Số lần đọc/download: 2526 / 21
Cập nhật: 2015-08-14 16:53:02 +0700
Chương 42: Vĩ Thanh: Cậu Chủ, Cậu Lại Hồ Đồ Nữa Rồi!
“T
ổng quản bảo mẫu, con có chuyện muốn nói với ông”.
“Tiểu Tiền? Có chuyện gì? Nói nhanh nói nhanh, cậu chủ vừa bảo ta đặt nhà hàng, cậu ấy muốn hẹn người ta ăn tối”.
“Chồng của con... không... bạn trai của con, không đúng... đối tượng của con muốn hẹn ông ăn một bữa... ra mắt ông…”
“Ừm...hả? Cái gì cái gì cái gì! Cô có đối tượng rồi à! Có đối tượng từ hồi nào thế? Cậu chủ có biết không? Cậu ấy có biết biết biết không hả?”. Ông trợn tròn mắt, chợt hạnh phúc lạ lùng.
“À… cậu chủ biết... biết rõ ấy”
“Thế cậu chủ đồng ý không? Đồng ý rồi hả?”
“Vâng... hình như cậu chủ rất đồng ý…” Sao lại bỏ phiếu chống cho bản thân được cơ chứ?
“Nói thế thì, cậu chủ thích người cô mang về?!”
“Chắc là cậu ấy... rất thích”.
“Quá tốt rồi! Tiểu Tiền, cuối cùng cô cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình, kiếm được anh chàng ở rể mỹ mãn cho cậu chủ rồi! Cô có nói với cậu ta, con hai người sẽ là người của cậu chủ, hơn nữa còn phải theo họ Diêu của cô không?”.
“Để con cho cậu chủ cũng chẳng sao, nhưng họ Diêu thì…”
“Ừ ừ ừ, không sao không sao, cái này để ta nói vói cậu ấy cho, hẹn khi nào? Ta đi gặp cậu ta!”.
“Ông đồng ý rồi ạ?”.
“Chỉ cần cậu chủ đồng ý, ta chẳng có ý kiến gì hết! Cô có thể gả đi được thật tốt quá! Ha ha ha!”.
“À… con cũng tự thấy tự hào”.
Hôm sau.
Tại nhà hàng J của cậu chủ.
Các món đã được dọn lên đầy bàn, tổng quản bảo mẫu nghển cổ ngóng anh chàng cô hầu nhỏ nhà mình đưa về.
“Này, Tiểu Tiền, rõ là khéo, nhà hàng hôm qua ta đặt cho cậu chủ cũng là cái này đấy”.
“A ha ha ha ha... đúng rõ rõ rõ rõ là khéo nhé...”. @___@ Tổng quản bảo mẫu, ông nhất định phải chịu được cú đả kích này đó...
“Nếu anh chàng kia được, chúng ta cứ dẫn cậu ta tói gặp cậu chủ nhé?”.
"... À... ừm... Vâng ạ...”. TT___TT Nếu bọn họ có thể gặp mặt nhau thì mới ghê đó!
Cửa phòng bị đẩy ra.
Cậu thanh niên trẻ đẹp nghiêng người đẩy cửa đi vào, mái tóc đen hơi rối có trật tự, ăn mặc chỉn chu chững chạc lại không làm mất đi vẻ trang trọng, đó là bộ âu phục chính thống màu trắng, bên ngực cài đóa hoa lấp lánh đen tuyền, khiến cảm giác tuyệt mỹ hoa lệ tỏa ra xung quanh.
Cậu còn lo đủ phần lễ nghĩa, cầm theo quà để tặng cho người lớn, cậu chững chạc chín chắn, vừa vào phòng đã khiêm tốn đứng bên chiếc bàn tròn. Từng cử chỉ đều biểu hiện đây là người rể tốt, giao con gái mình cho cậu ta chẳng sai chút nào.
Nhưng mà...
“Cậu… cậu chủ!? Sao lại là cậu!? Cậu ở đây làm gì! Cậu cũng tới xem mặt bạn trai Tiểu Tiền sao?”.
Cậu chủ thản nhiên để quà gặp mặt lên bàn, đẩy về phía tổng quản bảo mẫu.
“Tôi không tới xem mặt bạn trai của cô ấy, tôi là anh bạn trai ấy”.
= □ =
Tổng quản bảo mẫu đáng thương, cả người cứng đờ ra..! Cậu chủ này, cậu đúng là không thèm xét tới khả năng chấp nhận của ông cụ rồi… cái gì mà không nhảy cóc qua được thì cứ nói thẳng toẹt ra hết!
Hàng ria của tổng quản bảo mẫu rung rung, rồi lại rung...
“Cô... hai người... hai người...”.
“Tôi là bạn trai cô ấy dẫn về đấy, ông có đồng ý không?”.
“Tôi... tôi... tôi....”.
“Ông không đồng ý thì tôi dẫn cô ấy đi”. Nếu không phải vì muốn cô an lòng, không muốn cô phải lén lút vào phòng cậu, cậu cũng lười chẳng thèm đi gặp người lớn bên nhà gái gì gì đó. Xì... người lớn bên nhà gái đã từng làm bảo mẫu cho cậu...
“Hai người... không phải hai người tính chuyện muốn cưới nhau đấy chứ?”.
“…” Tổng quản bảo mẫu, ông lạc hậu quá, ngay cả Hắc Thủ Đáng còn biết cậu chủ không những đã kết hôn với cô rồi, còn đòi ly hôn ầm ĩ, giờ đang ớ trong giai đoạn phục hôn hàn gắn tình cảm...
“Tôi nói này...chắc đây không phải là nguyên nhân khiến khăn giấy ở phòng hai người hết nhanh tới như vậy chứ? Hai người còn làm chuyện xấu xa gì sau lưng tôi hả hả hả hả hả! Cậu chủ ơi, cậu chủ thuần khiết trong sáng một tay tôi nuôi nấng ơi, sao cậu lại kém cỏi thế, bị con nhóc kia dụ dỗ rồi! Sao có thể được chứ!”.
Hai hàng nước mắt chảy ra như thác nước, cô xơi tái cậu chủ khiến người ta căm hận thế sao?
“… Tổng quản bảo mẫu khóc to quá, đáng thương quá, cậu chủ, cậu khuyên ông ấy đi...
“Không, để ông ấy khóc”.
="= Tổng quản bảo mẫu đáng thương... con không giúp được ông rồi.
“Tôi không đồng ý! Không đồng ý không đồng ý, sao tôi có thể đồng ý được chứ! Hai người tuyệt đối không thể yêu nhau, ba quy định của hầu nữ…”
“Bỏ rồi”. Cậu chủ lạnh lùng nói.
“Hả? Cậu... cậu chủ, cậu nói cái gì?”.
“Ba quy định chết tiệt đó tôi xóa bỏ rồi". Không ai được phép nhắc lại quy định chết tiệt đó trước mặt cậu nữa!
“Sao lại thế được!:.
“Sao lại không thế được?”.
“Vì... cậu chủ, cậu tuyệt đổi không thế yêu Tiểu Tiền được! Con nhóc này còn phải kéo một thằng nhóc về ở rể theo quỵ định, nếu đẻ con thì phải theo họ của nó, mới có thể tiếp tục phục vụ cậu chủ...”.
"Con theo họ cô ấy?”. Cậu chủ chớp mắt bình tĩnh, “Được, tôi không có ý kiến”.
“Cậu.. cậu chủ! Ý của cậu là gì?”.
“Con của tôi và cô ấy theo họ Diêu”.
“Thế thế thế sao được chứ!!!”. Ai bảo cậu ấy tự động đổi sang bộ dạng con rể ngoan yêu vợ thương con ra mắt ông bố vợ ngang ngược chứ! Giờ bọn họ đang nói chuyện người hầu không thể với tới cậu chủ nhé!
“Hay là ông muốn tôi ở rể?”.
“…”
“Tôi ở rể cũng không sao”.
“….”
“Đồng ý rồi hả?"
“…”
"Ông ấy đồng ý rồi, chúng ta đi sinh con đi. Theo họ của em nhé”.
Túm lấy cô hầu nhỏ, không để tâm tới tổng quản bảo mẫu hồn vía đã bay lên tận sao hỏa tạm thời chưa thể quay về được, cậu chủ quyết định phải nhanh chóng bồi dưỡng thế thệ thứ hai mang họ vợ, nhưng….nhưng mà…
Cậu làm khó em như thế cũng hồ đồ quá phải không?