Số lần đọc/download: 469 / 19
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:08 +0700
Chương 41
D
an đứng dậy và nói: “Bên biện hộ cho gọi Cảnh sát trưởng Roy Calloway.”
Lưng của Edmund House trở nên thẳng đuột.
House nhìn Calloway một cách chăm chú ngay từ giây phút vị Cảnh sát trưởng của Cedar Grove bước vào phòng xử án. Calloway bước qua cánh cửa xoay, dừng lại chốc lát để đáp trả ánh mắt của House, đủ lâu để khiến một trong những viên cảnh sát phải tiến về phía chiếc bàn. Cuối cùng, Calloway ném cho House một nụ cười tự mãn rồi băng qua chỗ ngồi của luật sư để đi về phía ghế nhân chứng.
Vị Cảnh sát trưởng của Cedar Grove trông càng oai vệ khi bước lên chiếc bục cao để thề sẽ nói sự thật, toàn bộ sự thật và không gì ngoài sự thật.
Calloway làm cho chiếc ghế trông có vẻ bé nhỏ khi ông ngồi xuống. Dan bắt đầu với những thủ tục, nhưng Meyers nhanh chóng lược bỏ chúng. “Tôi đã rất quen thuộc với lý lịch của nhân chứng, chúng cũng đã được ghi trong hồ sơ. Chúng ta hãy cùng đi vào nội dung chính của vấn đề.” Có vẻ như chuyến đi dã ngoại của vợ ông đang thúc giục.
O’Leary lập tức tuân theo.
“Vào ngày 22 tháng 8 năm 1993, liệu ông có nhớ rằng mình đã nhận được cuộc gọi từ một trong những cảnh sát của mình về một chiếc xe tải Ford màu xanh trông có vẻ như bị bỏ không ở ven xa lộ quận không?”
“Không phải có vẻ như bị bỏ không. Nó đã bị bỏ không.”
“Ông có thể khai báo với tòa ông đã làm gì sau khi nhận cuộc điện thoại đó không?”
“Viên cảnh sát của tôi lúc đó đã kiểm tra biển số xe và nói rằng nó được đăng kí dưới tên của James Crosswhite. Tôi biết rằng Tracy Crosswhite, con gái của ông ấy, đã lái chiếc xe đó.”
“Ông và James Crosswhite là bạn của nhau?”
“Tất cả mọi người đều là bạn của James Crosswhite.”
Tiếng lầm rầm và những cái gật đầu làm cho Meyers ngước nhìn lên, tuy rằng vẫn chưa đủ để ông nhấc chiếc búa.
“Điều gì đã xảy ra tiếp theo?”
“Tôi lái xe tới chỗ chiếc xe đó.”
“Trông chiếc xe đó có vẻ hỏng hóc gì không?”
“Không.”
“Ông có tìm cách để vào bên trong chiếc xe không?”
“Cửa xe bị khóa. Không có ai ngồi trong buồng lái cả. Cửa sổ thùng xe phía sau thì lắp kính mờ. Tôi đã vỗ vào bên hông xe nhưng không thấy động tĩnh gì.” Tông giọng của Calloway lên lên xuống xuống giữa mức độ khinh khỉnh và chán chường.
“Tiếp theo thì ông làm gì?”
“Tôi lái xe đến nhà Crosswhite và gõ cửa, nhưng không có ai trả lời. Vì vậy tôi nghĩ rằng tốt hơn nên gọi điện cho James.”
“Lúc đó bác sĩ Crosswhite có ở nhà ư?”
“Không. Ông ấy và Abby đã đi du lịch ở Maui để kỉ niệm hai mươi lăm năm ngày cưới của họ.”
“Ông biết cách để liên lạc với họ sao?”
“James đã cho tôi số của khách sạn trong trường hợp tôi cần liên lạc với ông ấy. Đó là chuyện mà ông ấy luôn làm trước khi rời thị trấn.”
“James Crosswhite đã phản ứng thế nào trước tin ông tìm thấy xe tải của con gái ông ấy?”
“Ông ấy nói hai cô con gái của ông ấy đang tham dự cuộc thi bắn súng của bang Washington vào cuối tuần. Tracy vừa mới chuyển sang ở nhà trọ. Nếu như xe của con gái ông ấy gặp vấn đề thì chắc chúng sẽ nghỉ lại qua đêm ở đó. Ông ấy nói ông ấy sẽ gọi cho Tracy và bảo tôi ở yên tại chỗ cho tới khi ông ấy gọi lại.”
“Ông ấy có gọi lại cho ông không?”
“Ông ấy nói đã liên lạc được với Tracy nhưng cô ấy bảo rằng Sarah đã lái chiếc xe tải về một mình. Ông ấy nói Tracy sẽ đem theo chìa khóa về nhà gặp tôi.”
“Sarah có ở nhà không?”
“Chúng ta sẽ không ở đây nếu như cô ấy có nhà.”
“Cứ trả lời câu hỏi đi!” Meyers nói.
Dan kiểm tra lại ghi chú trên chiếc iPad của mình trước khi tiếp tục hỏi Calloway về việc ông ta và Tracy kiểm tra căn nhà cùng chiếc xe. “Sau đó ông làm gì?”
“Tôi bắt Tracy gọi điện cho tất cả bạn bè của Sarah xem cô ấy có ngủ lại ở đâu không.”
“Ông nghĩ rằng có khả năng đó ư?”
Calloway nhún đôi vai rộng. “Đêm hôm trước trời mưa rất to. Tôi nghĩ rằng nếu như chiếc xe tải gặp vấn đề gì đó và cô ấy buộc phải xuống đi bộ thì cô ấy sẽ chỉ đi bộ về nhà.”
“Vậy là lúc đó ông bắt đầu nghi ngờ có chuyện gì đó đã xảy ra?”
“Tôi chỉ làm đúng công việc của mình, Dan à!”
“Hãy trả lời những câu hỏi mà ông được hỏi, và đề nghị ông xưng hô với luật sư trong phòng xử án này là ‘ngài luật sư’.” Meyers nói.
“Người cuối cùng nhìn thấy Sarah là ai?” Dan hỏi. Tracy thấy anh có vẻ do dự khi chợt nhận ra sai sót trong câu hỏi vừa rồi của mình.
Calloway vồ ngay lấy cơ hội này. “Edmund House.”
Lần này thì Meyers phải dập tắt những tiếng xì xào trong khán phòng bằng một cú gõ búa.
“Ngoại trừ việc ông tin rằng bị can…”
“Đó không phải là một niềm tin, thưa ngài luật sư. House đã nói với tôi hắn là người cuối cùng nhìn thấy Sarah, ngay trước khi hắn cưỡng hiếp và bóp cổ cô ấy.”
“Thưa quý tòa, tôi đề nghị ngài ra chỉ thị cho nhân chứng rằng ông ấy cần phải đợi tôi hoàn thành câu hỏi của mình trước khi trả lời.”
Meyers rướn về phía ghế nhân chứng và nhìn xuống Calloway. “Thưa Cảnh sát trưởng Calloway, tôi sẽ không nhắc ông lần nữa về việc tôn trọng buổi xét xử và những người tham gia. Hãy đợi tới khi luật sư hỏi xong câu hỏi rồi hẵng trả lời.”
Calloway trông như vừa cắn phải thứ gì đó rất chua chát.
Dan bước vài bước về phía bên trái. Bức màn tuyết trắng đang rơi ngoài cửa sổ dường như trở thành khung nền phía sau anh. “Cảnh sát trưởng Calloway, ông có biết người cuối cùng nhìn thấy Sarah Crosswhite lúc cô ấy còn sống là ai không?”
Calloway suy nghĩ một lát. “Tracy và bạn trai cô ấy đã nói chuyện với Sarah trong bãi đỗ xe ở Olympia.”
“Ông gặp Tracy và cha cô ấy, James Crosswhite, trong căn nhà của gia đình họ vào buổi sáng ngày hôm sau. Có đúng vậy không?”
“James và Abby đã đáp chuyến bay đêm để về nhà.”
“Tại sao ông lại gặp James Crosswhite?”
Calloway ngước lên nhìn Meyers như thể đang thắc mắc. Tôi còn phải trả lời những câu hỏi ngu ngốc này trong hao lâu nữa?
“Tại sao tôi lại gặp bố của một cô gái bị mất tích ư? Để lập ra kế hoạch tìm kiếm Sarah chứ còn sao nữa.”
“Ông tin rằng Sarah là nạn nhân của một vụ phạm tội?”
“Tôi coi đó là một khả năng hiển nhiên.”
“Ông và James Crosswhite có bàn luận về nghi phạm không?”
“Có. Một người. Edmund House.”
“Tại sao ông lại nghi ngờ anh House?”
“House vừa được phóng thích sau khi ngồi tù một thời gian vì tội hiếp dâm. Tình tiết của vụ đó cũng có nét tương đồng với vụ này. Hắn đã bắt cóc một người phụ nữ trẻ.”
“Ông có nói chuyện với anh House không?”
“Tôi đã lái xe đến khu nhà của chú hắn, Parker House. Và tôi đã đánh thức hắn dậy.”
“Anh ta đang ngủ trên giường?”
“Đó là lý do tại sao tôi đánh thức hắn.”
“Ông có để ý điều gì về vẻ ngoài của anh House lúc đó không?”
“Tôi để ý thấy có những vết cào xước trên mặt và tay hắn.”
“Ông có hỏi anh House về việc tại sao anh ấy lại có những vết thương như vậy không?”
“Hắn nói hắn đang làm việc trong xưởng gỗ thì bị một mảnh gỗ bắn vào. Hắn nói sau đó hắn đã đi về, xem ti-vi rồi đi ngủ.”
“Ông có tin những lời nói đó của Edmund House không?”
“Chưa từng tin dù chỉ một giây.”
“Ông đã nghĩ rằng anh ấy có liên quan đến việc Sarah mất tích, phải không?”
“Tôi nghĩ rằng tôi chưa từng nghe chuyện một mảnh gỗ bắn vào có thể tạo ra những vết thương trên mặt và tay như thế. Đó là câu hỏi mà anh đã hỏi tôi.”
“Vậy ông nghĩ điều gì đã tạo ra vết thương như vậy?”
Một lần nữa, Calloway ngừng lại đôi chút, như thể đang tiên đoán xem Dan có ý đồ gì.
“Trông như có người đã rạch móng tay lên mặt và cào xước khuỷu tay hắn.”
“Vết móng tay?”
“Đó là những gì tôi đã nói.”
“Ông có làm bất kỳ việc gì dựa trên nghi ngờ đó không?”
“Tôi chụp một vài tấm hình lấy ngay và hỏi Parker liệu tôi có thể đi xem một vòng quanh khu nhà của ông ấy không. Ông ấy đã cho phép.”
“Ông tìm thấy những gì?”
Calloway đổi tư thế ngồi như thể đang khó chịu. “Tôi chỉ xem qua bằng mắt.”
“Ông không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào cho thấy Sarah từng ở đó, phải không?”
“Một lần nữa, tôi nói rằng tôi chỉ nhìn bằng mắt.”
“Vì thế câu trả lời của ông cho câu hỏi của tôi chắc là ‘không’?”
“Câu trả lời sẽ là tôi không tìm thấy Sarah.”
O’Leary bỏ qua câu trả lời đó. “Có phải một cuộc tìm kiếm đã được triển khai tại khu vực đồi núi phía trên Cedar Grove?”
“Đúng.”
“Đó là một cuộc tìm kiếm kĩ càng?”
“Đó là một khu vực rất rộng lớn.”
“Ông có cho rằng cuộc tìm kiếm đó đủ kĩ càng chưa?”
Calloway nhún vai. “Chúng tôi đã làm hết sức có thể, bất chấp địa hình hiểm trở ở đó.”
“Và thi thể của Sarah có được tìm thấy không?”
“Chúa ơi!” Calloway thốt lên khe khẽ, nhưng micro trong phòng xử án đã khuếch đại âm thanh ấy. Ông ngồi thẳng dậy. “Chúng tôi không tìm thấy Sarah, chúng tôi cũng không tìm thấy thi thể của cô ấy. Tôi phải trả lời câu hỏi đó bao nhiêu lần nữa?”
“Quyết định đó nằm ở tôi chứ không phải ở ông, Cảnh sát trưởng Calloway.” Meyers nói. Ông quay sang nhìn Dan. “Thưa luật sư, tôi nghĩ rằng chúng ta đã xác nhận được việc nạn nhân không hề được tìm thấy.”
“Tôi sẽ tiếp tục.” Dan tóm tắt cho Calloway về những đầu mối trong vòng bảy tuần cho tới khi nhận được cuộc điện thoại từ Ryan P. Hagen. Rồi anh đưa cho Calloway một văn bản có nhiều trang. “Thưa cảnh sát trưởng Calloway, đây là danh sách những đầu mối trong cuộc điều tra về Sarah Crosswhite. Ông có thể chỉ cho tôi đầu mối ông đã nhận được từ anh Hagen không?”
Calloway nhanh chóng giở qua tập văn bản. “Tôi không tìm thấy nó ở đây.” Ông đáp. Dan thu lại văn bản, chuẩn bị đặt nó lên bàn vật chứng thì Calloway nói tiếp: “Đồn cảnh sát đã trực tiếp nhận cuộc điện thoại đó. Khi ấy những dòng tin vắn không còn được đăng.”
Dan cau mày nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. “Ông có bản ghi âm những cuộc điện thoại đó không?”
“Không còn giữ nữa. Chúng tôi là một đồn cảnh sát nhỏ, thưa luật sư.”
Dan tiếp tục nói về cuộc trò chuyện của Ryan Hagen và Calloway.
“Ông có hỏi anh ta về chương trình tin tức anh ta đã xem không?”
“Chắc là có.”
“Ông có hỏi tên vị khách hàng mà anh Hagen đến thăm không?”
“Chắc là có.”
“Nhưng ông không ghi lại cả hai điều đó trong báo cáo của mình, phải không?”
“Không phải lúc nào tôi cũng ghi chép tất cả mọi thứ.”
“Ông có nói chuyện với vị khách hàng mà anh Hagen đã gặp ngày hôm đó không?”
“Tôi không có lý do gì để không tin tưởng anh ta cả.”
“Cảnh sát trưởng Calloway, có phải đồn cảnh sát của ông đã nhận được một số thông báo giả về việc người ta tìm thấy Sarah không?”
“Tôi nhớ có một vài lần.”
“Có phải có một người đàn ông đã cho rằng Sarah tới thăm ông ta trong giấc mơ khi ông ta đang sống tại Canada không?”
“Tôi không hề nhớ chuyện đó.” Calloway nói.
“Có phải James Crosswhite đã treo tiền thưởng mười ngàn đô-la cho bất kỳ ai cung cấp thông tin giúp bắt giữ và kết tội thủ phạm không?”
“Đúng là ông ấy đã làm thế.”
“Thông báo đó gắn trên một bảng tin ở ngoài thị trấn, phải không?”
“Đúng như vậy.”
“Nhưng ông không cho rằng việc xác minh nhân chứng nói thật hay không là một điều sáng suốt ư?”
Calloway rướn mình về phía trước. “Chúng tôi không để lộ bất cứ thông tin gì về việc Edmund House là đối tượng của cuộc điều tra hay cho rằng hắn ta lái một chiếc xe tải Chevy màu đỏ. Trên thực tế, chiếc xe đó không được đăng kí dưới tên Edmund. Nó được đăng kí dưới tên Parker. Vì thế không có lý do gì để Hagen biết được tầm quan trọng của việc nhìn thấy chiếc xe tải màu đỏ.”
“Nhưng ông biết rằng Edmund House lái chiếc xe tải Chevy màu đỏ đó phải không, Cảnh sát trưởng Calloway?”
Calloway quay sang lườm anh.
“Nhân chứng hãy trả lời câu hỏi.” Meyers nói.
“Tôi có biết.” Calloway đáp.
“Anh Hagen có nói tại sao anh ta nhớ được chính xác chiếc xe đó không?”
“Anh sẽ phải hỏi anh ta.”
“Nhưng tôi đang hỏi ông, với tư cách một cán bộ hành pháp đang chịu trách nhiệm điều tra vụ bắt cóc con gái của một người bạn tốt của ông. Ông có nghĩ đến việc hỏi anh ta rằng tại sao anh ta nhớ được chính xác chiếc xe đó cho dù nó chỉ lướt qua anh ta trong vòng một giây trên con đường tối tăm giữa trời mưa bão không?”
“Tôi không nhớ.” Calloway nói.
“Tôi cũng không tìm thấy thông tin đó trong bản báo cáo của ông. Vậy tôi có thể cho rằng ông đã không hỏi anh ta về chuyện đó?”
“Tôi không hề nói là tôi không hỏi. Tôi có nói rằng không phải mọi thứ đều được viết trong bản báo cáo.”
“Ông có xác nhận việc anh ta có hẹn hôm đó không?”
“Anh ta có ghi trên cuốn lịch.”
“Nhưng ông không xác nhận điều đó.”
Calloway đập tay lên chiếc bàn bên cạnh ghế nhân chứng và đứng dậy. “Tôi nghĩ rằng điều quan trọng là tìm ra Sarah. Đó là điều mà tôi thấy là quan trọng nhất. Và tôi đã làm hộc mật ra chỉ vì điều đó.” Meyers gõ chiếc búa. Tiêng gỗ va vào gỗ như cạnh tranh với tiếng nói càng lúc càng lớn của Calloway. Một viên cảnh sát đứng phía trước phòng xét xử nhanh chóng di chuyển tới bên cạnh bục nhân chứng. Không hề e ngại, Calloway chỉ thẳng tay về phía Dan.
“Lúc đó, anh không hề có mặt ở đây. Lúc đó, anh đang học ở tận khu Bờ Đông. Giờ đây, sau hai mươi năm, anh trở lại đây để hỏi tôi về chuyện tôi đã làm việc của tôi như thế nào ư? Hết đoán mò rồi ám chỉ rồi xiên xỏ tôi về những thứ mà anh không hề biết gì.”
“Ngồi xuống!” Meyers cũng đã đứng lên, mặt đỏ bừng vì tức giận.
Viên cảnh sát thứ hai đã đứng sẵn bên dưới bục nhân chứng. Hai viên sĩ quan áp giải House vào phòng xử án lúc nãy cũng đã nhanh chóng lui về bên hắn.
Ánh mắt của Calloway vẫn nhìn chằm chằm vào Dan, người đang đứng yên vị giữa phòng xét xử. Ở phía bàn luật sư, Edmund House đang theo dõi màn trình diễn với một nụ cười đầy ngạc nhiên.
“Cảnh sát trưởng, nếu tôi phải cho người áp giải ông ra ngoài bằng còng tay thì tôi chắc chắn chuyện đó sẽ chẳng vui vẻ, dễ chịu gì đâu. Nhưng tôi sẽ không ngần ngại làm thế nếu ông lên giọng lần nữa.” Meyers nói bằng giọng đanh thép. “Vào thời điểm này, đây là phòng xử án của tôi, nếu ông không tôn trọng nó thì có nghĩa là ông không tôn trọng tôi. Và sẽ không có ai được quyền không tôn trọng tôi cả. Tôi nói thế, ông đã rõ chưa?”
Calloway chuyển ánh mắt giận dữ từ Dan sang Meyers. Trong một thoáng, Tracy đã nghĩ Cảnh sát trưởng như sắp thách thức Meyers còng tay ông ta lại vậy. Nhưng thay vì thế, Calloway lại quay về khán phòng, nơi đang có rất nhiều phóng viên truyền thông cũng như dân cư ở Cedar Grove. Rồi ông ta ngồi xuống.
Meyers cũng ngồi xuống và nghỉ một lúc để sắp xếp lại giấy tờ. Tất cả mọi người trong phòng xử án cũng có cơ hội để điều hòa hơi thở. Calloway nhấp một ngụm nước mà ông được đưa cho rồi đặt cái cốc trở lại mặt bàn. Meyers nhìn về phía Dan. “Anh có thể tiếp tục, thưa luật sư.”
Dan hỏi tiếp: “Cảnh sát trưởng Calloway, ông có bao giờ cho rằng anh Hagen có thể đã viết cuộc hẹn lên trên cuốn lịch sau vụ Sarah mất tích không?”
Calloway đằng hắng. Ánh mắt ông giờ nhìn chằm chằm lên một góc trần. “Tôi bảo anh rồi, tôi không có lý do gì để không tin lời anh ta.”
O’Leary chuyển sang hỏi Calloway về Edmund House.
“Tôi có nói với hắn rằng tôi tìm được một nhân chứng nhìn thấy một chiếc xe tải Chevy màu đỏ trên xa lộ quận vào đêm đó.” Calloway nói.
“Và phản ứng của anh House là gì?”
“Hắn cười khẩy. Hắn bảo rằng tôi cần phải làm tốt hơn thế.”
“Và ông có làm tốt hơn thế không?”
Calloway mím môi. Lần này, ánh mắt ông lướt qua Dan rồi đặt lên Tracy.
“Tôi có cần phải nhắc lại câu hỏi không?” Dan nói.
Calloway quay lại nhìn Dan. “Không. Tôi nói với House rằng nhân chứng sẽ khai anh ta nhìn thấy một người đàn ông đang chở một cô gái tóc vàng trong buồng lái.”
DeAngelo Finn chưa từng nhắc đến chuyện này trong phiên tòa đầu tiên và nó cũng không hề có trong bất kỳ báo cáo nào mà Tracy tìm thấy. Cô biết rang Calloway đã bày ra mánh khóe đó vì ông ta đã tiết lộ thông tin với cha cô trong một cuộc nói chuyện ở phòng làm việc của ông.
“Anh Hagen có nói với ông như vậy không?”
“Không.”
“Vậy tại sao ông lại nói rằng anh ta làm thế?”
“Đó là một mánh khóe, thưa luật sư, để xem House có mắc câu hay không. Đó là một thủ thuật tra khảo thường thấy.”
“Ông không phủ nhận việc thông tin đó là không đúng.”
“Giống như anh đã nhanh nhảu kết luận, lúc đó tôi vẫn đang cố truy tìm thủ phạm đã giết con gái của bạn tôi.”
“Và ông sẽ nói bất cứ điều gì để đạt được việc đó, đúng không?”
“Tôi phản đối việc tranh cãi.” Clark nói và Thẩm phán Meyers chấp nhận lời phản đối đó.
“Anh House đã phản úng thế nào trước mánh khóe này?”
“Hắn đã thay đổi lời khai của mình. Hắn nói hắn đã đi ra ngoài vào đêm hôm đó. Sau khi đi uống rượu về, hắn đã nhìn thấy một chiếc xe tải đỗ ở ven đường. Đi tiếp một quãng nữa, hắn nhìn thấy Sarah. Hắn nói hắn đã dừng xe và đề nghị chở cô ấy về nhà.”
“Ông có ghi lại tên cái quán nơi anh House nói anh ấy đã uống rượu trong báo cáo của ông không?”
“Tôi không nghĩ là tôi đã làm thế.”
“Ông có hỏi anh House về tên quán rượu không?”
“Tôi không nhớ.”
“Ông có làm việc với bất kỳ ai để xác minh rằng anh House đã, trên thực tế, uống rượu tại quán của họ không?”
“Hắn đã nói với tôi như thế.”
“Nhưng ông không hỏi tên cũng không hề xác minh anh House có mặt tại một quán rượu vào đêm hôm đó, đúng không?”
“Đúng.”
“Giống như với Hagen, ông tin lời anh House ư?”
“Tôi không thấy House có lý do gì để nói dối…” Calloway toan nói tiếp nhưng kịp dừng lại.
“Ông có muốn hoàn tất câu trả lời không?”
“Không. Tôi nói xong rồi.”
Dan tiến đến gần hơn. “Ông không thấy có lý do gì để anh House tự ám chỉ mình là thủ phạm bằng việc nói rằng anh ấy ở cùng nạn nhân. Đó có phải là những gì ông đang định nói không?”
“Đôi lúc những kẻ nói dối quên mất là mình đang nói dối.”
“Tôi cũng không nghi ngờ gì câu nói đó.” Lời Dan nói làm cho Clark đứng dậy, nhưng anh nhanh chóng tiếp tục. “Ông có ghi âm lại cuộc nói chuyện này không?”
“Tôi không có cơ hội để làm thế.”
“Ông không coi đó là một thông tin quan trọng hả Cảnh sát trưởng Calloway?”
“Tôi nghĩ điều quan trọng là House đã thay đổi bằng chứng ngoại phạm của hắn. Tôi nghĩ điều quan trọng là đem thông tin đó tới chỗ Thẩm phán Sullivan để xin giấy phép khám nhà và xe tải của House. Ưu tiên của tôi vẫn là tìm ra Sarah.”
“Và ông không thể xin được những giấy tờ đó nếu không có sự trợ giúp từ lời khai của anh Hagen rằng anh ta nhìn thấy một chiết xe tải Chevy màu đỏ trên xa lộ quận, phải không?”
“Đương nhiên tôi không làm việc riêng với Thẩm phán Sullivan để gây ảnh hưởng đến quyết định của ông ấy.”
Dan tiếp tục chất vấn Calloway về việc thực thi lệnh khám nhà. “James Crosswhite đã nói với ông điều gì khi ông đưa cho ông ấy xem đôi khuyên tai?”
“Ông ấy khẳng định rằng chúng là của Sarah.”
“Sao ông ấy có thể khẳng định chắc chắn như vậy?”
“Ông ấy nói ông ấy đã tặng Sarah đôi khuyên tai đó khi cô ấy chiến thắng ở giải Bắn súng bang Washington vào năm trước.”
“Ông có đối chất với Edmund House về bằng chứng mới này không?”
“Hắn bảo đó là ‘chuyện nhảm nhí’.” Calloway đưa mắt nhìn về phía House đang ngồi. “Hắn chồm lên bàn rồi cười vào mặt tôi. Hắn nói rằng hắn không chở Sarah về nhà. Hắn nói hắn đã chở cô ấy lên đồi, cưỡng hiếp, bóp cổ rồi chôn xác cô ấy. Hắn cười. Hắn nói rằng người ta sẽ không thể buộc tội hắn nếu không tìm thấy cái xác. Hắn cười như thể đó là một trò đùa lớn vậy.”
Đám đông xôn xao.
“Và ông có ghi âm lại cuộc nói chuyện này không?”
Calloway cắn môi. “Không.”
“Sau lần thú tội thứ nhất của anh House, ông không chuẩn bị kĩ càng hơn sao?”
“Tôi nghĩ là không.”
“Thêm một câu hỏi nữa thôi, Cảnh sát trưởng.” Dan dùng điều khiển từ xa để bật chiếc ti-vi màn hình phẳng lên, hiển thị hình ảnh phóng to của tấm bản đồ địa hình khu vực bên trên Cedar Grove. “Tôi mong rằng ông sẽ đánh dấu lại nơi xác của Sarah mới được tìm thấy trên tấm bản đổ này.”