Số lần đọc/download: 538 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 23:00:58 +0700
Chương 41
P
hong Hạ hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Bóng đêm yên tĩnh, mà quanh thân cô chính là hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của Lâu Dịch.
Người mà cô coi là bạn tốt nhiều năm, hiện tại lại ôm cô vào trong ngực, nói những lời này với cô.
Anh nói, giọng nói hoàn toàn không có một tia đùa giỡn.
“Mình thay anh ta… được không?”
Không phải là người mới, không phải là chính mình.
Mà là thay thế, anh tình nguyện dùng chính mình thay thế một người khác, tiếp tục thích cô.
Cô chôn mặt trong lồng ngực anh, nghe giọng nói trầm thấp của anh vang bên tai.
Những thứ đó từ khi mới bắt đầu… cho tới bây giờ, rất nhiều chi tiết, dấu vết, đều thoáng qua trước mặt cô.
Những năm tháng từ khi biết nhay tới nay, anh luôn ở bên cạnh cô như một người bạn.
Khiến cô cười đùa, giúp cô kiên cường, giúp cô cố gắng, làm cô thêm cường đại.
Một mặt chật vật của cô, một mặt cực kỳ không thống khổ của cô, khổ sở, đau đớn, tự ti, tuyệt vọng… anh đều nhìn thấy, anh biết rõ hơn bất kỳ ai, thậm chí anh còn sử dụng tất cả của mình, để cô được như ý nguyện.
Cô biết anh đối xử tốt với cô thế nào.
Mọi người trên cõi đời này, người nhà của cô, bạn bè, truyền thông, người hâm mộ,… cũng biết anh đối với cô tốt thế nào.
Cô cũng rất quý trọng tấm lòng của anh, thật lòng ủng hộ, hơn nữa còn cố gắng đền đáp, thế nhưng hôm nay anh đột nhiên chính thức nói rõ, biến tình bạn thành tình yêu.
Suy nghĩ hỗn loạn, cô không khỏi nghĩ đến anh trai cô, Phong Dịch đã từng chép lại một đoạn văn trong sách xuất bản cho cô.
“Một người hiểu bạn, quý trọng bạn, yên lặng yêu bạn, làm bạn của bạn, người đó đáng giá làm bạn cả đời hơn là người yêu bạn, nhưng cuối cùng, anh ta cũng không phải người yêu bạn.”
Vậy hiện tại, cô có nên tiếp nhận lời yêu của người mà cô luôn chỉ coi là bạn này sao?
“Lâu Dịch.” Cô thoáng tránh khỏi vòng tay anh.
“Ừ, cậu nói đi.” Anh mở miệng.
“Mình nhớ cậu biết, mình đối với cậu, luôn hoàn toàn tin tưởng mà dựa vào cậu, cậu có thể vì mình mà không màng sống chết, mình cũng như vậy, trên thức tế, mình luôn coi cậu là người thân của mình.” Trong đầu, cô cố gắng tìm từ thích hợp, ngón tay xoắn lại. “Nhưng mình…”
Dù hôm nay nói với cô những lời này, không phải Lâu Dịch mà là người đàn ông khác.
Dù là người đàn ông đó luôn đối xử với cô rất tốt, nguyện ý dùng mình thay thế người kia trong lòng cô.
Nhưng tình cảm không dễ dàng bị thay thế, cô như vậy tội gì phải khiến người khác mơ tưởng, cho đến hôm nay… cũng khó mà quay đi.
“Mình thật sự…”Trong hoàn cảnh an tĩnh thế này, lòng cô cực kỳ hoảng hốt, chợt cảm thấy, lồng ngực cô nhẹ run rẩy.
Cô sợ hết hồn, vừa định nói gì đó, Lâu Dịch đã hoàn toàn buông cô ra.
Chỉ thấy lúc này, anh lì về sau mấy bước, trong bóng đêm cười tủm tỉm với cô. “Trên cuộc đời này, chúng ta vĩnh viễn là bạn bè sống chết có nhau.”
Cô giật mình, đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn anh.
“Ai ya,” Một tay Lâu Dịch nâng cằm, liếc nhìn cô. “Những lời vừa rồi mình nói, cậu sẽ không tưởng thật chứ?”
Anh nhìn vẻ mặt sững sờ của cô, nở nụ cười đến càn rỡ, bả vai và thân thể cũng run lên.
“…Mình nói này Hạ Hạ, cậu cũng thật dễ bị lừa, mình chỉ mượn một chút lời thoại trong phim, cậu lại tin là thật sao? Xem ra mình không làm nhận được danh hiệu ảnh đế thì thật đáng xin lỗi quần chúng nhân dân…”
Trong gió đêm, anh cười đến gập người, khóe mắt cũng vì cười mà có ánh nước.
Cô đứng trước mặt anh, vẻ mặt từ từ khôi phục như cũ, có chút bất đắc dĩ nhìn anh đang cười nghiêng ngả trước mặt mình.
“Lúc đó mình và Tưởng Nghi nói muốn dọa cậu một chút, cô ấy nói chắc chắn cậu sẽ không tin, mình chờ tới lúc có thể nói cho cô ấy biết…” Anh đưa tay lau khóe mắt, cười nhìn cô.”Cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, còn giống như đứa nhóc con, cái gì cũng tin là thật, chính cậu cũng nên suy nghĩ một chút, mình muốn ở cùng với cậu, cảm giác không phải giống như họ hàng gần kết hôn với nhau sao?”
“Đúng rồi… vừa nãy mình nói xấu Tư Không Cảnh nhiều như vậy, anh ta nhất định là nhảy mũi liên tục.” Anh xoa xoa đầu, nhíu mày nói.
“Người ngây thơ là cậu mới đúng, cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, còn chơi loại trò này.” Cô thở phào một hơi, dùng liếc anh. “Ảnh đế, cậu tha ình đi, mình bị dọa đến nhồi máu cơ tim rồi.”
Anh cười ha hả, lại như bình thường nói đùa với cô mấy câu, sau đó lại nhìn đồng hồ, nói. “Thời gian không còn sớm, cậu xuống chơi tiếp hay là trở về studio nữa. Ngày mai cậu còn quay phim sớm, không phải sao?”
“Ừ.” Cô suy nghĩ một chút. “Tự mình lái xe về, đúng là có chút buồn ngủ, không chơi nữa, cậu và mấy người Tưởng Nghi ở lại chơi vui vẻ.”
“Được.” Lúc này thân thể anh tựa ra sau, dựa lưng vào lan can, thoải mái vẫy tay với cô. “Vậy mình không tiễn, ma trận nến này mình lười không muốn đi qua, đi đường cẩn thận.”
Cô gật đầu, nói với anh câu ‘hẹn gặp lại’, liền đi dọc theo con đường, lần nữa từ từ đi trở về.
Cửa sân thượng đóng lại, nụ cười trên gương mặt anh cũng dần hạ xuống.
Nhấn tắt màn hình ti vi, anh nhìn ánh nến trên mặt đất hồi lâu, từ từ trượt người xuống.
Sân thượng trống trải, anh dùng tay vuốt mặt, chôn đầu vào giữa hai đầu gối.
Không biết qua bao lâu, lúc này, cửa sân thượng lại nhẹ nhàng mở ra.
Trần Vi Vi đứng ở sau cửa, ánh mắt không có ánh sáng, dùng khoảng cách này… lẳng lạng nhìn anh.
…
Phong Hạ lái xe một đường về khách sạn, đi thang máy thằng lên tầng.
Lúc đến trước cửa phòng, ánh mắt cô vừa hạ xuống, chợt thấy trên sàn để một cái hộp nho nhỏ.
Cầm chiếc hộp vào phòng, cô đưa tay đóng cửa lại, nhẹ nhàng mở hộp ra.
Trong hộp là một chiếc dây chuyện, sợi dây được làm đơn giản bằng bạc, trên đó cũng không treo bất kỳ vật gì.
Sợi dây chuyền này… chất liệu hình như giống với sợi dây mà Tư Không Cảnh luôn đeo bên người.
Suy nghĩ vừa dứt, điện thoại di động liền vang lên, cô nhìn thấy số điện thoại hiện lên màn ảnh, do dự một hồi, cuối cùng vẫn bắt máy.
“Sinh nhật vui vẻ.” Đầu khác điện thoại, Tư Không Cảnh nhẹ nhàng nói.
Thời gian vừa đúng, anh chúc mừng cô trước vào một phút cuối cùng của ngày hôm nay.
Người đầu tiên và cũng là người cuối cùng nói với cô câu chúc mừng sinh nhật, đều là anh.
Cô nắm hộp nhỏ nhìn thật lâu, sau đó đóng lại, mở hành lú của mình ra, khom lưng đặt chiếc hộp nỏ vào nơi không dễ bị làm hư nhất.
“Cảm ơn.” Làm xong những việc này, cô trả lời.
“Tối mai có rảnh không?” Anh lạnh nhạt hỏi.
Suy nghĩ của cô vẫn còn rối loạn, vẫn chưa trả lời.
“Hả?” Anh lại hỏi.
“À?... Ngày mai em rảnh.” Tay cô đặt lên tim mình, giọng nói dần lạnh đi. “Có chuyện gì không?”
“Tám giờ tối mai anh ở trong quán cà phê của khách sạn đợi em.” Anh không trả lời vấn đề của cô.
Cúp điện thoại, cô nắm điện thoại chỉ còn tiếng ‘tu, tu’, ngồi xuống giường, đưa tay vuốt mi tâm đang chau lại.
**
Ngày hô sau, mọi người tiếp tục quay ‘Thanh Sắc’.
Trước kia, trong mắt Mộc Hòa không chứa chấp bất kỳ ai, giờ đây đứng trước mặt Tư Không Cảnh đã giảm đi phân nửa, những kỹ năng diễn vẫn tệ như trước, Tư Không Cảnh đều muốn mỗi chi tiết của bộ phim đạt tới mức hoàn mỹ, vì vậy tiến độ quay phim vô cùng chậm, cả đoàn làm phim gần như đều là tiếng oán thán, bản mặt của Mộc Hòa bây giờ cũng đã hoàn toàn trở nên khó coi rồi.
Một ngày đóng phim vô cùng mệt mỏi, sau khi kết thúc, buổi tối Phong Hạ vừa thay quần áo, ba cô, Phong Trác Luân lại gọi tới, nói muốn tối nay cô về nhà một chuyến.
Nghe giọng của Phong Trác Luân, hình như có chút gấp gáp hơn bình thường, cô lo lắng có chuyện gì xảy ra, gửi một tin nhắn cho Tư Không Cảnh, liền nói trợ lý lái xe đưa cô vào nội thành.
Mở cửa vào nhà, cô lập tức nhìn thấy Phong Trác Luân đang ngồi bên bàn ăn nói chuyện với một đôi vợ chông, còn có một người đàn ông trẻ tuổi, ba người đang nói chuyện.
“Ba, mẹ.” Cô để chìa khóa xuống, đi lại bàn ăn.
“Hạ Hạ, về rồi.” Dung Tư Hàm thấy cô đến, cười cười. “Nhân lúc còn nóng, con ăn cơm đi, thức ăn cũng vừa làm xong.”
Vẻ mặt của Phong Trác Luân nhìn qua vô cùng hồng hào, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ thân thể khó chịu, lúc này lại chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi. “Hạ Hạ, ngồi đây này.”