Số lần đọc/download: 1097 / 11
Cập nhật: 2016-06-26 12:19:49 +0700
Chương 42
C
ổ Lưu Thâm là người rất cẩn thận, vào lúc nguy hiểm tuyệt đối sẽ không ở một nơi nào quá tám giờ. Sau khi đút Tưởng Phẩm Nhất ăn bánh bao không lâu, anh ta lại mang cô rời khỏi chỗ đó. Tưởng Phẩm Nhất bị anh ta đẩy vào trong xe, bản thân anh ta ở bên ngoài cẩn thận quét dọn, hết sức tỉ mỉ không để lại dấu vết nào. Dáng vẻ anh ta nghiêm túc giống như đang trị thương cho những con thú cưng tại bệnh viện thú y. Biểu hiện như vậy khiến Tưởng Phẩm Nhất hơi tuyệt vọng.
Anh ta cẩn thận như vậy Phó Dục Thư có thể nhanh chóng tìm được cô không? Tuy cô không nghi ngờ việc anh nhất định sẽ tìm được mình, bởi vì có Tống Vân hỗ trợ, nhưng cô lo lắng là trước khi anh tìm được cô, có thể cô đã không kiên trì nổi nữa. Quét dọn chỗ này xong, Cổ Lưu Thâm lên xe mang theo Tưởng Phẩm Nhất rời đi. Trước khi anh ta lái xe đi đã bịt mắt Tưởng Phẩm Nhất lại, một lần nữa rơi vào bóng tối khiến Tưởng Phẩm Nhất không thể nhận biết được cảnh vật xung quanh. Cô chỉ cảm thấy xe cứ một hồi cao một hồi thấp, vô cùng xóc nảy.
Trên người cô có thương tích, xe lại chạy không yên, cứ tròng trành khiến cô rất khó chịu. Cô vốn không hay bị say xe nhưng cũng muốn nôn mửa. Cô nói mà cũng chẳng trông đợi gì: "Tôi bị say xe rồi."
Cổ Lưu Thâm đã tính trước thuốc mê trong người cô vẫn chưa tan, chắc chắn không thể kêu cứu cho nên không bịt miệng cô lại. Bây giờ nghe cô nói vậy, anh ta vô cùng lạnh nhạt phán một câu: "Vậy thì ói ở phía sau đi, dù sao chiếc xe này cũng không còn dùng lâu nữa." Tưởng Phẩm Nhất yếu ớt thắc mắc: "Anh không sợ những thứ tôi để lại sẽ khiến người ta phát hiện ra anh đã dùng chiếc xe này à."
"Biết thì biết, chả sao cả. Cho dù bọn họ có tìm được chiếc xe này cũng phải có bản lĩnh mới tìm được tôi." Cổ Lưu Thâm cười khẩy nói. Tưởng Phẩm Nhất buồn bã nằm gục ở chỗ ngồi phía sau, dạ dày quay cuồng khiến cô rất khó chịu. Cô cảm giác nước mắt mình đang rơi xuống, đành im lặng khóc thầm.
Cổ Lưu Thâm nhìn cô qua kính chiếu hậu, đôi mắt sau cặp kính híp lại, suy nghĩ một lúc lâu rồi dừng xe bên vệ đường. "Nếu cô dám gạt tôi thì tôi sẽ lập tức giết chết cô ngay." Cổ Lưu Thâm vừa hăm dọa vừa dìu Tưởng Phẩm Nhất xuống xe.
Tưởng Phẩm Nhất không lên tiếng bởi vì cô sợ nếu mở miệng là sẽ nôn ngay. Cổ Lưu Thâm dìu cô đến một nơi khá xa. Anh ta vừa mới nói "nôn đi" cô lập tức nôn ra hết. Dạ dày co bóp, Tưởng Phẩm Nhất quỳ mọp bên một thân cây, nhếch nhát nôn mửa. Cổ Lưu Thâm nhìn xuống cô, một tay cầm chai nước suối, tay kia cầm khăn giấy. Tưởng Phẩm Nhất quỳ bên chân anh ta vô cùng thê thảm, cổ tay trầy trụa, trên mặt cũng có vết bầm, khóe miệng có vệt máu khô. Tất cả những thứ này đều do anh ta gây ra.
Thật ra thì Cổ Lưu Thâm cũng ít nhiều có tình cảm với Tưởng Phẩm Nhất. Có điều cô thật sự không biết điều, chẳng những phản bội Hòe Viên, phản bội anh ta, hại cha anh ta bị bắt, còn trao lần đầu tiên cho tên đàn ông ngu xuẩn kia. Điều này khiến Cổ Lưu Thâm không thể chấp nhận được. Anh ta muốn đánh cô một trận nên thân để trừng phạt, nhưng lại sợ mình ra tay nặng quá sẽ giết chết cô. Chỉ mới có vài hành động thế thôi mà cô đã thoi thóp đến vậy rồi, thật không biết anh ta mà ra tay độc ác cô có chịu được không nữa.
Tưởng Phẩm Nhất nôn xong liền bủn rủn ngồi bệt xuống đất, sát bên chân Cổ Lưu Thâm. Quần áo anh ta sạch sẽ hơn cô rất nhiều, quần áo cô đã dính đầy bụi đất, lấm lem vô cùng. Còn chiếc quần dài của anh ta thì chẳng dính lấy một hạt bụi. Cổ Lưu Thâm tựa như không ngại chuyện này, khom lưng xuống kéo cô dậy, lấy khăn giấy lau miệng cho cô rồi đưa cô bình nước: "Súc miệng."
Tưởng Phẩm Nhất vốn chưa ăn gì cả, nôn ra toàn là bánh bao và nước khi nãy, mùi trong miệng thật chẳng có gì thơm tho. Cô thử đưa tay nhận bình nước, nhưng tay cô không nhấc lên nổi, cuối cùng chỉ đành để Cổ Lưu Thâm đút nước cho cô. Cổ Lưu Thâm đút nước cho cô súc miệng, sau đó lau miệng giúp cô, lại cho cô uống thêm vài ngụm nước rồi anh ta mới vứt bỏ chai nước dìu cô lên xe.
Tưởng Phẩm Nhất ngồi sau xe, trong lòng bỗng nghĩ đến gì đó, lúc Cổ Lưu Thâm xuống xe lần nữa, cô hỏi: "Chúng ta phải đi sao?" Cổ Lưu Thâm nhìn về phía cô: "Sao hả, muốn ở đây à? Chỉ có một tình huống cô mới có thể mãi mãi ở lại đây, đó chính là chết."
Tưởng Phẩm Nhất nói: "Không phải. Nếu anh muốn đi thì đi thôi." Cô co ro ngồi phía sau xe, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn. Cổ Lưu Thâm hừ một tiếng, mở cửa xe ra ngồi vào, lái xe rời khỏi chỗ đó.
Tưởng Phẩm Nhất thở phào một hơi, cô thầm nghĩ: Cuối cùng đã thành công đánh lạc hướng anh ta. Nếu không có lẽ anh ta đã xuống xe đi thu dọn đống ói mửa của cô cùng với khăn giấy và bình nước suối. Khi nãy đường đi xóc nảy như thế chắc hẳn nơi này rất vắng vẻ, nhiều khả năng là đoạn đường này sẽ không có camera. Nếu cô muốn để lại đầu mối cho Phó Dục Thư cũng chỉ có thể dựa vào những dấu hiệu này thôi. May mà Cổ Lưu Thâm không chú ý đến động cơ của cô, quên mất đã lưu lại những đầu mối nguy hiểm kia, anh ta lái xe mang cô rời khỏi thành phố càng lúc càng xa.
Cục Công an đã phong tỏa các con đường lớn nhưng vẫn không tìm được manh mối gì có giá trị. Ngược lại một đội khác phát hiện ra một công xưởng khả nghi bị bỏ hoang. Có người dân nhìn thấy mấy ngày trước có một người đàn ông xa lạ ra vào công xưởng này, không biết là khảo sát nhà xưởng hay là sắp đặt gì nữa. Phó Dục Thư và Tống Vân vô cùng quan tâm tin tức này, lập tức lái xe đến đó.
Bọn họ đã không tìm nhầm chỗ, nơi này đúng là nơi từng nhốt Tưởng Phẩm Nhất. Khung sắt kia vẫn ở nguyên vị trí cũ, trên đó đặt một lá thư bên cạnh có vết máu còn mới, là do Cổ Lưu Thâm cố ý để lại. Thư được viết bằng tay trái, chữ viết không thể nhận dạng nhưng có thể đọc được nội dung. Là thư khiêu chiến Cổ Lưu Thâm viết cho Phó Dục Thư.
Cổ Lưu Thâm rất thông minh không để lại chứng cớ gì chứng minh là anh ta viết lá thư này. Nhưng lại khiến Phó Dục Thư đọc lá thư vẫn cảm giác được đây là anh ta viết cho anh. Tống Vân xem xong cũng phải khen ngợi sự nhạy bén của Cổ Lưu Thâm.
"Nếu anh ta không làm người xấu mà đi làm cảnh sát cũng có thể là một nhân vật xuất sắc." Tống Vân thở dài. Phó Dục Thư cau mày: "Bây giờ tôi chẳng thích thú gì với câu nói đùa này của cậu."
Tống Vân vội nói: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn làm dịu bầu không khí chút thôi. Mấy ngày qua cậu cũng mệt mỏi quá rồi, hoàn toàn chưa chợp mắt. Nhìn mắt cậu hiện đầy tơ máu kìa, cứ tiếp tục như thế cũng không ổn đâu. Chúng ta có nhiều người như vậy có thể luân phiên nhau điều tra. Cậu đâu cần phải đích thân tham gia toàn bộ cuộc điều tra." Tống Vân đã nghỉ ngơi hơn nửa ngày, nhưng Phó Dục Thư chẳng hề nghỉ ngơi lấy một buổi. Anh theo dõi tất cả quá trình điều tra chẳng thiết ăn ngủ, trong mắt hiện đầy tơ máu.
Tống Vân biết anh áy náy vì bản thân không bảo vệ Tưởng Phẩm Nhất cho tốt, nhưng anh cũng không thể vì vậy mà dày vò chính mình. Cứ theo đà này xem ra còn chưa tìm được Tưởng Phẩm Nhất thì chính bản thân anh đã gục ngã trước rồi. Sao Phó Dục Thư không biết đạo lý này chứ. Nhưng anh không cách nào thuyết phục được mình nghỉ ngơi. Điều anh có thể làm chỉ là ngồi dựa vào ghế xe hơi chợp mắt trong lúc xe chạy đang trên đường đi công vụ mà thôi. Nhưng thời gian ít ỏi này hoàn toàn không đủ để giảm bớt mệt mỏi của anh.
"Nếu cậu có ý định là người đầu tiên nhìn thấy Tưởng tiểu thư thì tôi khuyên cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt đi." - Tống Vân nghiêm túc nói - "Nếu cậu còn như vậy tôi không cho phép cậu tham gia cùng với chúng tôi nữa. Chuyện này vốn đã vi phạm quy định rồi, tôi cũng không muốn mang thêm tội danh vì có thêm người thương vong." Phó Dục Thư lắc đầu: "Tôi có thể ngủ trên xe mà, bây giờ dù cậu bảo tôi nằm trên giường nghỉ ngơi tôi cũng không ngủ được."
Tống Vân há hốc mồm nhưng lại không phản đối thêm được câu nào. Thật ra anh biết nếu đổi ngược lại là anh, Khưu Tuyết xảy ra chuyện như vậy, anh cũng sẽ không ăn không ngủ giống như Phó Dục Thư. Thậm chí có thể còn điên cuồng hơn cả cậu ta, bởi vì anh không có được lý trí như Phó Dục Thư. Hiện tại Phó Dục Thư có thể tỉnh táo theo bọn họ điều tra cũng đã không dễ dàng gì rồi.
Cứ cực nhọc ngày đêm liên tục điều tra như thế, rốt cuộc Cổ An Hòa bị thẩm tra trong Cục Công an cũng đã có tiến triển. Thông qua lời khai của Tưởng Thặng, cảnh sát đã tìm được những món đồ cổ rất có giá trị trong mấy chậu hoa cảnh tại cửa nhà Cổ gia. Những món đồ cổ này được giữ gìn rất kỹ, chôn sâu dưới đất vô cùng bí mật, có cái phía trên còn trồng hoa che lấp. Dù ai cũng không thể ngờ món đồ vô giá như vậy lại được ngang nhiên đặt ở ngoài cửa.
Căn cứ vào lời khai của Tưởng Thặng, trước đây rất lâu Hòe Viên là hang ổ của một nhóm trộm mộ chuyên nghiệp. Bọn họ làm giàu nhờ trộm mộ, luôn thờ cúng vị thần mà họ tín ngưỡng nhất. Bởi vì họ tin tưởng rằng vị thần này có thể phù hộ họ luôn an toàn cho dù dưới lòng đất hay trên mặt đất. Những chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế khiến cảnh sát vô cùng chấn động, sau đó sắp xếp lại tài liệu chuẩn bị giao cho Tống Vân. Nhưng hiện tại Tống phó cục trưởng đang truy tìm Tưởng Phẩm Nhất bị bắt cóc, không có thời gian để xem những thứ này.
Tưởng Phẩm Nhất đã mất tích gần năm ngày, trong khoảng thời gian này Phó Dục Thư cũng chẳng thiết nghỉ ngơi ăn uống gì hết. Mấy ngày qua gần như đã gầy xọp xuống, sắc mặt tái nhợt bệnh hoạn và quầng thâm dưới mắt khiến anh có vẻ vô cùng mệt mỏi. May mà những điều này cũng không uống phí, tuy Cổ Lưu Thâm có khả năng trinh sát vô cùng tài ba nhưng hành động khiêu khích ngông cuồng của anh ta đã để lại dấu vết cho công an lần theo.
Phía công an thông qua kiểm tra lượng xe ra vào các nơi đã xác định được vài tuyến đường Cổ Lưu Thâm có thể đi, còn cử lực lượng chia nhau đuổi bắt. Trong đó Tống Vân đích thân dẫn thuộc hạ và Phó Dục Thư đuổi theo con đường mà họ đánh giá là có khả năng nhất. Trên đường đuổi theo, Phó Dục Thư luôn cẩn thận quan sát hai bên đường. Tuy mắt anh rất cay và mệt mỏi nhưng cũng không bỏ qua điểm đáng nghi nào có thể dẫn anh đến chỗ của Tưởng Phẩm Nhất.
Trời không phụ người có lòng, mấy thứ khăn giấy và bình nước Tưởng Phẩm Nhất để lại tuy đã bị gió thổi bay tán loạn nhưng vẫn còn nguyên đó. Nếu là bình thường những thứ đồ này sẽ không gây chú ý. Nhưng ở đây chỉ có cỏ dại và đá cuội, duy chỉ có một bụi cỏ ven đường là lộn xộn đầy khăn giấy và bình nước. Phó Dục Thư kêu dừng xe lại. Tống Vân hỏi: "Tại sao?"
"Tôi có cảm giác có gì đó không đúng, cậu theo tôi xuống xem thử." Phó Dục Thư mở cửa xe đi xuống. Tống Vân theo Phó Dục Thư bước xuống xe, đi trên con đường quốc lộ gồ ghề. Họ thấy được khăn giấy và bình nước uống trong bụi cỏ ven đường giống hệt với loại đã phát hiện ở công xưởng.
"Chính là con đường này." - Phó Dục Thư nói - "Đây là dấu vết họ để lại nhưng xem ra chúng ta đã đến chậm rồi. Tôi không chắc Cổ Lưu Thâm có thay đổi hướng khác không, cứ đuổi theo xem sao trước đã." Dứt lời anh nhanh chóng chạy ra xe. Tống Vân cũng không rầy rà, sau khi xác nhận dấu vết liền nhanh chóng lên xe. Anh ta bảo tài xế tăng tốc chạy về phía trước. Trong lòng mỗi người đều có lòng tin không lâu nữa sẽ giải cứu được Tưởng Phẩm Nhất.