thấy không thoải mái tôi phải hỏi:
"Sao vậy Chitanda?"
"À, vâng."
Nhỏ hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng nói:
"Oreki-san, cậu có nghĩ ý định thực sự của chị Hongou-san là những gì anh Nakajou-san vừa nói không?"
"...Trước khi trả lời câu hỏi này, thì cho tớ biết là cậu thì cậu nghĩ sao?"
Bị trả lại câu hỏi tương tự Chitanda trông khá ngượng ngùng. Chẳng biết đến chừng nào tôi mới gặp thêm được một người mà thái độ và cảm nhận dễ đoán như nhỏ. Nhỏ chưa tỏ ra mất bình tĩnh nhưng nhìn mắt và miệng là đủ hiểu, thế là tôi nói dùm:
"Cậu không thích phải không?"
"Không phải là không thích... nhưng mà tớ thấy... không được thuyết phục."
Hai cái đó thì khác gì nhau?
Tóm lại là như vầy: thái độ của anh Nakajou là, nói sao đây, sự áp đặt. Anh chỉ khăng khăng giữ lấy ý kiến của mình và cố gắng tìm cớ bác bỏ những hoài nghi của chúng tôi. Nhưng dù anh có quyết tâm đến đâu đi nữa thì nếu lý luận của anh làm chúng tôi thấy không thuyết phục thì nó không thuyết phục, nếu chúng tôi cảm thấy không thích thì chúng tôi không thể thích được.
Dù không định bắt chước Nakajou nhưng tôi đã khoanh tay lại và nói:
"Đúng là cũng có lý, nhưng mà giả thuyết của anh Nakajou sẽ sụp đổ. Đó có lẽ là lý do chúng ta cảm thấy anh ta không đúng."
Thay vì Chitanda người đầu tiên đáp lại tôi lại là Ibara. Nhỏ cằn nhằn:
"Có lý mà giả thuyết sụp đổ? Sao lại đối lập thế?"
Nhỏ đang rất muốn một câu trả lời. Ôi có cần vì anh ta mà phát khùng lên như thế không?
Tôi ra một cử chỉ với Satoshi, không cần đến một giây suy nghĩ hắn đã hiểu và quăng tấm bản đồ qua bên này. Đặt nó xuống bàn để hai cô nàng cùng quan sát tôi bắt đầu trình bày:
"Giả thuyết của anh Nakajou đơn giản nhưng để bỏ vào phim thì rất khó. Lý do chính là ở tự nhiên. Và Ibara à, nếu hồi nãy cậu chỉ ra được điều đó thì một trăm phần trăm anh ta sẽ cứng họng."
Tôi liền nhận được cái nhăn mặt của nhỏ.
Về phần Chitanda, lúc này nhỏ đang hào hứng đến mức chồm cả người ra đằng trước, khiến tôi bất giác lùi ghế lại.
"Ý cậu là giả thuyết đó vô lý sao?"
"Tớ sẽ không khẳng định như vậy... Nhưng mà cậu còn nhớ câu hỏi của Ibara, về việc chị Hongou có dùng thủ pháp điện ảnh nào trong phim không ấy?"
Chitanda gật đầu,
"Có chứ. Tớ nhớ là cậu ấy đã hỏi 'có ai đã từng đề cập đến việc thủ pháp điện ảnh sử dụng trong phim là vật lý hay là tâm lý không'."
"Chính xác, như vậy nếu vụ án này được đặt ra và có thể giải bằng những phương pháp vật lí thì việc sử dụng thủ pháp tâm lý sẽ là không cần thiết."
Tôi vừa dứt lời Satoshi chợt cười to,
"Hahaha, đi đường vòng hay lắm Houtarou, cậu đúng là huyền bí như một thám tử!"
Công nhận mình đang lòng vòng thật, lần này tôi nói thẳng: "Nói cách khác, nếu đặt mình vào vị trí của hung thủ chúng ta sẽ thấy vì yếu tố tự nhiên mà hắn không thể sử dụng cửa sổ."
Tôi chỉ tay vào hiện trường, hay nói đúng hơn là vị trí cái cửa sổ trên bản đồ,
"Để hung thủ lẻn vào bằng lối cửa sổ thì trước nhất hắn phải ở bên ngoài trước đã, phải không? Thế thì làm sao mà một trong số diễn viên có thể quay trở ra để mà vòng ra sau nhà hát? Các cậu xem phim rồi sẽ thấy, bất kì người nào làm vậy cũng sẽ lọt vào tầm nhìn của ít nhất một người khác. Đó là chưa kể tiếng bước chân chạy trên nền đá trong nhà hát nghe rất rõ... nói chung là tớ thì tớ sẽ không liều như thế."
"Hmm."
Satoshi xoa cằm,
"Ra thế, nếu muốn giết người thì tớ chẳng đời chọn con đường dễ làm mình lộ mặt như vậy. Nếu là ban đêm thì giả thuyết của anh Nakajou may ra còn xài được, chứ giữa thanh thiên bạch nhật thì không thể."
"Ừ, nói cho rõ ra thì là vậy đó."
Sau khi nghe tôi đồng tình Chitanda liền lên tiếng:
"Tớ nghĩ sở dĩ giả thuyết của anh Nakajou-san không dùng được là vì anh ấy đã nhầm lẫn giữa cảnh chiếu trên phim với cảnh tự tưởng tượng ra, thứ mà anh đã dùng làm nền tảng cho giả thuyết của mình. Cũng thật lạ anh ấy kết luận thủ phạm đã đột nhập từ bên ngoài chỉ vì đoán là hắn đã ở trong phòng lúc anh Kaitou bị giết."
Nói cho đã nhưng dường như vẫn có người chưa vừa lòng, không ai khác ngoài Ibara.
"Có thể điều Oreki nói là đúng, nhưng chị Hongou có thực sự nhận ra điều này không?"
Nhỏ nói đúng. Nếu mà hỏi được trực tiếp chị ấy thì chuyện xem như xong... Nhưng nếu được như thế thì chúng tôi đâu phải ngồi đây? Vì vậy tôi đáp:
"Vô phương biết được chị ấy nhận ra hay không nhận ra được những gì, vì vậy chúng ta chỉ có thể đoán."
Ngay lúc này có một vị khách đến phòng Địa Chất. "Hướng dẫn viên" Eba của chúng tôi đang đứng trước cửa và không có vẻ gì là sẽ vào.
"Vậy các em có kết luận gì không?"
Satoshi trả lời với một nụ cười châm biếm: "Tụi em đã đi đến một kết luận."
"Đó là?"
"Kết luận bác bỏ ý kiến của anh Nakajou."
Trong khi chị Eba lẩm bẩm "Ra vậy" mà không tỏ ra bất kì cảm xúc nào thì Chitanda đã cúi đầu rất sát,
"Chúng em xin lỗi."
"Đừng nói vậy, đó không phải là lỗi của các em... Vậy ngày mai chị sẽ dẫn các em đi gặp người thứ hai."
Ngày mai? Ơ lại còn ngày mai nữa cơ à... còn gì là nghỉ hè nữa?
Sau khi đã hỏi câu cần hỏi và nghe câu cần nghe, chị Eba lẳng lặng ra về. Tôi gọi vói theo khiến chị dừng bước và quay lại.
"Sao vậy?"
Kem Đá Kem Đá - Yonezawa Honobu Kem Đá